.
Edit: Ngọc
Hoàng cung nguy nga, tráng lệ, tuy đã vào đêm nhưng lại rực rỡ ánh đèn.
Dưới ngọn đèn
Dưới đèn lưu ly, ánh sáng lẻ loi trên nóc Cung điện, làm cho những con rồng chạm trổ trên mái hiên rất sống động.
Khắp nơi giăng đèn kết hoa.
Ngày tốt cảnh đẹp, trong cung điện, tất cả thái giám và cung nữ đều cúi đầu, không dám ngẩng đầu, bầu không ngột ngạt làm người ta không thở nổi.
Thái y Liễu đặt hòm thuốc xuống, cách một tấm màn trắng, ông khua tay, thở dài nhìn người người phụ nữ mặc y phục màu xanh lá cây nằm trên mặt đất, trong mắt hiện lên một tia thở dài, sau khi bắt mạch xong, hắn rất nhanh thu lại tâm tư khác, hướng về phía bóng người màu vàng cách đó không xa nói: "Khởi bẩm bệ hạ, nương nương mất máu quá nhiều cộng thêm khí huyết không thông, vì quá tức giận mà hôn mê bất tỉnh, sợ sẽ nguy hiểm đến tính mạng."
Đương kim hoàng thượng là tam hoàng tử, ba ngày trước, Tiên Hoàng bắt đầu sa sút, Tam Hoàng tử dậy binh cướp ngôi.
Hắn cứ như vậy mà khoác áo bào bước lên ngai vàng. Mà con gái của độc nhất vô nhị của Diệp Tướng Quân - Diệp Thiều Hoa lúc trước trả cho tam hoàng tử, nghe nói 2 người vô cùng hạnh phúc, tam hoàng tử đều không nạp bất kỳ thê thiếp nào.
Trong suốt 2 năm qua Diệp Thiều Hoa trở thành đối tượng khiến cho tất cả các cô gái đều phải hâm mộ.
Thời điểm tam hoàng tử lên ngôi, tất cả đều cho rằng Diệp Thiều Hoa sẽ được phong sắc làm Hoàng hậu.
Nhưng mà không ai ngờ được tam hoàng tử Vũ Vân Tĩnh, không hề sắc phong Diệp Thiều Hoa, chuyện đầu tiên mà hắn làm ngay sau khi lên ngôi chính là đem Diệp Thiều Hoa đẩy vào lãnh cung, chuyện thứ 2 là lôi kéo quần thần ở trong triều.
Chuyện thứ 3 phong cháu gái thái phó - Khúc Hoa Thường làm Hoàng hậu.
Chuyện này làm toàn bộ triều đình dậy sóng ngay cả Liễu Thái y không bao giờ để ý đến chuyện chính sự ở trong triều cũng biết được.
Hôm nay chính là lễ mừng sắc phong của Khúc Hoa Thường.
Liễu Thái y liếc mắt, nhìn người phụ nữ của Hoàng Thượng cách đó không xa, đó là cháu gái của Thái phó, cũng chính là người phụ nữ tôn quý nhất thiên hạ hôm nay - Khúc Hoa Thường.
Mặc dù rất tò mò, cô gái kia phải như thế nào mới có thể khiến cho Hoàng Thượng làm ra chuyện như thế này, nhưng khuôn mặt của Hoàng hậu không phải là khuôn mặt mà hắn có thể tùy tiện nhìn, vì thế hắn khẽ cúi đầu xuống.
"Bệ hạ, Diệp quý phi mà xảy ra chuyện gì... sợ Diệp Tướng Quân bên kia sẽ...." Một giọng nói vô cùng êm tai vang lên, mang theo chút chột dạ.
Ở thời điểm mà Hoàng Thượng đang nổi giận còn dám mở miệng nói chuyện.
Ngoại trừ Khúc Hoa Thường, người mà Hoàng thượng để trong lòng thì chả ai dám làm điều này cả.
---
" Cô ta tự sát, nếu thật sự chết rồi thì tướng quân cũng không thể trách Hoàng hậu được." Vũ Vân Tĩnh nhìn người đang nằm trên mặt đất, mặt đầy lạnh lùng, môi mỏng khẽ nhếch: "Mà chắc là chết rồi đấy."
Liễu thái y đã làm nghề này nhiều năm như vậy, cũng nghe qua không ít lời nói, luôn luôn giữ ở trong lòng.
Đây là lần đầu tiên, hắn nghe thấy lời nói của bệ hạ, khẽ rùng mình một cái.
Từ xưa đến nay, người làm Hoàng đế luôn luôn nhẫn tâm, câu này quả nhiên rất đúng.
"Người lên đi, đưa Diệp quý phi đến Biệt Vân Hiên." Vũ Vân Tĩnh nhàn nhạt phân phó, thu hồi ánh mắt đang nhìn về phía Diệp Thiều Hoa: " Nếu không, chết ở nơi này lại mang đến xúi quẩy cho Hoa Thường."
Biệt Vân Hiên, tên nghe rất có vận vị, nhưng tất cả mọi người ở chỗ này đều biết, đây là Lãnh cung.
"Hoàng Huynh, huynh đối với Diệp Quý Phi như thế này, có chút không được cho lắm." Mùi máu tanh nồng như thế mà Vũ Vân Tĩnh vẫn bình tĩnh uống rượu, Vũ Vân Triết không khỏi nhíu mày.
Nhưng nhìn Khúc Hoa Thường, anh ta không tiếp tục nói gì nữa.
Trong mắt hiện lên một tia chua xót, đặt ly rượu xuống rồi rời đi, "Thừa tướng sẽ không trì hoãn ngày đẹp trời của hoàng huynh."
**
Diệp Thiều Hoa cảm thấy lồng ngực đau rát, thật ra cô đã xuyên không khi ở trong cung rồi, lúc đó tỉnh táo nhưng cũng không mở mắt ra được.
Nghe thấy tiếng ho khan, cung nữ đang khóc ở bên cạnh lập tức bưng một ly nước tới, "Nương nương, người cuối cùng cũng tỉnh."
Diệp Thiều Hoa giãy dụa muốn đứng lên, cung nữ nhìn ra cử động của cô, lập tức cẩn thận từng li từng tí đỡ cô ngồi dậy, sau lưng đặt một lớp nệm êm ái..
Tiếp nhận nội dung cốt truyện mà hệ thống gửi tới, vẻ mặt Diệp Thiều Hoa vô cùng phức tạp.
Nguyên chủ là con gái duy nhất của Đại Tướng Quân, đẹp động lòng người, con nhà quý tộc, không phải người mà người bình thường có thể lấy được, ngoại trừ điện hạ.
Tam hoàng tử vài lần gặp gỡ, lại thêm vẻ ngoài khôi ngô tuấn tú, thành công lừa gạt nguyên chủ, tướng quân gả con gái duy nhất cho tam hoàng tử.
Sau khi gả cho tam hoàng tử, tam hoàng tử cùng nguyên chủ chưa 18 tuổi chia phòng ngủ, không gả cho bất kỳ ai khác.
Nguyên chủ rất cảm động, biết được tam hoàng tử đang lén lút tranh đoạt quyền vi, cô lại võ nghệ cao cường, vì hắn mà không ngần ngại giết chết bao nhiêu sinh mạng, cũng vì hắn mà phải chịu 2 vết thương chí mạng.
Hơn nữa còn được phủ tướng quân ủng hộ, tam hoàng tử thành công soán vị
Ngày hắn lên ngôi là ngày mà nguyên chủ vừa tròn 18 tuổi, vui mừng chưa được bao lâu thì sự xuất hiện của Khúc Hoa Thường đã gây ra một đả kích rất lớn cho cô.
Đêm sắc phong Vũ Vân Tĩnh nói nói sự thật cho nguyên chủ nghe, hắn không cưới thêm ai khác, không phải vì Diệp Thiều Hoa cô, mà tất cả là vì Khúc Hoa Thường.
Bao bọc Khúc Hoa Thường như vậy, 19 tuổi còn chưa chịu lấy chồng.
Trong lúc Diệp Thiều Hoa của đang suy nghĩ, cung nữ đã đem thuốc sắc đến, định đút cho Diệp Thiều Hoa: "Nương nương, thuốc vẫn còn ấm, người mau uống đi."
Nhiều năm như vậy, Diệp Thiều Hoa chưa bao giờ chật vật như lúc này.
Ngực và cánh tay đau đớn, tự mình vươn tay cầm lấy bát, có lẽ nguyên bản nguyên chủ cũng rất độc lập, vì vậy đối với động tác này của Diệp Thiều Hoa, cung nữ không cảm thấy kỳ quái.
Diệp Thiều Hoa không uống thuốc, chỉ ngửi mùi thuốc một chút, lông mày vặn lên, "Sương Nguyệt, thuốc này ngươi lấy ở đâu?"
"Tôn . . . Tôn Bình cho em, " Sương Nguyệt nhìn thoáng qua Diệp Thiều Hoa, ngập ngừng nói: "Nương nương, người đừng vì người đưa thuốc là Tôn Bình mà không uống, nô tì sợ người không uống nên mới...."
Tôn Bình, vốn là tổng quản của Diệp Thiều Hoa, nhưng mà hắn đã tự động yêu cầu Khúc Thường Hoa cho mình ở lại cung Trường Xuân sau Diệp Thiều Hoa bị đưa vào lãnh cung.
Diệp Thiều Hoa thất thế, tất cả thái giám và cung nữ trong cung đều đi hết, chỉ còn lại Sương Nguyệt ở lại.
Khúc Hoa Thường vì muốn chứng tỏ ả rộng lượng, tất cả những thái giám và cung nữ của Diệp Thiều Hoa cô ta đều thu nhận hết.
Đến mức Diệp Thiều Hoa bên này cuối cùng chỉ còn lại một mình Sương Nguyệt.
"Không phải vì chuyện này, " Diệp Thiều Hoa nói, ngón tay trắng nõn nghịch thìa, đôi mắt uể oải nheo lại, ánh đèn rung chuyển phản chiếu trên khuôn mặt xinh đẹp của cô. Ngay cả khi tinh thần không tốt, cô vẫn nhìn Sương Nguyệt, chậm rãi nói "Thuốc này có thêm ít thứ."
Lúc trước, nguyên thân bị trọng thương, mãi không có chuyển biến gì, chắc chắn là do thuốc này bị người ta động tay.
Chắc Khúc Hoa Thường hận cô cướp đi tên tuổi Vương Phi của ả hai năm.
"Cái gì? Sao Tôn Bình có thể làm việc đại nghịch bất đạo như thế được!" Sương Nguyệt nghe vậy, trực tiếp đứng lên, sắc mặt rất khó coi.
Diệp Thiều Hoa ngoắc ngoắc môi, "Chuyện này chắc chắn hắn không biết rõ, chỉ dựa theo sự phân phó mà thôi."
Cho dù là như thế, Sương Nguyệt cũng không được an ủi bao nhiêu, trên mặt cô bây giờ là bộ dáng bị phản bội, rất lâu sau mới khôi phục lại vẻ mặt bình thường.
"Nương nương, " Sương Nguyệt nhìn về phía Diệp Thiều Hoa, "Sao người biết được hay vậy."
Cô có chút kỳ lạ, mùi thảo mộc nồng nặc, lại ngửi được thêm một loại thuốc khác, cô còn biết nó không tốt cho vết thương của mình.
Diệp Thiều Hoa tùy ý đem bát đưa cho cô bé, "Trước đó ta học được từ sư phụ, Sương Nguyệt, em đi lấy khối ngọc ở trong hộp ra, đem đến viện Thái y đổi vài cọng dược liệu, tên thuốc ta nói em phải nhớ thật kỹ."
Cô hơi nghiêng người, Sương Nguyệt vẻ mặt tin tưởng.
May mắn Sương Nguyệt suy nghĩ bậy bạ, bằng không thì Diệp Thiều Hoa sợ không lừa gạt được cô bé rồi.
Thời điểm cầm trên tay khối ngọc của hồi môn, Sương Nguyệt lại một lần nữa rơi nước mắt.
Nguyên chủ là thiên kin tiểu thư của phủ tướng quân, chưa bao giờ phải chịu ủy khuất lớn như vậy, không nghĩ rằng, tam hoàng tử vừa lên ngôi liền trở mặt, Sương Nguyệt nắm chặt ngọc bội, cô sẽ chờ đến khi tướng quân và đại thiếu gia từ sa trường trở về.
Diệp Thiều Hoa nhìn Sương Nguyệt, không khỏi thở dài một tiếng, nguyên nội dung cốt truyện bên trong, nguyên thân không chờ được cha và anh trai trở về.
Cô vì bảo toàn tính mạng nên không đi tranh giành Vũ Vân Tĩnh với Khúc Hoa Thường, nguyên chủ cho rằng Vũ Vân Tĩnh sẽ không vô tình như thế.
Ai mà ngờ được, Khúc Hoa Thường đối đãi với nguyên thân như đối với một tên hề, ả không cần động thủ, chỉ cần một ánh mắt thôi, cũng có rất nhiều người nguyện ý giết Diệp Thiều Hoa cho ả.
Mà Diệp Thiều Hoa cuối cùng chết trong tay một cao thủ giang hồ rất thích Khúc Hoa Thường.
Lúc hai cha con nhà họ Diệp trở về, thứ họ nhận được là một linh vị lạnh lẽo, nguyên chủ lớn lên trong sự yêu chiều của cả gia đình, sau khi biết con gái / em gái bị đẩy vào lãnh cung, hai người không do dự dậy binh phản loạn.
Vũ Văn Tĩnh giấu tài chính là vì một ngày như thế này, hai người ở bên ngoài cửa cung bị vạn tiễn xuyên tâm.
Về sau Vũ Văn Tĩnh không tước đoạt tước vị của Diệp gia, ngược lại đối đãi với đời sau của nhà họ Diệp vô cùng tốt, giống như trước đó không hề có chuyện hắn đẩy Diệp Thiều Hoa vào lãnh cung, cứ như vậy, hắn được cái danh người tốt.
Nội dung cốt truyện đến đây là kết thúc.
Đáng tiếc, Diệp Thiều Hoa nắm chặt lòng bàn tay, cười ôn hòa một tiếng.
Đáng tiếc ——
Cô xuyên đến rồi.
Edit: Ngọc
----
"Nương nương, vết thương của ngươi quả nhiên đã khá nhiều."
Diệp Thiều Hoa tự mình kê đơn thuốc, lúc đầu Sương Nguyệt nửa tin nửa ngờ, nhưng nhìn thấy vết thương đã đỡ, Sương Nguyệt vô cùng kinh ngạc
Sau đó, cô bé dùng ánh mắt sùng bái nhìn Diệp Thiều Hoa.
Nghĩ đến việc gì đó, cô bé thở dài băng bó vết thương cho Diệp Thiều Hoa: " Hoàng Thượng thật sự rất vô tình, người vì hắn phải chịu bao nhiêu vết thương như vậy, vậy mà hắn lại vì Khúc tiểu thư mà đối xử với người như thế này. Năm đó nương nương đem hắn cứu được từ trong tay giặc, vậy mà bây giờ hắn lại vong ơn phụ nghĩa..."
" Diệp Thiều Hoa ta bây giờ tính là cái gì." Diệp Thiều Hoa Tay cầm 1 quyển sách, thản nhiên mở miệng: "Bọn họ bây giờ đều dựa theo thời thế mà phán đoán tình huống."
Từ đầu đến cuối ,cô thậm chí còn không ngẩng đầu lên lấy một lần.
Sương Nguyệt nghe ngữ khí thờ ơ của cô, ngẫm lại lúc trước nương nương vô cùng thích bệ hạ, bên ngoài thờ ơ không biết trong lòng đã đau đớn đến mức nào rồi, cô bé âm thầm quyết tâm, không nhắc đến những người làm nương nương buồn nữa.
Diệp Thiều Hoa buồn bã lật sách, nếu ai quen biết với cô sẽ biết rằng, tốc độ xem sách của cô còn nhanh hơn thế này nhiều .
Điều đó chứng tỏ, cô không phải chỉ đọc sách, mà trong đầu cô đang suy nghĩ một vài chuyện.
Vũ Văn Tĩnh không phải luôn luôn kiêng kị nhà họ Diệp trung thành tuyệt đối với triều đình sao? Chính vì vậy, hắn mới thiết kế những thứ này để 2 cha con nhà họ Diệp đi vào con đường phản loạn, không biết đến lúc hắn biết Thái phó Khúc có ý muốn mưu phản, hắn sẽ có cảm xúc như thế nào nhỉ??
Đang nghĩ ngợi, bên ngoài truyền đến 1 âm thanh, vừa nghe đã khiến cho cô cảm thấy khó chịu
Người đến chính là người vừa được phong làm Hoàng hậu Khúc Hoa Thường.
Ả mặc một bộ y phục phượng hoàng đỏ mà chỉ có hoàng hậu mới được mặc, trên đầu đội một chiếc khăn đội đầu hình chim phượng hoàng.
Sương Nguyệt nén xuống cảm xúc muốn giết người, khó chịu quỳ xuống, cô bé đưa ánh mắt ám chỉ nhìn Diệp Thiều Hoa, tình thế bức bách, cô bé không muốn Diệp Thiều Hoa kiêu ngạo ở thời điểm này.
Cũng khá lâu rồi Diệp Thiều Hoa chưa quỳ qua lần hai, một lần là ở thế giới hiện đại kia mẹ Diệp bảo cô quỳ xuống.
Nhiệm vụ ở thế giới thứ hai cô nhìn thấy Hoàng đế còn không quỳ xuống, sao lúc này có thể quỳ trước Khúc Hoa Thường được chứ
"To gan, nhìn thấy Hoàng hậu nương nương còn không hành lễ?" Thái giám vẻ mặt lạnh lùng nhìn về phía Diệp Thiều Hoa.
Tên thái giám này chính là thái giám tổng quản của Diệp Thiều Hoa trước kia, là tâm phúc bên cạnh Vũ Vân Tĩnh, sau khi Khúc Hoa Thường tiến cung, hắn ta sợ Diệp Thiều Hoa sẽ dùng người này đối phó với ả, nên Vũ Vân Tĩnh chuyển người này sang bên cạnh Khúc Hoa Thường.
Bởi vậy có thể thấy được Vũ Văn Tĩnh coi trọng Khúc Hoa Thường đến mức nào.
"Lai Phúc, không cần làm khó Diệp Quý Phi." Khúc Hoa Thường vẻ mặt lo lắng nhìn Diệp Thiều Hoa, ran bày ra vẻ mặt lương thiện: "Muội muội, thân thể của muội không được tốt, không cần phải hành lễ đâu. Bây giờ muội cảm thấy thế nào rồi, bản cung cũng không biết tại sao Hoàng Thượng lại tuyệt tình như vậy, ta cũng khuyên Hoàng Thượng rồi, nhưng hắn không muốn đến gặp muội, trong lòng bản cung cũng vô cùng áy náy."
Lai Phúc nghe vậy, cũng không miễn cưỡng Diệp Thiều Hoa nữa, chị nhìn Diệp Thiều Hoa bằng ánh mắt cảnh cáo, ý muốn nói cô không nên làm hành động thiếu suy nghĩ
Hắn là tâm phúc của Hoàng Thượng, đương nhiên biết rõ rằng, Khúc Hoa Thường quan trọng như thế nào với ngài.
Trong cung tuy chỉ có hai nữ nhân, nhưng Khúc Hoa Thường và Diệp Thiều Hoa lại khác nhau một trời một vực.
Nếu như Diệp Thiều Hoa là thanh kiếm trong tay Vũ Vân Tĩnh, vậ thì, Khúc Hoa Thường chính là bông hoa mẫu đơn mà hắn che chở hết mực, một thanh kiếm dùng để giết địch và một đóa hoa được che chở tỉ mỉ, hai thứ này sao có thể so sánh được chứ?
"Bản cung đã kêu người chuẩn bị cho muội một chút thuốc!" Nói xong, Khúc Hoa Thường ra hiệu cho cung nữ bưng thuốc lên: " đây là thuốc mà ta nhờ thái y kê đơn vô cùng tỉ mỉ, vừa giảm nhiệt lại còn có thể giảm đau."
Diệp Thiều Hoa cầm bát thuốc hất ngược vào người Khúc Hoa Thường.
Mùi thuốc nồng nặc cứ như vậy tạt thẳng vào người, bây giờ trên người à có một loại cảm giác dính dính vô cùng khó chịu.
Khúc Hoa Thường nhị lắm, mới không tát vào mặt Diệp Thiều Hoa, ả không ngờ rằng, cô đã trở thành thế này rồi, vẫn rất có uy phong.
Đáng tiếc, để giữ gìn vẻ ngoài trong sáng thiện lương, ả không muốn động thủ công khai với Diệp Thiều Hoa.
Trong lòng Khúc Hoa Thường vô cùng đắc ý, cuối cùng mang theo dáng vẻ chật vật rời khỏi đây này
Sau khi ả rời đi, trong lòng Sương Nguyệt vừa sảng khoái, vừa lo lắng: Nương nương, người bất kính với Hoàng Hậu, hoàng thượng mà biết thì..."
Diệp Thiều Hoa đóng sách, nghe vậy, lười nhác nghiêng người qua một bên, nhìn con chim nhỏ mà cô không nhớ tên ngoài cửa sổ, khẽ cười một tiếng: "Em không hiểu đâu!"
Tối hôm đó, sau khi xử lý xong chuyện chính sự trở về, trùng hợp nhìn thấy cung nữ đang xử lý phượng bào của Hoàng hậu, hắn ép cung nữ nói ra sự thật.
Sau đó, ngay cả tẩm cung của Hoàng hậu còn chưa đến, hắn đi thẳng đến Biệt Vân Hiên.
Hắn ta biết rõ rằng Hoa Thường không phải đối thủ của Diệp Thiều Hoa thủ đoạn kia, cho nên 2 năm qua ở cùng Diệp Thiều Hoa, hắn không dám có biểu lộ khác thường.
Thậm chí, hắn phải cắn răng chịu đựng Khúc Hoa Thường bị người ta chế giễu, vì 19 tuổi còn chưa lấy chồng.
Lúc này, hắn ta cưng chiều ả còn không đủ, sao Vũ Vân Tĩnh có thể để mặc Diệp Thiều Hoa bắt nạt ả??
Diệp Thiều Hoa ngồi ở bàn trong Lãnh cung, chỉ đốt một ngọn nến duy nhất, tựa như đang chờ người nào đó.
Trong tay cô cầm một cái chén sứ men xanh, không khỏi nhớ lại nội dung cốt truyện.
Nguyên chủ trước khi chết, có hỏi Vũ Văn Tĩnh một câu, vì sao??
Khi đó Vũ Vân tĩnh đối với một người sắp chết như nguyên chủ không hề có một chút thương hại, ngược lại hắn ta cười lạnh: "Kết hôn với cô, không phải vì tôi thích cô, cũng không phải vì tôi thương hại cô, mà là vì phủ tướng quân phía sau cô. Hai năm nay, người chết trong tay cô không dưới mười người, cô nghĩ rằng tôi sẽ thích một nữ nhân trên tay dính đầy máu tươi hay sao? Cái chức danh hoàng hậu này, từ đầu đến cuối đã được định sắc là của Hoa Thường rồi. Từ đầu, tất cả là vì cô ấy."
g
Tất cả những điều này gây ra một đả kích rất lớn với nguyên chủ, cô ấy không nghĩ rằng, người chồng mà mình dùng hết cả tâm tư để đối đãi, từ đầu đến cuối lại chán ghét cô ấy đến như vậy.
Chán ghét vô cùng.
Cái 18 tuổi kia, hắn nói với nguyên chủ, cũng là vì Khúc Hoa Thường mà kiếm cớ
Khúc Hoa Thường ấy mà, trên tay không dính bất kỳ một giọt máu nào, thậm chí ngay cả kiếm cũng không biết cầm, xinh đẹp như tiên nữ trên trời, học vấn của thái phó cao, đương nhiên cháu gái của hắn cũng phải thuộc dạng tài hoa hơn người, Vũ Văn Tĩnh thích loại người như này cũng không phải chuyện kỳ quái.
Nguyên chủ chết đi, thứ chảy ra từ mắt không phải là nước mắt, mà là máu, sự phẫn uất mãnh liệt của cô ấy được đưa tới kho nhiệm vụ của hệ thống.
Diệp Thiều Hoa không khỏi thở dài vì nguyên chủ.
Ngay vào lúc này, cửa Lãnh cung ầm một tiếng bị người đá văng.
Diệp Thiều Hoa vừa quay đầu lại, liền thấy Vũ Vân Tĩnh mặt mũi tràn đầy lệ khí, cộng thêm ngữ khí chán ghét không che giấu chút nào: "Diệp Thiều Hoa, tốt xấu cô cũng là hậu nhân của phủ Tướng quân, vậy mà cũng lại dùng loại thủ đoạn này để gây sự chú ý của tôi?"
Edit : Ngọc
Lãnh cung nằm ở nơi hẻo lánh nhất của hoàng cung, rất ít người đến.
Ngay cả Vũ Văn Tĩnh, đáy lòng cũng có chút rùng mình, nhớ đến cuộc sống lúc nhỏ, từ trong thâm tâm hắn liền nảy sinh ra cảm giác chống cự mỗi khi đến lãnh cung.
Hôm nay hắn ta đến đây, cũng chỉ muốn nhìn xem bộ dạng của Diệp Thiều Hoa bây giờ ra sao, vốn cho là Diệp Thiều Hoa có bộ dáng tiền tụy, cuộc sống không còn gì để uyến iếc, ai mà ngờ, cô lại ngồi ở trước cửa sổ đọc sách uống trà, nhìn nhàn nhã vô cùng
Vũ bình tĩnh chị nhìn Diệp Thiều Hoa bằng ánh mắt kỳ quái, trong lòng cũng không lấy sinh ra nghi ngờ gì.
Mặc dù 2 năm trước 2 người là vợ chồng, nhưng Vũ Văn Tĩnh chán ghét Diệp Thiệu Hoa, chỉ hận không thể cách xa cô sao có thể chú ý tới cô được chứ. Hắn không biết bao nhiêu về cô, nhưng hắn rất rõ ràng, cô chính là một quân cờ trong tay của hắn.
Một người có võ công cao cường là người mà Vũ Văn Tĩnh hắn cần nhất.
Bởi vậy hắn ta cũng rất kiêng kỵ cô, hơn nữa còn vì Khúc Hoa Thường, nhân lúc người của phủ tướng quân chưa trở về, hắn tìm cách để phế bỏ Diệp Thiều Hoa.
Tìm lý do cũng rất kỳ lạ, đại sư của nước hộ bói cho Diệp Thiều Hoa, nói cô giết người quá nhiều đụng phải người của hậu cung, Vũ Văn Tĩnh lại bày ra thái độ kiểu bế tắc rơi vào đường cùng cuối cùng mới đem cô đánh vào lãnh cung.
Nhưng với những người ở trên triều đình, tất cả đều biết nguyên nhân thật sự là gì.
"Tranh thủ tình cảm hả?" Diệp Thiều Hoa nhìn Vũ Vân Tĩnh, trên mặt hiện rõ tia trào phúng: " Diệp Thiều Hoa tôi mà còn cần phải làm mấy chuyện như thế này hay sao, nếu như tôi thật sự muốn, anh cho rằng Khúc Hoa Thường có thể bình an vô sự rời khỏi Biệt Vân Hiên ư?"
Vừa nói xong câu này, nét mặt Vũ Vân Tĩnh trở nên cứng đờ, hắn ta nhìn Diệp Thiều Hoa đang cười châm chọc nhìn mình, nhưng hắn lại không cảm thấy chán ghét, ngược lại còn có cảm giác lười biếng kỳ lạ.
Có lẽ bởi vì thất thế, trên mặt cô có chút buồn bã, nhưng không hề có loại cảm giác kiêu ngạo làm cho người khác khó chịu như trước kia.
Vũ Văn Tĩnh cố gắng che đậy loại cảm giác khác thường trong tâm trí của mình: "Còn...còn chuyện Phượng Bào của Hoa Thường thì sao? "
Diệp thiếu Hoa nghe xong câu này, quay đầu nhìn chằm chằm hắn ta: " Phượng bào của cô ta anh hỏi tôi làm gì? Cũng đúng lúc, tôi cũng muốn hỏi một chút, không biết Diệp Thiều Hoa tôi đã làm điều gì có lỗi với anh nhở, vì thương hại anh giúp anh cản vết thương chí mạng 2 lần. Anh không thích thì cứ nói thẳng ra anh coi tôi là quả hồng mềm tùy tiện bóp hay sao? Tôi còn muốn hỏi một chút, tại sao Phượng bào lại có thể vừa với người của Khúc tiểu thư như thế nhỉ."
Đã tiếp thu qua nội dung cốt truyện tóm tắt, những chuyện này Diệp Thiều Hoa đương nhiên biết rõ. Nhưng cụ thể nó là như thế nào thì Diệp Thiều Hoa không biết.
Vũ Vân Tĩnh bị Diệp Thiều Hoa hỏi làm cho ngơ người. Thời điểm đối diện với đôi mắt lạnh lẽo kia, hắn có chút chột dạ.
Hắn đương nhiên không dám nói, tất cả những điều này đều bởi vì quyền thế của phủ tướng quân
Nếu bây giờ đứng trước mặt Vũ Vân tĩnh là một người khác hắn có thể tàn nhẫn mà nói ra, nhưng mà bây giờ, người đứng trước mặt hắn lại là Diệp Thiều Hoa, hắn không thể nói ra được lời phản bác nào cả.
