Nhìn thấy sắc mặt Đông Phương Hạ không tốt, Tây Môn Kiếm và Bạch Vỹ nhìn nhau, dè dặt hỏi.

Đông Phương Hạ nhìn hai người, lắc đầu! Hai hàng lông mày nhíu chặt, đôi mắt sâu híp lại thành một đường nhỏ, tỏa ra một luồng sát khí lạnh thấu xương.

Trong chốc lát, Đông Phương Hạ lộ ra một nụ cười tàn nhẫn! Nhà họ Tư Mã này, thực sự không dễ đối phó, suýt chút nữa bản thân rơi vào bẫy của bọn chúng. Có sát thủ muốn giết mình, thứ mà những tên điên đó dùng đều là khoa học kỹ thuật cao cấp, mà mình bên này, thiếu chính là những thứ đó.

Nhà họ Tư Mã đương nhiên cũng đã tính toán kĩ càng, nếu mình thiếu vũ khí, chắc chắn sẽ nghĩ cách để có được, hiện tại mình chỉ có thể đi tìm chú hai, một khi chú hai đưa vũ khí cho mình, việc này chẳng phải sẽ bị nhà họ Tư Mã tranh thủ cơ hội sao! Tự ý lấy vũ khí của quân khu, việc này có thể phải ra tòa án quân sự. Đến lúc đó, đừng nói mình, đến cả chú hai cũng sẽ…

Đúng là một kế sách nham hiểm, vừa có thể khiến mình gặp nguy hiểm, vừa có thể khiến nhà họ Đông Phương suy vong, thực sự không biết nhà họ Tư Mã có ai lại có lòng dạ thâm sâu như vậy.

Hồ nước này, bề mặt thì trong suốt, bên dưới lại vẩn đục!! Nếu không phải mình bỗng nhiên nghĩ ra, nói không chừng sau khi cầm vũ khí ra khỏi quân khu, lập tức sẽ có người đến tìm mình. Phải biết rằng vũ khí không đơn giản như biển số xe.

Sau khi suy nghĩ đã rõ ràng, Đông Phương Hạ thở phào một hơi! Lúc này mới nói với Tây Môn Kiếm và Bạch Vỹ: “Quay xe, trở về!”

Mặc dù Tây Môn Kiếm không biết tại sao Đông Phương Hạ bỗng thay đổi ý định, nhưng vẫn lập tức thay đổi phương hướng! Mà đúng vào lúc này, điện thoại trong tay Đông Phương Hạ rung lên! Ngay sau đó, tiếng chuông vang lên. Nhìn thấy là số điện thoại của nhà, Đông Phương Hạ lại khôi phục nụ cười say mê lòng người đó của mình.

“A lô, ông nội! Có việc gì sao ạ?”

“Bây giờ cháu đang ở đâu?”, đây là giọng nói của Đông Phương Long ông nội Đông Phương Hạ

“Cháu ở ngoài ngoại ô!”

“Lập tức trở về nhà!”

Cảm thấy giọng nói của ông nội chưa bao giờ nghiêm khắc như vậy, trong lòng Đông Phương Hạ bỗng dấy lên dự cảm không lành, ông nội tuổi đã cao, ở lâu trên địa vị cao, tính tình chắc chắn một tên nhóc thối như mình không thể so được, lúc trước nhà họ Tư Mã muốn giết mình, ông nội cũng không như vậy. Hiện tại, xảy ra việc gì mà khiến ông nội như thế! Trong lòng Đông Phương Hạ khẽ run lên.

Ngay lập tức, cùng Tây Môn Kiếm và Bạch Vỹ về thẳng nhà, dọc đường, bất kể là xe có biển số xe như nào, đã ngầm được đồng ý Tây Môn Kiếm đều vượt qua bọn họ, băng qua ngã tư, đèn giao thông đối với mấy người Đông Phương Hạ bọn họ không có chút tác dụng gì, coi cảnh sát giao thông như không!

Lúc gần đến cổng, Tây Môn Kiếm mới cho tốc độ xe chậm lại. Trước đây Bạch Vỹ là vệ sĩ của Trung Nam Hải, đối với biệt phủ của những lãnh đạo cấp cao đương nhiên hiểu rõ, lúc nhìn thấy cảnh sát vũ trang canh gác ở nhà họ Đông Phương để cho bọn họ trực tiếp đi vào, mà không kiểm tra gì, không khỏi quay lại nhìn Đông Phương Hạ một chút.

Đông Phương Hạ, nhà họ Đông Phương, lẽ nào Huyết Lang là người nhà họ Đông Phương! Lúc trước ở quân khu Yên Kinh, trong điện thoại Huyết Lang gọi “ông nội”, chẳng lẽ…còn có tư lệnh viên của quân khu Yên Kinh là Đông Phương Hùng, phải rồi! Hẳn là như vậy.

Không ngờ, thật sự không ngờ. Người Tư Mã Trưởng Phong muốn anh em của mình giết lại là cháu trai của thủ trưởng cũ, may mà sai sót ngẫu nhiên xảy ra chuyện như thế, nếu không, bản thân cũng không biết giải thích với thủ trưởng cũ như nào. Trong lòng Bạch Vỹ không khỏi cảm thấy hổ thẹn.

Nhân vật như thủ trưởng, mặc dù cháu của ông ấy là cậu ấm, nhưng tuyệt đối không kém cỏi! Tướng môn hổ tử, điều này bản thân đã được thấy. Thủ đoạn, tác phong, cách đối xử với mọi người của Huyết Lang, đều khiến người ta kính phục vạn phần!

*Tướng Môn Hổ Tử (con của cọp nơi nhà tướng): chỉ con cái những nhà quyền quý, cũng có tài năng như ông cha.

Về đến nhà mình, Đông Phương Hạ trở nên điềm tĩnh hơn rất nhiều! Sau khi xuống xe, dẫn theo Tây Môn Kiếm và Bạch Vỹ vội vàng đi vào biệt thự! Bạch Vỹ nhìn thấy Đông Phương Long, sáu năm không gặp, thấy ông ấy đã già đi rất nhiều, tóc bạc trắng hơn, sống mũi bỗng cay cay! Viền mắt ửng đỏ.

“Thủ trưởng!”

“Soàn soạt”, Bạch Vỹ chào Đông Phương Long theo nghi thức quân đội tiêu chuẩn nhất! Tấm lưng thẳng đứng, một loạt động tác dứt khoát.

Thấy vậy, Đông Phương Hạ và Tây Môn Kiếm đều có chút luống cuống! Bạch Vỹ gọi “thủ trưởng”, lẽ nào buổi sáng lúc mình đưa thuốc cho anh ta, anh ta nói những lời đó, thủ trưởng chính là ông nội mình, trời, trái đất sao lại biến thành nhỏ như vậy!

Ông nội Đông Phương Hạ nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc của Bạch Vỹ, suy nghĩ một lát, không chắc chắn hỏi: “Cậu là tiểu Bạch, nhóc Bạch!”

“Là tôi, thủ trưởng, tôi là tiểu Bạch!”, Bạch Vỹ xúc động, trong mắt phủ một tầng sương mỏng, tầm mắt có chút mơ hồ.

“Cậu nhóc tốt, lão già tôi lại được gặp cậu rồi! Mà…sao cậu lại ở cùng với Hạ?”

“Ông nội, nói việc chính trước đã! Việc của anh Bạch đợi lát nữa anh ấy sẽ nói cho ông”, Đông Phương Hạ lên tiếng nói. Ông nội gọi mình về gấp như vậy, trước tiên phải biết rốt cuộc là chuyện gì, nếu không trong lòng mình sẽ không thoải mái.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play