Editor: Uyên Uyên
Lê Tử Ngôn bị Hàn Diệc Triết ôm vào trong ngực, ngoan ngoãn đáp lại, hoàn toàn không ngờ mình bị người này lừa vào tròng, chờ cậu phản ứng lại, trên mặt đối phương đã tràn đầy nụ cười mãn nguyện.
"Diệc Triết, đừng nghịch, em dọn ra ngoài làm gì, em mới học năm nhất thôi."
"Sống cùng bạn trai em, anh không muốn em ở cùng anh sao?"
Hàn Diệc Triết vùi mặt trước ngực Lê Tử Ngôn, giả bộ đáng thương, nhưng trên mặt lại đầy thỏa mãn, cảm thụ thân thể mềm mại và hương thơm thanh nhã trên người Lê Tử Ngôn:
"Anh, dù sao em cũng đã nói với thầy phụ trách rồi, thầy cũng đồng ý, em đã nộp đơn trên ứng dụng trường, bây giờ anh đuổi em đi cũng vô ích."
"......"
"Quần áo em cũng cất rồi, anh cho em ở lại đi mà, em thật sự muốn sống chung với anh, sau này em sẽ dọn phân mèo, em sẽ mua đồ ăn, em sẽ giặt quần áo."
Hàn Diệc Triết là thiếu niên dương quang sáng lạn, mỗi ngày đều tràn đầy sức sống, nhưng diện mạo và cách cư xử của hắn lại khiến người ta cảm thấy rất đáng tin cậy. Hắn chỉ khi đối mặt với Lê Tử Ngôn mới lộ ra tư thái như vậy, mà Lê Tử Ngôn cũng hết lần này tới lần khác nhượng bộ. .
Truyện Cung ĐấuSuy nghĩ một hồi, nghĩ đến một ngày nào đó mình có thể sẽ rời đi, trong lòng Lê Tử Ngôn có chút không nỡ cùng khó chịu, liền gật đầu đồng ý.
Hai người ăn cơm xong chỉ đơn giản thu dọn, ngày hôm sau mang một số vật dụng cần thiết trong ký túc xá về phòng cho thuê, sau đó đi đến cửa hàng thú cưng gần trường.
"Xin chào quý khách, xin hỏi có nhu cầu gì không? A, là Tiểu Ngôn sao?"
"Chị Phỉ Phỉ."
Lê Tử Ngôn cười với nhân viên bán hàng, đưa món quà nhỏ đã chuẩn bị trong tay:
"Chị Phỉ, chúc mừng năm mới!"
"Cảm ơn em, Tiểu Ngôn! Em cũng quá chu đáo rồi, còn chuẩn bị quà cho chị, chị còn chưa chuẩn bị gì cho em cả!"
"Chị Phỉ đừng nói như vậy, em nên là người cảm ơn chị mới đúng, chị đã giúp em chăm sóc Bánh Sữa mà!"
Lê Tử Ngôn liên tục xua tay, trên mặt mang theo ý cười:
"Hôm nay em đến đón Bánh Sữa."
"Được rồi, đi theo chị."
Nhân viên bán hàng cẩn thận cất món quà đi rồi nhìn Lê Tử Ngôn, ánh mắt đặt lên bóng dáng cao lớn phía sau Lê Tử Ngôn:
"Đây là bạn của em sao?"
"Đây là..."
Lê Tử Ngôn hơi dừng một chút, trên mặt lập tức ửng hồng, chớp chớp mắt nhìn Hàn Diệc Triết, rồi lại nhìn nhân viên bán hàng, nhân viên bán hàng cũng không phải người chậm hiểu, lập tức nhận ra được quan hệ giữa hai người không bình thường.
"Đây là bạn trai em."
"Đây là bạn trai của em sao, bảo sao, hai người thật sự xứng đôi!"
"Cám ơn."
Lời này là Hàn Diệc Triết nói, là chân thành cảm ơn. Thật ra, hắn không ngờ Lê Tử Ngôn lại thản nhiên thừa nhận quan hệ giữa hai người như vậy, bởi vì trong lòng hắn kỳ thật vẫn có chút bất an. Dù sao Lê Tử Ngôn cũng quá ưu tú, luôn có thể thu hút sự chú ý của nhiều người.
Nhưng mà hắn không nghĩ tới Lê Tử Ngôn chỉ dùng một câu nói đơn giản đã có thể xoa dịu được trái tim của hắn.
Trầm mặc đi theo bên cạnh Lê Tử Ngôn, ánh mắt Hàn Diệc Triết ôn nhu, trong mắt lóe lên một tia vui mừng.
Trước kỳ nghỉ, vì sợ mèo hoang chết cóng ở bên ngoài, Lê Tử Ngôn đã trả một phần phí, đưa mèo mẹ và một tổ mèo con đến cửa hàng thú cưng gần đó nuôi dưỡng, khử trùng mèo hoang, sau đó liên lạc với một số người nhận nuôi.
Bởi vì thành phố ở phía bắc, nhiệt độ vào mùa xuân và mùa đông rất thấp, không thích hợp cho mèo hoang sống ở bên ngoài, trước đó Lê Tử Ngôn đã nhìn thấy vài bài đăng về tin tức mèo hoang chết ở trong trường.
Nhân viên bán hàng đem bé tam thể còn lại bỏ vào trong lồng mèo, đưa cho Lê Tử Ngôn, bị Hàn Diệc Triết cầm lấy:
"Những con mèo con khác em cứ yên tâm, đều đã có người tốt nhận nuôi, trong cửa hàng cũng có ghi lại thông tin của những người này, sẽ thường xuyên đến kiểm tra sức khoẻ của mèo. Còn mèo mẹ này ở lại cửa hàng của tụi chị, chị thấy nó rất thích sống ở đây, mấy ngày nay nó luôn đi xuống tầng dưới lúc tụi chị làm việc, rất nhiều khách thích nó lắm."
"Có chị giúp đỡ, em thật sự yên tâm."
Lê Tử Ngôn nhìn bé tam thể trong lồng mèo, hướng Lê Tử Ngôn mềm mại kêu meo meo, còn cọ cọ vào mặt kính, giống như muốn chạy đến trong ngực Lê Tử Ngôn.
Sau khi mua một ít thức ăn và đồ ăn nhẹ cho mèo, Lê Tử Ngôn và Hàn Diệc Triết mới chính thức nói lời tạm biệt với nhân viên bán hàng, lúc rời đi, con mèo mẹ mà Lê Tử Ngôn cứu lúc trước đi tới, cọ cọ ống quần cậu, như đang nói lời tạm biệt với cậu.
Cuộc sống mới của một gia đình ba người bắt đầu.
Hàn Diệc Triết không muốn che giấu quan hệ giữa hắn và Lê Tử Ngôn, thấy Lê Tử Ngôn cũng không phản đối, về sau tú ân ái không kiêng nể gì, khiến cho một đám người đỏ mắt.
Không nói đến chuyện hắn và Lê Tử Ngôn ở chung đã khó chịu như thế nào, chỉ nói rằng khi hắn chuyển ra khỏi ký túc xá thôi cũng đủ khiến Bạch Hạo Hiên buồn bực.
Tất nhiên cảm giác của cậu ta như thế nào cũng không ảnh hưởng đến Hàn Diệc Triết và Lê Tử Ngôn, sau khi hai người xác định quan hệ, sự ăn ý giữa hai người càng tăng thêm, ngay cả Lê Tử Ngôn cũng không ngờ cậu và Hàn Diệc Triết lại có thể hoà hợp như vậy.
"Diệc Triết, đến ăn cơm!"
Lê Tử Ngôn đặt bữa tối lên bàn, nhưng không thấy Hàn Diệc Triết đi ra, đi đến phòng ngủ mở cửa, nhìn thấy Hàn Diệc Triết đang cầm điện thoại.
Đối phương nghe thấy tiếng mở cửa, hoảng hốt vội vàng khóa điện thoại, sau đó cất vào túi, bước tới cửa.
"Anh, anh tới khi nào?"
"Vừa mới tới, kêu em đi ăn cơm, đã mệt cả ngày, còn không biết đói?"
"Thơm quá! Anh, anh làm thịt bò củ cải à?"
"Đúng vậy, không phải mấy ngày trước em nói muốn ăn sao, anh mới đi mua thịt bò, mau ra ăn."
"Vất vả cho anh rồi."
Hàn Diệc Triết cúi đầu hôn lên môi Lê Tử Ngôn, hai người môi răng hòa hợp, cho đến khi nhiệt độ tăng lên, Lê Tử Ngôn có chút không thở nổi, mới đẩy đối phương ra:
"Đừng nghịch, mau đi rửa tay ăn cơm."
"Ừm."
Trong mắt Hàn Diệc Triết mang theo tình yêu không hề che giấu, lại hôn Lê Tử Ngôn mấy cái, mới xoay người đi rửa tay.
Tuy nhiên Lê Tử Ngôn đứng ở phía sau hắn, ánh mắt mang theo dò xét và thăm dò. Cậu để ý mấy ngày nay, trạng thái của Hàn Diệc Triết rất không thích hợp, cứ che che giấu giấu, giống như đang cất giấu cái gì đó, hơn nữa ánh mắt khi nhìn cậu, cảm giác không giống như trước kia, giống như nhiều hơn một phần...khao khát?
[Ký chủ có cần tôi giúp đỡ không? Có thể điều tra lịch sử trò chuyện của hắn.]
".....Tại sao bây giờ mới nói cho ta biết, trước đây sao không nói?"
[Tôi nghĩ rằng với khả năng của ký chủ có thể dựa vào chính mình để hoàn thành nhiệm vụ.]
"Cảm ơn sự tin tưởng của mi, ta không cần kiểm tra lịch sử trò chuyện, kiểm tra lịch sử tìm kiếm của hắn đi, ta vừa mới nhìn thấy hắn đang sử dụng trình duyệt."
[Ký chủ, xin vui lòng chờ một chút.]
Đợi đến khi hai người ăn cơm tối xong, Hàn Diệc Triết đi rửa bát, Lê Tử Ngôn ở cửa sổ sát đất ôm mèo con thư giản.
[Đã tìm thấy, nhưng ngài có chắc chắn muốn biết?]
"Có chuyện gì vậy, ta không thể nhìn sao?"
[Không phải...hình ảnh sẽ xuất hiện trong tâm trí của ngài, ngài có thể tự mình kiểm tra.]
Lê Tử Ngôn gật đầu, nhắm mắt lại, không bao lâu lại mở mắt ra, vẻ mặt có hơi vượt sức tưởng tượng.