Chương 22:

Cho dù là bà lão hay là Triệu Ngọc Lan, dường như đều không có cảm giác đau đớn, chỉ cố ăn sạch sẽ đối phương. Thân thể bọn họ sau khi bị ăn, không hề giống như người sống mất đi một miếng thịt, mà khiến cơ thể họ càng trở nên trong suốt hơn.

Nhưng mà…Triệu Ngọc Lan hiển nhiên không phải đối thủ của bà lão! Tốc độ trong suốt của cô ấy nhanh hơn nhiều so với bà ta. Cảnh tượng này khiến tôi có chút lo lắng, nếu cứ tiếp tục như vậy, sợ rằng Triệu Ngọc Lan sẽ bị hồn phi phách tán mất.

Làm sao bây giờ?

Tôi có nên qua đó giúp một tay không? Ngay khi tôi còn đang do dự, Triệu Tiểu Nhã đột nhiên bắt lấy cổ tay tôi, thì thầm nói: “Anh Tử Trần … Anh mau đi đi ….”

Tôi nắm chặt Đường dao, lắc đầu trả lời: “Anh không đi… Anh ở lại chỗ này, chính là vì muốn giúp mẹ em.”

Tiểu Nhã ngây ngốc nhìn tôi, đôi mắt tôi tuy rằng không có tròng trắng nhưng vẫn khiến người ta cảm thấy xinh đẹp.

Cô ấy tiếp tục nói: “Tử Trần ca, anh đi đi.”

“Chuyện năm đó, anh đã biết hết rồi ….” Tôi nghiêm túc nói: “Tiểu Nhã, em và mẹ của em đều là người đáng thương cả, để anh ở lại giúp mẹ con em, được không?”

Tôi nói với Tiểu Nhã rất chân thành, ai ngờ cô ấy lại thay đổi sắc mặt, lo lắng nói: “Không được ở lại nữa, không được giúp mẹ của em!”

A?

Tôi nhất thời có chút khó hiểu. Tại sao không được giúp Triệu Ngọc Lan? Cô ấy rõ ràng là nạn nhân mà!

Tôi đang thắc mắc thì Triệu Tiểu Nhã đã áp sát vào người tôi, đẩy mạnh tôi một cái.

Tôi cảm thấy bản thấy bị một luồng âm khí bao lấy, thân thể lập tức bay ra ngoài. Trước lúc rời đi, tôi nhìn thấy Triệu Tiểu Nhã đang khóc, cô ấy nức nở nói: “Anh Tử Trần … Em rất thích anh … Anh đi đi … Đừng quay lại nữa … Nhất định không được quay lại nữa.”

Tôi bị trận âm khí đó đẩy ra ngoài lan can ban công, thân thể nhẹ nhàng rơi xuống dưới.

Tiểu Nhã vẫn còn ở trong tầm mắt của tôi, cô ấy quay người lại, đột nhiên lao về phía Triệu Ngọc Lan…

Thế này … thế này là sao?

Tôi rơi xuống tầng một, hai mắt mở to kinh ngạc, không dám tin cảnh tượng vừa mới nhìn thấy.

Vừa rồi Triệu Tiểu Nhã … là lao về hướng Triệu Ngọc Lan sao? Cô ấy vậy mà giúp bà lão đó!

Tôi gấp đến hỏng người, nhanh chóng muốn trèo lên xem rốt cuộc xảy ra chuyện gì, nhưng tôi vừa mới bước lên hai bước, thanh âm của Tiểu Nhã lại lần nữa vang lên:

“Anh Tử Trần, em cầu xin anh mau đi đi. Mang theo ba mẹ anh, rời khỏi ngôi làng này mãi mãi đi … ngôi làng này sắp không còn nữa rồi.”

Tôi không hiểu Tiểu Nhã đang nói cái gì, nhưng lòng tôi rất kiên định, tôi làm sao có thể bỏ rơi cô ấy khi nhìn thấy cô ấy đang gặp nguy hiểm chứ?

Tôi lập tức lại trèo lên lần nữa, kết quả khi tôi vừa lên đến nơi, tôi không khỏi sững người.

Lão bà lúc nãy hẵng còn chiếm thế thượng phong, mà bây giờ đang bị Triệu Ngọc Lan ngoạm đầu!

Triệu Ngọc Lan há cái miệng to đầy máu, từ từ gặm đầu bà lão, rồi tiếp tục ăn đến phần cổ, bả vai …

Mà bà lão đã không còn cử động gì, bà ta mặc cho Triệu Ngọc Lan ăn tươi nuốt sống bản thân, một chút phản kháng cũng không có.

Tôi lặng người nhìn một màn này, cuối cùng thấy Triệu Ngọc Lan dồn sức cắn mạnh một cái, thân thể bà lão trực tiếp hóa thành nhiều mảnh vỡ, giống như những ngôi sao , tiêu tan giữa trời và đất.

Làm sao có khả năng!

Bà lão vậy mà bị cô ấy đánh bại rồi!

Sau khi Triệu Ngọc Lan cắn nuốt xong bà lão, cô ấy giơ tay lên bóp cổ Triệu Tiểu Nhã.

Triệu Tiểu Nhã đau đớn che cổ mình lại, trước mặt Triệu Ngọc lan, cô ấy hoàn toàn không có sức lực đánh trả.

Trong phòng, lại bốc lên một trận âm khí.

Bóng dáng hai người ấy, chầm chậm biến mất trước mắt tôi. Trong căn phòng trống rỗng, chỉ còn đọng lại câu nói của Triệu Tiểu Nhã: “Anh Tử Trần … chạy nhanh đi.”

———————-

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play