Tháng mười ở Long Thành không quá lạnh, nhưng phủ đầy hơi thu, Tạ Liên Thành lại không khoác áo choàng, cầm lệnh bài vội vàng tiến cung. Trên đường đi, hắn gặp không ít ánh mắt đánh giá, thương hại, đồng tình, cũng có vui sướng khi người khác gặp hoạ.

Hắn đi tới một toà hành cung bao bọc đầy hoa cỏ.

"Xin lỗi, không có sự cho phép của Vương gia không ai được phép tiến vào." Hai cấm vệ quân mặc áo giáp đen cầm giáo dài trong tay, chặn ngang tầm mắt hắn.

Lòng Tạ Liên Thành dần trầm xuống.

Nam thị thấy sắc mặt nặng nề của thiếu gia nhà mình, định nói gì đó, sau lưng lại truyền tới một tràng vỗ tay.

Thất hoàng tử bước xuống kiệu liễn, váy dài phết đất màu đỏ son, so với hắn hấp tấp chạy ra ngoài, y càng có vẻ lung linh rực rỡ.

Y khẽ gật đầu với Tạ Liên Thành, kéo dải lụa choàng Lưu Vân, bộ dạng mị hoặc kia có vài phần hoạ thủy.

Con ngươi Tạ Liên Thành co lại.

Hắn tiến lên một bước, hai vũ khí kia lại hạ xuống.

"Xin lỗi Vương phu, ngài không thể đi vào."

Sắc mặt nam thị trắng bệch, "Sao Vương gia có thể như vậy..."

Tạ Liên Thành cười nhạt, gom lại sam y.

"Nếu Vương gia đã không gặp ta, vậy ta chờ Vương gia ra ngoài là được."

Ai ngờ lại phải chờ tới nửa đêm.

"Keng -- keng! Keng!"

Tiếng gõ mõ cầm canh từ nơi xa truyền đến, cuốn theo một chút lạnh lẽo dung hoà vào bóng đêm.

"Thiếu gia, ban đêm gió lạnh, ngài khoác áo choàng vào đi, vạn nhất bị cảm lạnh Vương gia sẽ trách tội tiểu nhân." Nam thị đem tới một bộ áo choàng bông, nói xong định khoác lên cho hắn.

"Nàng sẽ không." Mắt Tạ Liên Thành nhìn thẳng phía trước.

Thất hoàng tử từ từ bước ra hành cung, sau lưng y xuất hiện một bóng người cao gầy, tự tay khoác bộ áo lông chồn màu trắng tuyết lên đầu vai y, lại từ phía sau thắt lại đai lưng cho y, dáng vẻ thân mật khăng khít.

Nàng nói, nàng đối xử tốt với Thất hoàng tử chẳng qua là để bình ổn hắn ta, để hắn ta cam tâm cho mình sai bảo.

Sự thật thật là như vậy ư?

Thất hoàng tử ra đến nơi, thấy Tạ Liên Thành thì hơi sửng sốt, nhưng không nói gì thêm, bước lên kiệu liễn liền biến mất tăm trong đêm tối.

Tạ Liên Thành nhắm hai mắt lại.

Vết bầm đỏ trên cổ của Thất hoàng tử, hắn biết rõ điều đó có nghĩa là gì.

"Vương gia."

Hắn gọi lại bóng người định trở về hành cung.

"Liên Thành có chuyện muốn nói với ngươi, chỉ cần một chốc là được"

Hắn gọi nàng là 'Vương gia', mà không phải 'Tướng quân'.

Đối phương hơi khựng người, "Ngươi về trước đi, sau này có thời gian ta sẽ từ từ nói chuyện với ngươi."

"Là phải đợi đến lúc người nhà Liên Thành bị xử trảm hết mới nói chuyện với ta ư?"

Lâm Lang xoay người lại.

Trong màn đêm mênh mông vô tận, nam nhân vận một bộ y phục màu tím, một khối ngọc bội xanh biếc được đeo bên hông, phong thái thanh nhã đạm bạc làm người khác khó lòng quên được.

"Tạ gia tư tàng long bào, là tội tru di." Sắc mặt Lâm Lang lạnh lùng, "Thiên tử phạm pháp, tội như thứ dân. Dù ngươi có cầu tình cho họ thì bổn vương cũng tuyệt đối không nương tay."

