Cố Thừa Trạch cũng không ở trong nhà Lê Tử Ngôn quá lâu, dù sao giới tính của hai người khác nhau, Cố Thừa Trạch cũng không muốn mang ảnh hưởng xấu đến Lê Tử Ngôn.
Chẳng qua lúc rời đi, mèo trắng nhỏ lại lưu luyến không nỡ rời xa báo đen, liên tục kêu "meo meo" vừa đáng thương vừa đáng yêu, làm cho báo đen to lớn đau lòng không thôi, nó nhìn chủ nhân của mình, rồi lại nhìn mèo trắng đang nắm lấy móng vuốt của mình, cúi đầu liếm liếm trên đầu lông xù của mèo trắng nhỏ.
Rõ ràng là hành động giữa thú lượng tử, nhưng không hiểu sao hai người trong phòng đều cảm thấy có chút không được tự nhiên, một đường từ mặt đến cổ của Lê Tử Ngôn đều đỏ bừng, thậm chưa còn quên luôn việc có thể thu hồi lại thú lượng tử, ngồi xổm xuống ôm lấy Túi Sữa.
"A, tạm biệt thầy Cố."
Lê Tử Ngôn cúi đầu, tay đặt trên đầu mèo nhỏ, không để cho đối phương nhìn ra cảm xúc trong mắt mình, nhưng mèo nhỏ lại thẳng thắn hơn chủ nhân của nó, đưa ra móng vuốt nhỏ mềm mại, nhìn thẳng về phía báo đen và Cố Thừa Trạch.
"Tạm biệt, buổi tối đi làm phải cẩn thận."
Trình Hàm hít sâu một hơi, ném tờ giấy có tên Lê Tử Ngôn đã bị xé nát xuống đất, biểu cảm không còn phù hợp với tính cách của cô.
Ai cũng đừng nghĩ đến việc cướp đi Cố Thừa Trạch, ai cũng đừng nghĩ có thể thay thế địa vị của cô trong lòng Cố Thừa Trạch, tuyệt đối không thể!
Nắm chặt hai tay, Trình Hàm hung hăng thở một hơi dài, nhưng sự dữ tợn trong mắt không giảm đi nửa phần.
"Lúc ấy tại sao lại nghĩ sẽ trở thành bác sĩ?"
"Bởi vì gia đình, người trong nhà em đều là quân nhân, mà thể chất của em lại không theo kịp, muốn làm lính cũng không vượt qua được khảo hạch nên chỉ có thể làm bác sĩ, coi như cũng có thể vì dân phục vụ."
Nhất thời hương hoa trà trong chăn nệm tràn ngập vào lòng, Bánh Sữa trắng mềm nằm ở bên cạnh cũng ngoan ngoãn nhu thuận, ánh mắt ngấn nước nhìn về phía hắn, khiến cho Cố Thừa Trạch trong nháy mắt hoảng hốt.
Nuốt một ngụm nước miếng, Cố Thừa Trạch cúi đầu che đi vẻ chiếm hữu trong mắt mình. Nhưng người đối diện lại đưa tay tháo kính của hắn xuống.
"Thầy Cố, nghỉ ngơi thật tốt, ngủ ngon."
Thì ra chỉ một câu nói đơn giản cũng có thể gợi lên ý nghĩ kiều diễm nhất trong lòng người, Cố Thừa Trạch nhìn Lê Tử Ngôn nhắm mắt lại, tim đập mạnh mẽ, cứ như vậy lẳng lặng chờ đối phương ngủ, không biết qua bao lâu mới thu hồi ánh mắt tham lam của mình, tiến lên ôm lấy Lê Tử Ngôn, nhắm mắt lại.
Hai người cũng ngủ không được bao lâu, khoảng một tiếng sau đã tỉnh dậy, Liệt Phong cõng Túi Sữa canh giữ ở cửa, tinh thần hai người đều phấn chấn.
Đặc biệt là Cố Thừa Trạch, trong mắt, khóe miệng và giữa lông mày đều lộ ra vẻ thoải mái cùng đắc ý, ai không biết còn tưởng rằng hắn vừa mới đi tiêm máu gà, chứ không phải là chỉ vì ngủ một giấc.