Trên đường lớn rộn ràng tấp nập, một bóng người xám xịt nhanh nhẹn len lỏi trong đám người, nhẹ nhàng tháo xuống túi tiền đeo ở bên hông nữ nhân, nhanh chóng giấu vào cổ tay áo.

Nam hài nhếch miệng cười, hôm nay cũng kiếm được kha khá.

Quả nhiên khi tới ngày hội, người giàu đi lên phố nhiều, 'chuyện làm ăn' của cậu cũng cũng tự nhiên tốt lên.

Cậu sờ túi tiền căng phồng của mình, cảm thấy mỹ mãn.

Sau khi đếm sơ qua số lượng, nam hài quyết định thu lưới.

Cậu lơ đãng quay đầu, thì thấy trước mặt có một nữ tử cao gầy đi tới, cậu theo bản năng nhìn nhiều vài cái.

Làm mọi người chú ý nhiều nhất là một thân váy đỏ rực rỡ loá mắt của đối phương, làn váy thêu chỉ vàng hình bướm, như đang nhẹ nhàng bay múa. Sở quốc lấy màu đen làm chủ, sau đó tới màu tím sẫm, màu áo diễm lệ như vậy chỉ có nam tử thích cái đẹp mới chọn mặc.

Thật ẻo lả.

Đây là ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong lòng nam hài.

Ngay sau đó, tầm mắt cậu nhìn vào túi gấm đang buộc bên vòng eo tinh tế của đối phương.

Thật lớn.

Thật thô.

Muốn cướp.

Cậu nuốt nuốt nước miếng, gương mặt nhanh chóng trồi lên một màu ửng đỏ do phấn khích.

Nam hài cúi đầu, tránh đi đám người bên cạnh, làm bộ lơ đãng vấp ngã, nhào vào lòng đối phương.

"Xin, xin lỗi..." Cậu hết sức đáng thương đè thấp giọng nói, dáng vẻ như sắp khóc ra, trên thực tế bàn tay tội ác đã vươn tới bên hông đối phương, thậm chí cảm nhận được xúc cảm của vải lụa trên túi tiền.

Tốt quá, chạm được rồi.

Đáy mắt cậu xẹt qua một tia tăm tối, thời điểm muốn lấy vật tới tay, cậu lại nghe thấy giọng nói lười biếng của đối phưong từ trên đỉnh đầu truyền tới, "Muốn nó tới vậy?"

Xong, đời.

Bị bắt tại trận.

Lưng nam hài cứng đờ, trong tầm mắt, một bàn tay tinh tế trắng nõn vươn tới, nhẹ nhàng bao trùm mu bàn tay của cậu. Ngón tay nàng có vết chai mỏng, hẳn là có thói quen luyện võ. Không ngờ dưới vẻ bề ngoài 'mỏng manh yếu đuối' này lại là người biết võ.

Khó trách lúc được nàng ôm lấy, lại có cảm giác an toàn đến kì dị.

Đây là khí tràng tự có của kẻ mạnh?

Trời ạ, lão tử đang nghĩ gì thế? Hứng à?

Nam hài vội vàng đánh bay ý nghĩ kì lạ của mình, ngược lại bắt đầu lo lắng cho tình cảnh của bản thân. Nếu cậu mà bị đưa tới quan phủ, nghĩ tới mấy nữ phạm nhân hung ác bị giam giữ bên trong, chỉ sợ bản thân sẽ bị nuốt sống đến xương cốt cũng không chừa.

"Ta, ta không cố ý."

Mắt cậu nhanh chóng ngấn nước, "Xin, xin ngươi tha cho ta, mấy ngày rồi ta chưa được ăn cơm, lần cuối cùng là nhặt cơm thiu của người khác vứt bỏ, bụng đau hết một ngày... Cha ta ở nhà lại lâm bệnh nặng, thật sự không còn cách nào khác, hu hu hu, xin ngươi đó, tha thứ cho kẻ không biết liêm sỉ như ta đi..."

Nam hài bụm mặt khóc rống lên, cổ họng phát ra tiếng kêu yếu ớt như mèo con, đau đớn khổ sở, làm người khác động lòng trắc ẩn.

Không ít người vì thế đứng xem, bắt đầu nói to nói nhỏ chỉ trỏ nữ nhân.

"Cậu ta nhỏ như vậy, đừng có bắt nạt người ta chứ."

"Cậu ta cũng quá đáng thương, tha cho cậu ta đi."