Con về Phượng bào của Khúc Hoa Thường, tất nhiên không phải trùng hợp, mà là vì trước đó Vũ Vân Tĩnh đã sai người chuẩn bị Phượng bào đó cho ả rồi.
Tất cả những người thông minh đều có thể hiểu rõ ràng chuyện này, nhưng chỉ riêng Diệp Thiều Hoa, một kẻ ngốc trong mắt Vũ Vân Tĩnh, chắc chắn sẽ không thể nào hiểu được.
Nghĩ đến chuyện xảy ra ban ngày, Vũ Văn Tĩnh không khỏi nắm chặt bàn tay, sống chung được 2 năm, tính cách của Diệp Thiều Hoa thế nào hắn ta rất rõ ràng, cô không giống như các tiểu thư khuê các khác, thích ở trong khuê phòng, cũng ít khi gây ra mấy trò mèo này.
Nghĩ tới đây, Vũ Văn Tĩnh thậm chí có chút chật vật quay người, "Người đâu, gọi Liễu thái y tới."
Bước chân vội vàng rời đi.
"Bệ hạ?" Thái giám tổng quản kinh ngạc nhìn Vũ Vân Tĩnh vội vàng đi ra ngoài, "Người không có sao chứ?"
Hắn nhìn sắc mặt hoảng hốt Vũ Văn Tĩnh, lo lắng hỏi.
Vũ Văn Tĩnh chậm rãi lắc đầu, ánh mắt chất vấn kia không ngừng xuất hiện ở trong đầu hắn.
Nhìn ra Vũ Văn Tĩnh có chút phiền muộn, thái giám tổng quản nhỏ giọng đề nghị, "Nếu không, đi đến chỗ Hoàng hậu nương nương . . ."
Khúc Hoa Thường trong mắt người ta là một đóa hoa, lúc trước, Vũ Vân Tĩnh bị thái tử chèn ép, bị Diệp Thiều Hoa nhắm trúng, sau khi ổn thỏa, hắn đã nói rõ ràng với Khúc Hoa Thường, bây giờ tâm tình của ả đã tốt lên rất nhiều.
Việc này tâm phúc của hắn ta đều biết, thái giám tổng quản cũng biết rằng vị trí của Khúc Hoa Thường trong lòng Vũ Vân Tĩnh vô cùng lớn nên hắn mới đưa ra một quyết định như thế.
Mỗi lần hắn ta tức giận, chỉ cần có người nhắc đến Khúc Hoa Thường, dù có đang giận thế nào, Vũ Vân Tĩnh cũng sẽ bình tĩnh trở lại, nhưng mà lần này, khi nhắc đến Khúc Hoa Thường, vậy mà hắn lại nhíu mày.
.
Đây không phải là một dấu hiệu tốt, Thái giám tổng quản An âm thầm nhớ kỹ
"Không cần, " Vũ Văn Tĩnh suy nghĩ thêm vài phút đồng hồ, rốt cục vẫn chậm rãi lắc đầu, "Cho người đến trước cửa chính cung ngăn Ngũ đệ lại, chúng ta đi Ngự Thư phòng."
Trên đường đi, thái giám bẩm báo Ngũ hoàng tử, hiện tại phải nói rằng Thụy Vương đã đến rồi, Vũ Văn Tĩnh vì đi tìm Diệp Thiều Hoa, để cho Vũ Văn Triết đi trước, hiện tại lại không muốn đi tìm Khúc Hoa Thường, gọi Vũ Văn Triết trở về.
Trường Xuân cung.
Khúc Hoa Thường tại biết rõ Vũ Văn Tĩnh chuyển hướng đi tới Lãnh cung, ăn nhiều mấy cái bánh ngọt.
Sau đó ả ra lệnh cho người ta châm đàn hương, dựa vào ghế lật một cuốn sách, chờ Vũ Vân Tĩnh đến.
Dưới cây đàn hương, cả người ả như phủ một tầng tiên khí.
Chờ thời gian đốt hết một nén hương, Vũ Văn Tĩnh không có tới, ả liền sai người đi hỏi tình huống, sau khi biết rõ Vũ Văn Tĩnh chẳng những không cấm túc Diệp Thiều Hoa, cũng không bắt cô quỳ xuống xin lỗi mà, mà còn sai người gọi thái y cho cô.
Đầu ngón tay Khúc Hoa Thường trực tiếp xuyên thủng một trang sách.
Ả vốn không để Diệp Thiều Hoa vào mắt, cũng khinh thường cô vì tranh thủ cảm tình với Vũ Vân Tĩnh mà làm ra chuyện bỉ ổi.
Không nghĩ tới Diệp Thiều Hoa lại còn dám tuyên chiến với ả, Khúc Hoa Thường cười lạnh một tiếng, vậy cũng đừng trách ả, ả tự mình đi tìm Vũ Văn Tĩnh.
Mà lúc này, bên ngoài Ngự Thư phòng.
" Hoàng huynh." Vũ Vân Triết đang đứng ở bên ngoài, lúc nhìn thấy Vũ Vân Tĩnh đi từ hướng lãnh cung đến, hắn khẽ nhăn mày: "Nữ nhân kia lại làm ra chuyện gì rồi."
Hôm qua là Diệp Quý Phi, hôm nay lại trở thành nữ nhân kia.
Vũ Vân Triết vừa nói xong, trong mắt hiện lên một tia tàn khốc, nữ nhân này còn sống là uy hiếp rất lớn với Khúc Hoa Thường. Hôm qua hắn đã quá mềm lòng, không nên cầu xin hoàng huynh đến cứu cô.
Nghĩ tới đây, Vũ Văn Triết cũng không nhìn sắc mặt Vũ Văn Tĩnh, hắn hơi híp mắt lại, sau đó ngữ khí khá là lãnh đạm nói: "Hoàng huynh, chuyện này vẫn nên giải quyết sớm chút, Diệp Tướng quân nhanh sắp trở lại rồi. Cũng không nên . . . Để cho Hoàng hậu nương nương đi đến Lãnh cung nhiều, hai người cũng không có cái gì đáng giá ở chung, miễn cho đến lúc đó nương nương thương tâm."
Trong lòng Vũ Vân Triết, Diệp Thiều Hoa cuối cùng cũng phải chết, bằng không cái u linh ác tinh này phủ tướng quân này nhổ không nổi
Đây là kết quả sau khi Vũ Vân Tĩnh và tâm phúc thương lượng.
Khúc Hoa Thường lương thiện như thế, nếu cô ấy thân thiết với Diệp Thiều Hoa, đến lúc Diệp Thiều Hoa chết rồi, cô ấy chắc sẽ buồn chết mất, đến lúc đó bọn họ cũng không biết làm sao.
Vũ Vân Triết cụp mắt, tuyệt đối không để cho bất cứ ai có ý muốn hỏi Khúc Hoa Thường sống yên ổn.
"Chuyện này ta sẽ xử lý." Nói đến đây, Vũ Văn Tĩnh nhìn thoáng qua Vũ Văn Triết, những tâm sự đó của hắn, không phải hắn ta không biết, năm đó Khúc Hoa Thường làm một bài thơ 7 chữ, bắt người ta phải xin lỗi ả, cứ như ả, ả lọt vào mắt xanh của con em quý tộc trong Kinh Thành.
Hoàng đệ có ý định này, Vũ Văn Tĩnh kỳ thật cũng không kỳ quái, thậm chí, nhân cơ hội này, hắn có thể làm cho Khúc Hoa Thường cười với mình, hắn vẫn còn có chút tự đắc.
Hai người vừa nói, một bên đi đến hướng Ngự Thư phòng.
Vũ Văn Triết đếnHoàng cung, đương nhiên không phải là vì Diệp Thiều Hoa.
"Thái tử của Phiên Quốc vài ngày nữa sẽ đến triều đình của chúng ta, hắn thừa dịp huynh vừa lên ngôi mà đến, chắc chắn không có ý tốt" Vũ Vân Triết nói: "Cẩm vệ quân ta đã chuẩn bị xong. Hoàng huynh còn muốn phân phó gì nữa không?"
Mặc dù Phiên quốc lấy danh nghĩa đến thăm hỏi Hoàng đế mới, nhưng Vũ Văn Tĩnh hiểu rõ ràng bọn họ đến tìm hiểu hình thức thì đúng hơn.
Nếu phong độ của hắn cao hơn một chút, không bao lâu nữa quân chư hầu sẽ lợi dụng sinh lực để tấn công kinh thành, nhưng đây cũng là cơ hội để bọn họ thể hiện sự giàu có của triều đình.
Vũ Văn Tĩnh cũng rất xem trọng.
Hai người đang đàm luận, bên ngoài có thái giám bẩm báo Lai Phúc đến đây.
Hiện tại Vũ Văn Triết cùng Vũ Văn Tĩnh đang đàm luận, trước lúc này Vũ Văn Tĩnh cũng đã nói không gặp những người khác, nếu là người bình thường thái giám cũng sẽ không để ý đến, nhưng người đến lại là hoàng hậu nương nương
Thái giám biết rõ hoàng thượng sủng Hoàng hậu bao nhiêu, cho nên không dám trì hoãn, vừa nhận được tin tức của Lai Phúc, liền lập tức bẩm báo cho Vũ Văn Tĩnh.
Nếu là ngày bình thường Vũ Văn Tĩnh sẽ cảm thấy không có gì, nhưng vừa mới bị Diệp Thiều Hoa nói mấy câu, hắn cảm thấy có phải cho Khúc Hoa Thường quá nhiều đặc quyền hay không.
Mặc dù nghĩ như vậy, hắn vẫn cho Lai Phúc vào
"Nô tài vừa mới lắm miệng nói một câu phượng bào là ngài thiên tân vạn khổ tìm kim thiền ti làm, nương nương đau lòng không thôi, hiện tại đau đầu kinh khủng, khó mà chìm vào giấc ngủ." Lai Phúc cung kính dập đầu.
Vũ Văn Tĩnh nhìn Lai Phúc một chút, sau một lúc lâu, mới mở miệng, "Gọi Liễu thái Y đến Trường Xuân Cung một chuyến."
Lai Phúc hơi kinh ngạc, Vũ Văn Tĩnh nghe vậy cũng không vội vàng đi xem nương nương?
Bất quá hắn cũng không dám suy nghĩ nhiều, trực tiếp dập đầu theo lệnh rời đi, từ đầu đến cuối cũng không dám ngẩng đầu nhìn thẳng vui.
Cho đến khi Lai Phúc rời đi, Vũ Văn Triết mới mở miệng, "Món phượng bào kia giá trị vạn lượng vàng cũng không đủ, Hoàng huynh, nhất định phải phong tỏa cửa cung của người kia, cô ta từ trước đến nay thủ đoạn tàn nhẫn, ngươi hẳn cũng nhớ kỹ cô ta giết người không chớp mắt, thời gian dài ở lại trong cung nguy hiểm to lớn. Võ công của cô ta cũng ta từng được lĩnh giáo, cẩm y vệ sợ là không có mấy người có thể khống chế được cô ta."
Ở trước mặt thái giám, Vũ Vân Triết không bao giờ ngắt lời Vũ Vân Tĩnh, cho dù bọn họ là huynh đệ cùng một mẹ sinh ra.
Khi người ngoài cuộc rời đi, hắn có nói một câu
Vũ Vân Triết chưa bao giờ cho rằng mình là người tốt, nhưng hắn lại không thích Diệp Thiều Hoa coi mạng người như cỏ rác, người phụ nữ này quá hung ác, không nói đến Diệp Thiều Hoa, đa số người nhà họ Diệp đều liều lĩnh, và đại khái. Diệp Thiều Hoa thậm chí còn hơn thế nữa, có tin đồn rằng cô ta đã từng ăn thịt người trên chiến trường.
Là ác mộng của trẻ con, có rất nhiều gia đình đều dùng cái danh Diệp tướng quân để dọa đứa trẻ nếu chúng kén ăn.
Coi như không có sự tồn tại của Khúc Hoa Thường, Diệp Thiều Hoa cũng không thích hợp làm Hoàng hậu.
"Được, " Vũ Văn Tĩnh trầm mặc một chút, ánh mắt của Diệp Thiều Hoa vẫn còn đang luẩn quẩn ở trong đầu của hắn ta, nhưng cuối cùng hắn vẫn hạ quyết tâm, "Giữ nguyên kế hoạch làm việc."
Nhìn thấy Hoàng huynh không quên chuyện này, Vũ Văn Triết mới thở dài một hơi.
Chuyện chủ yếu nói xong, Vũ Văn Triết chuẩn bị đi, nhưng thời điểm đi đến cửa chính, chợt nhớ tới cái gì.
Hắn quay người nhìn Vũ Văn Tĩnh, ánh mắt cực kỳ phức tạp, "Hắn trở lại rồi."
"Hắn?" Vũ Văn Tĩnh nghi hoặc trong chốc lát, mới ý thức tới người Vũ Văn Triết nói là ai, tay nắm chặt lại, "Làm sao ngươi biết."
"Lúc đến thư phòng của phụ hoàng, thấy được ba cây hương và một bầu rượu, ta hỏi cấm vệ, không ai có thể vào được, " Vũ Văn Triết tự giễu một tiếng, "Trên cái thế giới này, trừ bỏ người kia còn có ai có thể ra vào Hoàng cung như không chứ."
Vũ Văn Tĩnh híp mắt, "Không cần phải để ý đến hắn, hẳn giờ giống như trước, bái kiến phụ hoàng xong thì rời đi, sẽ không ở lại nơi này."
Vũ Văn Triết cũng biết, hắn cũng chỉ có thể thông báo cho Vũ Văn Tĩnh một tiếng thôi, người kia bọn họ thật đúng là không thể làm gì được hắn.
Hắn sau khi nói xong liền rời khỏi Ngự Thư phòng, trên đường xuất cung, hắn tùy ý hỏi cung nữ chuyện phát sinh ngày hôm nay.
Vũ Vân Tĩnh phái thái y đến Lãnh cung động tĩnh không nhỏ, trên cơ bản ai cũng đều nghe thấy.
Trong lúc nhất thời, người trong cung cũng không dám quá khắt khe với lãnh cung.
Đối phương là Thụy Vương, cô ta cũng không có lá gan giấu diếm hắn, chuyện này cũng không phải bí mật gì, cô ta một chữ cũng không sót nói xong, thuận tiện còn nói việc Khúc Hoa Thường bị tạt thuốc vào người.
Lúc đầu hắn muốn về cung, nhưng nhớ đến chuyện của Khúc Hoa Thường, bước chân lại chuyển đến hướng lãnh cung.
Thái giám cũng biết tình cảm của Vũ Vân Triết và hoàng thượng rất tốt, còn có một lệnh bài tự do xuất, nhập cung.
Bọn họ không nói gì thêm, trực tiếp lui xuống.
Thời điểm Vũ Văn Triết tới tìm Diệp Thiều Hoa, Diệp Thiều Hoa đã nằm ở trên giường, bất quá còn chưa ngủ, cạnh đầu giường để một chiếc đèn, Sương Nguyệt bị cô giục đi nghỉ ngơi.
Dưới ánh nến, lông mày cũng không sắc như trước, cả người tựa vào trên giường cũng có vẻ lười biếng.
Không có cảm giác quẫn bách nào, nhưng Vũ Văn Triết vừa nhìn đã biết Diệp Thiều Hoa không hề đơn giản.
Tuy rằng nhìn bộ dạng vô hại như vậy, nhưng Vũ Vân Triết cũng không xem nhẹ, người phụ nữ này giết người không chớp mắt như vậy, hắn sẽ không bị bộ dạng này mê hoặc đâu.
Vũ Văn Triết trực tiếp nhảy vào từ cửa sổ, một tay bóp lấy cổ Diệp Thiều Hoa, sau đó dùng một loại ánh mắt băng lãnh nhìn chằm chằm cô: "Diệp Thiều Hoa, Hoàng hậu nương nương không giống giống như ngươi tâm ngoan thủ đoạn, tính cách cô ấy mềm mại, mong ngươi về sau không có việc gì cách xa cô ấy một chút, nếu không . . . Hoàng thượng đối với ngươi nhân từ nương tay, ta sẽ không."
Hắn nhìn chằm chằm gương mặt Diệp Thiều Hoa, muốn nhìn thấy vẻ mặt khác thường của cô.
Nhưng mà, không có gì.
Không có phẫn nộ, không có ủy khuất, thậm chí không có sợ hãi.
Vũ Văn Triết học gần nửa đời chính trị, nhưng mà dùng trên người nữ nhân này, lại không có hiệu quả.
"Vũ Văn . . ." Diệp Thiều Hoa để sách xuống, tựa hồ nghĩ nửa ngày, mới nhớ tên Vũ Văn Triết, sau đó thờ ơ nhìn về phía hắn, "Vũ Văn Triết, ngươi dựa vào cái gì cho rằng có thể uy hiếp ta?"
Trên mặt cô rốt cục cũng có biểu lộ, nhưng lại không phải cái Vũ Vân Triết mong muốn.
Mà là thờ ơ . . . Trào phúng.
Cho dù rơi vào tình cảnh như thế, cô vẫn như vậy, khiến cho người ta chán ghét, Vũ Văn Triết tức giận nghĩ.
Song khi hắn nghĩ đến việc cho Diệp Thiều Hoa một bài học, lại phát hiện mình không động đậy được.
Bắt...bắt đầu từ lúc nào? Vũ Văn Triết trừng lớn mắt, hắn nhìn Diệp Thiều Hoa trước mặt dù bận vẫn ung dung, cùng bộ dáng thờ ơ trên mặt đối phương.
Trong lòng rốt cục có một loại cảm giác bất lực.
Như thể bạn đã sẵn sàng chiến đấu với cô ấy đến chết, nhưng cô ấy lại coi bạn như một chú hề.
Đúng kiểu không đưa bạn vào mắt chút nào.
Loại bản lĩnh này của Diệp Thiều Hoa, Khúc Hoa Thường sao có thể đấu lại cô??
Nghĩ tới đây, Vũ Văn Triết trực tiếp mở miệng, "Phong tiểu thư khúc gia làm hậu là ý của triều thần, chuyện này không có liên quan đến cô ấy, cô bây giờ rơi tới mức này cũng chỉ có thể trách nhà họ Diệp nhà các ngươi nghiệp quá lớn, không nên bởi vì chuyện này mà hại cô ấy, Hoàng huynh không thích cô, cô trách cô ấy có làm được cái gì?"
Nghe xong, Diệp Thiều Hoa cười lạnh một tiếng.
Người nhà họ Vũ Vân thật sự cho rằng cô là người chuyên đi bắt nạt người khác, là người ngu ngốc như vậy sao.
Cho là cô ghen ghét Khúc Hoa Thường cho nên cố ý khi dễ ả.
"Vô dụng, vậy ngươi có thể thuyết phục Vũ Văn Tĩnh cho ta xuất cung không?" Diệp Thiều Hoa xoay người đứng lên.
Nghe được câu nói này của cô, Vũ Văn Triết trong lòng giật mình, chẳng lẽ cô đã biết cái gì mới chịu xuất cung? Không có khả năng, những chuyện này nội dung cụ thể chỉ có hắn và Hoàng huynh biết rõ, dựa vào trí thông minh của Diệp Thiều Hoa, tuyệt đối không có khả năng biết rõ bọn họ muốn làm gì.
Vũ Văn Triết tuyệt đối không tin Diệp Thiều Hoa có thể nghĩ đến kế hoạch cụ thể của bọn họ là nhắm vào phủ tướng quân, hắn dần dần ổn định tinh thần.
Nhưng mà Diệp Thiều Hoa không có nhìn hắn, kêu Sương Nguyệt ném hắn ra bụi cỏ ngoài lãnh cung.
Sương Nguyệt chần chờ một chút, Diệp Thiều Hoa dập tắt ánh nến, khẽ cười một tiếng, "Yên tâm, chung quanh khoảng cách trăm mét , không có người."
Sương Nguyệt không biết Diệp Thiều Hoa gan to như vậy, mặc dù sợ hãi, nhưng đối với phân phó của Diệp Thiều Hoa không có nửa điểm dị nghị, cô bé từ nhỏ đi theo Diệp Thiều Hoa huấn luyện, luyện thành một thân man lực, khiêng Vũ Văn Triết đối tự thân hành động không có nửa điểm ảnh hưởng.
Cũng may Lãnh cung vắng vẻ, thời điểm cô bé khiêng Vũ Văn Triết ném đi, thật không có người nào, làm cho Sương Nguyệt có chút kinh ngạc, thấy được khoảng cách trăm mét ít nhất phải 40 năm công lực.
Tiểu thư nội lực thâm hậu như vậy khi nào thế?
Nghĩ đến Diệp Thiều Hoa nói là trong phạm vi trăm mét, cô bé đứng ở trước một cái cây, đem Vũ Văn Triết ném xuống chỗ này.
Dù sao cũng là Vương gia, Sương Nguyệt không dám đối với hắn quá ác.
Nghĩ tới đây, Sương Nguyệt hung hăng nhìn Vũ Văn Triết một chút, nếu tướng quân còn ở trong thành, nương nương của cô bé cũng không phải chịu ủy khuất như vậy.
Thời điểm Sương Nguyệt trở về, Diệp Thiều Hoa không nghỉ ngơi, mà đứng ở bên cửa sổ.
"Nương . . . Tiểu thư?" Sương Nguyệt nhớ lại lúc trước Diệp Thiều Hoa không thích cô gọi mình là nương nương.
Diệp Thiều Hoa nhìn thoáng qua cây trong sân, khẽ cười một tiếng, "Không có việc gì, nghỉ ngơi đi."
"Em gác đêm." Sương Nguyệt lại không chịu rời đi, cô bé suy nghĩ nếu Vũ Văn Triết lại xâm nhập vào phòng của tiểu thư, tiểu thư mà không có võ công thâm hậu chắc chắn sẽ phải chịu thiệt thòi.
Trong lòng cô bé vô cùng áy láy vì sao lại không chiếu cố tiểu thư tốt chứ.
Diệp Thiều Hoa đưa tay vỗ vỗ bả vai cô bé, lại phát hiện vết thương của cô lại bị rách ra, cho nên để tay xuống, "Không có việc gì, ta không có việc gì."
