Nhóm dịch: Chiêu Anh Các


Edit: Hy


Beta: Tố Hiên


"Nếu như em muốn trở về thăm An lão gia, tôi có cách giúp em." Ở trên xe, Mạc Vân Xuyên nhìn dáng vẻ có phần lơ đãng của Diệp Thiều Hoa, không khỏi thở dài một tiếng.


Nghe thấy vậy, Diệp Thiều Hoa đảo mắt nhìn sang bên cạnh, nghĩ một lúc mới hiểu được anh muốn nói gì.


"Không cần, ông sẽ không sao." Ông nội An đã uống thuốc kia hơn một tháng, mặc dù lần kích thích này hơi lớn, nhưng ông sẽ không phải chịu ảnh hưởng quá nhiều.


Mạc Vân Xuyên cau mày nhìn cô.


Diệp Thiều Hoa cảm nhận được ánh mắt của anh nhưng cô không quay đầu lại, chỉ nhìn ánh đèn neon bên ngoài cửa sổ.


Sau một hồi lâu, Mạc Vân Xuyên mới nghe thấy giọng nói khe khẽ của cô, "...Trên thế giới này thật sự có những người không cần con mình ư?"


Giọng nói của cô nhỏ đến nỗi suýt làm cho Mạc Vân Xuyên nghĩ rằng bản thân bị ảo giác, nhưng lần này anh không trả lời, cô thì nhắm hai mắt lại, khiến Mạc Vân Xuyên cảm thấy trong lòng dâng lên một loại cảm giác hoảng loạn.


Tuy rằng suy nghĩ của cô vẫn luôn không nằm trong suy đoán của anh, nhưng anh chưa bao giờ có cảm giác mãnh liệt như vậy.


Mặc dù hai nhà họ Diệp và họ An nhận nhầm con, nhưng chưa có ai chân chính nói không cần cô...


Mạc Vân Xuyên nghiêng đầu nhìn hàng mi dài của cô, đôi môi hơi mím lại.


Có lẽ là do anh... suy nghĩ nhiều rồi.


**


Làm bạn tốt của nhau hơn mấy chục năm, nhà họ Ngôn vừa nghe tin họ An xảy ra chuyện lớn liền vội vàng chạy đến xem.


An Đồng Đồng hồn bay phách lạc theo mẹ Diệp rời đi.


Nhưng cô ta không ngờ đến khi vừa bước ra cổng đã nhìn thấy xe của Ngôn Húc, hai mắt cô ta bỗng sáng ngời, tiến lên muốn kéo lấy tay Ngôn Húc, "Ngôn..."


Ngôn Húc tránh sang một bên, thoát được bàn tay của An Đồng Đồng, sau đó dùng ánh mắt cực kỳ phức tạp nhìn cô ta.


"Em là vị hôn thê của anh đó, anh quên rồi ư, Ngôn Húc?" An Đình Đình mở to mắt, dường như còn có phần điên cuồng.


"Vừa rồi An lão gia đã nói, đính hôn giữa chúng ta không còn giá trị..." Ngôn Húc đi về phía cổng, khi nói những lời này, bước chân anh ta dừng lại, hơi nghiêng đầu, "Hơn nữa, chuyện đính hôn này vốn không phải chuẩn bị cho cô."


Sau khi nói xong, anh ta cùng Ngôn phu nhân bước vào cổng nhà họ An, bỏ lại một mình An Đồng Đồng đứng trước cửa, biểu cảm dữ tợn trên mặt cô ta vô cùng đáng sợ.


"Ngôn Húc, con cảm thấy Thiều Hoa thế nào?" Cha Ngôn nhìn dáng vẻ của An Lập Quốc, không khỏi hỏi đứa con trai đang đứng bên cạnh, "Hiện tại nhà họ An muốn nhận lại Thiều Hoa, chuyện đính hôn giữa các con cũng được xem là danh chính ngôn thuận."


Ông ta đã nghe An lão gia nói qua về Diệp Thiều Hoa, là một cô bé thông minh ngoan ngoãn, ông cảm thấy cô rất phù hợp với con trai mình.


Nghe thấy câu hỏi này, Ngôn Húc hơi sững sờ, trong đầu bất giác xuất hiện một khuôn mặt tao nhã nhưng luôn mang theo cảm giác lạnh nhạt.


Trong lúc anh ta còn ngẩn người, Ngôn phu nhân nhanh chóng mở miệng trước, "Nếu An lão gia đã nói đính hôn không còn giá trị thì cứ huỷ bỏ đi."


Ngôn phu nhân vẫn luôn cho rằng con trai bà ta là tốt nhất, mấy cô gái ở Bắc Kinh không có ai xứng với anh ta, An Đồng Đồng thì có thể miễn cưỡng một chút, còn Diệp Thiều Hoa thì...


Vốn dĩ được một gia đình bình thường nuôi dưỡng đã kém một khoảng lớn, chứ đừng nói gì đến thân phận và địa vị của cô, bà ta không muốn con trai mình phải chịu thiệt thòi.


Huống chi còn thêm chuyện của An Đồng Đồng, trong lòng bà sinh ra một chút vướng mắc.


Ba người vẫn chưa thỏa hiệp được chuyện đính hôn, mà cha Ngôn lại ngại không dám nói với ông cụ An, cho nên chuyện này cứ thế coi như xong.


An Thị lập tức công bố với phía truyền thông tin tức Diệp Thiều Hoa mới là Đại tiểu thư nhà họ An ngay trong đêm, sau đó bệnh tình của An Lập Quốc đang trong giai đoạn nguy kịch cũng bị tung ra, hai chuyện này va vào nhau khiến cho tình hình nội bộ của An Thị vô cùng hỗn loạn.


Vì An Lập Quốc phải nằm viện, nên tất cả mọi chuyện trong công ty đều đổ lên người An Đình Quân.


Anh ta vừa phải chú ý đến tình trạng sức khỏe của ông nội, vừa phải lo lắng cho bệnh tình của An Lập Quốc, trong lòng còn vướng bận chuyện của Diệp Thiều Hoa, một số thành viên trong hội đồng quản trị có tâm tư khác thấy nhà họ An xảy ra chuyện bắt đầu gây khó dễ với anh ta.


Bây giờ tình trạng của An Đình Quân vô cùng tệ.


Vào lúc này, An Đồng Đồng bỗng nhiên trở mặt phản bội, thuyết phục các nhà đầu tư rút vốn khỏi An Thị.


"An Đồng Đồng, cô đã quên trước kia là ai cho cô tham dự vào chuyện công ty rồi ư?" Thấy cô ta như vậy, trong lòng ông cụ An rất tức giận, "Lập Quốc tin tưởng cô như vậy, sao cô có thể thừa cơ hội lúc nó đang nằm trong phòng chăm sóc đặt biệt mà bỏ đá xuống giếng hả, mặc dù cô không phải Đại tiểu thư nhà họ An, nhưng chí ít nhà họ An cũng có công ơn nuôi dưỡng cô!"


Cách thức nuôi dưỡng của nhà họ An với An Đồng Đồng và An Đình Quân đều giống nhau.


An Lập Quốc thấy cô ta rất có kinh nghiệm trong phương diện quản lý kinh tế, nên đã dẫn cô ta đến một cuộc đàm phán hợp tác, An Đồng Đồng có thể thấu hiểu tâm tư của phía hợp tác, phỏng đoán ra một số bí mật của đối phương, cho nên quyền làm chủ bản hợp đồng mới rơi vào tay An Đồng Đồng.


Cô ta lôi kéo được phía hợp tác chịu đầu tư bốn trăm triệu cho bọn họ.


Cũng nhờ vào lần đó tài năng quản lý kinh tế của cô ta mới được lan truyền khắp giới, mọi người đều khen nhà họ An nuôi dạy được một cô con gái tốt.


Chẳng ai nghĩ tới cục diện như ngày hôm nay sẽ xuất hiện.


"Công ơn nuôi dưỡng ư?" An Đồng Đồng liếc mắt nhìn ông đầy trào phúng, "Bây giờ ông còn quan tâm đến chuyện của tôi và nhà họ An à? Tôi nghĩ các người nên lo cho An Thị nhiều một chút thì hơn, không có khoản đầu tư này, các người cần phải cẩn thận suy xét xem làm thế nào để bù đắp cho lỗ hổng lớn này."


An Đồng Đồng không muốn quậy đến mức cá chết lưới rách, thế nhưng ngay cả nhà họ Diệp cũng không cần cô!


Nếu như cuộc sống của cô ta đã không dễ dàng thì sao cô ta có thể ngồi nhìn Diệp Thiều Hoa sống yên ổn được chứ?


Cô ra muốn cho Diệp Thiều Hoa biết rõ, cho dù có rời khỏi nhà họ An, An Đồng Đồng cô ta vẫn sống tốt hơn Diệp Thiều Hoa!


Muốn làm Đại tiểu thư nhà họ An sao? Trước kia cô không có số đó, sau này cũng không có!


Quy mô của công trình nhà họ An rất lớn, tổng vốn đầu tư cần là một tỷ*. Bây giờ có người rút vốn, chắc chắn công trình này sẽ không thể tiếp tục tiến hành, không xoay được vòng vốn cũng không thể phát lương cho nhân viên. An Thị bị phá sản chỉ là vấn đề thời gian.


*10 亿 (10 ức) = 1 tỷ NDT ~ 1 tỷ x 3.317,16 VND


Còn chuyện tìm nhà đầu tư khác?


Chưa nói đến chuyện có người đã rút bốn trăm triệu vốn lưu động trong khoảng thời gian ngắn, cho dù là có, họ cũng không dám mạo hiểm đầu tư vào An Thị đã như rắn mất đầu.


Nói cho cùng tình hình nhà họ An gần đây quá hỗn loạn, mà bệnh tình của An Lập Quốc lại đang trong giai đoạn nguy kịch.


Tất cả mọi chuyện đều rơi lên vai An Đình Quân, nhưng dường như không có ai xem trọng anh ta cả.


Trên thực tế người trong giới đã sớm biết chuyện nhà họ An và nhà họ Diệp, nhưng không ai ngờ nhà họ An lại công bố ra như thế này.


Không ít người lén lút lắc đầu, nói nhà họ An đã làm một cuộc trao đổi lỗ vốn, dùng một cô con gái hết sức ưu tú để đổi về đứa con tầm thường, mà không có lời thì thôi đi, đằng này còn liên lụy đến toàn bộ An thị.


Trên mạng cũng đang bàn tán xôn xao chuyện này.


Cư dân mạng luôn có hứng thú với những câu chuyện máu chó của đám nhà giàu, sau khi đoạn ghi âm giọng nói của An Đồng Đồng bị phát tán, cô ta không thu được một chút đồng tình nào của mọi người.


Có người suy đoán dưới tình huống này, vị thiên kim tiểu thư thật như Diệp Thiều Hoa sẽ sống không dễ dàng, vừa mới quay về thì gia đình đã chuẩn bị phá sản.


Lại có người suy đoán, có phải cô muốn lấy đi tất cả những thứ An Đồng Đồng từng có hay không.


Có phải cô muốn tranh đấu một mất một còn với An Đồng Đồng hay không?


Thế nhưng không có ai nghĩ tới, vào mười rưỡi sáng, trong khi bọn họ vẫn đang tranh cãi quyết liệt, An Đồng Đông thì đang cười rất đắc ý, có một hình ảnh đã chiếm sóng toàn cầu.


Ở bên này, Ngôn phu nhân vừa mới dìu An phu nhân ra khỏi bệnh viện, sau đó hai người được Ngôn Húc đưa đến cao ốc của An Thị.


Chiếc Bentley màu đen dừng trước tòa thương mại cao nhất thủ đô.


"Hôm nay bệnh viện quân khu vắng quá," Ngôn phu nhân xoa xoa huyệt Thái Dương, "Hầu như các bác sĩ chuyên khoa tim đều không có mặt. Cũng may ông cụ An có người quen ở đó, nếu không sợ là lần này giám đốc An đã gặp nguy hiểm ".


Cũng không biết là đã xảy ra chuyện gì, mặc dù bình thường vẫn khó hẹn được các bác sĩ chuyên môn, nhưng dựa vào sức ảnh hưởng của nhà họ An thì không phải quá khó.


Thế mà ngày hôm nay lại rất khó tìm được một người. An Lập Quốc phải vào cấp cứu nhưng không tìm được bác sĩ khiến cho An phu nhân suýt chút nữa đã sụp đổ.


Nói đến chuyện này, hai hàng chân mày của Ngôn Húc khẽ nhíu lại, anh ta nhìn ra mỗi một con đường đều có thêm rất cảnh sát giao thông, ngón tay ấn vào tay lái, "Việc này có hơi kỳ lạ, toàn bộ đường phố hôm nay đều được an ninh nghiêm ngặt."


Những cảnh tượng như vậy rất hiếm thấy ở Bắc Kinh, nên việc Ngôn Húc cảm thấy kỳ lạ cũng là đương nhiên.


Ngôn Húc không khỏi nhớ tới vị bác sĩ trong bệnh viện quân khu của nhà họ An, anh ta cứ cảm thấy người kia biết một chút gì đó.


"Những chuyện như vậy không liên quan đến mấy doanh nhân bình thường như chúng ta đâu," Ngôn phu nhân lắc đầu, bà ta mở cửa bước xuống xe, "Hơn nữa chúng ta cũng không quản được chuyện đó, bây giờ cần phải lo chuyện của nhà họ An trước đã."


Ngôn Húc nghe bà nói, cũng mở cửa xe.


Một giám đốc cấp dưới nhà họ An đang đứng chờ dưới lầu, vẻ mặt của người nọ rất tiều tụy. Ông ta vừa nhìn thấy Ngôn phu nhân liền bước lên, cười khổ một tiếng, "Ngôn phu nhân, Ngôn thiếu gia."


"Lần này Đình Quân quá liều lĩnh, bây giờ Lập Quốc vẫn nằm trong bệnh viện, cậu ấy chỉ có một mình không làm gì được, còn Thiều Hoa từ đầu đến giờ đều không hề xuất hiện. Mà cho dù xuất hiện cũng không thay đổi được gì, cô ấy chưa từng học qua quản lý công ty từ khi còn nhỏ, nếu như An Đồng Đồng vẫn còn ở đây. . ." Người kia cũng nắm rõ chuyện này, ông ta nói tới đây rồi lắc đầu.


Ông ta đang nói thì thấy An phu nhân xuống xe, nhưng không bước đến, chỉ kinh ngạc ngước đầu lên nhìn tòa nhà thương mại.


"An phu nhân, bà sao vậy. . ." Giám đốc đảo mắt sang hướng bà ta đang nhìn, con ngươi trợn to đến muốn rớt ra ngoài, không thể nói hết nửa câu còn lại.


Bên đó là chiếc màn hình khổng lồ treo giữa tòa nhà thương mại, là nơi có lượng quan tâm nhiều nhất cả nước, chuyên được dùng để phát những quảng cáo của các nhãn hiệu nổi tiếng thế giới. Bởi vì số tiền để phát quảng cáo trong một phút lên đến mười vạn cho nên nơi này được xem là một địa điểm vàng.


Nhưng điều đáng nói là khi bọn họ xuống xe, màn hình quảng cáo liền đổi thành một hình ảnh khác, kiểu chữ phía trên cũng không ngừng thay đổi ——


【Diệp Thiều Hoa, cô gái trẻ trong ngành y —— là tương lai của giới y học. 】

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play