Triệu Ngọc Lan không bán thân ? Chị Hồng nói xong làm cho tôi và nha cô cảm thấy như sét đánh bên tai. Tại sao Triệu Ngọc Lan có thể không bán thân mà toàn thôn lại biết là có được ? Sau khi chị Hồng kể lại chúng tôi mới biết được sự thật năm đó. Khi ấy chồng của Triệu Ngọc Lan chết đi, một thời gian dài cô không có kế sinh nhai. Trong nhà còn có mẹ chồng và con gái bụng đói đã mấy ngày. Bởi vì không để mẹ chồng và con gái phải chịu ấm ức, mỗi ngày Triệu Ngọc Lan đều ngồi xe ba bánh của Triệu Hải Kiều ra khỏi thôn lên thị trấn làm ở tiệm cắt tóc. Lúc đó những cô gái khác ở trong tiệm cắt tóc đều không khác gì việc chị Hồng đang làm. Nhưng Triệu Ngọc Lan thì khác, cô thật sự làm công việc cắt tóc cho người ta. Cho dù là tóc của hội chị Hồng thì cũng là do cô ấy làm cả. Triệu Hải Kiều chính là người đầu tiên nói Triệu Ngọc Lan ở bên ngoài bán thân. Người trong thôn đều thích nghe những chuyện tào lao, Triệu Ngọc Lan lại không dám để người khác biết mình đang làm việc ở tiệm cắt tóc vì cô sợ người trong thôn sẽ nói luyên thuyên.
Thử nghĩ mà xem, khi mà những cô gái trong tiệm cắt tóc đều đi bán thân, sẽ có ai tin Triệu Ngọc Lan thật sự là một cô gái trong sạch ? Thế nên Triệu Ngọc Lan đã xin Triệu Hải Kiều sẽ giữ bí mật cho mình, để cảm ơn Triệu Hải Kiều mỗi ngày đưa cô ra khỏi thôn thì đều sẽ đưa cho hắn ta một ít tiền gọi là lộ phí. Nhưng Triệu Hải Kiều này thì chả phải loại tốt đẹp gì. Hắn ta vẫn luôn mê đắm trước nhan sắc của Triệu Ngọc Lan, vẫn luôn lấy lý do hỗ trợ công việc để đến tiệm cắt tóc tìm Triệu Ngọc Lan để đụng tay đụng chân. Đối với việc này, Triệu Ngọc Lan vẫn luôn nhẫn nhịn không dám nói bởi vì Triệu Hải Kiều biết chuyện cô ở đây làm việc, quan trong hơn là trong thôn chỉ có Triệu Hải Kiều ngày ngày lái xe ra ngoài, cô bắt buộc phải chiều lòng hắn ta.
Nhưng Triệu Ngọc Lan là một ngườ phụ nữ có tham vọng, cô muốn tự lực cánh sinh. Vừa kiếm tiến nuôi mẹ già con nhỏ, cô vẫn luôn âm thầm tiết kiệm tiền. Sau này có kiếm đủ được một khoản dự dịnh mở một tiệm cắt tóc riêng ở trêи thị trấn. Như thế cô có thể đưa mẹ chồng và con gái lên thị trấn sinh sống, hơn nữa cũng không cần lo lắng sự quấy nhiễu của Triệu Hải Kiều. Cuối cùng tất cả mọi chuyện đã bị Triệu Hải Kiều biết được, cũng trách Triệu Ngọc quá đơn thuần. Cô cho rằng thỉnh thoảng Triệu Hải Kiều động chân động tay những cũng có mức độ, hơn nữa người ta đã giúp lâu như vậy nên trước khi mở tiệm cô muốn mời Triệu Hải Kiều ăn bữa cơm, nói lời cảm ơn với hắn ta.
