Thiên Y vì nâng cấp kĩ năng đã đặc biệt liên lạc với nữ chính Đường Tô Tô.
Đường Tô Tô thời gian này lại mới nhận một vai diễn, là vai nha hoàn của nữ chính trong một bộ phim cổ trang, tính ra cũng coi như vai nữ 3, sống hẳn đến gần cuối phim mới chết.
Phim đã bấm máy được một thời gian rồi, Thiên Y vì muốn làm quen qua phim trường nên lấy danh trợ lý, được Đường Tô Tô thành công đưa vào bên trong.
Phim cổ trang mệt nhất là xây dựng bối cảnh, bạn nhỏ Đường hôm nay diễn cảnh cùng nữ chính phim giả nam trang đi trêu chó chọc mèo, ăn vận cũng coi như đơn giản, búi tóc trên đỉnh đầu, mắt tròn lanh lợi, diễn ra đúng dáng vẻ một tiểu thư đồng hoạt bát đáng yêu.
Thiên Y nhìn qua bên nữ chính, thân mặc nam trang nhưng ngực không thèm bó, lông mày lá liễu, lông mi cong vút, môi son đỏ thắm, nhìn kiểu gì cũng ra phụ nữ.
Khoan đã, nhà làm phim đầu năm nay khinh thường trí thông minh của khán giả như vậy sao, nhìn cô ta đẹp thì đẹp nhưng có chỗ nào giống đàn ông đâu...
Thiên Y rất ham học hỏi đem thắc mắc này hỏi Đường Tô Tô.
"Cậu cũng là người trong giới mà không biết gì về Lan Linh Lung à?" Đường Tô Tô uống một ngụm nước, từ tốn giải thích cho cô "Lan Linh Lung, phái lưu lượng, biệt hiệu là "Mỹ nữ 1000 năm có một", diễn phim không sợ khổ, không sợ mệt, chỉ sợ xấu. Dù là cảnh toàn thân rướm máu hay cảnh bị dụng hình vẫn phải xinh đẹp như đi đóng quảng cáo, cũng không ai nói gì được, dù sao bộ phim này cũng là kim chủ của cô ta bỏ tiền diễn."
Thiên Y nhìn Đường Tô Tô, nghĩ nghĩ một lúc rồi nói "Mình vừa nhận ra, cậu mãi không bạo hẳn là do kĩ năng chọn phim quá tệ."
Trong ký ức nguyên chủ với Lan Linh Lung này có chút ấn tượng, không phải là vì nhan sắc của cô ta, mà là vì ba năm liền Lan Linh Lung đều được đề cử giải Cây Chổi Vàng, diễn tệ được như thế hẳn cũng được coi là một loại năng lực.
"Này, mình cũng không phải nghệ sĩ trọng điểm, tài nguyên tốt đương nhiên không đến lượt mình rồi." Đường Tô Tô bĩu môi nói.
"Vậy cậu mau đầu quân vào công ty khác, gần đây có chút nhiệt rồi, không nhân cơ hội này chẳng được mấy ngày nữa người ta lại quên mất cậu."
Đường Tô Tô thấy Diệp Nhã nói cũng phải, dù sao hết năm nay là hạn hợp đồng với bên công ty cũng xong rồi, hay là cô nhân cơ hội rời đi, chứ công ty hiện tại cũng chẳng đem cho cô được tài nguyên giá trị gì.
Hai người buôn dưa lê được thêm mấy câu, Thiên Y ngỏ ý muốn đi, dù sao ở lại thêm nhìn Lan Linh Lung diễn có khi còn kéo cả kĩ năng của cô xuống.
Hệ Thống thấy ký chủ đối với diễn xuất lần này hiếm khi thấy được nghiêm túc, cô cả tuần liên tiếp đi lê la khắp các phim trường, xin diễn vai quần chúng vân vân để học thêm kinh nghiệm, toàn là tối mịt mới về đến nhà.
"Đóng phim xem ra chẳng dễ dàng gì, cả tuần nay đều phơi nắng, da đều đen đi rồi."
Thiên Y ở cửa hàng tiện lợi một bên ném đồ ăn nhanh vào giỏ hàng, một bên than thở với Hệ Thống.
Nhân vật quần chúng quả thật đều là những chiến sĩ âm thầm, chờ đợi cả một ngày, có khi cảnh quay chỉ mất chưa đầy một phút, cắt ghép các thứ xong chắc lên hình được 1s, có khi còn không được lên sóng luôn ý chứ.
Còn chưa kể, một số phim trường có đãi ngộ nhân vật chính và quần chúng hoàn toàn khác biệt, Thiên Y một lần vì phụ diễn một vai nô bộc, quỳ cả một ngày, lúc đứng lên còn có chút không vững, hai bên đầu gối cũng bị chà xát đến rướm máu.
[Bắt đầu từ số 0, chặng đường gian nan, không phải ai cũng có thể một bước thành sao.]
"Vậy nên ta mới cần một gói nạp lần đầu."
[Nếu đã xác định tìm một cái đùi vàng, đâu nhất thiết phải tự làm khổ mình như vậy.]
"Chẳng phải nói rồi còn gì, ta cần nâng cấp kĩ năng, trước mắt làm quen với ống kính đương nhiên vô cùng quan trọng."
Thiên Y trả lời xong Hệ Thống, mang giỏ hàng đến quầy tính tiền, thu ngân vừa nhìn liền nhận ra Thiên Y luôn, ai bảo cô từ ngày chuyển đến đây tối nào cũng qua mua đồ làm gì.
"Ngày nào em cũng thấy chị mua đồ ăn lúc đêm muộn, vậy mà chị vẫn gầy như thế, ghen tị thật đấy!"
Em gái tiếp tân hình như vẫn còn nhỏ, lúc cười lên có 2 lúm đồng tiền cực đáng yêu, Thiên Y cũng thích, nên cũng hay nán lại buôn dưa lê thêm vài phút.
"À, chị về một mình nhất định phải cẩn thận đấy." Buôn được vài câu, em gái tiếp tân đột nhiên nhìn trái phải, thần bí nói nhỏ "Nghe nói khu nhà này gần đây có ma."
"Ồ."
"Thật đó, người làm ca sau em nói nhìn thấy luôn rồi, đi qua khu công viên, đột nhiên một bóng trắng xoẹt qua rồi mất hút. Chưa kể, mấy người qua mua đồ chỗ em cũng từng gặp rồi, bóng người lơ lửng trên ngọn cây, rồi còn ma nữ tóc dài đến chân đi đi lại lại nữa." Em gái tiếp tân rùng mình "Em kể mà cũng sởn hết da gà rồi đây này, may mà em chỉ làm đến mười giờ tối thôi, không thì ghê lắm."
"Chắc là tưởng tượng thôi." Thiên Y an ủi.
"Không phải đâu nhé, một khách hàng của em còn gặp tận mặt rồi cơ! Chị ấy dắt chó đi dạo đêm, đột nhiên nó không chịu đi, cứ kêu ư ử, gió lạnh thổi qua làm dựng cả tóc gáy, chị ấy vừa quay mặt lại thì thấy một con ma tóc dài, sau đó chị ấy xỉu luôn, đi xem camera ở khu bảo an thì đúng lúc ý bị nhiễu sóng, có phải quá đáng sợ hay không!" Em gái tiếp tân hoa chân múa tay, miêu tả như thật.
Thiên Y gật đầu ừ ừ, vẫn thấy không tin.
Thế giới showbiz chứ có phải linh dị huyền huyễn đâu, đột nhiên bà tác giả làm gì tâm linh ghê vậy.
Cô vừa bước chân ra khỏi tiệm bèn ném chuyện này ra sau đầu, nhưng trên đường về mới thấy...
Chuyện tâm linh đúng là không đùa được đâu.
Một chiếc xe màu đen xoẹt qua, Thiên Y biến mất.
.
Thiên Y ngồi trên xe, trái phải là hai tên mặc áo đen, không nghi ngờ gì nữa, cô lại bị bắt cóc.
Tầm này gặp ma có khi cô còn thấy vui hơn cái Biệt Đội Áo Đen này ấy chứ.
"Này..." Thiên Y giật giật ống tay áo của một tên ngồi ngay cạnh "Đang trong xe ô tô sao mấy anh lại đội mũ bảo hiểm trùm kín đầu thế?"
Lại còn đeo cả bao tay da, ăn mặc kín cổng cao tường vậy?
Tính gϊếŧ cô rồi huỷ thi diệt tích à?
"Tiêu tổng cho mời cô." Đám áo đen nói xong bèn ngậm chặt miệng, Thiên Y hỏi gì cũng không nói.
Quá chuyên nghiệp, tặng thêm 2 like.
Thiên Y so sánh lực lượng tương quan giữa 2 bên, gần đây đi làm diễn viên quần chúng cũng mệt, cô không diễn cảnh bắt cóc chờ người tới cứu nữa, dứt khoát mở túi lấy thức ăn mua ở cửa hàng tiện lợi ra ăn cho no bụng.
Gặp mặt lần này không ở nhà hàng nữa, Biệt Đội Áo Đen đưa cô đến một biệt thự hạng sang, có vẻ như là nhà của Tiêu Ngôn.
Vừa được đưa vào phòng, đã thấy Tiêu Ngôn ngồi trên bàn làm việc, hắn nhìn thấy cô đến, ném ra trước mặt một tệp tài liệu, khí phách tổng tài bay ngàn dặm, trầm giọng chất vấn cô "Cái gì đây?"
Thiên Y nhặt lên, mở ra nhìn, đây không phải đặc điểm nhận dạng của mấy tên cướp ngân hàng cô tỉ mỉ viết lại rồi gửi tặng hắn sao?
"Quà tôi tặng anh?"
Mày kiếm nhăn lại, Tiêu Ngôn lại một lần nữa đưa ánh mắt tìm tòi nhìn Thiên Y "Diệp Nhã, cô đang đùa với tôi đấy à?" Hắn dường như rất mất kiên nhẫn "Tôi đang hỏi cô, thứ này cô ở đâu có?"
"Tôi đêm xem tinh tượng, tổ tiên mách bảo mà viết ra đó." Thiên Y khai báo cực kì thành thật, bất chấp mà ngồi luôn lên bàn làm việc của Tiêu Ngôn "Có vẻ như anh vẫn chưa biết nhỉ, vụ cướp ngân hàng hôm đó, tôi cũng có mặt, còn là người có tiếp xúc thân cận với một trong số chúng nữa."
Cô đưa tay chỉ chỉ lên văn bản phân tích "Với sức ảnh hưởng của anh, dựa vào mấy chi tiết này, điều tra ở những địa điểm tôi đã nêu ở đây, bét nhất cũng tìm được dấu chân của một trong số chúng. Tìm được một tên rồi, những tên còn lại chẳng quá đơn giản đi ấy chứ, camera giám sát hôm đó không hoạt động, lời khai nhân chứng từ phía cảnh sát cũng không có gì dùng, anh mà có thể tự mình tìm ra, có khi lại gây ấn tượng với trưởng bối ý ch..."
Thiên Y còn chưa nói xong, cổ cô đã bị một bàn tay to nắm lấy, Tiêu Ngôn đẩy cô ngã xuống bàn làm việc, tạo thành một tiếng vang nghe không mấy dễ chịu. Giấy tờ trên bàn rơi lả tả, đám vệ sĩ bên ngoài nghe tiếng tức tốc chạy vào, nhìn thấy tình cảnh trước mắt, lại nhanh chóng lui ra, cửa phòng đóng lại, dưới ánh đèn vàng vọt, Tiêu Ngôn nhìn cô, vẻ đa nghi trong mắt không thể che giấu: "Cô là thứ gì..."
Thông tin hắn vất vả tìm kiếm bao ngày, cứ như thế từ trên trời rơi xuống.
Người phụ nữ này, hắn từ đầu đã không hiểu nổi, giờ lại chẳng thể nắm bắt được...
"A..." Diệp Nhã nhìn thẳng vào mắt Tiêu Ngôn, cô ta giống như vừa ngộ ra điều gì "Ngài tìm thấy chúng rồi à, chúc mừng nhé..."
Cái ánh mắt như thể đã nhìn thấu hết mọi việc của cô ta khiến Tiêu Ngôn cảm thấy không khoẻ, hắn vô thức siết chặt vòng tay, mạch đập của cô gái ẩn dưới lớp da mỏng manh khiến hắn nổi lên một mạt phấn khích không tên. Giọng Tiêu Ngôn khàn khàn, hầu kết hắn lăn lộn, cảm thấy trong cổ họng có chút khan khát "Cô muốn cái gì..."
"Bình tĩnh một chút."
Năm ngón tay như bạch ngọc của cô gái chạm nhẹ vào tay Tiêu Ngôn, cú siết cổ khiến mặt Diệp Nhã nổi một mạt đỏ ửng vì thiếu dưỡng khí, nhưng ý cười trên môi cô ta chưa từng tan đi "Tôi nói rồi, tôi chính là phúc tinh của ngài, nhớ hay không?"
Ánh mắt Diệp Nhã như hồ nước sâu, nhìn không thấy đáy, nụ cười trên miệng cô ta có chút cứng lại, giống như thể đang cật lực kiềm chế bản thân khỏi việc gì đó. Bàn tay Diệp Nhã chậm rãi trơn mớn trên cánh tay hữu lực của Tiêu Ngôn, càng lúc càng tiến xa, sau đó đến quai hàm góc cạnh, rồi cuối cùng nhẹ nhàng dừng lại trên một bên mặt của hắn, độ ấm truyền đến khiến Tiêu Ngôn có cảm giác như thể cô ta đang dỗ dành hắn vậy.
"Vì thế, ngài buông tay ra đi, đừng làm phúc tinh tức giận, có được không?"
Không thì tôi sẽ gϊếŧ ngài mất.