Thấy vậy, Hác Hàm Nguyệt vội vàng đỡ lấy bố chồng mình, Nam Cung Diệc Phi, Đông Phương Mịch Ngâm cũng vô cùng lo lắng.
Đông Phương Long vùng khỏi tay con dâu, bước nhanh đến trước mặt Tây Môn Kiêm, vội hỏi: “Cậu tên là gì? Thứ này là ai đưa cho cậu? Cậu lấy thứ này ở đâu vậy”.
“Tôi là Tây Môn Kiếm! Cậu chủ vẫn còn sống!”
“Nó vẫn còn sống? Những năm này nó đã đi đâu? Sống thế nào?”, Đông Phương Long run rẩy.
“Cậu chủ sống rất tốt! Ông không cần phải lo lắng, còn những chuyện khác, để cậu chủ đích thân nói ạ! Nhiệm vụ của tôi đã hoàn thành, tôi phải đi rồi!”
Khi Tây Môn Kiếm hoàn toàn biến mất trong màn đêm, hai chân Đông Phương Long khụy xuống, nắm chặt tờ giấy có hoa văn trong tay! Hét lên trong nước mắt rơi: “Ông trời có mắt, ông trời có mắt!”
“Bố…”
Hác Hàm Nguyệt và những người khác đỡ Đông Phương Long dậy! Bọn họ đều muốn biết ông ấy đã nhìn thấy cái gì, tại sao lại trở nên như vậy! Mà lúc này, thủ tướng vẫn luôn ở trong phòng quan sát bước tới, nhận lấy tờ giấy từ trong tay Đông Phương Long!
“Đây là cái gì?”
Khóe mắt Đông Phương Long ẩm ướt, cười lớn! Đưa tờ giấy có hoa văn cho con dâu của mình. Lúc Hác Hàm Nguyệt nhìn thấy hoa văn đó, phản ứng còn mạnh hơn cả bố chồng mình, suy cho cùng là mẹ con liền tâm!
Tây Môn Kiếm sớm đã rời đi, Đông Phương Hạ lại không có ở đây! Hác Hàm Nguyệt cực kỳ thất vọng, bước nhanh trở lại phòng khách. Truy hỏi bố chồng mình: “Bố, Hạ, Hạ…nó vẫn còn sống, đúng không bố?”
Lời nói của Hác Hàm Nguyệt khiến Nam Cung Diệc Phi đứng ngây tại chỗ, Đông Phương Mịch Ngâm bước lên vội hỏi: “Ông nội, anh trai vẫn còn sống ạ?”, nói xong, cướp lấy tờ giấy có hoa văn từ trong tay bác gái. Hưng phấn nói: “Đúng rồi, đây là anh trai, đây là hoa văn ngọc bội của anh ấy”.
Thủ tướng bây giờ đã hiểu chuyện gì đang xảy ra! Nhìn thấy người một nhà Đông Phương Long vội vã vui mừng, xuất phát từ sự quan tâm, nói: “Chỉ là một cái hoa văn mà thôi, mọi người xác định đây là đồ của Hạ sao”.
“Không sai được, ngọc bội trên người Hạ là vật gia truyền của nhà họ Đông Phương chúng tôi, hoa văn bên trên rất độc đáo! Mịch Ngâm cũng có một chiếc”, cảm giác mất rồi lại có được, khiến tâm trạng Đông Phương Long vô cùng khoan khoái! Qua một lúc, lại nói: “Tính thời gian, thằng nhóc này cũng hai mốt tuổi rồi…”
…
Lúc nghe thấy tin Đông Phương Hạ vẫn còn sống, trong lòng Nam Cung Diệc Phi cũng không bình tĩnh được nữa! Người nhà Đông Phương đang nói gì cô cũng nghe không vào, một mình xoay người rời khỏi phòng khách!
Đối với người chồng chưa cưới này của mình, cô vừa mong mỏi vừa sợ hãi! Trong lòng vẫn luôn có Đông Phương Hạ, vẫn cho rằng là người trong ảo tưởng, kiếp này không thể gặp mặt…nhưng, năm đó Đông Phương Hạ không phải đã bị bom nổ chết rồi sao! Sao anh ấy lại có thể thoát khỏi tai họa ấy! Những năm này anh ấy đã đi đâu! Sao một chút tin tức cũng không có! Đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì! Còn nữa, bây giờ anh ấy đang ở đâu!
Sự việc không đơn giản như vậy, mọi thứ đều đến quá đột ngột, không hề báo trước! Tối qua nhà họ Đông Phương mới yêu cầu kết thúc hôn ước, hôm nay cô và Đông Phương Mịch Ngâm đi viếng mộ Đông Phương Hạ, tình cờ gặp Bek Ji, sau đó lại xảy ra chuyện này.
Phải rồi, Bek Ji, chuyện này chắc chắn có liên quan đến Bek Ji! Tây Môn Kiếm đó ở cùng với anh ta, Bek Ji liệu có phải là Đông Phương Hạ không! Cho dù không phải, thì Bek Ji nhất định biết Đông Phương Hạ ở đâu! Đáng tiếc, cô lại không có phương thức liên hệ của Bek Ji! Yên Kinh rộng như vậy, muốn tìm một người mà không hiểu, không biết thông tin gì về người đó, quả thực rất khó!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT