Edit: Ngọc

Đại học X năm ngoái cũng đứng thứ bảy cả nước.

Hứa Mộng Khiết lúc ấy vô cùng phát huy trình độ của mình, nằm trong top 20 người đứng đầu trường và trúng tuyển đại học X.

  Kết quả này cũng không khá hơn là bao so với Diệp Thiếu Hoa trước đây.

Nhưng là hiện tại nữ thần đọa lạc này cũng không thể so sánh với cô ta.

Diệp Thiều Hoa nhìn ả một cái, từ trong trí nhớ của nguyên chủ tìm ra người này, lúc trước là lớp trưởng của lớp tiếng anh, học lực và ngoại hình cũng không tệ lắm.

Nhưng lại bị nguyên chủ chèn ép rất nhiều.

Mà bây giờ tình huống đảo ngược lại, Hứa Mộng Khiết thi được vào trường đại học X, đã sớm vượt trên Diệp Thiều Hoa gấp nhiều lần rồi.

Diệp Thiều Hoa cũng không cự tuyệt, mà đọc số cho Hứa Mộng Khiết.

Vừa lấy điện thoại ra, Hứa Mộng Khiết đã nhìn thấy điện thoại của Diệp Thiều Hoa, đó là một chiếc điện thoại hình quả chuối mới được tung ra ở thành phố M ngày hôm qua.

   Có nhiều người ở nước ngoài xếp hàng mà không mua được.

Không nghĩ tới Diệp Thiều Hoa ở trong nước lại có một cái.

Nhưng suy nghĩ đến tình huống bây giờ của Diệp Thiều Hoa, Hứa Mộng Khiết lại thở phào nhẹ nhõm, thì sao nào, cũng chỉ là bên ngoài nạm ngọc bên trong thối rữa mà thôi.

Cô ả lưu số của Diệp Thiều Hoa vào, không thể đợi kỳ nghỉ hè đến sớm, nóng lòng muốn cho các bạn cùng lớp cũ biết nữ thần cũ đã trở thành như thế nào.

Nghĩ tới đây, Hứa Mộng Khiết đã bắt đầu sắp đặt thời gian họp lớp.

Ả cam đoan, nếu như nghe được tên Diệp Thiều Hoa, lần này buổi họp lớp nhất định sẽ có rất nhiều người đến.

"Mộng Khiết, cô gái vừa rồi là ai thế, nhìn đẹp thật đấy. " Bạn cùng phòng của Hứa Mộng Khiết nhìn phương hướng rời đi của Diệp Thiều Hoa, "Bạn tóc màu vàng ấy, nhìn đẹp traii."

"Cô ta?" Hứa Mộng Khiết cười trào phúng một tiếng, "Trước kia là học thần của trường tôi, đáng tiếc . . ."

Cô ả vừa nhìn thấy bảng vàng của khối 12, từ đầu đến cuối đều không có tên Diệp Thiều Hoa.

**

Diệp Thiều Hoa mặc dù bây giờ vẫn là học sinh Nhất Trung, nhưng trước đó cô đã bị nhà trường thuyết phục thôi học.

Khi trở lại trường học, cô không còn là học sinh của lớp 1 nữa.

    Thay vào đó, cô trở thành học sinh lớp 13, lớp tồi tệ nhất.

    Người ở lớp 13 không nhiều.

Mà lớp 1 lại có tận 50, 60 học sinh, còn lớp này, tận 2 mấy cái bàn, mỗi bàn lẻ tẻ 1 người ngồi.

Đã là buổi trưa, mọi người đều chưa đến đủ.

Đây là lớp đặc thù, không cần phải học, giống Diệp Thiều Hoa, chỉ cần có tiền là vào được.

Đây là lớp rác rưởi nhất tồn tại.

Diệp Thiều Hoa chưa bao giờ đến một lớp học mất trật tự như vậy, lộn xộn rất khó chịu.

Lúc cô đi ngang qua, những người kia thu chân, chỉnh lại bàn: "Lão đại, hôm qua lão đại không sao chứ."

"Nghe nói cái con rùa Giang Thành kia mách cô chủ nhiệm...."

Lão đại, nghe được ba chữ này, sọ não Diệp Thiều Hoa tự dưng lại đau.

Cũng may chuông vào học lập tức vang lên.

Giáo viên chủ nhiệm lớp 13 là thầy Vương dạy toán, người bị hói nửa đầu.

Nghe nói trước kia còn cầm qua giải thưởng giáo viên ưu tú, không biết đắc tội người nào, đến dạy lớp 13.

"Mọi người yên lặng một chút, đừng nói chuyện, nghe ta giảng bài, " Thầy Vương đặt giáo án lên bàn, cầm phấn bắt đầu nói, “Hôm nay chúng ta bắt đầu đợt ôn tập cuối cùng…”

Hắn viết chữ không cao, người có chút béo, mang theo kính mắt, nhìn rất không có lực uy hiếp.

Lớp 13 không nghe lời hắn.

Nhìn điện thoại rồi nhìn điện thoại, ăn đồ ăn và ăn đồ ăn, nói chuyện vẫn nói chuyện, ngủ, vẫn loạn thất bát tao như cũ.

Giáo viên Vương hét lên nhiều lần, chỉ có một số học sinh ngồi ở hàng ghế đầu bắt đầu mở sách.

Nhưng lớp quá ít người, thầy Vương giọng lớn, nhưng cũng có người nghe không rõ.

Diệp Thiều Hoa đưa tay đập bàn, "Tất cả im miệng cho tôi!"

Cả phòng học im lặng như tờ, thầy Vương bị dọa giật mình.

Chờ tất cả mọi người đều yên tĩnh lại, cả người đang ngủ cũng bị đánh thức, Diệp Thiều Hoa lạnh lùng liếc nhìn mọi người, “Thầy nói dạy học không nghe thấy thầy nói sao?”

   Tuy rằng trên trán Diệp Thiều Hoa bị thương, nhưng khuôn mặt của cô thật sự rất ưa nhìn, lúc này đôi mắt xinh đẹp lại lộ ra vẻ bễ nghễ.

Ở trên người cô không có cảm giác không hài hòa.

"Nghe rồi!" Đám học sinh lớp 13 lên tiếng trả lời.

Nói to quá làm Diệp Thiều Hoa bị đau tai, cô nói: "Nghe được rồi thì xin lỗi đi."

"Xin lỗi thầy!"

Chủ nhiệm lớp, thầy Vương bắt đầu dạy học, giống như đang nằm mơ vậy đó.

Đôi mắt rưng rưng, ​​cuối cùng ông cũng dạy cả nhóm học sinh hết mình vì sự tận tụy của mình.

Nhưng mà vừa được một nửa tiết, liền bị chủ nhiệm lớp 1- giáo viên Lưu lão và thầy hiệu trưởng cắt đứt.

"Thầy Vương, chúng tôi muốn tìm vài học sinh lớp thầy." Lưu Long Sinh ánh mắt chán ghét nhìn lướt qua đám học sinh lớp 13: "Đám người Diệp Thiều Hoa lớp thầy đánh Giang Thành lớp tôi, tôi và thầy chủ nhiệm ban muốn cho Diệp Thiều Hoa nghỉ học 2 tháng.

Tạm nghỉ học hai tháng, vậy thì đồng nghĩa với việc trực tiếp tạm nghỉ học đến khi thi tốt nghiệp trung học phổ thông.

Thầy Vương mặt biến sắc, "Không được, còn có hai tháng nữa thôi, hơn nữa Diệp Thiều Hoa cũng bị Giang Thành làm bị thương, chuyện này không phải chỉ có con bé có lỗi."

Hắn vừa nói xong, những bạn học khác của lớp 13 cũng đứng lên.

"Cái quỷ gì, rõ ràng chính là tên Giang Thành kia phát ngôn ngu l, lão đại chỉ là không muốn chúng em bị khi dễ, mấy người . . ."

"Mấy đứa đừng nói chuyện, " Thầy Vương  liếc đám học sinh này một chút, sau đó nhìn về phía thầy chủ nhiệm và giáo viên đang tức kia: "Chuyện này chắc chắn có hiểu lầm, hơn nữa bạn học lớp chúng tôi cũng đã nói."

"Lớp mấy người chỉ biết đánh nhau, con sâu làm rầu nồi canh?" Thầy chủ nhiệm cười lạnh, "Còn không bằng xin hiệu trưởng, trực tiếp đóng cửa lớp 13, chuẩn bị thi đại học, ảnh hưởng đến sự phát huy của Giang Thành.

Lưu Long Sinh ôm ngực đứng đấy, mặt mũi tràn đầy châm chọc.

Câu này vừa nói ra, học sinh lớp 13 đều cảm nhận được sự vũ nhục của thầy chủ nhiệm ban và chủ nhiệm lớp 1.

Một chút bạn học đập tay xuống bàn muốn đứng lên, tức giận đến mức sắc mặt đỏ bừng.

Thầy Vương nhíu mày: "2 tháng nữa thôi là thi tốt nghiệp THPT, lúc này tôi sẽ không để Diệp Thiều Hoa nghỉ học, tôi sẽ giáo huấn cả lớp thật tốt."

"Thi đại học?" Lưu Long Sinh dạy một lớp sáu mươi học sinh đứng đầu, rất có cảm giác ưu việt, nghe vậy, hắn cười nhạo một tiếng, "Lớp mấy người cũng toàn rác rưởi, trong lòng anh còn không rõ sao? Còn đòi tham gia thi đại học? Nực cười!"

Thành tích của lớp 13 không tốt,là sự thật.

Nhưng mà đây là lần thứ nhất bọn họ cảm giác được mặt mình như bị người giẫm ở dưới lòng bàn chân.

Giang Thành chính là tên lão đại dởm bị Diệp Thiều Hoa giẫm trong lòng bàn chân mà đánh kia.

Mà Giang Thành mặc dù cũng đánh nhau, nhưng trường học cũng mở một con mắt nhắm một con mắt.

Xét cho cùng, học tập của Giang Thành luôn đứng đầu cả năm, điều này khác hẳn với Diệp Thiều Hoa và nhóm học sinh lớp 13.

Là một học thần.

Cho nên mặc kệ chân tướng như thế nào, Giang Thành bị đám người Diệp Thiều Hoa đả thương, cũng không ai đổ lỗi cho Giang Thành, mà tất cả đều đổ lên đầu đám người Diệp Thiều Hoa.

Giang Thành về sau sẽ vào đại học danh tiếng, còn có thể là trạng nguyên tỉnh.

Hắn lý lịch nhất định phải vô cùng sạch sẽ, Nhất Trung cũng sẽ không để hắn thiệt thòim

Nhưng Diệp Thiều Hoa bọn họ không giống, vốn chính là cặn bã, lỗi lầm trầm trọng có một đống lớn, nếu không phải là vì ba ba của cô, trường sẽ không nhân nhượng.

Diệp Thiều Hoa đã bị cho thôi học vì gây ra một sai lầm lớn.

Lưu Long Sinh không kiên nhẫn được nữa, "Quả nhiên thầy thế nào, học sinh như thế, thầy Vương hay là về nhà làm ruộng đi, cả ngày dạy hư học sinh."

Diệp Thiều Hoa nhìn thoáng qua, hơi híp mắt lại.

Cô lấy điện thoại ra, gửi một tin nhắn đến một số trên điện thoại.

Lớp 1 ở lầu một, lớp 13 ở lầu năm.

Hai phút đồng hồ sau, Giang Thành liền khập khiễng đi lên, "Cô tìm tôi làm gì . . ."

"Xùy, " Diệp Thiều Hoa lạnh lùng liếc hắn một chút, "Cậu nói lời vô dụng làm gì?"

Sự việc kỳ thật rất đơn giản, đúng là Giang Thành phát ngôn ngu người, bây giờ dưới uy nghiêm của Diệp Thiều Hoa, Giang Thành đều thừa nhận.

Lưu Long Sinh cũng không nói gì.

Chỉ là cuối cùng xuống thời điểm xuống, Diệp Thiều Hoa mới mở miệng, "Thầy Lưu, ông không nên xin lỗi học sinh lớp bọn tôi sao? Không nên xin lỗi chủ nhiệm lớp tôi sao?"

"Xin lỗi? Chẳng lẽ tao có lỗi? Lớp chúng mày không phải là một đám cặn bã xã hội chắc, " Lưu Long Sinh vốn xem thường học sinh lớp 13, cũng xem thường thầy Vương không biết làm gì, "Còn đòi tham gia thi đại học, tỉ lệ lên lớp hàng năm của Nhất Trung chính là bị lớp mấy đứa bọn mày kéo xuống thấp."

"Xin lỗi." Diệp Thiều Hoa mặt không thay đổi nhìn Lưu Long Sinh.

Ánh mắt âm trầm lăng lệ.

Lưu Long Sinh bị nhìn, giật mình trong lòng, "À, chờ chúng mày thi đậu cả lớp như lớp 1, tao sẽ xin lỗi lớp chúng mày."

"Được." Diệp Thiều Hoa ngoắc ngoắc môi, "Thầy chủ nhiệm, thầy nghe thấy chưa."

Thầy chủ nhiệm ban trong lòng còn nghĩ Diệp Thiều Hoa lớp 13 không phải đầu óc có bệnh chứ.

Hai tháng, một đám cặn bã muốn đua với học bá các môn lớp 1.

Tất cả mọi người đều không tưởng thật, ngay cả thầy Vương và học sinh lớp 13 đều tưởng rằng Diệp Thiều Hoa đang nói đùa.

Nhưng lời mà Lưu Long Sinh vừa nói với thầy chủ nhiệm, quả thật làm cho bọn họ rất đau lòng.

Nguyên một đám trở lại ngồi trên ghế, đều không nói gì thêm.

Nhất là nhìn thấy Diệp Thiều Hoa ngồi vào ghế, cầm một tờ bài thi nghiêm túc làm.

Những người khác thấy lão đại bắt đầu làm bài thi, cũng tự nguyện cầm bài thi lên làm, dù không biết làm, cũng phải làm bằng được.

Khi giáo viên dạy tiếng anh lên lớp 13, nhìn đám học sinh đang ngồi làm bài.

Vẻ mặt chết lặng.

Thậm chí, còn tự véo mình để xem có đúng như vậy không.

"008, có đạo cụ thời gian nào không, cho tôi sử dụng." Diệp Thiều Hoa nhìn học sinh lớp 13, sợ nhất chính là họ từ bỏ.

Nghe được lời nói của Diệp Thiều Hoa, 008 kinh hãi.

Ở thế giới khác, ngay cả viên giải độc nó đưa ký chủ còn không thèm dùng, hôm nay còn quá hào phóng muốn sử dụng tích phân ở thế giới này.

Thế giới này cũng quá huyền ảo rồi?

Nó mở miệng yếu ớt, [ Có, không gian vận tốc thời gian cấp thấp, với tỷ lệ 10: 1 so với thời gian bên ngoài, một ngày bên ngoài bằng 10 ngày không gian vận tốc. ]

"Như vậy là đủ rồi." Diệp Thiều Hoa tính toán thời gian một chút.

Còn 2 tháng nữa là thi đại học.

Dựa theo tỉ lệ này thì thời gian trở thành 20 tháng, gần bằng 2 năm.

Thời gian này, đủ để cô dạy cái đám heo kia thành thiên tài toán học.

[ Đinh! Trừ 300 tích phân, mua sắm đạo cụ tốc độ hai tháng! ]

Vật phẩm này chỉ được sử dụng cho nhóm người trong Lớp 13, và nó sẽ chỉ xuất hiện khi cả lớp làm bài tập chung.

Trường hợp của lớp 13, các thầy cô cũng không để ý quá nhiều, nói cũng như không.

Căn bản không biết đám học sinh này đã càng ngày càng tăng cường.

**

Diệp Thiều Hoa không đi học buổi tối với các bạn cùng lớp, cô đến công ty của bố để làm quen với công việc của công ty vào buổi tối.

Chỉ để cho 008 trông nom đám người lớp 13.

Những người trong Lớp 13 có một nỗi sợ hãi bị "chi phối bởi lão đại."

Tuy nhiên, bởi vì nguyên thân từ đầu đến cuối chưa từng tiếp xúc với công ty, cũng chưa từng học tài chính, Diệp Thiều Hoa ban đầu cũng không dám thể hiện quá rõ ràng.

Cô cũng giả vờ như lần đầu tiên tiếp xúc với những thứ này.

"Thiều Hoa, ba phải mở họp, " Diệp Quốc Phú nhìn Diệp Thiều Hoa, thấy vui vẻ, "Con đi theo quản lý Thiệu bắt đầu làm quen với tài khoản của công ty cũng như công việc kinh doanh của công ty, có gì không hiểu cứ hỏi hắn. "

Quản lý Thiệu sững sờ, "Đại tiểu thư muốn đến công ty?"

Trên mặt mặc dù không biểu hiện, nhưng đáy lòng cũng rất khổ cực, ban ngày đã nghe nói qua đại tiểu thư muốn học quản lý công ty.

Không nghĩ tới buổi tối Diệp tổng liền đem chuyện phiền toái này giao cho hắn.

Đại tiểu thư này là một củ khoai lang bỏng tay, không thể đánh không thể mắng, cùng những thực tập sinh kia không giống nhau, chắc phải cung phụng như tổ tông

"Đúng vậy, Thiều Hoa luôn luôn thông minh, học cái gì đều vào rất nhanh, cấp 1 dành giải đặc biệt về piano." Diệp Quốc Phú kiêu ngạo.

Quản lý Thiệu ngoài miệng vuốt mông ngựa, trong lòng lại không để ý.

Ngài còn nói lúc trước, ai lại không biết hiện tại đại tiểu thư đã biến thành bộ dáng gì, vết thương trên đầu vẫn còn, sợ là ba năm qua đều chưa sờ qua đàn.

Chuyện Minh Trạch và đại tiểu thư chia tay ngày hôm nay đã sớm truyền khắp công ty.

   “Tiểu thư, đây là sổ kế toán của quý vừa rồi,” Quản lý Thiệu khinh thường, nhưng cũng không dám lơ ​​là, “Cô xem trước đi, không hiểu thì hỏi tôi.”

Con gái riêng của ông Diệp là một thiên tài quản lý công ty. Chưa từng học quản trị kinh doanh.

    Cô ta đến công ty, ngay cả những người lớn tuổi cũng không thể so sánh với cô ta, và đã giúp công ty tránh được rủi ro không ít lần.

Đều là tự học.

Cũng không biết đại tiểu thư này thế nào,  hắn nhìn về phía Diệp Thiều Hoa đang lật sổ sách.

Quản lý Thiệu nhìn cô lật báo cáo tài chính.

Đối phương chỉ nhìn qua, nhưng nhìn biểu lộ ngây thơ hẳn nghĩ chắc xem không hiểu.

Còn hỏi mấy câu rất ngu ngốc.

Nhìn đến đây, quản lý Thiệu liền thở dài một tiếng, quả nhiên không phải ai cũng giống Diệp Vân, không học qua ai đều có thể tự làm.

Nhưng mà, Diệp tổng có vẻ rất thích đứa con này

"Đây là bảng phân tích tài sản và nợ phải trả." Quản lý Thiệu mặc dù xem thường, nhưng không dám tỏ ra quá lạnh lùng, mà phân tích vô cùng cặn kẽ: "Những thay đổi về tài sản và nợ phải trả, đánh giá triển vọng của công ty..."

Tài chính là một công việc rất tỉ mỉ, không thể mắc sai sót.

Diệp Vân ngay từ đầu đã làm trong lĩnh vực tài chính, Diệp Vân mặc dù hiểu rất rõ tình hình thị trường nhưng không thể ở trong lĩnh vực tài chính, cô ta do dự tính toán sai sót một chút liền bị chuyển sang phòng kế hoạch.

Quản lý Thiệu nghĩ đến việc này, chờ Diệp tổng trở về, hắn tùy tiện tìm một lý do, đem đại tiểu thư đẩy đi.

Diệp Thiều Hoa tự nhiên hiểu những cái này.

Cô không biết mình đã điều hành bao nhiêu công ty.

Nhưng nguyên chủ thì không, nguyên chủ thậm chí ngay cả học đều không học tốt.

Vì vậy, cô không thể biểu hiện quá yêu nghiệt, vừa đến đã biết hết mọi thứ.

Nhưng nguyên chủ có một chút tốt, trước kia cũng là một thiên tài.

Làm một thiên tài, suy một ra ba không quá phận nhỉ? Đã gặp qua là không thể quên được cũng không quá phận lắm nhỉ?

“Tại sao tỷ lệ doanh thu năm ngoái lại giống năm 2008? Bị giảm xuống rất nhiều.” Diệp Thiều Hoa khẽ nheo mắt khi nhìn thấy một loạt các con số.

Quản lý Thiệu ngay từ đầu đã hơi khinh thường, sau đó hơi kinh ngạc, hắn ta đột nhiên đứng thẳng người, “Chờ đã, làm sao cô biết tỷ lệ doanh thu năm ngoái?”

Bản tính toán ở mặt sau của báo cáo tài chính chứ không phải ở trang trước.

Tuy nhiên, tỷ lệ quay vòng một năm đòi hỏi một phép tính rất lớn, đó là tỷ lệ giữa thu nhập hoạt động thuần của một năm trên tài sản bình quân.

Chỉ thu nhập hàng tháng trong hai báo cáo tài chính dữ liệu.

Để tính tỷ lệ doanh thu, trước tiên bạn phải cộng thu nhập hàng tháng của mình.

Số liệu doanh thu hàng tháng của một công ty là rất lớn.

Ngay cả tài chính cũng được tính toán bằng máy tính.

Cô không sử dụng máy tính?

“Ngay khi nhìn thấy những con số, kết quả đã trực tiếp hiện ra trong đầu tôi.” Diệp Thiều Hoa thản nhiên nói.

Cô còn từng tính qua không gian 16 chiều, tính các khoản tiền này cũng không là gì!

Nhưng mà cô không nghĩ tới.

Lúc trước cô ở đâu? Là xã hội phát triển hơn thế giới này gấp mấy trăm năm, những người trong thế giới đó đã có sự phát triển vượt bậc về trí não, những thiên tài đều mạnh hơn nhau rất nhiều.

Hai thế giới căn bản không thể so sánh.

Tính toán kế toán của một công ty không phải là quá nhiều, nhưng trong thế giới tương lai còn rất nhiều người làm, dù sao thì những người làm việc này IQ đều trên 200.

Nhưng bây giờ là thế giới gì?

Xã hội hiện đại!

Một xã hội hiện đại không thể bình thường hơn, đặc biệt là trong thời đại mà mọi người đều sử dụng máy tính và máy tính, thiên tài tính nhẩm có, cũng có người có năng lực tính nhẩm khổng lồ.

Quản lý Thiệu chưa bao giờ gặp qua người có IQ cao như vậy.

Quản lý Thiệu so sánh tỷ lệ luân chuyển tài sản của năm ngoái, nó thật sự là con số mà Diệp Thiều Hoa nói.

Hắn không tin lật lại những con số năm 2008.

Quả nhiên, giống như đúc.

Nói cách khác, đại tiểu thư không chỉ có năng lực tính nhẩm siêu cấp, trí nhớ còn tốt như vậy?

Phải một lúc lâu sau, quản lý Thiệu mới khôi phục lại chấn động, nghiêm mặt liếc nhìn Diệp Thiều Hoa, đối phương vẻ mặt rất lãnh đạm, hiển nhiên vừa rồi cô không quan tâm đến năng lực.

Mặc dù lúc nào cũng nghe Diệp tổng ca ngợi con gái mình là thiên tài.

Nhưng khi thực sự tiếp xúc với vị thiên tài này, quản lý Thiệu vẫn cảm thấy ... Không phải tới để đả kích người ta đấy chứ?

Ngay từ đầu còn ghét bỏ Diệp Thiều Hoa, quản lý Thiệu bây giờ hai mắt phát sáng.

Khả năng tính nhẩm này đặt ở giới tài chính, quản lý Thiệu cho rằng trong tương lai Diệp Thiều Hoa cái gì cũng sẽ làm được.

Quản lý Thiệu cho rằng hắn ta đã tìm thấy kho báu.

Mặc dù đại tiểu thư đối với nghiệp vụ còn chưa quen, nhưng không sao ——

Cô ấy là một thiên tài!

Cô đương nhiên thích hợp ăn bát cơm này!

"Đại tiểu thư, cô ở lại phòng tài vụ nha." Quản lý Thiệu tối nay chỉ định cho Diệp Thiều Hoa xem tài chính của quý một, nhưng không ngờ bên kia lại là một thiên tài.

Bắt đầu từ số không, từ lúc vừa mới bắt đầu không hiểu.

Cuối cùng, lại phát hiện ra một lỗ thủng của tài vụ năm nay.

Các báo cáo tài chính do họ đệ trình đã được hạch toán ba lần, và mỗi bước đều được giám sát.

Tuy nhiên, dù bằng cách này thì vẫn sẽ có những kẽ hở không thể tìm ra được, Diệp Thiều Hoa cái vừa lật ra đã tìm được.

Quản lý Thiệu nghĩ tới đây, suy nghĩ nhất định không thể thả đại tiểu thư rời khỏi ngành tài vụ của bọn họ.

Bộ phận tài chính là bộ phận rất quan trọng của công ty, đồng thời cũng là bộ phận nắm rõ về công ty nhanh nhất.

Bằng không thì lúc trước Diệp Vân cũng sẽ không muốn tới tổ tài vụ.

Diệp Thiều Hoa vui vẻ đáp ứng.

Diệp Quốc Phú đã họp xong.

Hắn ở cửa chính chờ Diệp Thiều Hoa, quản lý Thiệu nhìn Diệp Quốc Phú, khó nén nội tâm kích động của bản thân, khen Diệp Thiều Hoa vài câu.

Diệp Quốc Phú đương nhiên rất vui khi nghe người khác khen ngợi Diệp Thiều Hoa..

"Quản lý Thiệu thật biết gió chiều nào theo chiều đấy." Nhưng mà, những người khác trong công ty không tin vào điều đó.

Cho rằng quản lý Thiệu đang vuốt móng ngựa Diệp Quốc Phú.

Có ít người nghe xong lời quản lý Thiệu, cũng cười nói với Diệp Quốc Phú: "Chúc mừng Diệp tổng, lại thêm một cô con gái tài giỏi."

Liền cái kia những năm này chỉ biết đánh nhau ẩu đả hoàn khố? Còn có thể xem hiểu công ty tiền phần trăm?
Suốt ngày đánh nhau, ẩu đả. Mà hiểu được tài khoản của công ty.

[ Tài khoản ở đây là tài khoản nợ, và tài khoản có. Vào chuyên ngành học cái này cũng dễ lắm, nhưng bao nhiêu kiến thức mình quên cmn hết rồi :D ]

Nghe nói tối hôm qua ta mới ra khỏi nơi giam giữ,  mấy năm nay phạm không biết bao nhiêu sai lầm, phạm sai lầm xong thì trốn, sau đó lại ngụy trang ngoan ngoãn lừa gạt lão Diệp.

Lần này chỉ sợ lại có tiền án.

Không ra ngoài gây sự, mà ngồi im kiểm tra tài khoản? Đọc tất cả các loại tài khoản trong hơn 10 năm.

Nhìn thì nhìn, căn bản là có hiểu không.

Nhưng dù nghĩ như vậy, những người này cũng không dám nói thẳng vào mặt Diệp Quốc Phú, thay vào đó họ còn nói những lời khen có cánh.

"Hôm nay Mạnh Trạch nói với con sẽ giải trừ hôn ước?" Lên trên xe, Diệp Quốc Phú sắc mặt mới có chút trầm xuống.

Diệp Thiều Hoa một tay vỗ cửa sổ xe, nghe vậy thờ ơ lên tiếng, "Vâng."

Diệp Quốc Phú cười lạnh một tiếng, "Hai cha con nhà này có ý đồ gì cha còn không biết sao, con gái con yên tâm, ngày mai cha sẽ để cho Mạnh Trạch cầu xin con kết hôn với hắn."

Diệp Thiều nghiêng đầu, tóc trước trán xẹt qua vết thương bị băng bó.

Cô nhìn chằm chằm Diệp Quốc Phú, khóe miệng bỗng nhiên khơi gợi lên tí xíu đường cong, "Không cần, không thích hắn."

"Không thích?" Diệp Quốc Phú nhìn Diệp Thiều Hoa, vẻ mặt hoài nghi nhìn cô, "Con chui ra từ trong bụng cha, cha còn không biết con thích Mạnh Trạch thế nào  sao? Đừng có hung hăng, chuyện này cha hôm nay đã nói với Mạnh đổng rồi."

Hắn bay ra bộ dạng một chút cũng không tin lời Diệp Thiều Hoa.

Diệp Thiều Hoa ôm lấy cổ Diệp Quốc Phú, cười kỹ xảo một tiếng, "Chà, người như vậy còn không thông minh bằng một nửa của con. Con không thích. Nếu phải tìm con rể, cha ít nhất phải tìm được con rể thông minh như con."

Diệp Quốc Phú nhìn vào mắt con gái của mình, cuối cùng xác định.

Con bé không phải đang nói đùa.

"Lần trước ở hội nghị tài chính, người tên Vân Dặc á, cha thấy tạp chí trong và ngoài nước đều nói hắn là người thông minh nhất, tên tiểu tử kia cũng khá tốt . . ."

Tài xế ngồi im lặng nghe những lời nói vô liêm sỉ của 2 cha con đằng sau.

Không khỏi liếc mắt.

Vân Dặc kia là ai, vẻn vẹn 25 tuổi liền trở thành nhà giàu nhất Châu Á, trở thành idol bao nhiêu người, mặt mũi Diệp tổng thật lớn.

Diệp Quốc Phú mang theo Diệp Thiều Hoa về đến biệt thự.

Trong biệt thự, Dương Cầm, Diệp Vân và bà nội Diệp đều ở nhà.

Trong ba năm này, bởi vì Dương Cầm ở lại căn biệt thự này, Diệp Quốc Phú cũng tận lực ngủ trong công ty.

Đối với Dương Cầm vô cùng lãnh đạm, trên cơ bản không nói qua mấy lời.

Nhưng đối với đứa con riêng Diệp Vân hắn cũng không quá chán ghét, thậm chí ở công ty còn khá ưu tiên cho cô ta.

Dương Cầm nghe được tin Diệp Quốc Phú trở về, cũng không đoái hoài tới mình đang trong thời gian mang thai.

Trang điểm cho bản thân vô cùng xinh đẹp.

Bà nội Diệp nhìn Diệp Thiều Hoa không vừa mắt, cũng không mở miệng châm chọc Diệp Thiều Hoa.

Diệp Vân trở về bằng xe riêng của cô ta, mặc dù Diệp Quốc Phú không ghét cô ta, nhưng xe của Diệp Quốc Phú chỉ có bà nội Diệp, Diệp Thiều Hoa và mẹ Diệp Thiều Hoa mới có thể ngồi.

Mà Diệp Vân chưa từng ngồi qua.

Nhất là hôm nay Diệp Thiều Hoa vừa mới tới tiến công ty, đã được đưa lên bộ phận quan trọng nhất của ngành tài chính.

Diệp Vân lúc trước phí bao nhiêu tâm cơ mới có thể đi vào cái ngành này, cuối cùng còn bị quản lý Thiệu lấy lý do không thích hợp sa thải.

Cho nên lúc nghe Diệp Thiều Hoa vừa đến đã được quản lý Thiệu tự mình chỉ bảo, cô ta ghen ghét đỏ ngầu cả mắt.

Đây cũng quá thiên vị rồi!

Nhưng cô ta cũng không cảm thấy Diệp Thiều Hoa ngày mai còn có thể tiếp tục ở lại ngành tài vụ, dù sao quản lý Thiệu có tiếng không nể tình, lúc trước chính cô ta ở ngành tài vụ cũng bị quản lý Thiệu tùy tiện tìm một nguyên nhân sa thải.

Bất quá Diệp Vân dù sao cũng ở lại ngành tài vụ tận nửa tháng.

Đây còn là bởi vì ả sống một đời mới có được duyên cớ, về phần Diệp Thiều Hoa . . .

Haha.

"Thiều Hoa hôm nay đi đến trường học cả buổi trưa, " Diệp Quốc Phú vô cùng cao hứng nói: "Con bé thông minh như vậy, thi đại học nhất định có thể đạt điểm cao."

Bà nội Diệp cười mỉa mai, nhưng không nói.

Hôm qua còn được Diệp Vân đưa từ trại giam về, học lớp 13, còn không biết xấu hổ nói đỗ đại học.

Nói ra rất mất mặt.

Diệp Vân mặc dù cũng chướng mắt, bất quá không thể hiện trắng trợn như bà nội Diệp, chỉ là ôn hòa nói: "Nghe nói Thiều Hoa hôm nay cùng quản lý Thiệu học tập, quản lý Thiệu yêu cầu tương đối cao, nhưng mà Thiều Hoa thông minh như vậy, nhất định có thể ở lại ngành tài vụ nhỉ?"

Cô ta là cố ý muốn kích thích Diệp Thiều Hoa.

Trên thực tế, Diệp Quốc Phú cũng cảm thấy không qua mấy ngày quản lý Thiệu sẽ đem người đóng gói trả lại.

Dù sao quản lý Thiệu hắn cũng không quản được.

Chỉ là muốn thông qua cơ hội lần này để cho người trong công ty nhận thức rằng.

Diệp Thiều Hoa mới là con gái của hắn.

Mà Diệp Quốc Phú hiện tại cũng đang bồi dưỡng người trong công ty, muốn bồi dưỡng mấy tâm phúc, hắn mới an tâm giao công ty cho con gái.

Lúc đầu Mạnh đổng và Mạnh Trạch cũng là trong người hắn xem trọng .

Nhưng mà không nghĩ tới bây giờ xảy ra chuyện này.

Diệp Quốc Phú nghĩ đến đây, gắp cho Diệp Thiều Hoa cánh gà mà cô thích nhất.

Diệp Thiều Hoa mạn bất kinh tâm nói: "Đúng vậy, quản lý Thiệu cho tôi ở lại bộ tài vụ."

Cô nói đúng là thờ ơ, giống như đây là một sự kiện có cũng được mà không có cũng không sao.

Nhưng trên bàn cơm bầu không khí lập tức dừng lại một lần, Dương Cầm không biết ở tại bộ tài vụ là có ý gì, chỉ là giả bộ lấy khích lệ, "Vậy Thiều Hoa thật là giỏi, có thể ở lại công ty, dì vì con mà vui vẻ."

Diệp Quốc Phú trên tay còn kẹp một cái cánh gà khác, ánh mắt lại nhìn Diệp Thiều Hoa, trợn mắt, "Chờ chút, con . . . con nói cái gì cơ?"

"Con nói quản lý Thiệu mời con ở lại bộ tài vụ, nhưng mà con còn phải thi đại học, không thể ở lại bộ tài vụ, tối ngày mai con nói rõ ràng với bộ tài vụ."

Diệp Thiều Hoa bản thân cảm thấy cô vào một bộ tài vụ mà thôi.

Nhưng mà nghe được tin tức như vậy, Diệp Quốc Phú có chút không thể tiếp nhận.

Kinh hỉ đến quá nhanh.

Bộ tài vụ yêu cầu quá cao, có thể đi vào bộ tài vụ Diệp thị, cũng là nhân tài trong nhân tài.

Diệp Quốc Phú ngồi tại chỗ gọi điện thoại xác nhận chuyện này với quản lý Thiệu, nghe được đầu bên kia điện thoại quản lý Thiệu nói lời khích lệ Diệp Thiều Hoa, hắn hung hăng véo vào người mình một cái, xác định đây không phải nằm mơ, nước mắt lưng tròng.

Cùng với phản ứng của Diệp Quốc Phú,  nụ cười trên mặt Diệp Vân cứng đờ, biểu lộ cũng xuất hiện sự trống không ngắn ngủi.

Biểu lộ như thế này không có giấu giếm được Diệp Quốc Phú trên bàn cơm, đôi mắt hắn hơi híp lại, "Con không vui sao?"

Diệp Vân dù sao cũng sống qua cả một đời người, tự nhiên có thể che giấu tâm tình mình rất nhanh.

"Đương nhiên vui, " Cô ta dừng lại một chút, rất nhanh nói: "Vừa mới rồi là kinh ngạc, không nghĩ tới nhiều người như vậy muốn ở tại bộ tài vụ đều không thành công, chỉ có em thành công."

Diệp Thiều Hoa chậm rãi nheo mắt lại, Diệp Vân cười đến vô cùng miễn cưỡng.

Có thể không miễn cưỡng sao?

Diệp Vân một mực lấy việc mình trọng sinh mà tự ngạo, khắp nơi đều nhận trước tiên cơ.

Thật không nghĩ đến cô ta phí sức tâm tư cũng không bò lên nổi bộ tài vụ, còn Diệp Thiều Hoa mà cô ta không đưa vào mắt lại vào được.

Trí nhớ nguyên chủ rất ít chuyện liên quan đến việc Diệp Vân ở công ty.

Cho nên cô cũng không biết Diệp Vân bị quản lý Thiệu cự tuyệt rất nhiều lần.

Diệp Thiều Hoa khẽ cười một tiếng, việc này cười không nhịn được.

Chờ sau này tôi tiếp quản công ty, không có phần cô và em trai cô, đến lúc đó chắc cô phát điên.

**

Trình độ của lớp 13 thực sự rất tệ, thực sự cần một chút nỗ lực để họ có thể làm tốt kỳ thi.

Diệp Thiều Hoa đã có mấy thế giới không học tập giỏi.

May mắn thay, lớp 13 thuộc khối Khoa Học Tự Nhiên, đó là lĩnh vực chuyên môn của cô, nếu lớp 13 là khoa học xã hội, cô có thể sẽ phải dành thêm một chút thời gian để đối chiếu thông tin trong thời gian ngắn.

Nửa đem, cô xuống lầu lấy 1 ly sữa bò để uống.

Lại thấy đại sảnh tầng dưới sáng đèn.

Tràn ngập một mùi rượu.

Ngồi ở lầu dưới là Diệp Quốc Phú.

Khả năng bởi vì uống rượu rất nhiều, Diệp Thiều Hoa cầm sữa bò từ sau lưng hắn đi qua, hắn không có phát hiện.

Diệp Thiều Hoa dựa vào thành cầu thang, nhìn thấy một tấm ảnh đối diện ly rượu của Diệp Quốc Phú.

Đó là mẹ nguyên chủ.

Cô đứng tựa ở phía sau nhìn một lúc lâu, mới cầm sữa bò như có điều suy nghĩ đi lên lầu.

Nhiều người thức trắng đêm nay.

Trong đó có cả Diệp Vân, bởi vì chuyện của Diệp Thiều Hoa, cô ta một đêm nằm ở trên giường lật qua lật lại ngủ không được.

Sáng hôm sau, cô ta trang điểm đậm để che đi vẻ mệt mỏi trên gương mặt.

Tuy rằng Diệp Thiều Hoa ngủ muộn nhưng cô có tinh thần rất vững vàng, ngủ thiếu giấc cũng không có gì khác biệt.

Ban ngày dạy lũ đàn em ở lớp 13, thời gian nghỉ giải lao cô chuồn đi giao dịch chứng khoán mua cổ phiếu.

"Có thể nói cho tôi biết, vì sao cô lại lựa chọn cổ phiếu của Thâm Quyến được không?" Vân Dặc không biết tại sao mình lại phải bắt chuyện với cô gái bướng bỉnh trước mặt.

Nhưng ——

Hắn buông điện thoại xuống, thực sự nhịn không được lòng hiếu kỳ.

Chẳng lẽ hắn rải bom khói ra còn chưa đủ chân thực?

Diệp Thiều Hoa ngồi ở sở giao dịch chứng khoán, tư thái có thể nói là không có hình tượng chút nào, người mặc bộ đồng phục cồng kềnh, may mắn dung mạo của cô đẹp mắt, cho dù ở bộ dạng này cũng không lộ ra vẻ thô tục.

Nghe vậy, Diệp Thiều Hoa liếc mắt nhìn anh, nhất thời có chút kinh ngạc.

Người bên kia mặc một chiếc áo len bình thường và một chiếc mũ lưỡi trai đội đầu.

Khi nói chuyện với cô, anh thậm chí còn cởi bỏ mũ lưỡi trai.

Đôi mắt đẹp như nam châm đã lộ ra.

Rõ ràng là một bộ quần áo không quá đắt đỏ, nhưng cử chỉ lại thể hiện rõ sự tự phụ.

"Tùy tiện chọn." Diệp Thiều Hoa thu hồi ánh mắt, chậm rãi nói.

Ha, tùy tiện chọn.

Khẽ liếc mắt nhìn qua thử thách IQ trên điện thoại của cô.

Nhân bốn chữ số với ba chữ số, cô chọn câu trả lời đúng với một cái nhìn thoáng qua.

Vân Dặc nghĩ, nếu anh tin mới có quỷ.

Nhưng mà cô gái này thực sự quá lạnh lẽo cô quạnh, trên người còn có một cỗ tà khí như có như không.

Vân Dặc cảm thấy những nhận xét của người khác về mình trong quá khứ không đúng lắm, đối với người này rõ ràng là phù hợp.

"Tổng Giám đốc Vân, xe của ngài đã sửa xong." Vân Dặc lần thứ hai đụng phải cô, phát hiện mình không đem theo người, quên coi như xong, lại còn trong biển người nhận ra cô.

Thanh thị gần vào tháng năm thời tiết đã rất nóng.

Vân Dặc nhìn Mặt Trời nóng bỏng trên đỉnh đầu.

Anh chậm rãi lái chiếc xe bình thường của trợ lý đến cạnh cô gái: "Đi thôi nào."

Diệp Thiều Hoa ngẩng đầu, nghiêng người, "Anh tên gì?"

"Vân Dặc, " Vân Dặc nói, "Mây trắng bay bay."

Phương thức tự giới thiệu quen thuộc này.

Diệp Thiều Hoa có chút tuyệt vọng liếc mắt, sau đó mở ghế ngồi tay lái phụ, trực tiếp ngồi vào, "Diệp thị."

**

Diệp Vân muốn đi tìm quản lý Thiệu.

Không nghĩ tới thời điểm ở cửa ra vào, đụng phải một chiếc xe đại chúng, Diệp Thiều Hoa bước từ trên xuống.

Vốn cho rằng đây là một chiếc xe taxi phổ thông.

Dù sao hiện tại Diệp Thiều Hoa cũng là học sinh, Diệp Quốc Phú không trang bị cho cô một cái xe hơi.

Nhưng mà, sau khi Diệp Thiều Hoa xuống xe, người ngồi trên ghế lái cũng xuống xe.

Đó là một nam nhân trẻ tuổi, người kia vừa xuống xe, Diệp Thiều Hoa đã chụp ngay cái mũ lên đầu hắn.

Diệp Vân cũng rất có kinh nghiệm.

Ánh mắt nhìn người của cô ta vô cùng chuẩn, bằng không thì sau khi trọng sinh cũng không tìm cách tiếp cận Mạnh Trạch.

Cô ta nhìn người đàn ông đứng gần Diệp Thiều Hoa, ánh mặt bắt bẻ.

Người đàn ông bước đi với khí chất của riêng mình, nhưng —

Đối phương lại đi một chiếc xe bình thường, mặc trên người cũng là bộ quần áo bình thường.

Năng lực chắc không kém, nhìn xem, mười ngón tay tinh xảo thon dài, khớp xương xinh đẹp...

Có lẽ dáng dấp không tệ.

Nhưng Diệp Vân cũng đã sớm không phải cô gái đời trước chỉ nhìn mặt, người đàn ông này, nhìn sơ qua cũng còn khá trẻ con.

Không giống Mạnh Trạch, trong nhà có căn cơ, bối cảnh.

Cho dù lợi hại đến đâu cũng chỉ như vậy.

Nhưng việc Diệp tiểu thư đi cùng với một người đàn ông, việc này có chút thú vị.

Diệp Vân đứng ở cửa công ty.

Diệp Thiều Hoa đã đi tới hướng bên này.

Mà nam sinh kia còn đứng ở đằng xa, hẳn là đang nhìn cô rời đi.

Cho dù cách có chút xa, Diệp Vân cũng có thể cảm giác được, ánh mắt đối phương nhìn Diệp Thiều Hoa vô cùng chuyên chú.

Diệp Thiều Hoa cầm điện thoại di động thêm vào danh sách liên lạc một dãy số.

Không chú ý tới Diệp Vân.

Nhưng lại bị Mạnh Trạch ngồi ở phòng nghỉ đợi đã lâu cản lại.

Vết thương trên mặt của Mạnh Trạch không tốt lắm, bầm tím, không có chút cảm giác xinh đẹp nào.

Bởi vì đợi quá lâu ở công ty, vẻ mặt có chút không kiên nhẫn, “Diệp Thiều Hoa, cô đã nói gì với ba của cô rồi?”

Giọng điệu xen lẫn chút tức giận, lại trầm xuống.

Hai tay cầm điện thoại của Diệp Thiều Hoa dừng lại.

Cô hơi nheo mắt nhìn Mạnh Trạch.

Mạnh Trạch quả nhiên không phụ hi vọng của cô, trực tiếp mở miệng, "Cõ ràng đáp ứng giải trừ hôn ước rồi, lúc về cô nói gì với ba cô thế? Diệp Thiều Hoa, sao cô lại làm thế, chúng ta ở chung lâu như vậy, cho tới bây giờ tôi không phát hiện cô giảo hoạt như vậy! Làm đến bước này, cô làm tôi thật ghê tởm. "

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play