"Thật là nữ nhân nhẫn tâm..."

Nam hài đang bụm mặt nhếch môi cười.

Xem ra hôm nay có thể thoát ải này rồi.

"Nói dối."

Động tác lau nước mắt của nam hài chợt dừng, cương ở giữa không trung.

Cậu ngẩng đầu, thấy đối phương không hề bận tâm ngáp một cái, dùng bàn tay mảnh khảnh nhẹ nhàng che miệng thơm, rõ ràng là một nữ nhân, làn da lại trắng sáng mịn màng hơn cả nam tử. Nàng nhướng mày, nét mặt lười biếng, ngón tay nàng chọc vào mặt cậu, "Quỷ nhỏ, kẻ nói dối sẽ bị trừng phạt đó."

"Ngươi... chuẩn bị sẵn sàng chưa?"

Gặp quỷ rồi, hình như cậu... bị sắc dụ?

Nam hài chưa kịp lấy lại tinh thần đối với sắc đẹp của đối phương thì người đã bị lôi đi, bất tri bất giác liền ngồi trong tửu lâu sang quý nhất Sở quốc.

"Muốn ăn gì?" Đối phương thuần thục gọi vài món ăn chiêu bài, quay đầu hỏi ý kiến của cậu.

Nam hài ngơ ngác lắc đầu.

"Thế cho một con vịt quay da giòn." Nàng tiêu sái búng tay một cái, như thể nhớ tới điều gì nên dặn dò tiểu nhị, "Đúng rồi, đừng cho quá nhiều rượu cay, đứa nhỏ nhà ta thân thể yếu đuối mềm mại, không chịu được kích thích quá lớn đâu."

"Phốc --"

Nước trà trong miệng cậu phun hết ra ngoài.

Loại lời nói sắc khí tràn đầy này là cái quỷ gì?

Vẻ mặt đối phương ghét bỏ, nhanh chóng tránh sang một bên, xiêm y không dính chút vệt nước nào, ngược lại người ngồi bàn đằng sau bị tai ương, suýt nữa chửi ầm lên. Thần kinh nam hài căng thẳng, chỉ là chưa đợi cậu xin lỗi, dăm ba câu của nữ nhân đã giải quyết xong sự cố đột ngột phát sinh này.

"Xin lỗi nha, lần đầu đứa nhỏ nhà ta được ra ngoài chơi nên có chút kích động, hi vọng mọi người thứ lỗi."

Nàng nở nụ cười rạng rỡ, cử chỉ lại sang sảng hào phóng nói không nên lời, nhưng thật ra nhanh chóng cùng người ngồi bàn kia nói chuyện rôm rả. Kết quả đến cuối cùng, bàn của họ nhiều thêm vài món ngon do người bàn bên đưa tặng.

Nam hài: "..."

Mị lực giống cái của nữ nhân này thật là đáng sợ, ngay cả đồng tính cũng không cản nổi.

"A, há miệng."

Nàng cười tủm tỉm gắp một miếng thịt bò đưa tới bên miệng cậu.

Không, người này cười đẹp như vậy tuyệt đối là rắp tâm bất lương, cậu phải bảo trì thanh tỉnh. Cậu không phải là mấy tên ngu đầu óc đần độn, bởi vì sự nhất thời săn sóc của đối phương mà ngây thơ đi theo người đó, những nữ tử quý tộc này chẳng phải thích nhất là đùa bỡn trái tim của mấy nam hài tử ngây thơ sao?

Nàng coi trọng một tên ăn mày như mình, chắc chắn cũng chỉ vì sở thích cá nhân xấu xa. Ngẫm lại mà xem, làm nghề ăn trộm lại yêu người bị trộm, nếu nàng chiếm hữu cơ thể của mình, nhất định sẽ rất đắc ý đi?

Nam hài chết sống không chịu há mồm.

"Không thích ăn sao?"

Nàng dường như có chút buồn rầu, mày nhíu lại, đôi đũa màu nâu đỏ chuyển hướng, miếng thịt kia liền rơi vào trong miệng nàng.

Sắc mặt cậu nháy mắt đỏ bừng.

Cái này có phải là... hôn môi gián tiếp trong truyền thuyết hay không?!

Bình tĩnh, ngươi phải bình tĩnh.

Chút trò vặt mờ ám này thì tính là gì?

Nam hài coi như không có chuyện gì làm bộ bưng lên chén trà bên cạnh, bình tĩnh uống một ngụm.

Hửm, sao mùi vị lại có chút khác lạ?