"Thật sao . . ."
"Có người lợi hại hơn em nhiều." Diệp Thiều Hoa cười.
**
Ngày thứ hai, Vũ Văn Triết bị người ta đánh thành đầu heo ném ở sau hoa viên, việc này bây giờ được lan truyền vô cùng rộng rãi ở hoàng cung, các cung nữ đều bí mật nghị luận, Sương Nguyệt tự nhiên cũng biết.
Cô bé kỳ quái nói: "Tiểu thư, ngươi nói xem, là ai đánh Thụy Vương?"
Diệp Thiều Hoa ngậm một quả táo, trên tay cầm lấy một nhánh vẽ trên mặt đất, mạn bất kinh tâm nói: "Khả năng là . . . Trời phạt đi, Sương Nguyệt, em về sau muốn làm gì?"
"Em chỉ muốn ở bên cạnh hầu hạ tiểu thư thôi, " Sương Nguyệt một mặt thành ý: "Tiểu thư trước kia nói cầm kiếm thiên nhai, em . . ."
Nói đến đây, Sương Nguyệt không hề tiếp tục nói, cô bé biết rõ hiện tại mình cùng tiểu thư đã là thân bất do kỷ.
Hoàng cung không phải có thể đào thoát đơn giản như vậy.
Chuyện của Vũ Văn Triết, Khúc Hoa Thường cũng biết.
Nghe được lời nói của cung nữ, cánh tay cầm trà của ả khựng lại, cũng không hỏi bây giờ Diệp Thiều Hoa ra sao nữa: "Ngươi nói, Vũ...Thụy Vương bị người ta đánh."
"Đúng vậy, rất kỳ quái, bệ hạ vậy mà không có truy cứu." Cung nữ cung kính nói.
Thụy Vương ở Hoàng cung bị người ta đánh, cái này là một sự kiện rất lớn nha.
Nhưng mà Hoàng thượng vậy mà không truy cứu, Thụy Vương ngày bình thường cao ngạo cũng không lên tiếng, quá kỳ quái.
"Còn nữa, linh vị của tiên đế có nhiều cống phẩm, cấm vệ đều không tra ra được, " Cung nữ nhẹ giọng dán vào lỗ tai Khúc Hoa Thường nói: "Nương nương, người khác đều nói, chắc chắn là hồn phách tiên đế trở về rồi.
Khúc Hoa Thường ngón tay động một cái, nước trà nóng hổi trực tiếp chảy vào thảm.
Hoàng hậu nương nương ngày thường tiên khí quấn thân, trên mặt xuất hiện ngạc nhiên, hoài niệm và cả vẻ mặt phức tạp vô cùng.
"Nương nương!" Cung nữ lập tức dùng khăn đưa ả lau khô tay, sau đó lại để người cho người ta tìm thuốc mỡ đem đến.
Nhìn thấy ngón tay Khúc Hoa Thường đỏ lên, còn có người muốn đi tìm giúp, lại bị Khúc Hoa Thường ngăn trở.
Khúc Hoa Thường khoát tay, để các cung nữ lui ra, sau đó vẻ mặt kinh ngạc ngồi im trên ghế.
Đám người cung nữ, thái giám rất kỳ quái.
Chỉ có người hầu gái đi theo Khúc Hoa Thường vào cung mới biết lý do tại sao. Cô ấy đóng cửa cung điện, sau đó bước đến bên cạnh Khúc Hoa Thường, nhỏ giọng nói: "Nương nương, bây giờ người đã là hoàng hậu của bệ hạ, về người đó, người không nên nghĩ tới nữa, nếu không bệ hạ cũng sẽ biết người ... "
Hai chuyện này, đã trở thành chuyện quỷ thần ở Hoàng cung.
Những cung nữ thái giám cũ của Khúc Hoa Thường, tất cả đều biết sự thật.
Người này chắc chắn là Thất hoàng tử có một không hai trong thiên hạ, cũng là người duy nhất chưa tròn mười sáu tuổi được tiên đế phong làm Nhàn Vương.
Nói đến Thất hoàng tử, cũng là một nhân vật lớn truyền thuyết trong triều đình.
Hắn ba tuổi có thể thơ, bảy tuổi tập võ, đến 10 tuổi, triều đình vậy mà không có một cái nào đại thần có thể tranh luận qua hắn.
Mẹ Thất hoàng tử cũng là phi tử Hoàng thượng sủng ái nhất, sau khi sinh hắn ra, mẹ hắn cũng vì bị bệnh mà chết, Hoàng thượng đem tất cả sủng ái đều cho hắn.
Cho nên Thất hoàng tử tên cũng là độc nhất vô nhị.
Vũ Văn Vân.
Ngồi nhìn mây bay lên.
Nghe cái tên này cho biết hoàng đế mong đợi anh đến nhường nào, anh đã giành được sự tán thành của tất cả triều đình khi mới 13 tuổi
Nhưng mà Thất hoàng tử người này tương đối kỳ quái, thời điểm vừa tròn mười bốn tuổi, ở Kinh Thành đã không có học giả nào dám 1 chọi 1 với anh, anh dứt khoát rời khỏi Kinh Thành, đi lăn lộn Giang Hồ.
Còn nói Hoàng thượng anh không hứng thú với ngai vàng, làm hoàng thượng tức giận đến vài ngày không để ý tới anh.
Dù là như thế, lúc Thất hoàng tử đi lăn lộn Giang Hồ, hoàng thượng cũng cho anh một phong bào Nhàn Vương.
Cho nên hoàng tử khác mới có cơ hội tranh vị, nhưng mà bọn họ cũng đều biết, nếu như không phải bởi vì Thất hoàng tử rời đi, đừng nói là Vũ Văn Tĩnh, dù cho tất cả các hoàng tử khác đều cộng lại, hoàng vị này cũng chỉ hợp với duy nhất Vũ Vân Vân.
Lại không nghĩ rằng Thất hoàng tử lăn lộn Giang Hồ hai năm, sinh nhật mười sáu tuổi bị mười hai đạo kim bài của Hoàng đế tìm về.
Ở Hoàng cung chưa đến một tháng, cao thủ đại nội đều bị anh đánh cho sợ run người, Hoàng thượng không thể làm gì được, cuối cùng để cho anh rời đi.
Thất hoàng tử ngày thường cực kỳ hoa mỹ, năm đó anh ghi dấu ấn trong lòng tất cả các thiếu gia khác ở Kinh Thành, anh gần như trở thành mục tiêu của tất cả các thiên kim tiểu thư.
Trong đó cũng bao gồm Khúc Hoa Thường, Khúc Hoa Thường lần đầu tiên gặp Thất hoàng tử vào sinh nhật mười sáu tuổi, dù chỉ nhìn từ xa, nhưng đủ khiến ả kinh động.
Từ đó trở đi cũng chưa từng nhìn thấy hắn.
Ba năm này, trừ bỏ bởi vì Vũ Văn Tĩnh ả không có lấy chồng, trong lòng cũng ẩn ẩn mong mỏi Thất hoàng tử sẽ trở về.
Không nghĩ tới Thất hoàng tử vậy mà trở về rồi.
Không ai biết thân phận của anh trong Giang hồ là gì, nhưng tất cả mọi người sẽ không đánh giá thấp anh, nếu anh muốn xúi giục tạo phản, càng có nhiều triều thần ủng hộ anh.
Sau khi biến cố hoàng cung xảy ra, những người đó mới biết là, thất Hoàng tử, hắn đã trở lại.