“Mẹ à, mẹ vội gì chứ! Cháu của mẹ không nhanh vậy được, phải từ từ! Cho dù mẹ không tin con, thì mẹ cũng phải tin các con dâu của mẹ chứ!”, Đông Phương Hạ cười ha ha, cầm lấy tay mẹ mình, cười nói: “Mẹ ấy à, bây giờ phải dưỡng tinh thần cho tốt! Chỉ là chuyện cháu chắt thôi mà, con tính cho mẹ xem, ba cô vợ chưa cưới, mỗi cô một nhóc thế là ba nhóc, cộng thêm Bek Er! Một mình mẹ có chăm hết được không”.
Những lời này của Đông Phương Hạ đã chạm đến tận đáy lòng Hác Hàm Nguyệt, nghe thấy có nhiều cháu trai cháu gái như vậy, cũng không càm ràm với Đông Phương Hạ nữa! Vứt lại một câu “Vậy con phải nhanh lên một chút cho mẹ, không sinh được cháu xem mẹ có vặn tai con xuống không” rồi đi làm việc của mình.
Nhìn bóng lưng của mẹ, Đông Phương Hạ lau mồ hôi lạnh! Nặng nề hít một hơi! Sau đó nói với Đông Phương Long: “Ông nội, toàn bộ rượu đó đều hỏng rồi! Ông cũng đừng buồn, không phải chỉ là một ngọc khấu thôi sao! Bây giờ phải tìm nguyên nhân, vừa rồi cháu phân tích một chút, ngọc khấu tuyệt đối không có vấn đề gì, là có người đến đây giở trò, ông nghĩ lại xem, mấy ngày này trong nhà chúng ta có xảy chuyện gì bất thường không?”
Đông Phương Long suy nghĩ một chút! Ngước mắt nói: “Cũng không có chuyện gì lớn, chỉ có buổi tối một hôm sân trước bên đó xảy ra hỏa hoạn, chữa cháy mười mấy phút mới khống chế được ngọn lửa”.
“Vậy thì đúng rồi, đừng nói đến mười mấy phút, chỉ cần năm phút người ta có thể hoàn thành nhiệm vụ rồi!”
Đông Phương Long bỗng nhiên tỉnh ngộ! Sau đó, nhìn xa trông rộng nói: “Một đám hề đang nhảy nhót mà thôi! Ngọc khấu là quân cờ quan trọng của nhà họ Đông Phương, sẽ bị người khác dễ dàng phá hủy như vậy sao! Tư Mã Quyền, là đối thủ nhiều năm như vậy, lẽ nào ông còn không hiểu sao!”
“Ông nội, ý của ông là?”
“Hạ, cháu yên tâm! Gọi cháu về là để cháu biết việc này, rượu bị hủy đó đều là loại bình thường, loại tốt ông nội sớm đã cất kĩ rồi!”
Trời ơi…ông nội ông cũng quá biết suy tính rồi! Gừng, đúng là càng già càng cay! Haiz, hại mình lo lắng một phen.
“Trải qua khúc nhạc đệm này, nhà họ Tư Mã chắc chắn sẽ cho rằng chúng ta không còn ngọc khấu! Như vậy không phải càng tốt hơn sao. Cũng để ông nội của Diệc Phi nhìn rõ nhà họ Tư Mã, không quan tâm đại cục!”
Đông Phương Long vừa nói xong, Đông Phương Hạ liền cười lên! Thủ tướng rất quan tâm đến ngọc khấu, nhà họ Tư Mã lại hủy đi ngọc khấu, điều này càng khiến nhà họ Nam Cung không hài lòng về nhà họ Tư Mã, những ngày tháng của nhà họ Tư Mã, hẳn là sẽ không được tốt nữa!
“Ông nội, như này đi! Để an toàn, đem toàn bộ số rượu đó chuyển đi, còn về việc chuyển đi đâu, tối cháu sẽ nói với ông!! Tiện thể nói chút chuyện với ông, mấy hôm trước là thời cơ chưa đến, nhưng bây giờ, là lúc để ông được biết rồi!”
“Được, có điều chỉ cần chuyển cái có độ tinh khiết cao là được! Còn cái khác thì không cần thiết”.
Đông Phương Long cũng không vội hỏi Đông Phương Hạ đang làm cái gì bí hiểm, không phải chỉ có vài tiếng thôi sao! Người già uy nghiêm như ông có thể đợi được.
Nói chuyện với ông nội một lát! Đông Phương Hạ lại đi xuống tầng hầm, xem xem người đến làm loạn có để lại chút manh mối gì không, do cửa tầng hầm đã được mở ra toàn bộ, nên mùi cũng không khó ngửi lắm, đến giờ ăn tối, mới đi ra! Sau khi ăn xong bữa tối, Đông Phương Hạ gửi tin nhắn cho Dạ Ảnh và một người khác, bắt đầu đi loanh quanh trong trang viên nhà mình.
Nói thẳng ra, Đông Phương Hạ không phải đang đi loanh quanh, mà là đang kiểm tra xem xét địa hình và môi trường xung quanh nhà mình! Hiện tại Tây Môn Kiếm và Bạch Vỹ đi theo Đông Phương Hạ nửa bước không rời, Đông Phương Hạ đi đến đâu bọn họ sẽ theo đi đến đó, trừ khi Đông Phương Hạ bảo họ rời đi.
Đêm thu, trời cao sương dày, vầng trăng non lặng lẽ ở chân trời phía tây nam. Ánh trăng lành lạnh chiếu xuống mặt đất, thật ảm đạm, nhưng những ngôi sao của dải ngân hà lại càng tỏa sáng rực rỡ.
Đông Phương Hạ đút hai tay vào túi quần, thong dong đi vào trong cái đình ở sân trước! Ngắm lá sen phủ trên mặt hồ nhân tạo trong vắt, che gần hết ánh trăng, anh không khỏi nhớ đến lúc nhỏ ở đây chơi. Từ lúc trở về, Đông Phương Hạ vẫn chưa đến những nơi có hồi ức lúc nhỏ.
Tây Môn Kiếm và Bạch Vỹ đứng ở một bên, bảo vệ Đông Phương Hạ từ xa! Nhìn thấy vẻ mặt trầm tư của Đông Phương Hạ, bọn họ không lại gần, sợ sẽ quấy rầy đến anh.
Đông Phương Hạ ngồi xuống cột đá, nhoài người lên lan can đình, hai tay chống cằm! khuôn mặt mang theo ý cười nhìn chăm chú vào mặt hồ, lâu lâu lại ném cái gì đó trêu chọc cá nhỏ trong hồ! Đông Phương Hạ lúc này, cho người khác cảm giác giống như một đứa trẻ, một đứa trẻ ngây thơ hồn nhiên.
Lúc ở nhà, nếu không có nguyên nhân đặc biệt, Đông Phương Hạ bình thường sẽ không nghĩ đến mấy chuyện phiền lòng! Hai ngày nữa, An Nhiên sẽ đi Úc! Sau khi tiễn An Nhiên đi, Đông Phương Hạ cũng nên đi tìm Thư Lăng Vy rồi, lâu như vậy, chắc cô ấy cũng sắp xong việc! Nếu chưa làm xong, mình cũng có thể giúp cô ấy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT