"Thần Ly, tôi nhớ em." Minh Lãng dựa vào màn hình máy tính thở dài, hôn hình ảnh Quý Thần Ly mơ hồ không rõ.

——————————

Kiếp trước, hôn nhân giữa Quý Thần Ly và Minh Lãng bắt đầu bằng một bi kịch, cuối cùng lại kết thúc bằng một bi kịch; trọng sinh một lần, tốt xấu gì lần này không có giẫm lên vết xe đổ. Quan hệ giữa hai người không có gì khác ngoài tờ giấy kết hôn, sạch sẽ như hai người xa lạ, cho nên khi tách ra trừ bỏ giấy thoả thuận ly hôn một chính hai bản sao cũng lại không có thứ nào khác, đơn giản như thể hai người chưa từng là phu thê.

"Chờ tôi khỏi, chúng ta lại đi Cục Dân Chính làm thủ tục ly hôn, sau này đường cô cô đi, đường tôi tôi đi, không ai nợ ai." Quý Thần Ly đem tờ giấy A4 có chữ ký đưa cho luật sư, u ám mấy tháng tích tụ trong lòng đều trở thành hư không, nhìn Minh Lãng cũng thuận mắt nhiều, thậm chí còn vui vẻ đùa vui Minh Lãng một chút, "Minh Lãng, chúc mừng, cô tự do."

Nói xong, Quý Thần Ly lại ở trong lòng bồi thêm một câu, tôi cũng tự do.

Quý Thần Ly khi trẻ đầu óc phát sốt nên cực đoan, hận Minh Lãng nhiều năm như vậy, thế nào cũng phải chết đi một lần mới nghĩ thông suốt. Nàng đối với Minh Lãng thời trẻ đích xác có hảo cảm, thậm chí mông lung có chút tình yêu. Nhưng lúc sau dây dưa mấy năm đó, chẳng qua là tự mình phân cao thấp với bản thân, không nghĩ thừa nhận mình sống cả đời thất bại, vẫn luôn muốn chứng minh gì đó, đến cuối cùng hại người hại mình, chỉ chứng minh rằng bản thân khi trẻ thật sự làm sai, mới phải nhận những báo ứng kia.

Cuối cùng dùng cái chết đổi lấy khó được một lần thanh tỉnh, cũng không biết giao dịch này là được hay mất.

Trong trí nhớ Minh Lãng, từ vài thập niên trước Quý Thần Ly đã không còn vui vẻ như thế này. Không biết từ khi nào bắt đầu, tầm mắt Quý Thần Ly không còn đuổi theo Minh Lãng nữa. Mấy năm đầu mới kết hôn, Quý Thần Ly sẽ vì Minh Lãng lại đi thăm Hàn Hân Viễn, lại có cái gì đặc thù chiếu cố với Hàn Hân Viễn, trên cổ tay lại đeo đồng hồ phiên bản giới hạn Hàn Hân Viễn đưa, mà ăn dấm.

Lúc nàng ghen sẽ trợn mắt phồng mang trừng Minh Lãng, giống như cá vàng, nhìn ngốc nghếch đáng yêu, sau đó thừa dịp Minh Lãng không chú ý rải một đống muối vào đồ ăn tối, chờ Minh Lãng ngồi trên bàn ăn, hai tay chống cằm mà nhìn Minh Lãng, đôi mắt chờ mong như sắp rớt ra khỏi mặt, nửa người trên gần như chạm tới mặt bàn, chỉ kém ở trên mặt viết mấy chữ "Em muốn làm chuyện xấu", như sợ người khác không phát giác ra.

Minh Lãng đương nhiên biết, nhưng cô giả bộ không biết. Dùng chính khuôn mặt băng sơn của mình đem một bàn thức ăn được Quý Thần Ly "lần thứ hai gia công" ăn sạch sẽ, chưa đã thèm mà lau khô miệng lên lầu về thư phòng, để nàng một người ngốc tại bàn ăn, miệng há to đủ để nhét vào một quả trứng gà.

Quái, mình rõ ràng tăng thêm gia vị vào thức ăn, chẳng lẽ thêm sai rồi? Quý Thần Ly không tin có tà, lấy đũa gắp một đũa đầy đồ ăn bỏ vào trong miệng, còn chưa nhai liền lập tức phun ra, ngũ quan trên mặt nhăn thành đoàn, cầm cốc ừng ực tưới nước vào trong miệng.

Phi phi phi! Mặn đến phát khổ! Quý Thần Ly vừa uống nước vừa căm giận, cái đồ Minh Lãng đáng chết, không chỉ có trái tim làm bằng băng, chỉ sợ đầu lưỡi cũng làm bằng băng luôn đi, đồ ăn khó có thể nuốt xuống như vậy mà còn ăn như cao lương mỹ vị, bệnh muốn chết!

Minh Lãng trốn ở trong thư phòng, mở một góc cửa trộm quan sát nhất cử nhất động của Quý Thần Ly trong nhà ăn tầng một, nhìn nàng vẻ mặt đau khổ uống nước, ngay cả chính Minh Lãng cũng chưa phát hiện ra khoé miệng mình đã cong lên hiện rõ một nụ cười.

Càng về sau, Quý Thần Ly sinh động thú vị như vậy càng ngày càng ít. Sức sống mãnh liệt của người nọ trong bảy năm nhanh chóng khô héo xuống, không biết từ khi nào bắt đầu. Minh Lãng càng ngày càng không dám nhìn đến mặt Quý Thần Ly. Nàng mới hơn ba mươi tuổi, khóe mắt đã bị nếp nhăn tung hoành để lại ấn ký, đồng tử khi trước sáng ngời, ở góc khuất Minh Lãng không phát hiện được, trở nên ảm đạm vô quang.

Quý Thần Ly không hề quan tâm Minh Lãng đi nơi nào, cùng ai ở bên nhau, cũng không còn giở trò con nít, âm thầm phân cao thấp với Minh Lãng.

Minh Lãng vốn dĩ phải cảm thấy hạnh phúc.

Cô vốn dĩ phải cảm thấy hạnh phúc.

Chính là Minh Lãng nghĩ, nếu cái người Quý Thần Ly khi xưa có thể trở về thì tốt rồi, mình đại khái sẽ đối tốt với nàng. Nếu là Quý Thần Ly nguyên bản, sẽ cười, sẽ nháo, sẽ ghen, Minh Lãng đại khái sẽ đối nàng thực tốt, ít nhất cũng tốt giống như đối với Hàn Hân Viễn và Minh Diễm.

Đáng tiếc có những thay đổi là không thể nghịch chuyển. Quý Thần Ly như vậy cuối cùng vẫn chưa về, cho nên lời hứa "đối tốt với nàng" Minh Lãng tự hứa với bản thân đương nhiên cũng chưa thực hiện được.

Cho đến khi Quý Thần Ly chết vẫn chưa thực hiện.

Nhưng hiện tại, Minh Lãng đứng ở bên giường bệnh, nhìn nằm trên giường đến cả lật cái thân còn khó khăn Quý Thần Ly, rõ ràng phải là thời điểm hơi thở thoi thóp nhất, Quý Thần Ly tràn đầy sức sống vẫn luôn làm Minh Lãng quyến luyến không quên đã trở lại. Đôi mắt nàng lại dần dần lấp lánh lên, sau khi biết mình đã hoàn toàn thoát khỏi Minh Lãng.

Minh Lãng tham lam mà nhìn chăm chú vào đôi mắt Quý Thần Ly, cặp mắt kia thời thời khắc khắc hấp dẫn Minh Lãng, làm cô cơ hồ nhịn không được muốn đem nàng giấu đi, giấu ở một nơi còn không có người biết đến, giấu cả đời.

Minh Lãng cảm thấy, mình sống nhiều năm như vậy, đối mặt Quý Thần Ly, cuối cùng làm được một điều đúng đắn.

Nhìn Quý Thần Ly mà cô giữ mãi trong trí nhớ suốt hai mươi năm rốt cuộc đã trở lại, trong lòng Minh Lãng vui mừng, trên mặt cũng nở ra một nụ cười, cô nghĩ ra gì đó, nhìn Quý Thần Ly hỏi: "Thần Ly, em đã nói, ngày ly hôn em muốn hỏi tôi một vấn đề."

Quý Thần Ly ký xong tay phải còn đang hơi run run, nàng hiện tại rất hạnh phúc, hạnh phúc đến độ hận không thể lập tức xuống lầu chạy hai vòng, khóe miệng nhịn không được mà cong lên, thiếu chút nữa cười lộ ra hai răng cửa, "Tôi đã hỏi xong." Nàng nói.

Vấn đề Quý Thần Ly muốn hỏi chỉ có một, đó chính là Minh Lãng có phải cũng trọng sinh hay không. Cái ý niệm này từ ngày kết hôn kỳ thật đã luôn ẩn ẩn trong lòng Quý Thần Ly, chẳng qua chuyện này nói ra thật sự quá bất khả tư nghị, nếu không phải nàng chính là cái ví dụ sống sờ sờ, chỉ sợ đánh chết nàng nàng cũng không dám tin tưởng.

Không khí giữa hai người quá mức nhẹ nhàng hòa hợp, làm Minh Lãng có một loại ảo giác mình có thể một lần nữa bắt đầu với Quý Thần Ly, Minh Lãng quá mức đắc ý vong hình, nhếch một bên khoé miệng như nói giỡn, "Thần Ly, tôi cho rằng em sẽ hỏi giữa chúng ta rốt cuộc từng có tình yêu hay không."

Mặt Quý Thần Ly nháy mắt nghiêm túc lại, nàng kỳ quái mà lườm Minh Lãng một cái, nhàn nhạt đáp: "Suy nghĩ nhiều."

Điểm không khí nhẹ nhàng sung sướng mà hai người mới vừa bồi dưỡng ra trong phút chốc tan thành mây khói, không khí xung quanh cũng ngưng trọng xuống, Minh Lãng hối hận nắm chặt nắm tay, độ cong trên khóe miệng cũng thu lại.

Phòng bệnh lạnh đến kết băng, không có gì thay đổi.

"Tôi mệt." Quý Thần Ly quay đầu đi không nhìn Minh Lãng nữa. Nàng tuy rằng không thể động, nhưng dùng cái ót để đối mặt với Minh Lãng, cũng đủ khiến người khác cảm thấy toàn thân nàng tràn ngập kháng cự.

"Vậy em nghỉ ngơi, ngày mai tôi lại đến thăm em."

"Không cần." Quý Thần Ly cười lạnh cự tuyệt, "Minh Lãng, cô nếu muốn tôi tốt vậy giúp tôi đừng tới đây nữa, mỗi ngày nhìn thấy cô, chỉ sợ thương thế tôi cả đời cũng không khỏi được."

Lời này nói ra quá mức đả thương người, Minh Lãng cảm thấy trái tim mình đau nhói không chịu nổi, cuối cùng cơ hồ là chạy trối chết.

Quý Thần Ly tưởng Minh Lãng đại khái vẫn còn có chút tự giác, một khoảng thời gian rất dài sau đó thật sự không tới.

Hôm sau sau ngày ly hôn, Quý Thần Ly liền xin điều từ phòng hạng nhất đến phòng đôi phổ thông, nàng cho rằng sẽ bị Minh Lãng cản trở, không ngờ thuận lợi ngoài dự đoán. Minh Lãng ngừng xuất hiện, thật giống như trong sinh mệnh của Quý Thần Ly trước nay chưa từng có một người tên Minh Lãng, ngay cả Đào Nguyên khi tới thăm nàng còn nhịn không được cảm khái: "Họ Minh đã một tháng không có tới."

Lúc ấy Quý Thần Ly đang ăn sủi cảo cô làm, sủi cảo Đào Nguyên làm độ lớn vừa đủ, nhúng giấm bỏ nguyên miếng vào trong miệng. Quý Thần Ly ăn vội, nghe Đào Nguyên đột ngột thốt ra một câu, cả cái sủi cảo tắc trong cổ họng, mặt bị nghẹn đỏ bừng, Đào Nguyên gấp đến độ vỗ thẳng vào ngực nàng cho nàng thuận khí, "Em chậm một chút, không ai tranh với em."

Quý Thần Ly dùng sức đem sủi cảo mắc kẹt trong cổ họng nuốt xuống, ho khan, cột sống vốn đã đỡ đau giờ lại bắt đầu đau, mới nói: "Tỷ, chị nhắc ai mà chả được, nhắc cô ta làm gì?"

Đào Nguyên nhìn nàng liếc mắt một cái, "Em nói tụi em ly hôn, ngày nào còn chưa tới Cục Dân Chính làm thủ tục, ngày đó chị còn chưa yên lòng. Họ Minh cái loại người này tâm địa gian giảo, em không chơi được đâu."

"Em cũng không muốn chơi với cô ta." Quý Thần Ly cười, "Tỷ, chờ thêm một tháng nữa là em có thể xuống giường, em lập tức đi làm thủ tục, đến lúc đó em và chị tìm nơi non xanh nước biếc, không bao giờ quay về cái nơi thị phi này nữa."

Đào Nguyên lại gắp cho Quý Thần Ly ăn một cái sủi cảo, cười phụ hoạ nàng: "Được, tốt nhất là xây cái trang trại nhỏ, phía đông đào hai mảnh đất trồng rau xanh, phía tây xây cái chuồng gà nuôi mấy con gà thổ cư. Chị nghe người ta nói, gà mình tự nuôi ăn ngon hơn gà ngoài chợ nhiều." Nhưng Đào Nguyên nói xong, cúi đầu ở nơi Quý Thần Ly nhìn không thấy, âm thầm thở dài.

Trong viện có mấy hài tử là mấy năm trước Đào Nguyên đón về, làm hộ khẩu đã chạy nhiều năm mà không có tin tức. Mắt thấy sang năm mấy hài tử đó đều phải đi học, nhưng hộ khẩu chưa được giải quyết, thật không biết làm thế nào mới tốt.

Đào Nguyên không nghĩ lấy chuyện phiền lòng đó làm Quý Thần Ly thương còn chưa khỏi lo lắng, giấu tốt tâm lo âu, nói nói cười cười với Quý Thần Ly như cũ. Hàn huyên chuyện nhà một lát, điện thoại Quý Thần Ly đổ chuông, hoá ra là còn đang đóng phim Hàn Hân Viễn từ Tây Bắc gọi điện tới.

Quý Thần Ly không có phương tiện tiếp điện thoại, dù sao Hàn Hân Viễn Đào Nguyên cũng nhận thức, người bệnh cùng phòng hình như đi tản bộ, vì thế nàng dứt khoát bảo Đào Nguyên mở loa ngoài.

"Quý Thần Ly, vết thương của em thế nào rồi?" Điện thoại vừa chuyển được, giọng nói Hàn Hân Viễn liền khuếch tán khắp căn phòng. Có thể là khí trời Tây Bắc bao la hào sảng quá có sức lan toả, một tháng không gặp, giọng Hàn Hân Viễn so với cái giọng giả bộ tao nhã ngày xưa khoáng đạt không ít, dù có hơi mạnh mẽ, nhưng tổng thể nghe thoải mái hơn cái giọng tích thuỷ bất lậu kia nhiều.

"Khá hơn nhiều." Quý Thần Ly đáp.

"Vậy em và Minh Lãng thế nào rồi? Sẽ không phải vì cô ta đối với em quá tốt, em lại đổi ý không muốn ly hôn nữa đi?"

"Không có." Quý Thần Ly biết tình cảm của Hàn Hân Viễn với Minh Lãng, cho rằng cô ta đang không yên tâm mình, sợ mình thừa dịp cô ta không ở lập mấy cái bẫy rập úp lên người Minh Lãng, vì thế nàng khẽ cười, quăng cho cô ta viên thuốc an thần: "Hàn Hân Viễn, tôi và Minh Lãng đã ly hôn."

Hàn Hân Viễn bên kia nửa ngày không lên tiếng đáp lại, qua vài phút, ngay khi Quý Thần Ly thiếu chút nữa cho rằng cô ta bị mất kết nối, mới nghe cô ta hét thất thanh: "Em nói cái gì?"

Xem cao hứng bừng bừng chưa này. Quý Thần Ly cười: "Tôi và Minh Lãng ly hôn, sau này Hàn tiểu thư chỉ cần cùng Minh tổng tài song túc song phi, sẽ không bao giờ có cái gia hoả làm người chán ghét ngáng chân nữa. Còn có cảm ơn cô đề xuất cho tôi mấy chiêu, tuy rằng chưa kịp dùng."

"Cái gì, cô ta thật sự ly hôn với em?" Hàn Hân Viễn không tin, "Đáng tin cậy sao?"

"Thoả thuận ly hôn ký xong, có gì không đáng tin cậy?" Quý Thần Ly bật cười, "Cô đóng phim đi, tôi không quấy rầy nữa."

Quý Thần Ly treo điện thoại, vẫn luôn im lặng Đào Nguyên mới nói: "Vừa rồi lời Hàn Hân Viễn nói là có ý gì? Chuyện ly hôn này có phải không đáng tin hay không?"

"Cô ta dám!" Quý Thần Ly hừ, "Em với Minh Lãng da mặt dù sao đã sớm xé rách, chẳng lẽ còn sợ xé thêm lần nữa?"

"Tóm lại em nhanh chóng ly hôn đi, rời nơi thị phi này đi thật xa, chị có rảnh sẽ đi thăm em." Đào Nguyên thu thập chén đũa răn dạy, "Mặc kệ là Minh Lãng hay là cái cô Hàn Hân Viễn kia, chị thấy đều không phải người tốt, em thích phụ nữ chị không quan tâm, nhưng ít ra phải tìm người đáng tin cậy, hai cô kia chị nhìn thế nào cũng không thấy vừa lòng."

Quý Thần Ly nghe xong dở khóc dở cười, "Sao lại nhắc đến Hàn Hân Viễn a? Tỷ, chị nói linh tinh gì vậy?"

......

"Minh tổng, đây là kết quả chuẩn bệnh của Quý tiểu thư trong khoảng thời gian này." Thư phòng Minh gia, Hứa Lộ Dương đặt một sổ khám bệnh lên bàn của Minh Lãng, "Bác sĩ nói Quý tiểu thư khôi phục rất nhanh, tầm một tháng nữa là có thể xuất viện."

"Còn có chuyện đổi phòng bệnh của Quý tiểu thư, đã dặn dò bệnh viện, hiện tại gian phòng kia là phòng riêng của Quý tiểu thư."

Minh Lãng chỉ lo lật xem sổ khám bệnh Hứa Lộ Dương đưa, những lời cô nói không biết có đi vào tai Minh Lãng hay không.

"Minh tổng......" Hứa Lộ Dương muốn nói lại thôi.

Minh Lãng hơi hơi nâng mắt, lại cúi đầu tập trung vào tư liệu trên tay, "Có việc?"

"Là...... Về Quý tiểu thư......" Hứa Lộ Dương gian nan mở miệng, "Minh tổng, chẳng lẽ ngài thật sự tính toán từ bỏ sao?"

Minh Lãng không nói gì, Hứa Lộ Dương lại nói: "Minh tổng, tôi sẽ nói thật lòng. Có thể gặp người vừa ý không phải chuyện dễ dàng, huống chi Quý tiểu thư như vậy, nếu cô ấy gặp được những người khác...... vậy coi như......"

"Em ấy hạ quyết tâm không cần tôi, ngoại trừ buông tay, còn có thể thế nào?" Minh Lãng cười khẽ, đầu lưỡi có chút chua xót, ném tập sổ lên trên bàn, "Giờ không còn sớm, cô trở về đi."

Hứa Lộ Dương rời đi, Minh Lãng lại dời ánh mắt về phía máy tính, đó là một video theo dõi, cameras đối diện giường bệnh Quý Thần Ly.

Camera mini, độ phân giải không cao, trong video mặt Quý Thần Ly mờ khó có thể phân biệt, nhưng Minh Lãng lại dựa đầu vào trên màn hình máy tính, môi nhẹ nhàng dán xuống vị trí mặt Quý Thần Ly.

Cô đã một tháng không gặp Quý Thần Ly, cơ hồ nhớ đến phát điên.

Quý Thần Ly chết hai mươi năm, Minh Lãng cũng chưa từng nhớ nàng điên cuồng như thế này. Nhưng một khi người đó chân thật đứng trước mặt, thậm chí hôn, ôm nàng xong, nhớ thương lại da diết tựa như con kiến gặm nhấm nội tâm Minh Lãng.

"Thần Ly, tôi nhớ em." Minh Lãng dựa vào màn hình máy tính thở dài, hôn hình ảnh Quý Thần Ly mơ hồ không rõ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play