"Đó là rượu của ta, một đứa nhỏ như ngươi uống vào không sao đó chứ?"

Nàng nhai thịt bò, một tay nâng gương mặt, con ngươi màu ngọc phản chiếu dáng vẻ hoảng loạn đến đỏ mặt của cậu.

"Câm, câm miệng, ai cần ngươi lo chứ! Đồ đại nương (ý chỉ bà cô già)!"

Cậu dùng sức xoa môi.

Nàng cần gì phải nhắc nhở cậu lấy sai chén?

Đáng giận, tuyệt đối không phải cậu đang đỏ mặt, chỉ là thời tiết quá nóng mà thôi!

Trong ngực dường như bị một đàn bướm nhỏ sặc sỡ sắc màu bay vào, phe phẩy hai cánh, điên cuồng đâm loạn trong nơi cấm địa.

"Vị khách quan này, bàn của ngài gọi một con vịt nướng da giòn, một mâm thịt bò nước sốt, một vò rượu hạnh hoa... Tổng cộng 132 đồng."

Nam hài bất giác quay đầu, đối diện với đôi mắt của nữ nhân. Dáng vẻ nàng lười biếng dựa bên quầy tính, bên gương mặt rũ xuống vài sợi tóc đen mềm mại, thấy cậu nhìn sang, lập tức nở nụ cười ngọt ngào với cậu.

Sau đó... cậu trả tiền...

Việc này phát triển hình như có chút không đúng lắm.

Nam hài vê cằm nghiêm túc suy nghĩ, rốt cuộc là sai ở đâu? Rõ ràng hôm nay cậu kiếm được mánh lớn, sao mới đi có một chuyến tửu lâu thì đã mất sạch toàn bộ? Điều này hoàn toàn không phù hợp với 'phẩm chất tốt đẹp' vắt chày ra nước của cậu!

"Aizz, ăn no quá."

Người bên cạnh cảm thán một câu, "Ây da, tiếp theo nên ngủ ở đâu đây?"

Ngủ...

"Ục ục."

Dường như cậu đã nghe một chữ không nên nghe.

Nam hài nuốt nuốt nước miếng.

Cậu mới mười ba tuổi, nhanh như vậy đã phát triển tới trình độ chung chăn gối thì không tốt lắm đâu? Có điều nam hài ở Sở quốc trưởng thành khá sớm, không ít người mười ba tuổi đã xuất giá, con cái cũng có thể đi mua nước tương được rồi.

Nếu như cùng người này sinh con, thế hệ sau của họ hẳn là sẽ xinh đẹp giống nàng đi? Nam hài lặng lẽ ngước mắt nhìn nàng một cái. Dáng người cao gầy tinh tế, sống lưng thẳng thắn như cây tùng, khuôn mặt xinh đẹp hơn cả nam nhân, nhưng cũng chẳng phải là cái gối thêu hoa, từ lực độ đang nắm cổ tay cậu thì đã cảm giác ra được.

"Hai vị thuê chung một gian phòng?"

Bà chủ khách điếm khảy bàn tính, không kinh ngạc chút nào đối với cặp đôi nữ tử quý tộc và ăn mày đầu đường như họ, đây là đường lớn phồn hoa giàu có, chuyện gì cũng có thể xảy ra.

Nữ nhân váy đỏ quay đầu nhìn nam hài, hất hất cằm.

Cả mặt cậu đều tái đi rồi, lại là cậu trả tiền?

"Ê, ngươi cái bà đại nương tùy hứng này, một vừa hai phải thôi chứ, lão tử đâu phải cái gì của ngươi --" lời chưa nói xong đột nhiên im bặt.

Đối phương khom lưng, rất tự nhiên gác đầu mình lên vai cậu, giọng nói tràn ngập sự mệt mỏi, "Ta đã đi bộ vài ngày, hai cái đùi đã sắp phế đi, nếu không nghỉ ngơi cho tốt nữa chỉ sợ sẽ chết mất."

Gần quá.

Nàng dựa vào quá gần.

Hơi thở bên cổ nóng rực lên, làm cậu không còn khả năng tự hỏi mọi chuyện xảy ra trước mắt, trong đầu toàn là pháo hoa nở rộ.

-

Nam hài nằm trong thau tắm, ngơ ngác nhìn tấm bình phong khổng tước trong phòng của khách điếm.

Có phải cậu bị quỷ ám rồi không?

Đầu tiên là trả tiền cơm cho một người xa lạ, bây giờ còn chung một phòng với nàng...

"Lộc cộc lộc cộc --"

Tiểu tử thúi, ngươi thật là có tiền đồ mà, vậy mà dám đi theo một nữ nhân lai lịch không rõ!

Cậu cảm thấy mình không còn mặt mũi mà gặp người khác, cậu thả lỏng người, để nước ấm bao phủ qua đầu, mặt nước liên tiếp trồi lên bọt khí li ti.

Trong cơn mơ màng, một bàn tay lạnh lẽo nắm lấy cánh tay, cậu chợt giật mình, cơ thể bị người khác dùng sức kéo ra, bên tai là tiếng nước xì xào, nước văng tung toé như hạt châu, ướt khắp cả nền đất.

"Ngươi, ngươi muốn làm gì?"

Nam hài lấy lại tinh thần, liều mạng dùng hai tay bảo vệ bộ vị quan trọng của mình, hận không thể xé xác cái tên đáng chết tự tiện xông vào chỗ người khác đang tắm này. Thân thể trong sạch mà cậu bảo tồn mười ba năm cứ, cứ như vậy bị nàng nhìn hết!

"Lưu manh!"

"Khốn nạn!"

"Không bằng cầm thú!"

Cậu tức giận hô to, đến cuối cùng giọng nói trở nên nghẹn ngào, có một loại nức nở thống khổ.

Dù nói thế nào thì cậu cũng là một nam hài tử vân anh chưa gả mà...

Sao nàng lại có thể, có thể...

"Khóc cái gì? Ta chỉ lo là ngươi ở bên trong lâu như vậy có phải đã ngất xỉu hay không thôi, nên mới tới nhìn ngươi một cái." Nữ nhân nhướng mày, giọng điệu đầy giễu cợt, "Quỷ nhỏ, hay ngươi cho rằng ta có hứng thú với cơ thể nhỏ xíu chưa phát dục đầy đủ này của ngươi?"

Đáng giận, nàng đã chiếm tiện nghi còn trêu đùa cậu!

"Gru --"

Nam hài cắn mạnh vào tai nàng.

"Bốp --"

Mông bị tát một cái.

"Trẻ con chưa đủ tuổi đừng động dục lung tung." Nàng liếc xéo cậu.

Lúc đầu cậu ngẩn ra, sau đó cả người phát run.

Xấu hổ giận dữ muốn chết.

Tên khốn biến thái này, cậu nhất định phải chơi chết nàng!

Đang lúc cậu nghĩ như vậy, đối phương vươn tay ôm ngang cậu ra ngoài, đặt lên trên giường, dùng khăn tay mềm mại lau sạch cơ thể cậu, ngay cả chỗ kín cũng không tha.

"Oh, quỷ nhỏ, ngươi vẫn có tiền vốn lắm nha, tiểu tỷ tỷ coi trọng ngươi rồi." Nàng dường như có chút kinh ngạc nhìn chỗ kia của mình.

Quả nhiên... Là một đại biến thái!

Cậu nắm chặt khăn trải giường, da thịt nổi lên màu đỏ ửng.

"Thôi được rồi, đêm đã khuya, bé ngoan ngủ ngoan nha." Nàng thắt lại dây áo cho cậu, sau đó nằm sát mép giường, chỉ chốc lát sau đã vang lên tiếng hít thở đều đều của nàng.

Vài giây đã ngủ rồi.

Tên khốn này!

Rốt cuộc nàng có biết bản thân cậu bị tra tấn tới cỡ nào không?

Vậy mà nàng còn ngủ say như chết!

Nếu cái này mà còn nhịn được thì còn cái gì không nhịn được nữa!

Tay chân cậu run run, đầy mình giận dữ.

Giận từ trong lòng mà ra, xấu xa bắt đầu từ trong mật.

Nam hài tay chân nhẹ nhàng xoay người xuống giường, liếc mắt một cái nhìn trúng cái bình cổ cao cắm trúc phú quý, cậu cười nham hiểm, dùng hết sức lực ôm lấy cái bình, loạng choạng đi tới mép giường, giơ tay lên cao.

Chỉ cần cậu nện nó xuống thì nhất định người này sẽ đầu nở đầy hoa, huyết tương nứt toạc mà chết tươi.

Nhưng khi cậu cúi đầu...

Dưới bóng tối mờ nhạt, một đầu tóc đen của nữ nhân xoã tung khắp giường, vì nằm nghiêng nên cổ áo hơi hở, lộ ra một phần cổ thon. Làn da nàng mịn màng như tuyết, làm cho đôi môi càng thêm yêu diễm đỏ bừng.

Thu liễm sự trương dương tùy ý của ban ngày, lúc ngủ càng giống như một hồ nước trong, dung nhan sạch sẽ làm tim người khác đập loạn.

Mé, đáng giận, lại bị sắc đẹp mê hoặc.

Mặt cậu đỏ cả lên.

"Ngươi làm gì đó?"

Nàng trông sắp tỉnh lại, xoa xoa đôi mắt, giọng nói khàn sau khi ngủ xong mang theo vài phần trầm ấm, phá lệ mê người.

"Chụt --" ((~ ̄³ ̄)~)

Đêm khuya, trong căn phòng có ngọn đèn dầu hiu hắt, nam hài chân tay run rẩy, dâng hiến nụ hôn đầu tiên trong đời.

"Hửm?"

Nữ nhân nửa ngủ nửa tỉnh, thuận tay kéo người vào lòng rồi ôm chặt, xoa đầu của cậu, "Ngoan."

Giống như dỗ con nít.

Cậu cố nén xấu hổ nằm trong lòng nàng, đầu gục xuống không dám nhìn lên.

Mới vừa rồi, cậu đã nhanh chóng đưa ra một quyết định kinh người.

"Này, đại nương, trên người của ngươi không có tiền đúng không?"

"Ờm, đúng vậy."

"Vậy để ta nuôi ngươi."

"Oh, có thể."

"Nhưng về sau ngươi chỉ được phép có một người nam nhân là ta, không được hái hoa ghẹo cỏ."

"Biết."

"Về sau chúng ta sinh hai đứa nhỏ, một đứa phải theo họ của ta."

"Ừ..."

"Còn nữa, nếu ta là nam nhân của ngươi, sau này không được đánh vào mông ta nữa, xẹp sẽ rất xấu!"

"..."

Nữ nhân vẫn còn chưa tỉnh táo, xoa xoa mày, buồn ngủ quá đi, tên nhóc này sao cứ lải nhải nhiều thứ vô nghĩa như vậy? Nàng không muốn nói chuyện, nên dứt khoát xoay người ngủ tiếp.

"Ngươi không nói lời nào, ta coi như là ngươi đã đồng ý rồi đó."

Nàng không hé răng.

Cho nên là đồng ý rồi ư?

Cậu từ trên người nàng bò dậy, chà bàn tay đầy mồ hôi nóng lên quần áo của mình, lúc này mới nâng mặt nàng lên, hít sâu một hơi, nhẹ nhàng hôn xuống.

Trang trọng mà thành kính.

Cậu muốn chính thức đánh dấu xác nhận, cho thấy kể từ bây giờ người này chỉ thuộc về cậu.

"Hửm?"

Đối phương như thể có ý thức, miệng mở ra, đầu lưỡi đỏ tươi duỗi vào trong, linh động vỗ về chơi đùa lãnh thổ chưa ai ra vào. Một cánh tay khác men theo lưng cậu vuốt ve lên trên, đè lại cổ, cơ thể đã không còn do cậu làm chủ.

"Ưm... Dừng lại... Ô..."

Bàn tay định giơ lên dần dần khuỵu xuống.

Cậu sớm đã mềm thành một vũng nước.

-

Ngày hôm sau nữ nhân tỉnh lại, phát hiện trước ngực mình trồi lên một cái đầu đen thui, khó trách hôm qua đang ngủ mà như bị bóng đè, còn mơ thấy mình bị một con quỷ đập troai đánh lén. Tư thế ngủ của đứa nhỏ này quá là không thành thật.

"Quỷ nhỏ, dậy đi."

Nàng trực tiếp đánh một cái vào mông đối phương.

Thật ra nam hài đã dậy từ lâu, nên bị hành động này của nàng làm cho đỏ mặt tía tai, thấp giọng nói, "Không phải đã nói không được đánh mông người ta nữa sao? Đồ tồi."

"Ngươi đang lầm bầm gì đó? Mau tới mặc quần áo, ta đói bụng, muốn đi ăn."

Cậu ừ một tiếng, nhanh nhẹn làm ngay.

Lúc định mở cửa thì cổ tay bị nàng túm lấy, còn bị nhìn chằm chằm một lúc lâu.

"Làm, làm gì thế?"

Ánh mắt sắc bén như vậy, không lẽ mới sáng sớm đã muốn cái kia...

Cậu quay mặt đi, cắn môi không nói câu nào.

Tối hôm qua vừa mới hôn, bây giờ liền làm, không, không tốt lắm đâu.

Nói sao cũng phải chừa chút thời gian cho cậu giảm xóc chứ...

"Ngươi chờ ở đây, lát nữa ta quay lại." Nàng nói.

"Đừng, đừng có đi..."

Chẳng lẽ nàng còn muốn mua vài thứ kia để trợ hứng? Có phải bạo quá rồi không? Yết hầu nam hài khẽ lên xuống, chỉ cảm thấy nhiệt độ không khí trong phòng tức khắc tăng cao.

-

Sau khi trở về, trên tay nữ nhân nhiều thêm một hộp son phấn.

Chờ đến lúc cậu lấy lại tinh thần, trên gương mặt đã bị bôi một tầng phấn trắng dày, bên má cũng bị thoa màu đỏ thẫm, có chút giống đít khỉ mà trước kia cậu từng gặp qua.

Trông hơi xấu...

Nam hài thầm nghĩ trong lòng hình như có gì đó không đúng, nhưng khi thấy nét mặt vừa lòng của nàng sau khi tô son môi màu đen cho cậu xong, cảm xúc chống đối ban đầu đã biến đâu mất, dần dần thấy vui hẳn lên.

"Ngươi, ngươi thích thế này à." Cậu xoắn người một chút.

Không hổ là nữ nhân mà cậu coi trọng, mắt thẩm mĩ cũng độc đáo như vậy! Quả nhiên không giống người thường!

"Đúng thế, ngươi trong dáng vẻ này là đẹp nhất."

Nàng khẽ vỗ tay, cho cậu đáp án khẳng định.

Ngày hôm qua sau khi cậu rửa sạch hỗn hợp phấn vàng và bùn đen trên mặt, lộ ra một gương mặt tú mỹ vô song, mặt mày non nớt, tuổi còn nhỏ đã trổ mã xinh đẹp như thế, lại là nam tử ở đất nước nữ tôn, thân phận thấp kém, nếu bị người ta thấy được chỉ sợ sẽ trực tiếp bị bắt nhốt lại, chi bằng cứ tiếp tục giả xấu.

"Trừ khi là người trong lòng, nếu không đừng để người khác nhìn được tướng mạo chân thật của ngươi." Nữ nhân dặn dò cậu.

"Biết rồi, dong dài quá." Cậu lẩm bẩm, đuôi mắt lại hiện lên cảm xúc cao hứng.

Nàng đang ghen tị đúng không?

Nhất định là đang ghen tị!

Hừ, nể tình nàng còn biết ghen, cậu sẽ cố đáp ứng nàng.

Nữ nhân chải tóc cho cậu, mái tóc đẹp như sa tanh này thật làm người ta yêu thích đến không muốn buông tay, nhìn từ dáng người, nam hài này cũng được xếp vào cấp bậc hoạ thủy, vẫn nên để cậu ta 'xấu' thêm chút nữa mới ổn.

Bên cạnh lại không có trang sức dư thừa, nàng dứt khoát từ bình hoa lấy ra mấy nhánh trúc, cắm khoảng chừng chục nhánh, sau đó soi trong gương đồng, rất giống một tên ngốc nhỏ gầy thích trang điểm ở chốn thôn quê.

Nàng tức khắc vừa lòng, nắm người rời đi.

Tầm mắt nam hài dừng ở đôi tay hai người đang nắm.

Cậu thích nàng cứ nắm lấy cậu như thế.

Lòng bàn tay ấm áp như vậy, muốn nắm chặt, cả đời cũng không muốn buông.

Nhưng, điều cậu không nghĩ tới, người đầu tiên cậu yêu lại là một tên lừa đảo.

Một tên lừa đảo không hơn không kém.

Nàng nói phải mua đồ chơi bằng đường cho cậu, chen chúc trong hàng người dài dẵng.

Chính là cậu cứ chờ, cứ chờ, chờ đến đám người về hết, ngọn đèn dầu cũng tàn hết.

Vẫn chưa thấy nàng quay về.

Trong một tháng liền, cậu canh giữ ở cùng một chỗ, tìm kiếm bóng đỏ tươi đẹp kia.

Son phấn trên mặt đã thoa đến sắp nứt nẻ, búi tóc nàng tự tay cột lên cũng sắp hỏng mất, cậu tựa như một con chó nhỏ không nhà để về, bị vứt bỏ ở đầu đường lạnh lẽo.

