Quân đội của Di Giai chính là tập hợp fan não tàn của cô.


Fan não tàn thì sẽ làm gì?


Sẽ mang chiến tích của cô đi khoe mẽ khắp nơi, chỉ sợ không có người biết idol trong lòng họ tồn tại.


"Hừ! Cái gì mà vung tay là ném bay được quái vật khỉ đầu đàn? Xạo cũng phải có chút đầu tư chứ?" Lâm Kiệt nghe mấy người trong nhóm mình nói về lời đồn gần đây, khẽ cười khẩy.


Nếu thật sự có người mạnh như vậy, tại sao trước kia chưa từng nghe nói đến? Lại còn không có trên bảng xếp hạng, nghe đã biết không có thật rồi.


"...phải đó, họ còn bảo cái gì mà thủ lĩnh của họ nói một câu trời đất liền rung chuyển, dãy nhà 2 bên đường thành đống đổ nát ngay sau khi cô ấy vừa lên tiếng... rồi gì mà mắt cô ấy bắn ra tia sáng đỏ xuyên thẳng qua bầu trời, có thể nhìn thấu được trăm dặm... đây là tả siêu nhân sao?" Trình Yến rùng mình.


Thế nào là fan não tàn? Đấy chứ đâu!


Trong khi đó, ở một nơi nọ, thủ lĩnh của họ đang đau đầu về một chuyện khác.


"Hôn tôi một cái đi."


"..."


"Một cái thôi." Mục Lãng dí sát mặt lại.


Di Giai đẩy đầu hắn ra lần thứ N, từ hôm cô cứu mẹ con sản phụ kia, Mục Lãng luôn hành động quái dị không thể giải thích:"Anh có bệnh à?"


"Đồ keo kiệt!" Hắn phụng phịu


"Rốt cuộc anh làm sao?"


Mục Lãng cảm thấy mình được quan tâm, lập tức lại tươi tỉnh nhích tới gần cô:"Không hiểu tại sao kể cả bị cô đánh tôi cũng thấy vô cùng sung sướng. Hay là cô đánh tôi một cái nữa đi?"


Khóe miệng Di Giai giật giật, còn chưa nói, ánh mắt Mục Lãng đã lóe lên, nghiêng đầu thơm chụt lên môi cô.


Bùmmmm...


Đùngggg...


Đoàngggggg...


"Bọn trẻ thời nay làm sao thế?" Mấy bà lão ngồi tụ tập với nhau thoáng nhìn qua.


"Ài... lần thứ 9 rồi!"


"Bà già rồi lẫn hả? Đây là lần thứ 11 rồi!"


"Các bà mới lẫn! Tôi đếm rõ ràng là 15 lần!"


"Anh điên rồi à?" Di Giai kinh hãi cực độ, cô đỏ bừng mặt, liên tục chà xát miệng.


Mục Lãng má vẫn còn in dấu tay, bò đến bên cạnh cô:"Hình như thế."


"Hình như tôi phát điên vì cô rồi." Ánh mắt hắn cực kỳ nóng bỏng.


Di Giai vừa xấu hổ vừa tức giận, cô gắt lên:"Anh!!!"


"Này này mấy người muốn phá sập căn hầm luôn hay sao?" Dương Mịch chống nạnh đi tới, cô ấy nhìn đống lộn xộn ở góc này, tặc lưỡi nhìn Mục Lãng:"Anh lỳ đòn thật đấy."


Di Giai như tìm được vị cứu tinh, lập tức kéo Dương Mịch lại:"Anh họ cô có bệnh! Thật sự nghĩa đen!"


Dương Mịch:"..."


"Em họ." Mục Lãng nói:"Anh thấy trong anh tràn ngập tình yêu." Hắn nhìn Di Giai:"Ra được ngoài chúng ta kết hôn đi."


"Thấy không? Anh ta..." Di Giai run tay muốn đánh người


"Từ từ nào hai cái người này. Chúng ta cùng nhau bình tĩnh chút được không?" Dương Mịch kéo Di Giai ngồi xuống rồi cũng ngồi vào giữa hai người:"Thế này nhé!"


"Hiện giờ anh trai tôi, Mục tiên sinh đang mặt dày theo đuổi cô. Nhưng cô không hài lòng. Đúng không?"


Di Giai khựng lại, gật đầu.


"Vị Mục tiên sinh này, người ta đã không hài lòng, anh nên tìm hiểu và hỏi tại sao chứ?"


Mục Lãng giật mình, khó hiểu nhìn Di Giai:"Tại sao vậy? Cô từng khen tôi đẹp trai mà."


Di Giai hít một hơi thật sâu, cố gắng giữ bình tĩnh nhưng đầu óc vẫn lộn xộn, xua bỏ cảm giác nóng ran ở môi, cô nói:"Tôi đã có con rồi."


Mục Lãng nghe vậy nhíu chặt mày:"Liên quan gì?"


Dương Mịch hiểu ra, hỏi Mục Lãng:"Anh định tính sao với đứa bé này?"


"Nó là con anh mà. Tất nhiên là nuôi nó lớn, cho nó xem miễn phí bọn anh ân ái cả đời." Hắn nói vô cùng tự nhiên


"..."


"..."


Di Giai bối rối, nếu không phải cô vẫn nhớ mình là ai, nguyên chủ là ai, thậm chí suýt nữa cô tin cái thai này là do hắn nhét vào thật rồi.


"Bảo Bối, anh không ghét bỏ em trước đó đã yêu người khác, chỉ trách anh xuất hiện quá muộn nên mới để kẻ khác tới trước làm mờ mắt em..."


"Anh họ, anh còn nói nữa là em không giúp được đâu..." Dương Mịch trợn trắng mắt, cô cảm thấy anh mình không còn cứu được nữa rồi.


Di Giai cuối cùng cũng chịu thua, nổi đầy da gà nhìn thẳng vào mắt Mục Lãng:"Anh nhất định phải theo đuổi tôi sao?"


Mục Lãng gật đầu không do dự.


"Được. Nhưng không được tự ý... tự ý... như vừa rồi nữa. Lúc nào ra khỏi thế giới này tôi sẽ suy nghĩ đến việc kết hôn với anh." Ra khỏi thì lập tức chuồn êm!


Mục Lãng nghe vậy sáng mắt, phía sau như mọc thêm cái đuôi cún phe phẩy:"Được. Sẽ không tự ý hôn nữa."


"..." nói ra cũng thấy xấu hổ! Di Giai đỏ bừng mặt.


Mục Lãng nhếch môi, như nhận ra một điều mới mẻ, khẽ nhích tới gần:"Không tự ý... Vậy bảo bối, xin phép em cho anh hôn một cái được không?"


"Không!" Di Giai vội vàng đẩy vai hắn ra.


"Éc!" Dương Mịch đứng bật dậy, cô xua tay:"Kệ các người đấy. Tôi đi đây. Mẹ nó nổi hết da gà."


Di Giai:"..." Ai hiểu nỗi đau này!


"Mà..." Mục Lãng đột nhiên nghiêm túc ngồi thẳng lại:"Em thiếu bao nhiêu điểm nữa mới vào top 100?"


Di Giai thở phào một hơi, nhẩm tính:"Mấy chục nghìn nữa, thiếu nhiều lắm."


Hắn nhíu mày, suy nghĩ chút liền quyết định:"Anh dẫn em đi săn. Anh biết hang ổ của 1 vài loại quái vật. Tranh thủ thời gian này. Đợi bụng em to rồi sợ rằng đi lại không tiện, sẽ bị vượt lên."


Di Giai cũng thấy hợp lý, vừa phải săn lên top, vừa phải có 1 số điểm an toàn kẻo bị vượt qua trong thời gian bụng to không tiện di chuyển nữa. Cô gật đầu:"Được. Khi nào đi?"


"Anh đi thu xếp công việc trong nhóm ổn thỏa rồi lập tức dẫn em đi. Vì khoảng cách có chút xa nên chúng ta sẽ đi khoảng 15 - 30 ngày mới về."


"Thật ra anh chỉ cần vẽ bản đồ cho tôi là được, không cần tự mình đi đâu."


"Làm sao vậy được." Ánh mắt Mục Lãng bỗng nhiên trở nên nóng bỏng:"Hiện giờ rời xa em, anh sẽ phát điên thật mất."


"..." lại phát bệnh rồi đấy...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play