Kết quả thì hay rồi, Triệu Hải Kiều phát hiện bản thân sắp mất cơ hội ngọt ngào với Triệu Ngọc Lan thì trong lòng cảm thấy không can tâm, cố ý chuốc rượu cho Triệu Ngọc Lan. Đêm hôm đó Triệu Ngọc Lan ngủ lại ở thị trấn, Triệu Hải Kiều âm thân đột nhập vào phòng thông qua cửa sổ cưỡng bức cô. Sau khi sự việc xảy ra, Triệu Ngọc Lan liền sụp đổ. Cô không ngờ được sự trong sạch của bản thân đã bị làm ô uế, cô hận Triệu Hải Kiều thấu xương. Lúc ấy Triệu Ngọc Lan và chị Hồng vẫn là bạn tốt, cô đem chuyện này nói với chị Hồng, chị ta khuyên cô đừng nói chuyện này ra ngoài, nếu không sau này sẽ chẳng còn mặt mũi nào mà làm người được nữa. Nhưng Triệu Hải Kiều không có ý định buông tha Triệu Ngọc Lan. Hắn ta cho rằng bản thân thành công một lần rồi thì Triệu Ngọc Lan sẽ buông lỏng phòng bị nên hắn ta mặt dày vô sỉ đến tìm Triệu Ngọc Lan. Cô ấy đương nhiên sẽ không cho hắn cơ hội nữa, sau vài lần cãi nhau cuối cùng cũng chỉ thẳng mặt. Con thỏ bị bức quá đà cũng sẽ biết cắn người, huống hồ là Triệu Ngọc Lan.
Cô chửi mắng Triệu Hải Kiều, hơn nữa còn phối hợp với chị Hồng tìm vài tên xã hội dạy dỗ Triệu Hải Kiều một bài học. Nhưng Triệu Hải Kiểu là một người đàn ông, hắn ta bị giáo huấn xong thì liền sinh ra lòng hận thù đối với Triệu Ngọc Lan, quay về thôn bịa chuyện nói Triệu Ngọc Lan ở trêи thị trấn bán thân ở trong tiệm cắt tóc. Lời này nói ra thì cả thôn liền tin luôn. Triệu Ngọc Lan vốn là một góa phụ, người nông thôn thích nhất chính là bịa đặt những câu chuyện về góa phụ. Lúc đấy mọi người rỉ tai nhau bảo khó trách cô ấy làm góa phụ lâu như vậy, cũng chẳng thấy cô ta chăm chỉ làm ruộng mà lại có thể nuôi sống được mẹ chồng và đứa con gái lâu như thế, hóa ta là bán thân.
Trong thôn lan truyền câu chuyện này khiến Triệu Ngọc Lan khó mà chấp nhận được, lập tức đi tìm Triệu Hải Kiều nói chuyên. Hai người xảy ra mâu thuẫn rồi dẫn đến đánh nhau, Triệu Hải Kiều quá tay đánh chết Triệu Ngọc Lan, sau đó ném cô xuống giếng giả vờ như là tự sát. Tôi nghe đến đây, không nhịn được mà nói: “Không đúng, làm sao mà cô biết được là Triệu Hải Kiều đã giết Triệu Ngọc Lan ? Lẽ nào cô cũng ở hiện trường ?”
“Tôi không ở hiện trường”, chị Hồng lắc đầu, “Là chính miệng Triệu Hải Kiều nói với tôi.”
“Tự anh ta nói với cô ?”
“Ừ, khi ấy tôi thấy rất lâu chưa gặp Triệu Ngọc Lan nên đã vào thôn để tìm cô ấy. Kết quả là gặp được Triệu Hải Kiều. Hắn ta sợ tôi làm loạn ở thôn nên đã thừa nhận với tôi là hắn hại chết Triệu Ngọc Lan, còn bảo tôi không được để ý chuyện này.”
“Thế là cô thật sự không quan tâm đến nữa ? Bạn tốt của cô chết rồi, cô lại không nói ra chân tướng, hại mẹ chồng và con gái cô ấy ra nông nỗi này ?”
