Vân Thâm thấy Di Giai không có việc gì, Lục Châu thì chỉ bị thương nhẹ, lại nghe chúng nói vậy, anh có chút không kiên nhẫn muốn quay ra dùng dị năng nhanh chóng giải quyết, không ngờ đối phương tinh mắt nhận ra, hai tên rút súng chĩa vào chỗ Di Giai đang đứng, cười gằn:"Mày nghĩ ai trong chúng ta ra tay nhanh hơn?"


"Chúng mày muốn gì?" Vân Thâm nhíu mày, chậm rãi hạ tay xuống.


"Vật tư." Tên cầm đầu dường như đã dự tính trước được tình huống này, hắn nhếch môi cười vẻ đắc thắng. Đám người Vân Thâm nhìn nhau, khẽ gật đầu rồi quay về xe khuân đồ xuống. Có lẽ do đám người này lần đầu cướp được nhóm người nào giàu có như vậy, đều không nhịn được trố mắt ra nhìn, Di Giai nhân lúc hai tên cầm súng lơ là, điều khiển dây leo nãy giờ đã âm thầm mọc đầy trên mặt đất phóng lên quấn lấy cổ chúng.


Mọi thứ chỉ xảy ra trong chớp mắt.


Đùng đùng!


Súng cướp cò bắn loạn, đám người sợ hãi tản ra, lập tức nhóm người Vân Thâm trở tay quay lại dọn dẹp đám cướp. Trong lúc các loại dị năng thi nhau thể hiện, Lục Châu cẩn thận ngồi dậy, lúc này mới để ý khi tiếng súng vang lên cô đã vô thức đẩy Di Giai xuống đất, chống tay dùng thân thể che cho cô ấy, vừa nhìn xuống đã bắt gặp ánh mắt kinh ngạc của Di Giai, Lục Châu lập tức đỏ bừng mặt, ngượng ngùng đỡ cô dậy:"Tôi có dị năng sớm, bản năng bảo vệ người khác đã quen. Thật xin lỗi."


Di Giai đứng vững phủi váy:"Không sao." rồi lại nhìn về hướng Tư Hạo, cậu đang vụng về điều khiển dị năng của mình hỗ trợ đám người Vân Thâm, chắc đối phương cũng không ngờ người bên này toàn là dị năng giả, sắc mặt xám như tro tàn, rất nhanh đã buông tay chịu trói. Di Giai cũng chẳng quan tâm họ định giải quyết đám cướp kiểu gì, chỉ đi lại xe mình quan sát. Phần đầu xe tuy đã bị bóp méo nhưng không quá nghiêm trọng bởi thực chất thân cây rơi cách xe một quãng, chỉ bị một cành cây lớn đập trúng đầu xe.


"Ghế trước không ngồi được rồi." Lục Châu nghiêng đầu đánh giá, Di Giai cũng gật đầu.


Lúc sau Vân Thâm mới đi đến, anh ta quan sát chiếc xe rồi nói:"Ghế sau vẫn còn ngồi được, dùng dây leo buộc vào xe của tôi kéo về rồi tính."


Khi về đến nơi, sắc trời đã tối hẳn. Cả bọn ngồi quanh đống lửa, vừa bóc đồ hộp ăn tối vừa tổng kết những gì hôm nay tìm được, quả thật ít ỏi đến đáng thương.


"Rốt cuộc có thứ gì trong thành phố đó nhỉ? Sao lại lấy hết thực phẩm của con người?" Nhất Chiêu vò đầu bứt tai, đúng là tò mò giết chết con người ta.


"Nếu chúng ăn thì cũng phải để lại rác thải, đằng này không hề có, khả năng là đem đi chỗ khác... Hoặc là cho kẻ khác..." Vân Thâm bình tĩnh nói ra, mọi người nghe đến chỉ kinh ngạc nhìn anh.


"Cậu có tưởng tượng quá đà không đó? Thà nói rằng trước đó chính phủ đã gom hết đồ ăn của thành phố ấy đi còn đáng tin hơn là bảo đám quái vật ngu xuẩn không có não đó mang đồ nuôi con người." Giang Tô lập tức bác bỏ.


"Phải, lũ zombie không có tư duy đó sao có nghe lời như thế, chúng cũng không phải là trẻ con." Nhất Chiêu đồng ý với Giang Tô.


"Nếu có người điều khiển được chúng thì sao?" Vân Thâm vẫn không chịu từ bỏ.


"Xin lỗi đã cắt ngang, tôi ra đằng kia một chút." Di Giai bỗng giơ tay lên nói, đoạn đứng dậy đi vào trong rừng.


"Thấy chưa? Người ta không muốn nghe cậu nói nhảm nữa đó." Giang Tô nhân thời cơ đả kích.


Vân Thâm nhìn theo bóng Di Giai, uống một hớp nước rồi thở dài.


"Bỏ đi, hai người trước kia sống ở đâu thế?" Giang Tô quay sang hỏi Tang Gia và Lục Châu.


...


Di Giai đi sâu vào rừng, đến khi thấy một bóng đen cao lớn cô mới dừng lại. Bóng đen đó chậm rãi đi đến trước mặt cô, không khí thoáng chốc đầy mùi xác chết.


"Sao thế?" Di Giai hỏi.


Con Zombie cấp cao đột nhiên đưa nắm đấm đến trước mặt cô, miệng khẽ phát ra tiếng gru gru. Di Giai nghi hoặc nhìn xuống tay nó, bên trong dường như nắm một mẩu giấy nhỏ, cô giật ra nhét vào túi:"Đi đi. Thời gian này đừng lảng vảng gần đây."


"Gru..." Zombie cúi đầu như một con mèo nhỏ đáng thương nhìn cô, trông nó như vừa bị chủ nhân vứt bỏ, cả người tỏa ra tử khí.


Khóe môi Di Giai giật giật, lùi lại mấy bước hít một ngụm không khí trong lành, phất tay:"Đi mau đi."


Zombie không thể cãi lời, bước chân nặng nề rời đi, được một quãng nó như mới nhớ ra gì đó, quay về trước mặt Di Giai thả xuống một bịch xúc xích ăn liền.


Di Giai nhặt lên, phất tay kêu nó nhanh biến mất sau đó quay người trở về xe.


Tư Hạo không biết đã ngồi trong xe bao lâu, thấy Di Giai tay cầm bịch xúc xích từ trong rừng bước ra, cậu vội nhảy xuống:"Chị."


"Ừm?" Di Giai vứt đồ ăn vào ghế sau:"Sao lại ngồi một mình ở đây?"


"Em đang tính toán bóp lại đầu xe." Tư Hạo hồ hởi nói:"Kết hợp với nhiệt độ em tạo ra cùng với sức mạnh của dây leo của chị chắc chắn sẽ bóp lại được."


Di Giai nhìn cậu, đoạn cho dây leo mọc lên nắn lại đầu xe, chỉ một thoáng đã phục hồi được phân nửa.


Tư Hạo há hốc:"Sao chị không làm vậy từ đầu?"


"Lười lái xe ấy mà." cô thản nhiên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play