"Từ hôm nay, đây sẽ là nhà mới của chúng ta."


Thiên Y vươn tay lau giọt mồ hôi trên trán, cô dành nguyên một ngày tu sửa nơi này đúng là không tốn công vô ích, chớp mắt căn nhà này đã trở thành một nơi nhỏ bé ấm áp.


Mặc dù có hơi tiếc chiếc Lamborgini ở nhà cũ một chút...


"Bất công thật đấy đội trưởng, em được giao cho căn nhà lớn nhất khu phố này, còn bốn người chúng tôi phải cùng nhau san sẻ một căn bé tí."


A Lực không biết từ bao giờ tiến vào, hắn kêu lên ai oán.


Tiểu Minh, Trương Huệ cùng Trương Phù nối đuôi theo sau, Trương Huệ cười cười nhìn A Lực "Thế là đúng rồi, đội trưởng bây giờ coi như là người điều hành của khu này rồi còn gì?"


Cô nháy mắt với Thiên Y, Thiên Y cũng hơi mỉm cười "Phạm vi của khu dân cư này hơi nhỏ, chờ sau này lực lượng vũ trang mạnh mẽ hơn, sẽ đổi cho mọi người một căn nhà thật lớn."


Mới ba ngày trước, bọn họ thành công đẩy lùi Zombie tấn công căn cứ của Hạo Nhạc.


Hạo Nhạc là người giữ chữ tín, sau đó không nói hai lời tuyên bố quyền hạn của Thiên Y với mọi người ở căn cứ.


Đương nhiên trong căn cứ có người không hài lòng, tự nhiên một con nhỏ ất ơ từ đâu ra đột nhiên có quyền kiểm soát mọi thứ ở nơi này, nhưng phần lớn đều không phản đối, không phục thì làm gì được, phía sau cô ta có một nhóm người quái vật không chịu nổi, chém Zombie như chém bùn vậy, làm họ cứ tưởng là dị năng giả nhưng hoá ra lại chẳng khác gì họ, đều là người bình thường.


Còn chưa kể thân phận của nhóm người này thần bí không chịu nổi, không biết kiếm từ đâu ra toàn là vũ trang hạng nặng, các loại súng ống đạn pháo thừa sức biến khu căn cứ nhỏ này thành bình địa, cho nên chịu thì chịu không muốn cũng phải chịu, dù sao về sau này nhóm người này sẽ phụ trách an toàn cho bọn họ.


Nhóm người Trương Phù khả năng ngoại giao cũng không tồi, vừa chuyển đến đã lao vào giúp đỡ mọi người sửa lại căn cứ, thế nên mấy ngày ngắn ngủi, xem chừng bọn họ cũng bắt đầu hoà nhập với nơi này rồi.


Nhóm người Trương Phù ồn ào ở nhà mới của Thiên Y một phen, sau đó bèn rời đi giúp mọi người tiếp tục gia cố căn cứ.


Thiên Y tiễn mọi người đi xong, lúc này mới đi lên lầu nhìn Tử Lam vẫn đang chuyên chú xếp đồ đạc vào ngăn kéo.


"Tử Lam."


Tử Lam bơ luôn Thiên Y, hắn xoay người đi xuống lầu.


Thiên Y:????


Bà đây làm gì sai?


Từ lúc chuyển nhà đã không nói chuyện với cô nữa, cái này không bình thường chút nào có được không?


Thiên Y đi theo hắn.


"Tử Lam, tại sao anh giận tôi?"


Thiên Y quyết định hỏi thẳng.


Đằng sau một người con trai giận dỗi là một cô gái không hiểu mình đã làm sai cái gì.


Thiện tai.


Tử Lam đột nhiên dừng lại làm Thiên Y suýt thì va phải hắn, hắn xoay người lại, vẻ mặt không phải tức giận như Thiên Y nghĩ mà giống như là đang buồn bã.


"Tôi không giận em." Tử Lam lí nhí nói.


"Anh im lặng mấy ngày hôm nay là vì cái gì chứ?"


Chẳng lẽ cô thiết kế căn nhà này quá dở, Tử Lam không hold được?


Hay vì căn nhà này không view hồ, cho nên hắn không thể lái cano?


Thiên Y chìm trong suy nghĩ.


Kết quả là, phán đoán của cô đều trật lất.


"Tôi sợ... em nói tôi vô dụng." Tử Lam cắn môi, vẻ mặt uỷ khuất.


"Sao tôi lại nói anh vô dụng chứ?" Thiên Y hoàn toàn không hiểu mạch não của người trước mặt.


Tử Lam hít sâu một hơi "Hôm thi triều đến, em nói là không cần tôi."


Mặt hắn như sắp khóc.


Thiên Y ôm đầu.


Cô có nói vậy luôn hả?!


[Có, ta làm chứng.] Hệ Thống đột nhiên ngoi lên.


Thiên Y: Ta không nhớ đã nói như vậy.


Một người một Thống các ngươi đừng có mà liên thủ ăn vạ ta!


Ta vô tội!


Hệ Thống đều đều tường thuật lại khung cảnh hôm đó [Tử Lam muốn gia nhập đám người Trương Phù, nhưng ký chủ cản lại hắn, ký chủ lạnh lùng tàn nhẫn nói "Không có việc của anh" với hắn. Tử Lam nói với ký chủ "Tôi đã có thể tiết chế sức mạnh rồi, hãy để tôi giúp em", ký chủ tàn nhẫn nói "Tôi không cần anh giúp", chuyện là vậy đó.]


Thiên Y câm nín.


"Tôi không cần anh giúp" và "Tôi không cần anh" ý nghĩa giống nhau sao?!


Cô mệt mỏi rồi, cô muốn yên nghỉ.


"Tử Lam, ý tôi không phải vậy." Thiên Y vỗ trán "Chỉ là công việc đó phù hợp với nhóm Trương Phù hơn mà thôi."


Tử Lam mím môi. "Tôi cũng làm được vậy." Hắn dừng một chút còn cố nói thêm "Thậm chí... tốt hơn, sẽ không có thương vong."


Thiên Y thở dài, cô vươn tay xoa đầu Tử Lam.


"Không có thương vong mới là chuyện mà tôi sợ nhất. Tử Lam, anh không hiểu cách thế giới này hoạt động, cho nên đến khi đó, anh chỉ cần đứng sau và tin tưởng tôi, có được không?"


Con người ta chỉ trân trọng những thứ mà họ phải đánh đổi bằng cả máu và nước mắt. Càng nhiều người chết, họ sẽ càng hiểu được giá trị của hoà bình.


Người đem lại hoà bình đó.... Sẽ là người duy nhất họ đặt niềm tin vào.


Thiên Y không phải Chúa trời, nhưng cô cần những tín đồ trung thành.


Không phải loại tín đồ núp ở một góc và cầu xin Chúa hãy cứu vớt cuộc đời họ, mà là loại tín đồ sẽ không ngừng làm theo lời dặn của Chúa và tuyên truyền nó đi mọi lúc.


Cho họ nhìn thấy sức mạnh tuyệt đối, họ sẽ ỷ lại và dựa dẫm.


Thể hiện bản thân có đủ năng lực giúp đỡ họ, nhưng họ phải hành động để đạt được sự giúp đỡ đó, chỉ như vậy cuộc giao dịch mới trở nên công bằng.


Thiên Y mỉm cười nhìn Tử Lam, ánh mắt cô sâu thẳm, giọng nói trầm thấp ma mị.


"Bởi vì, anh là vũ khí bí mật của tôi, Tử Lam."


"Vũ khí... bí mật?"


"Ừ, vô cùng quý giá nên phải giấu đi thật kĩ."


Gương mặt Tử Lam quay lại vẻ rạng rỡ.


"...Quý giá ư?"


"Ừ, vậy nên để tránh người khác phát hiện, hãy hành xử như người bình thường đi." Thiên Y vỗ vai hắn "Đừng tuỳ ý sử dụng sức mạnh, đừng tỏ ra xa cách, đừng tỏ ra khác biệt."


Hãy tự nhuộm màu chính mình, đừng để ai biết được.


Con cừu đen trong đàn cừu trắng. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play