“Tôi không dám, Triệu Hải Kiều đó là một kẻ độc thân, bố mẹ hắn sớm đã chết rồi, hắn lại chẳng có vợ con, có mỗi một mình, làm sao tôi dám dây vào hắn đây ?”
Lý do của cô làm cho tôi không cách nào nói tiếp được. Tôi biết sự lo lắng của cô không phải là không có lý. Hắn ta là một kẻ không mang theo chút gánh nặng lo lắng nào, nếu như cô vì Triệu Ngọc Lan mà ra mặt, không biết chừng bản thân cũng sẽ đi vào bước đường đó. Tôi sẽ không đứng ở góc độ đạo đức mà trách móc chị Hồng sợ chết mà không nghĩa khí bởi vì chị ta chỉ là sợ chết mà thôi, sợ chết là nỗi sợ của bất cứ ai.
“Giờ đấy Triệu Ngọc Lan biến thành lệ quỷ, chắc hẳn là đau lòng cho kết cục của mẹ chồng và con gái. Đối với cô ấy mà nói, cô từng là hy vọng nhưng … haizz”
Chị Hồng cúi đầu: “Là tôi có lỗi với cô ấy, bao nhiêu năm rồi, cuối cùng tôi cũng dám nói ra chân tướng.”
Nha cô cau mày, lẩm bẩm: “Tôi cứ cảm giác có gì đấy không đúng nhưng không biết là chỗ nào không đúng.”
“Thế thì cô đem mọi chuyện liên kết lại xem.”
“Ừ tôi sẽ làm thế nhưng mà bây giờ nên đưa cậu về trước đã, cậu vẫn nên về trước khi trời tối, nếu như không có bà lão đó bảo vệ tôi lo cậu sẽ có nguy hiểm.” – “Được”
Chúng tôi nói lời tạm biệt với chị Hồng, sau khi lên xe nha cô nghi hoặc nói với tôi: “Cái này vẫn chưa thể giải thích được tại sao Triệu Ngọc Lan sợ hãi bà mẹ chồng đó ? Tại sao cô ta không dám đi vào căn nhà cũ ?”
“Tại sao ma lại sợ ma ?”
“Ví dụ như cả hai chúng ta đều là ma, nhưng giữa chúng ta có hận thù thì sẽ sợ hãi đối phương”, nha cô giải thích, “hoặc là oán khí của tôi lớn hơn cậu nhiều thì cậu cũng sẽ sợ hãi tôi.”
“Bà lão đó là tự sát, Triệu Ngọc Lan là bị giết. Thế thì tự sát thì oán khí cao hơn hay là bị giết cao hơn ?”
Nha cô lắc đầu: “Cái này không dễ đoán, nhưng tôi khẳng định oán khí của Triệu Ngọc Lan không nhỏ, chắc sẽ không xảy ra tình huống oán khí của bà lão đó lơn hơn cô ta quá nhiều.”
Tôi ngồi sau lưng nha cô không ngừng suy nghĩ về chuyện này, đồng thời còn cảm thấy thương tiếc cho Triệu Ngọc Lan. Cô ta quả thật là một người đáng thương. Về đến thôn thì trời cũng sắp tối rồi. Tôi chợt nhìn thấy bên bờ sông gần cổng thôn có rất nhiều người, bọn họ đều đang liên tục lấy nước đổ vào thùng rồi lập tức chạy đi, kể cả bố mẹ tôi cũng ở trong đó. Tôi nhảy xuống khỏi xe, hỏi bố mẹ: “Mọi người đang làm cái gì thế ?”
“Cái tên điên Hàn Đông Khải đó”, mẹ tôi gấp gáp, “hắn ta châm mồi lửa đốt căn nhà hàng xóm cũ, con cũng nhanh chóng giúp dập lửa đi nếu không một lát nữa lan qua cánh rừng là sẽ cháy nhà chúng ta đó.”
Giờ phút này, tôi và nha cô nghe thấy như chết lặng đi. Căn nhà cũ ấy vậy mà cháy rồi.
———————-
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT