Mạc Phàm lạnh lùng nhìn Di Giai, cô vẫn ung dung ngồi nhìn họ như không có chuyện gì xảy ra, anh ta kiểm tra một chút túi đồ ăn của cả nhóm rồi lắc đầu:"Không thiếu."


"Không thể nào! Vậy cô ta kiếm đâu ra chỗ thức ăn này chứ?" Mặt Phiến Phiến đỏ bừng vì Mạc Phàm không tin tưởng cô ta.


"Tôi lấy từ nhà tôi không được sao?" Trong lúc An Duệ cởi trói, cô uể oải đáp.


"Khi vào nhóm cô phải nộp hết lương thực ra mới đúng!" Phiến Phiến tức giận


"Hả? Có quy định vậy sao?" Di Giai lé mắt nhìn An Duệ, anh lắc đầu, nói với Phiến Phiến:"Lúc đầu cô ấy vào nhóm bọn tôi, bọn tôi không nói yêu cầu đó."


Phiến Phiến không thể tin:"Vậy sao các người lại bắt bọn tôi nộp hết thương thực chứ?"


Lần này không đến lượt An Duệ trả lời, Mạc Phàm đã lạnh lùng đi qua cô ta, đem áo khoác phủ lên quần áo ướt đẫm của Di Giai.


"Các người... so sánh được sao?"


Có thể nói tối đó tan rã trong không vui, dù Phiến Phiến cố gắng làm dịu lại quan hệ nhưng đội Di Giai vẫn chỉ cần cô ta khi thiếu nước uống.


Càng ngày trụ sở Z lại càng gần, Di Giai có chút nóng nảy muốn trốn đi.


Hôm nay cô chủ động xung phong  ra ngoài kiếm đồ ăn với Mạc Phàm thay An Duệ, tất nhiên để tìm đường chạy trốn. Mạc Phàm nhướn mày nhìn cô, có vẻ không ngờ cô tích cực như vậy.


Nhóm Di Giai đi tới một cửa hàng tạp hóa lớn, bên trong có 3 con zombie, 2 người giết xong đi vào liền thấy rất nhiều thức ăn còn nguyên vẹn, không hiểu sao cửa hàng lớn như vậy mà không ai đến lấy.


Nhưng còn chưa lấy được mấy món, một tiếng gầm vang lên.


Từ trong nhà kho, con zombie biến dị đầy cơ bắp đi ra. Thì ra nó chính là lý do cho mọi câu hỏi vừa rồi.


Mạc Phàm nhíu chặt mày, anh tự nhủ lần này quá bất cẩn, lẽ ra mình phải kiểm tra trước mới phải, không biết hôm nay bị làm sao. Anh lại nhìn qua Di Giai, hơi tiếc hận cô không phải An Duệ, sức chiến đấu của An Duệ vẫn tốt hơn.


Bắn mấy phát súng giảm thanh nhưng đều bị lớp da cứng rắn của zombie ngăn lại, anh nheo mắt cầm kiếm xông lên.


Hi vọng cô nhóc kia mau chớp lấy cơ hội chạy đi cầu cứu, anh vừa nghĩ vậy liền thấy bóng dáng nhỏ bé lóe lên, cô nhóc đang cầm kiếm đâm vào lưng zombie.


Di Giai biết mình nên nhân cơ hội chạy trốn, nhưng cô không thể thấy chết không cứu, cô là nhân vật phản diện có nguyên tắc!


Từng kiếm của cô đâm xuyên qua da nó khiến nó cuồng nộ, nó gầm lên một tiếng rồi hất bay Mạc Phàm, xông về phía cô.


Dù bình thường zombie không tấn công cô nhưng nếu cố tình chọc giận nó như vậy, zombie chẳng có lý do gì đứng yên chịu đòn.


Di Giai bình tĩnh cầm kiếm chờ nó xông tới, bỗng trước mắt lóe sáng


Uỳnhhhhhh!!!!!!


Con zombie cháy khét lẹt đổ xuống đất, Di Giai há hốc nhìn thấy phía sau nó, Mạc Phàm đang thở dốc chỉ tay vào con zombie.


Dị năng hệ sấm sét!


"Đừng nói với ai." Anh ta ổn định lại nhịp thở, trầm giọng nói.


"Được..."


Hai người dọn sạch cái cửa hàng, nhờ vậy cô còn biết anh ta còn có dị năng không gian, anh ta thu lại số thức ăn mà tay họ không cầm hết.


Cô tò mò hỏi:"An Duệ không biết sao?"


"Không."


"Vậy sao anh lại cho tôi biết hết vậy chứ!"


"Nếu cô dám nói lung tung..." đầu ngón tay anh xuất hiện mấy tia sét.


"..."


Đi qua con zombie biến dị kia, cô thấy Mạc Phàm mổ đầu nó ra lấy gì đó, anh ta giải thích rằng hấp thụ thứ này sẽ khiến dị năng mạnh hơn.


"Oa!!! Hai người đi chung phong thủy thật đấy. Nhiều đồ quá!!!" An Duệ sáng bừng mắt khi thấy nhóm Di Giai tay xách nách mang trở về.


Phiến Phiến vui vẻ nói:"Trở về đúng lúc tôi nấu đồ ăn xong, cùng ăn thôi."


Di Giai ăn một chút liền kêu no, đưa cho An Duệ phần mình. Mạc Phàm nhíu nhíu mày:"Cô ăn ít như vậy?"


An Duệ kinh ngạc nhìn Mạc Phàm bỗng dưng quan tâm tới Di Giai, anh giải thích:"Cô ấy trước giờ đều vậy mà."


Mày của Mạc Phàm càng nhăn lại như có thể kẹp chết một con ruồi.


Phiến Phiến siết chặt tay để dưới bàn ăn, mỉm cười nói:" Tiểu Giai tuổi còn nhỏ, nên ăn uống đủ chất, đừng vì giữ dáng mà ăn ít như vậy."


"Tôi đã no." Di Giai lạnh nhạt trả lời


"À phải rồi, cô bao nhiêu tuổi vậy?" An Duệ bỗng tò mò đánh giá Di Giai


"16" Nhìn cơ thể mình, Di Giai ước chừng.


"Oa! Kém anh Mạc tận 10 tuổi!" An Duệ thốt lên kinh ngạc


Di Giai liếc thấy mặt Mạc Phàm đen lại một chút. Nhìn anh ta trẻ hơn nhiều so với tuổi, cô thật ra có thể gọi anh ta là chú.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play