Cuối cùng cậu ngã bệnh, lão lưu mạnh nhận nuôi cậu chăm sóc cho cậu một ngày một đêm.

Bị bệnh thật là khó chịu, cậu vẫn cứ nhớ nàng.

Nàng vẫn chưa quay về.

Cậu hận nàng.

Nữ nhân không ai là tốt cả.

Mười sáu tuổi, trên đường lớn phồn hoa nhất Long Thành, cậu lại làm lại 'nghề' cũ. Trong một đêm đầy mây mưa bụi không dứt, cậu bị một nữ nhân mặc áo gấm bắt được, nhưng nàng ta không giận, ngược lại còn cho cậu tiền, bảo cậu nhất định phải 'cải tà quy chính'.

Vẻ mặt thương hại của đối phương cậu thấy được rất rõ, cậu chỉ âm thầm cười lạnh trong lòng.

Những nữ tử quý tộc có cẩm y ngọc thực này luôn thích dựa vào việc bố thí người khác để tìm ra cảm giác về sự ưu việt.

Vừa lúc, tuổi cậu cũng đã cao, cũng nên ôm đùi, tìm một cái 'bát sắt' kiếm cơm ăn hàng ngày.

Cậu sử dụng vài mưu kế, thuận lí thành chương được vinh quang nâng vào Vương phủ, trở thành Quý quân.

Sau đó, cậu nghe ngóng từ chỗ Vương phu, biết rằng trong cơ thể Vương gia thật ra có tận hai linh hồn khác nhau, cho nên hành vi và cử chỉ cứ cách một ngày lại thay đổi không giống như ngày thường.

Cậu nằm trên ghế quý phi, cầm một chùm nho tím bỏ vào miệng, không thấy hứng thú với chuyện này.

Thứ cậu hầu hạ chỉ là thân thể của Vương gia, linh hồn có đổi người hay không cũng không liên quan nhiều tới cậu, cần gì phải đi vào nồi nước đục rồi làm dơ tay mình?

"Nghe nói Vương gia là người xuyên không từ ngàn năm sau, gọi gì mà hiện đại..."

Động tác thiếu niên cứng đờ.

"Này đại nương, ngươi đến từ đâu vậy?"

"Hiện đại."

"Hả?"

Nàng cắn cỏ đuôi chó, bộ dạng có chút ngông nghênh, "Có nói ngươi cũng không hiểu, đại khái gọi là xuyên không tới thời điểm trong quá khứ, có điều lần này ta khá xui xẻo, đụng phải vòng xoáy thời không, nên tiến vào thời không giao nhau." Nàng quay đầu cười với cậu, "Quỷ nhỏ, lại nói ta cũng mấy ngàn tuổi rồi, cũng xem như là tổ tông của ngươi, đừng có kêu đại nương nữa."

Cậu giả mặt quỷ, thè lưỡi, "Ngươi chính là đại nương!"

"Póc --"

Nàng búng trán nam hài một cái, "Đúng là quỷ nhỏ nghịch ngợm. Nói không chừng có một ngày ngươi chứng kiến trường hợp ta biến mất vào hư không, đến lúc đó ngươi đừng sợ tới mức khóc nhè đó."

Hắn che lại chỗ đỏ lên, đáp lại qua loa, nhưng vẫn phối hợp vở kịch của nàng, "Nếu có chuyện đó thì ta gọi ngươi quay về bằng cách nào?"

"Hừm... cái này ta không nhớ rõ lắm, ngươi nên đi hỏi mấy đạo sĩ chiêu hồn thì hơn." Nàng nhún vai, rất ác độc mà nói, "Có điều ta nghĩ vẫn không cần thiết lắm đâu, tại vì ta chính là ác quỷ đáng sợ nhất địa ngục, một khi bị đánh thức, nhất định sẽ ăn tươi nuốt sống ngươi." Làm bày ra gương mặt dữ tợn, chọc cho cậu cười ha hả.

-

Không biết vì sao lại nhớ tới cái ngày mà nàng ấy chưa rời đi.

Trái tim cậu đình trệ một nhịp, sau đó lại đập mạnh lên, tiếng đập kia xuyên cả màng tai. Cậu rốt cuộc không chịu nổi nữa, cả người bởi vì hưng phấn mà rơi vào trạng thái run rẩy, làm Tạ Liên Thành khiếp sợ, gọi đại phu vào xem.

Cậu ngoan ngoãn uống thuốc, rồi lén đi tìm bà cốt dò hỏi cách chiêu hồn.

Bà cốt bảo cậu lấy ra vật phẩm có liên quan đến người cậu muốn chiêu hồn.

Một hộp trang điểm, mấy chục cành trúc đã khô, cùng với cỏ đuôi chó nàng từng cắn trong miệng.

Vật liên quan tới nàng, cậu đều giữ gìn kĩ lưỡng.

Bà cốt cho cậu một lá bùa đỏ, nói rằng nếu muốn chiêu hồn, cần phải dùng sinh hồn hiến tế, cũng chính là mượn xác hoàn hồn trong truyền thuyết.

Có một ý tưởng lớn mật dần dần hiện lên.

Trong lúc các nam nhân đang phiền não vì Vương gia có hai linh hồn, cậu nhịn xuống sự kích động, ra vẻ lơ đãng nhắc đến thuật chiêu hồn. Rất nhanh một đám thanh y đạo sĩ đã tới Vương phủ, trong đó có một vị đạo trưởng tuổi trẻ tài cao, nghe nói ác linh chết dưới tay hắn nhiều vô số kể.

Cậu trộm khuấy bùa đỏ vào nước, bưng cho Vương gia uống.

Kì tích liền xuất hiện.

Vào ngày mà người kia chân chính đến Vương phủ, cậu vốn kích động vạn phần, nhưng ngẫm lại nàng ấy là người thích 'trang điểm đậm', nên cố ý tìm kiếm một vòng trong phòng, mặc vào áo đỏ nàng thích, trang điểm cũng thật đậm, vì muốn đẹp hơn, trên đầu cũng cắm không ít cây trâm.

Nàng sẽ thích cậu với bộ dạng này sao?

Sẽ thích cậu sau bốn năm đã cao lên không ít?

Sẽ thích một tên ác nhân vì nàng mà không tiếc tạo nghiệt?

Không sao cả, cậu có lớp trang điểm được chuẩn bị kĩ càng, nhất định sẽ làm nàng thích.

Cậu suy nghĩ miên man thật lâu, Vương gia nằm trên tế điển thống khổ gào rống, mồ hôi lạnh chảy ròng, ướt đẫm một thân đồ lễ trắng.

"Thịch thịch thịch --"

Cậu nghe được tiếng tim đập càng lúc càng nhanh của mình, nét mặt cực kì phấn khởi, tròng mắt vì quá mức khát vọng nên dần dần đỏ lên. Cơ thể Vương gia bắt đầu vặn vẹo, máu mũi chảy ra, trông như đang chịu đựng cơn đau vô cùng thống khổ.

Thiếu niên khẽ liếm khoé môi khô ráo, Vương gia càng thống khổ thì cậu càng hưng phấn, mạch máu trong đầu cũng thình thịch tru lên.

Nàng ấy sắp tới rồi đúng không?

Chờ buổi tế kết thúc, cậu là người đầu tiên xông lên, vì cậu hi vọng ánh mắt đầu tiên khi nàng tỉnh dậy là nhìn thấy bộ dạng của mình. Thế nhưng Vương gia sau khi tỉnh lại vẫn là dáng vẻ kia, còn vô cùng thất thố, ôm cậu khóc lóc thảm thiết, trông cực kì phiền chán.

Tại sao lại như vậy?

Nàng đâu?

Cậu lại chạy tới hỏi bà cốt.

Bà cốt chỉ nói thời điểm chưa tới, muốn cậu mỗi ngày phải dùng máu tươi chép tên nàng một trăm lần, không được dừng lại một ngày nào hết.

Cậu lại hưng phấn cắt cổ tay, dùng máu của mình, nhấc bút viết xuống cái tên kia.

Lâm Lang.

Lâm Lang.

Lâm Lang.

Ngươi quay về chưa đó?

Nếu về rồi thì phải báo ta một tiếng nha.

Ta đã chuẩn bị việc dang hai tay nghênh đón ngươi rồi.

Ta có rất nhiều rất nhiều tiền, có xiêm y và trang sức xinh đẹp nhất.

Nhanh quay về đi, cho dù ngươi có biến thành ác quỷ, cho dù ngươi hút sạch máu trên người của ta, ăn hết thịt trên người ta, xương cốt cũng nhai nát, ta vẫn cam tâm tình nguyện.

Ngươi sẽ thích ta, đúng không?

Suỵt, không cần phải nói.

Ta đã... biết đáp án rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play