"Bọn họ đã khai khẩu cung, chứng cứ vô cùng xác thực, ngay buổi trưa ngày mai, tức khắc xử trảm."

Máu trong người Tạ Liên Thành nháy mắt đông lại.

Hắn nhớ lại gương mặt nghiêm túc của mẫu thân.

Một nữ nhân lăn lộn trong chốn quan trường nhấp nhô vẫn có thể bất động như núi, lại rối loạn cảm xúc, nước mắt rơi tứ tung vào ngày hắn xuất giá, nói rằng bản thân xin lỗi hắn rất nhiều, vì bảo vệ gia tộc, tránh cho Nữ hoàng nghi ngờ, không thể không vi phạm ý nguyện của hắn, gả thấp hắn cho một tên Vương gia bao cỏ.

Hắn cũng nhớ tới phụ thân hắn.

Phụ thân nói, người quỷ yêu nhau là không có kết cục tốt, chẳng những liên lụy bản thân, mà còn tai họa cả gia tộc.

Hắn không tin, ngu ngơ chui vào cạm bẫy, một hai phải đâm bản thân cho vỡ đầu chảy máu.

Còn có cháu trai nhỏ mới ba tuổi của hắn, một đứa bé hoạt bát đáng yêu luôn trêu cợt những bạn cùng tuổi, ở trong nhà là một 'tiểu ma đầu' không hơn không kém. Nhưng nhóc này lại rất thích hắn, mỗi khi hồi phủ đều sẽ xoay vòng vòng bên chân hắn, giống như một chú chó con, sẽ trộm giấu điểm tâm rồi chia cho hắn.

Người Tạ gia từ trước đến nay chẳng hề có lòng tạo phản, nhưng bất đắc dĩ gia tộc quá vững mạnh, luôn là cái đinh trong mắt của những kẻ nắm quyền, ước gì có thể tìm được sai sót để diệt trừ.

Nếu không phải hắn ỷ vào lòng cưng chiều của cha mẹ, khuyến khích người nhà trợ giúp Lâm Lang, thì sao bọn họ có thể rơi vào hoàn cảnh cả nhà lầm than như này?

Được chim bẻ ná. Được cá quên nơm.

Rõ ràng hắn biết đạo lí này, nhưng lại bởi vì quá mức tin tưởng nàng, đem tất cả của cải của Tạ gia đều dâng lên trước mắt nàng.

Không suy nghĩ như những người khác, Tạ Liên Thành là người thông tuệ, sau khi ngẫm lại toàn bộ vụ việc, cẩn thận cân nhắc ra kẻ được lợi lớn nhất trong chuyện này.

Hắn không thể tin, cũng không muốn tin, người ngủ bên cạnh hắn, người suốt ngày hỏi han ân cần với hắn lại là kẻ chủ mưu cho toàn bộ ván cờ, mà Tạ gia đã định trước là con mã con xe sẽ sớm bị vứt bỏ -- nàng muốn đuổi tận giết tuyệt ngoại thích*.

*Họ nhà vợ, nhưng trường hợp này là họ nhà chồng.

"Người Vương gia thật sự thích... là hắn ta đúng không?" Tạ Liên Thành gắt gao nhìn chằm chằm vào mắt nàng.

"Mà Liên Thành, mới là tấm mộc của hai người."

"Nữ hoàng khai chiến với Nguyệt Chiêu quốc, làm cho sinh linh đồ thán, còn coi Mai phi trở thành chiến lợi phẩm mang về, nhốt ở trong cung. Vương gia yêu Mai phi sâu đậm nên nhất định là không cam lòng. Nên mới dùng Liên Thành làm mồi nhử, lấy Tạ gia làm ván qua cầu, thu tất cả quyền lực trong thiên hạ vào tay, vừa được hả giận, vừa không còn ai dám bắt nạt người thương của Vương gia nữa. Những lời này của Liên Thành không biết có chính xác không?"

Lâm Lang không nói gì.

Tạ Liên Thành lại như đột nhiên hiểu ra, nhoẻn miệng cười.

"Mấy hôm nay Liên Thành bị lừa xoay vòng vòng, Vương gia chơi có vui hay không?"

Hắn từ từ quỳ xuống, đầu gối chạm xuống sàn nhà lạnh như băng.

"Nếu tình yêu ngu xuẩn của Liên Thành còn có thể cho Vương gia tìm kiếm niềm vui, thì xin Vương gia nể mặt cảm tình trước kia --" Công tử đệ nhất Long Thành lần đầu tiên cúi đầu, hèn mọn cúi trán sát mặt đất, "Xin Vương gia mở lòng từ bi."

"Xin Nhiếp Chính Vương khai ân."

"Tạ Liên Thành nguyện dùng mạng mình để trả."

Hắn đập mạnh một cái rõ vang.

"Trở về đi." Nàng nói.

Hắn làm như không nghe thấy, tiếp tục dập đầu thêm một cái.

Tiếng sau nặng nề hơn tiếng trước.

Tiếng sau tuyệt vọng hơn tiếng trước.

Một dòng máu đỏ thắm uốn lượn trên nền đất.

Hắn ngẩng đầu, máu tươi theo trán chảy xuống mũi.

"Xin Nhiếp Chính Vương khai ân..."

Giọng của hắn dần trở nên nghẹn ngào.

"Xin Nhiếp Chính Vương khai ân..."

"Xin Nhiếp Chính Vương..."

-

Lần kế tiếp Tạ Liên Thành tỉnh lại, nhìn thấy màn lụa màu tím sẫm, hắn đang nằm trên giường của mình.

Nam thị canh giữ ở một bên, thấy hắn mở mắt thì vui sướng reo lên, "Thiếu gia cuối cùng cũng tỉnh rồi! Hôm qua ngài đột nhiên ngất đi, làm chúng ta sợ muốn chết."

Đầu ngón tay chạm vào băng vải trên trán, Tạ Liên Thành khiếp sợ, "Bây giờ là giờ nào?"

Liên Kiều ậm ừ không nói.

Tạ Liên Thành vội vàng xốc chăn lên, vớ vừa giẫm xuống mặt đất, chỉ cảm thấy một trận choáng váng, suýt nữa đã ngã chúi người, nam thị vội vàng đỡ hắn, "Thiếu gia..."

"Mau lấy quần áo lại đây, ta muốn ra ngoài!"

Môi hắn run run, sắc mặt vốn hồng hào chợt trở nên trắng bệch.

Người Tạ gia bị nhốt trong một xe chở tù rồi áp giải ra pháp trường, đây là nơi xử quyết những sĩ phu hoặc các vương công đại thần.

Quan giám trảm là người mới trong triều, cũng là tâm phúc do một tay Lâm Lang đề bạt, khí độ nghiêm nghị gây khiếp sợ cho người khác.

Sau ba tiếng pháo, nàng ta rút ra một lệnh bài, ném xuống.

Cất giọng hùng hồn.

"Giờ trưa đã đến, hành hình!"

Máu văng tung toé.

Từng quả đầu lớn nhỏ lăn đùng ra đất.

Đầu tóc rối bù nhiễm máu tươi, che khuất gương mặt, cảnh tượng kia làm cho người ta cực kì khiếp sợ.

Bên ngoài đám người, Tạ Liên Thành thẫn thờ đứng đó.

Tạ gia sụp đổ rồi.

Hai người yêu thương hắn nhất, chết trong tủi nhục.

Trừ ngũ muội và lục muội đang trấn thủ ở biên cương, tất cả huyết thống dòng chính của hắn đều gặp tai ương, ngay cả trẻ con cũng không tha.

Tại sao ông trời lại trừng phạt hắn như vậy?

Là báo ứng sao?

Hắn cười khổ, nếu đã là báo ứng, thì tại sao không nhằm vào hắn?

Hắn mới là kẻ đáng chết nhất, đáng bị thiên đao vạn quả nhất mà!

Là hắn dễ tin lời ngon tiếng ngọt của một nữ nhân, kéo toàn bộ gia tộc xuống nước mới nhận được kết quả diệt môn như này!

"Trở về đi."

Sau lưng vang lên một giọng nói nhẹ nhàng, dịu dàng như thế, quen thuộc như thế, như thể chưa từng xa lạ.

Tạ Liên Thành dại ra, để người nọ ôm mình trở về.

Hắn giống như bị rút hết toàn bộ sức lực, kẻ thù tay dính máu tươi của cả nhà mình đang đứng trước mặt, mà ngay cả lòng phẫn nộ hắn cũng không có.

Chân chính tâm như tro tàn.

-

Buổi tối Lâm Lang giữ hắn lại, ôm hắn đi vào giấc ngủ.

Hắn mở to mắt, thẩn thờ nhìn nóc giường, không biết qua bao lâu, nghe thấy tiếng côn trùng bên ngoài cửa sổ dần dần yếu đi, vươn tay lấy ra một con dao ngắn được đặt dưới gối.

Đây là thứ hắn giấu được nhân lúc chiều nay nàng đi ra ngoài.

Hắn nhẹ nhàng ngồi dậy, kề sát mũi dao nhọn hoắt vào ngực nàng.

Cảnh này quen thuộc vô cùng, nhưng tâm cảnh của hắn lại cực kì khác trước kia.

Vẫn như lúc đó, nàng không hề phòng bị bất kì điều gì với mình.

Hắn đẩy lưỡi dao xuống một phân.

"Sao không ra tay? Giết ta, ngươi sẽ báo thù được cho họ." Nàng nhắm hai mắt, không ngăn cản.

Tạ Liên Thành ngẩn ra, nháy mắt nước mắt chảy xuôi rớt lên mặt nữ nhân, rồi hoàn toàn chảy vào tóc mai.

Con dao ngắn dính máu bị nhét vào tay Lâm Lang.

"Tướng quân, xin ngươi, giúp Liên Thành giải thoát đi..."

"Họ đều đi cả rồi, họ thật nhẫn tâm, bỏ Liên Thành lại một mình."

Hắn nằm trên ngực Lâm Lang, thấp giọng nức nở, "Liên Thành là người có tội, không có cách nào giết tướng quân báo thù cho họ... xin ngươi..."

Lâm Lang nhẹ nhàng vuốt ve tóc hắn, đến khi hắn khóc rã rời, dần dần ngủ thiếp đi, nước mắt vẫn còn dính trên má.

-

Hôm sau, Tạ Liên Thành trừ sắc mặt có tí tiều tụy ra thì vẫn sinh hoạt như lẽ thường, phảng phất đã quên trận tàn sát mà hắn thấy tận mắt kia. Bộ trường bào màu xanh đen hắn may, vì đủ loại nguyên nhân nên tạm thời gác lại, giờ lại lần nữa bắt đầu may tiếp.

Lâm Lang dẫn hắn ra vùng ngoại ô giải sầu.

Nàng dùng lá cỏ bện thành một con châu chấu trông rất sống động, duỗi tay đưa cho Tạ Liên Thành, "Thứ này lộn xộn lắm, có khi sẽ quậy như một đứa trẻ." Nàng lại cười, đầu ngón tay chọc chọc cơ thể của món đồ chơi, thân mật nói, "Sau này hãy đặt tên con của chúng ta là Khiêu Nhi đi, hoạt bát lại phúc khí."

Tạ Liên Thành dịu dàng nhìn nàng chăm chú, "Tướng quân quyết định là được."

"Khiêu Nhi, con phải nghe lời đó, không được bắt nạt phụ thân con. Nếu mẫu thân không còn nữa, con chính là trụ cột trong nhà, nhất định phải thay mẫu thân bảo vệ cha con thật tốt. Nếu con đồng ý thì gật đầu đi."

Lâm Lang thực trẻ con nhấn nhấn đầu châu chấu, ngẩng đầu cười rạng rỡ với nam nhân, "Chàng xem, Khiêu Nhi của chúng ta ngoan quá."

"Ừ, Khiêu Nhi rất ngoan." Hắn lẩm bẩm lặp lại một câu.

Sau khi trở về, hắn lấy bộ trường bào kiểu nữ kia ra, nhét một miếng lụa trắng vào trong, rồi cẩn thận may lại, giấu các mũi khâu đi.

Hắn hiếm khi rửa mặt chải đầu một phen, bảo nam thị lui xuống, bản thân lại lấy áo cưới tân hôn từ dưới đáy hòm ra, không giống kiểu hoa cỏ thịnh hành đương thời, hắn tự tay thêu lên một đôi kim điệp bay múa, nguyện sau này có thể cùng người song túc song tê.

Bây giờ kim điệp vẫn diễm lệ như xưa, mà hắn lại muốn biến bộ áo cưới này thành tang phục.

Tạ Liên Thành ngồi ngay ngắn trước gương đồng, bàn tay trắng nõn nhẹ nâng, dậm thêm một ít phấn đỏ lên má.

Tựa như vết thương, đỏ rực đến mức yêu diễm.

Hắn lấy giấy đỏ, ngậm hờ, môi nhẹ nhàng nhấp một chút, nhoè lên một màu đỏ mận.

Ngón tay Tạ Liên Thành chạm vào chén rượu làm bằng bạch ngọc lạnh lẽo.

Rượu hoa lê, thật hợp với hoàn cảnh.

Từ biệt tại đây, hoa lê rụng hết, trăng ngã về tây.

Hắn cười hèn mọn.

"Tướng quân, tha thứ cho Liên Thành đi trước một bước."

Hắn buông lời giả dối.

"Bang --"

Ngọc bắn tung toé.

Tay hắn từ từ buông xuống bên mép giường.

Cuối cùng, Tạ Liên Thành tự lấy mạng mình, dùng nó đánh cược tình cảm của Lâm Lang đối với hắn.

Nếu hắn chết có thể khiến nàng đau khổ, đổi lấy một con đường sống cho Tạ gia, vậy hắn chết cũng không đáng tiếc.

Xin lỗi, tướng quân, đến nước này mà Liên Thành vẫn còn tính kế ngươi.

Có điều đây cũng là lần cuối.

-

"Liên Thành?"

Có người ở bên tai nhẹ nhàng gọi hắn.

Tạ Liên Thành hoảng hốt mở mắt ra, hắn đến hoàng tuyền rồi ư?

"A Trị, ông mau tới đây, Liên Thành tỉnh rồi!"

Một nữ nhân trung niên mặt đầy kinh hỉ vội vàng đỡ hắn ngồi dậy, cầm lấy cái đệm lót lưng cho hắn thoải mái dựa vào.

"Mẫu thân?"

"Giờ con cảm thấy thế nào? Khát không? Hay con có đói không? Muốn ăn gì cứ việc nói, giờ mẫu thân đi mua liền cho con!"

Tạ Liên Thành ngơ ngác nhìn gương mặt quen thuộc này, nước mắt lập tức ào ra, không màng Tạ mẫu ngăn trở mà xuống giường, bụp một tiếng quỳ gối trước mặt bà.

"Mẫu thân, hài nhi bất hiếu, liên lụy cả Tạ gia..."

Tạ mẫu ban đầu hoảng sợ, sau đó nở nụ cười, "Đứa nhỏ ngốc nhà con, Tạ gia đâu có bị liên lụy gì."

Nói tới đây, bà khó nén cảm thán một tiếng, "Thật là đánh bậy đánh bạ mà, vốn tưởng rằng đã tìm cho con một tên Vương gia bao cỏ, không thể trông cậy được gì, ai ngờ đối phương chỉ là giả ngu, thủ đoạn của đứa nhỏ đó vừa hữu hiệu vừa đa dạng, mẫu thân cũng tự than thở không bằng."

Tạ Liên Thành cảm thấy hơi kì lạ, "Mẫu thân không trách Vương gia?"

Tạ mẫu kinh ngạc, "Ta trách nó làm gì? Nếu không nhờ thê chủ của con biết cách đảo ngược tình thế, chỉ sợ trên dưới Tạ gia ta đã thành miếng thịt trên thớt của Nữ hoàng, mặc cho ả xâu xé rồi."

"Đảo ngược tình thế? Vương gia đã làm gì?" Cảm giác quái dị trong lòng Tạ Liên Thành càng tăng.

"Con không biết ư?" Tạ mẫu còn ngạc nhiên hơn hắn, "Chẳng lẽ thê chủ của con không nói cho con biết? Không thể nào, sao nó lại không nói cho con biết được?"

"Nói với con? Nàng ấy muốn nói gì với con sao?" Tạ Liên Thành bỗng đứng lên, túm lấy ống tay áo của Tạ mẫu.

Tạ mẫu thấy hắn xúc động, đờ người một lúc, mới nói, "Nữ hoàng bệ hạ đã theo dõi Tạ gia từ rất sớm, không biết từ đâu lấy được chứng cứ cấu kết ngoại bang của ngũ muội con, định dùng một lưới bắt hết Tạ gia. Có quá nhiều người nhằm vào Tạ gia, càng đừng nói còn có Nữ hoàng như hổ rình mồi, dù mẫu thân biết tin cũng đành bất lực."

"Thê chủ con biết tình huống này, có đêm bí mật đến Tạ gia, cùng ta bàn bạc đối sách làm cách nào để bảo vệ được huyết mạch của gia tộc mình." Tạ mẫu khẽ lắc đầu, môi bà hơi nhếch, "Thật không ngờ mưu kế của Nhiếp Chính Vương không thua kém gì Nữ hoàng, tại thời điểm quần thần đang xem trọng Tạ gia bày ra vụ long bào, người sáng suốt đều nhìn ra được đó là vu oan, đứa nhỏ đó còn cố tình phô trương bốn phía, ngược lại khiến Tạ gia nhận được đồng tình."

"Chờ đến khi Nữ hoàng tỉnh lại, thấy Tạ gia bị Nhiếp Chính Vương ám toán, còn bị thanh toán đến thảm như vậy, phần chứng cứ cấu kết kia của ả phỏng chừng không cần phải dùng nữa. Hơn nữa, trong phủ của con không phải có một vị Ôn Quý quân ư? Hắn là Vương tử thất lạc của bộ lạc Lang Tà, thê chủ của con đã gài một cái bẫy, đem cái chết của hắn đổ lên đầu Nữ hoàng."

"Đến khi đó Lang Tà tấn công biên giới, cấp dưới của Nữ hoàng không có ai dùng được, chỉ có thể lần nữa dùng ngũ muội và lục muội của con, để trấn an lòng thần tử, những tộc nhân bị lưu đày cũng sẽ được đặc xá."

"Thế là Tạ gia không cần mất một binh một tốt nào cũng bảo toàn được cơ nghiệp, kéo dài thiên thu."

Ánh mắt Tạ mẫu nhìn Tạ Liên Thành tràn ngập từ ái, "Liên Thành, chuyện này còn phải cảm ơn con. Nếu không phải Nhiếp Chính Vương yêu con sâu đậm, yêu ai yêu cả đường đi, thậm chí không tiếc hi sinh bản thân thì chỉ sợ Tạ gia thật sự phải mai một trong cát bụi lịch sử."

Nói xong, bà không khỏi thở dài, "Có điều lương tâm mẫu thân có hơi bất an, một nhân vật kiêu hùng như vậy, vốn nên có một phen đại chiến tranh đấu, lại chỉ vì Tạ gia, cam nguyện lưng đeo bêu danh một đời, bỏ thân nơi Long Thành..."

"Nhưng cũng không còn cách nào, nói cho cùng thế lực của Nữ hoàng trải rộng khắp nơi, nửa năm ngắn ngủi không thể cải cách gì nhiều. Nếu không phải đứa nhỏ kia làm mồi dụ hấp dẫn ánh mắt của mấy người đó, những 'tử phạm' như chúng ta có lẽ vừa đi vài bước đã bị vạch trần rồi, Tạ gia nợ nó cả đời. Liên Thành, con sao thế? Sao sắc mặt con khó coi như vậy?"

"Không, không có gì." Tạ Liên Thành miễn cưỡng đứng vững người.

Đây nhất định là mơ.

Trong mơ tướng quân mới có thể ôn nhu như vậy, để bảo vệ Tạ gia không tiếc lấy thân làm mồi, sinh tồn trong chốn thâm cung bốn bề nguy cơ.

"Thành Nhi, con tỉnh rồi?"

Tạ phụ đang nhào bột bên ngoài, bên chân còn có một đứa bé đang chạy nhảy, không nghe được tiếng kêu của Tạ mẫu, ông nghĩ Tạ Liên Thành hẳn là đã tỉnh, nên đi vào nhìn một cái, không ngờ tới hắn tỉnh thiệt.

Ông nhất thời vui mừng quá đỗi, liên tục nói, "Tỉnh rồi thì tốt, tỉnh rồi thì tốt!"

"Liên Thành thúc thúc!"

Một cục bột nhỏ bổ nhào vào bên chân hắn, khuôn mặt nhỏ cười tươi ngước lên, không giống khuôn mặt đầy máu tươi trong ấn tượng của hắn.

Tạ Liên Thành sửng sốt một chút, vụng về ôm nhóc lên.

Thật tốt, cơ thể mềm mại, cộng thêm độ ấm, tất cả đều chân thật.

"Liên Thành thúc thúc, sao thúc không nói gì hết vậy?" Nhóc con vươn tay nhéo mạnh vào mặt hắn, rất đau.

Người chết cũng biết đau ư?

Trong nháy mắt kia, không biết tại sao, mắt hắn ầng ậng nước, lại cố nhịn không cho chúng rơi xuống.

Tạ mẫu Tạ phụ ở một bên đang bàn về thức ăn đêm nay.

"Tuy rằng vì tránh tai mắt người khác, không nên phô trương lãng phí, nhưng Liên Thành chỉ vừa tỉnh lại, cơ thể còn rất suy yếu, nên cần phải mua vài dược liệu tẩm bổ..."

Tạ Liên Thành bất chợt hỏi một câu, "Trên pháp trường, là ai thay thế Tạ gia?"

Tạ phụ nói, "Tất nhiên là mấy tử phạm có dáng người tương tự rồi, vốn dĩ đến mùa đông năm sau họ mới bị xử tử, có điều bọn họ vì để đời sau của mình được đảm bảo ấm no, tự nguyện tham gia lần xử quyết này. Vì để giấu giếm một số người nên phải hoá trang cẩn thận. Con nít không tìm được, chỉ có thể dùng xác chết thay thế, để ngục tốt nắm theo. Quan giám trảm là người của chúng ta, nên cũng trợ giúp hết mình, có tình huống gì dị thường nàng sẽ xử lí tốt."

Ông nói xong liền thấy Tạ Liên Thành tái mặt, tay ôm đứa nhỏ nổi gân xanh.

"Liên Thành thúc thúc?"

Đứa nhỏ cảm thấy không thoải mái, vặn vẹo cơ thể, ngẩng đầu chợt thấy sắc mặt khó coi của Tạ Liên Thành, bị doạ cho khóc lớn.

Tạ phụ vội vàng chạy lại ôm nhóc, "Liên Thành, con sao vậy? Sao mới tỉnh mà đã..."

Môi Tạ Liên Thành trắng bệch, "Vương gia... sau đó thế nào?"

Hắn vừa hỏi xong, cả hai bên đều im lặng.

"Sau khi Nữ hoàng tỉnh dậy, dẫn binh tới hành cung, Nhiếp Chính Vương... tự thiêu."

Tự... thiêu?

Lỗ tai hắn ong ong, một cỗ tanh ngọt xộc lên cổ họng.

Một người, trong lửa lớn ngút trời, tứ cố vô thân, bị phỏng tới chết.

Mà hắn lại ích kỉ hiểu lầm nàng, còn tính kế nàng.

Bản thân như thế, thật là xấu xí.

Còn nói cái gì đồng sinh cộng tử, kết quả hắn lại làm đào binh, để nàng một mình lẻ loi lên đường.

Máu tràn ra khoé môi.

Trong tầm mắt là ánh mắt kinh hãi không thôi của phụ mẫu.

"Liên Thành, máu của con..."

Tạ Liên Thành bụm kín miệng, máu tươi theo khe hở ngón tay từ phía sau chảy xuôi xuống.

Từng giọt rơi xuống đất, kèm theo nước mắt.

"Ha! Ha ha! Ha ha ha..."

"Ha ha..."

Hắn ngồi bệt xuống đất, cười phá lên.

Cười nàng thâm tình.

Cười vận mệnh trớ trêu.

Càng cười bản thân, vì sao trước giờ chưa từng nghiêm túc tìm hiểu nàng.

"Ha ha ha ha... ô..."

Hắn cười điên cuồng, cười đến nỗi đau sốc hông.

Tóc đen sau một đêm hoá thành đầu bạc.

Nàng nói sẽ yêu hắn cả đời, là hắn quá ngốc, đã quên hỏi --

Là cả đời, hay chỉ là một đời.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play