Nhóm dịch: Chiêu Anh Các

Edit: Angela

Beta: Linh Đang

"Các người, những ai muốn tách khỏi tộc, thì đi theo Đại trưởng lão đi." Những người mang lòng dạ khác này, Diệp Công tước cũng không muốn giữ lại.

Ông nói một câu, sau đó lập tức rời khỏi đại sảnh, chuẩn bị đến rừng rậm ma thú tìm Diệp Thiều Hoa.

Chỉ phân phó một câu cho quản gia, để ông ấy xử lý tốt chuyện tách tộc, không hề nói thêm một câu giữ lại nào.

Nhìn thấy như vậy, Đại trưởng lão thở phào một hơi nhẹ nhõm, ông ta thật sự sợ Diệp Công tước điều tra nguyên nhân, tra ra tài sản đang ở trong tay ông ta, như vậy thì thật không hay.

Những kim tệ và ma hạch này đều là thứ ông ta kiếm được sau khi trọng sinh.

Chuyện tách tộc này nói nhỏ không nhỏ, nói lớn không lớn, người đi theo Đại trưởng lão tách khỏi gia tộc khoảng chừng hơn một nửa Diệp gia.

Những người này cũng đều thấy gió chiều nào theo chiều đấy, gần đây nhìn thấy rõ thực lực của Diệp Cẩn, tuy cô ta chỉ có tinh thần lực cấp A, nhưng ma pháp sư cấp một lại có thể đối chiến với ma pháp sư cấp hai, đám người này đương nhiên biết giá trị của Diệp Cẩn.

Hơn nữa Diệp Cẩn không giống với Diệp Thiều Hoa, cô ta đang chuẩn bị lên đường đến học viện Ryan để học tập và huấn luyện.

Chỉ có ở học viện Ryan mới có thể được huấn luyện một cách bài bản, có hệ thống và tốt nhất.

Diệp Cẩn vẫn luôn cố gắng như vậy.

Mà Diệp Thiều Hoa lại không biết tự lượng sức mình tiến vào rừng rậm ma thú lịch lãm, trước mắt còn chưa rõ sống chết như thế nào, cho nên một nửa số người tự coi mình có mắt nhìn rộng rời đi với Đại trưởng lão.

"Đại trưởng lão, đang yên đang lành, sao ông tự nhiên lại muốn tách tộc?" Nhị trưởng lão vẫn luôn đứng về phía Diệp Công tước thở hổn hển nhìn Đại trưởng lão rời đi.

Tách tộc, đó là tách khỏi gia tộc đấy. Từ xưa đến nay, trong lịch sử Diệp gia chưa từng xảy ra chuyện này.

Diệp gia chỉ vì chuyện cỏn con này mà từ một chia thành hai.

Điều này đối với cả Diệp gia là một đả kích rất lớn.

"Nhị trưởng lão, ông đừng khuyên tôi nữa, chuyện tách khỏi gia tộc này nhất định phải làm. Diệp Thiều Hoa là người như thế nào, ông cũng không phải không biết, đừng nói là cô ấy có tinh thần lực cấp S nữa, dù vậy thì cũng không thay đổi được gì, vẫn hồ nháo như trước, không hề biết cố gắng. Con cái cháu chắt tôi còn phải trưởng thành, không muốn một ngày chỉ vì cô ấy mà cả nhà đều bị tiêu diệt." Đại trưởng lão nói vô cùng hợp tình hợp lý.

"Nhưng Đại tiểu thư đã đạt đến tinh thần lực cấp S, cô ấy là người thừa kế duy nhất của Diệp gia chúng ta, nhờ cô ấy chúng ta nhất định sẽ trở nên cường đại hơn." Nhị trưởng lão nghĩ đến thiên phú của Diệp Thiều Hoa, lập tức kích động lên.

Tinh thần lực cấp S, điều này chưa từng xuất hiện trong lịch sử của Diệp gia bọn họ.

Ông không thể hiểu được, tại sao Đại trưởng lão lại muốn phân tộc vào lúc này, lại còn mang theo nhiều người như vậy đến chủ thành của Thương Lang Đế Quốc, chủ thành của Thương Lang Đế Quốc hỗn loạn như vậy sao có thể an cư được?

" Đại tiểu thư có tinh thần lực cấp S không phải là giả, tôi ở thành chủ của Thương Lang Đế Quốc chờ cô ấy phát triển Diệp gia, để Diệp gia trở nên rực rỡ." Đại trưởng lão cảm thấy như đã bỏ qua được chuyện này, nháy mắt thoải mái hơn nhiều.

Ông ta không nhìn Nhị trưởng lão nữa, âm thầm lắc đầu.

Sợ là Nhị trưởng lão không hề biết được, không bao lâu nữa, thiên tài Diệp Thiều Hoa có tinh thần lực cấp S trong miệng ông kia sẽ khiến cả Diệp gia bị diệt môn ở Thương Vân Thành.

Nói xong, ông ta lập tức xoay người rời đi.

"Đại trưởng lão, ông cứ rời đi như vậy, ông sẽ không hối hận sao?" Nhị trưởng lão nhìn bóng lưng của Đại trưởng lão, không khỏi thở dài một tiếng.

Nghe được câu nói này, Đại trưởng lão dừng bước chân lại.

Lúc này đây, bởi vì lòng ông ta không còn lo lắng bị diệt môn nữa, nên khi nhìn về phía Nhị trưởng lão mang theo một chút khinh miệt và đáng thương: "Hối hận? Rời khỏi Diệp gia, rời khỏi Thương Vân Thành, là quyết định đúng đắn nhất tôi làm trong kiếp này, Nhị trưởng lão, tôi tuyệt đối sẽ không hối hận. Ông cứ chờ xem, chỉ cần thêm vài năm nữa thôi, tôi sẽ đưa Diệp gia trở thành gia tộc đứng đầu Đại Lục Ma Pháp, đương nhiên, có lẽ ông sẽ không thấy được ngày đó đâu."

Bời vì, có lẽ lúc đó ông đã thành một người chết rồi.

Đại trưởng lão nói xong, cười khẽ một tiếng, có lẽ người khác không biết, nhưng ông ta lại là người biết thực lực và tiềm lực của Diệp Cẩn rõ nhất .

Lúc trước, khi ông ta ở dưới thành, tận mắt nhìn thấy Diệp Cẩn dùng thực lực Ma pháp sư cấp bốn giết chết ma thú cấp năm.

Thực lực tương đương với Ma pháp sư cấp năm, trong lịch sử của Diệp gia bọn họ chỉ xuất hiện đúng duy nhất một người mà thôi, huống chi, khi đó Diệp Cẩn vẫn còn trẻ.

Nghĩ đến đây, ánh mắt Đại trưởng lão tràn đầy lửa nóng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play