Chương 49: Trường hợp khẩn cấp

Tôi bình tĩnh gật đầu trước lời dụ dỗ của nha cô.

Một trăm năm mươi nghìn đối với tôi mà nói … thực sự không có khái niệm

gì.

Tôi chưa đi làm, nếu mà tôi đi làm rồi và phải lo toan tiền củi, gạo, dầu, muối mỗi ngày thì có thể tôi sẽ cảm nhận được số tiền mười lăm vạn nhân dân tệ là lớn như thế nào.

Nhưng tôi chẳng có kinh nghiệm làm việc hay chi tiêu gia đình gì cả, nên tôi thực sự không biết ý nghĩa của mười năm vạn tệ, chỉ là tôi cảm nhận được, đây là một khoản tiền lớn, bố mẹ tôi sẽ phải dành dụm rất rất lâu mới có được.

“Nhưng vấn đề là, như cô đã nói, ông chủ Lý là người cô gặp thường xuyên. Vậy thì chúng ta làm sao mới ôn thỏa đây?”

Nha cô cười và nói: “Tôi đã nghĩ ra một cách, đó là dựa vào buôn bán để lấy số tiền này!”

“Ý gì?”

“Tôi sẽ khiến cho việc này trở nên khủng khϊế͙p͙ hơn, và sau đó sẽ thỉnh thoảng tiết mơ hồ những gì chúng ta đã biết …” Nha cô giải thích, “Tiếp theo tôi sẽ bàn bạc với ông chủ Lý về việc bán đứt khách sạn này, và tôi sẽ tính phí hoa hồng là ba mươi vạn”.

Tôi thắc mắc hỏi: “Ông ta dựa vào cái gì mà đưa cho cô nhiều tiền thế?”

Nha cô dửng dưng đáp: “Bằng vào việc tôi không xử lý chuyện này thì không ai dám mua khách sạn của ông ta. Nếu tôi không chịu giải quyết, khách sạn của ông ta chắc chắn sẽ không hoạt động nổi nữa! Vả lại ông chủ Lý cũng là một người thông minh, ông ta sẽ hiểu ý tôi thôi. “

Tôi suy nghĩ một lúc, cuối cùng nói: “Được thôi, dù sao tôi cũng không hiểu lắm.”

“Việc này không cần cậu phải ra ngoài. Cứ giao cho tôi. Tôi sẽ thương lượng chuyện này với ông chủ Lý.”

Tôi gật đầu, nha cô đã có tính toán riêng vậy thì để cô ấy đi đi. Dù sao tôi cũng chẳng biết phải làm như thế nào.

Nha cô lấy điện thoại di động ra gọi cho ông chủ Lý: “Ông chủ Lý, việc này tôi xem như là đã có chút manh mối rồi, hay là tôi với ông ra ngoài nói chuyện một lát đi. À … được, tôi sẽ đến chỗ ông.”

Cô ấy cười hì hì bảo tôi ở nhà đợi tin vui, cô ấy còn nói trong phòng có máy tính đấy, bảo tôi vô chơi thoải mái. Tôi tiễn nha cô đi, lại không được ở quá gần Tiểu Nhã, nên tôi đành phải vào phòng nha cô chơi máy tính.

Cũng tốt, đã mấy ngày rồi tôi chưa đến trường, không biết các bạn trong lớp có nhớ tôi không. Tôi đăng nhập vào QQ, thấy các bạn trong lớp gửi cho tôi rất nhiều lời hỏi thăm. Tôi cảm thấy rất ấm áp khi đọc những tin nhắn ấy. Trong số những tin nhắn ấy, tôi chú ý đến một cái tin có vẻ không giống lắm.

Đó là video của một bạn nam cùng lớp gửi tôi, nói rằng muốn cho tôi xem một cái này hay ho lắm. Tôi bấm vào video để xem, lập tức đơ người. Trong video có hai người một nam một nữ đều không mặc gì cả, đang say sưa làm mấy việc không dám miêu tả.

Vấn đề là … căn phòng trong video trông rất quen thuộc! Tôi vô thức gửi một tin nhắn hỏi: “Đây là cái gì?”

Bây giờ là giờ nghỉ trưa nên bạn học nhanh chóng nhắn lại cho tôi: “Mẹ kiếp, quá đã phải không? Là một cặp vợ chồng người địa phương thuê phòng ở khách sạn Hoa Phong. Ông chủ ở đấy đã bán đoạn video này. Kϊƈɦ thích không?”

Việc này … Thảo nào nhìn quen quen, hóa ra là khách sạn Hoa Phong!

Tôi vừa mới ra khỏi khách sạn Hoa Phong, có thể không quen mắt hay sao?

Vậy thì ông chủ Lý đích thực là một tên cặn bã, ông ta còn ghê tởm hơn tôi tưởng, là chủ khách sạn, vậy mà ông ta còn dám lắp camera trong phòng!

Đợi một chút!

Trong lòng đột nhiên giật nảy một cái. Bằng cách này … rất có thể ông chủ Lý đã phát hiện ra cuộc nói chuyện giữa tôi và nha cô rồi!

Nếu như vậy, nha cô chẳng phải đang gặp nguy hiểm hay sao?

Trời ơi! Phải nhanh chóng liên lạc với cô ấy, nếu không được thì rắc rối lớn rồi!

———————-

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play