Thế giới thứ chín: Tàn nhẫn thích khống chế gợi đòn công X Trà xanh mỹ nhân dụ thụ
Editor: Uyên
"Giết người...giết người!"
Một tràn âm thanh kinh hoảng và sợ hãi vang vọng trong kho hàng vắng vẻ, giây tiếp theo một lưỡi dao sắc bén đâm xuyên qua cổ họng một người đàn ông, máu tươi phun lên mặt người bên cạnh.
"Giết người? Bây giờ không còn như hồi đó nữa đâu, mấy người tốt nhất nên hiểu rõ đi. Ai lên tiếng nữa thì sẽ có kết cục giống hắn!"
Người đàn ông mặc quân phục màu đen tàn khốc, trong tay cầm súng, khom lưng rút dao găm ra khỏi cổ họng người kia, lắc lắc cho máu nhỏ xuống đất.
Người xung quanh im lặng như hến, chỉ nghe thấy tiếng nức nở rất nhỏ, ôm nhau không dám phát ra tiếng động.
Mùi hôi thối cùng mùi tanh của máu quanh quẩn xung quanh khiến người ta buồn nôn, nhưng không ai dám phản ứng.
Người đàn ông liếc mắt nhìn đám người đang sợ đầu rút đuôi, khóe miệng kéo lên một nụ cười khinh miệt rồi đi tới bên cửa sổ nơi một người đàn ông cao lớn đang đứng, trong tay hắn còn kẹp nửa điếu thuốc chưa châm lửa.
"Anh Hàn, những người còn lại thì sao?" Hai tay Trần Khoáng Viễn cầm súng, thở ra một hơi trầm giọng nói.
Y nhìn người cao lớn đứng trước mặt mình, trong lòng không khỏi rụt rè, không phải do y sợ người này mà vì khí chất của người này thật sự làm cho người ta sợ hãi, mặc dù hai người là đồng đội cũ quen biết từ lâu nhưng khó có thể xem nhẹ chuyện này.
Hàn Lâm Hạ kẹp điếu thuốc ở ngón tay bỏ vào túi trước ngực, liếc nhìn đám người đang co rúm trong kho hàng, lạnh lùng nói, "Kiểm tra người có dị năng thì mang theo, còn lại...tự sinh tự diệt."
"Được!"
Trần Khoáng Viễn gật đầu rồi xoay người đi qua, bọn họ là quân nhân nhưng đó là chuyện trước kia, bây giờ không thể so được, ở mạt thế chỉ có lòng tốt cùng tình người thì không thể sống nổi, bọn họ đã trải qua nhiều thiệt thòi như vậy rồi.
Dựa vào tường, Hàn Lâm Hạ nhìn đám người khóc lóc nhưng lại không dám phát ra âm thanh, nhìn khoé miệng vui mừng của những người còn sống, trào phúng hừ lạnh một tiếng.
Ai cũng ích kỷ, khi đối mặt với cái chết thì chắc là chỉ có rất ít người sẽ chắp tay nhường cơ hội sống sót cho người khác.
Đây là bản chất của con người, nhưng cũng chính vì thế mới khiến người ta biết xấu hổ.
Cuối cùng bọn họ chỉ mang đi ba người, những người còn lại đều là người không có dị năng cũng không có năng lực tự bảo vệ. Nhưng trước khi đi, Hàn Lâm Hạ vẫn để lại một ít đồ ăn và vũ khí.
Có thể tồn tại hay không là phụ thuộc vào bản thân họ.
Những tang thi gần đó đều đã bị giết gần hết, xung quanh nồng nặc mùi hôi thối khiến người ta ghê tởm nhưng cũng không kén cá chọn canh, dù sao còn sống đã rất may mắn rồi. Ba người được mang đi ngồi chung một chỗ, coi như cũng ý thức được nên không nói gì, cũng không có ý đồ phản kháng.
Bạch Kính Triết liếc nhìn về phía sau rồi quay đầu nhìn Hàn Lâm Hạ, "Boss, bây giờ chúng ta đi đâu?"
Nơi họ tạm cư trú đã bị tang thi tấn công, bây giờ chỉ có thể đi nơi khác.
"Đảo Rắn Chuông."
"Đảo Rắn Chuông?"
Bạch Kính Triết hơi nhíu mày, tìm tòi thông tin trong trí nhớ mình, "Đó không phải là địa bàn của Vương Thành sao? Thực lực của bọn họ không tệ, chúng ta đến đó..."
"Nơi đó có tài nguyên rất tốt, địa hình cũng thuận lợi."
"Dù vậy nhưng lúc trước Vương Thành cũng là xã hội đen, chúng ta đến e là không được bình yên đâu."
Hàn Lâm Hạ dựa vào cửa sổ xe khuỷu tay chống đầu, "Không được yên thì giết."
"Hiểu rồi, anh Hàn rất khí phách." Bạch Kính Triết chỉ hơi sửng sốt rồi lập tức mỉm cười, bọn họ theo Hàn Lâm Hạ vào sinh ra tử, chưa bao giờ sợ những chuyện này.
Sáu tháng trước, bầu khí quyển đột nhiên thay đổi, đủ loại thời tiết khắc nghiệt xuất hiện, thậm chí vào tháng mười một cũng không thấy bông tuyết, ngược lại nhiệt độ tăng cao khiến mọi người chỉ có thể mặc áo tay ngắn ra ngoài.
Năm tháng trước, động thực vật bắt đầu thay đổi, mèo và chó bắt đầu biến dị, còn có sư tử và hổ "dị tật" đều trở thành đối tượng đưa tin của các phương tiện truyền thông.
Lúc này, con người vẫn chưa phát hiện ra dấu hiệu nguy hiểm.
Bốn tháng trước, dịch cúm bùng phát trên toàn thế giới, sự bất thường liên tiếp khiến một số nhà khoa học nghi ngờ, các nhà lãnh đạo Trung Quốc cũng nhận ra điều gì đó không đúng và bắt đầu điều tra.
Nhưng tất cả đã quá muộn.
Đột nhiên nhật thực xuất hiện, mặt trời trở nên đỏ rực, con người có dấu hiệu biến thành tang thi như trong phim, thế giới chìm trong hỗn loạn.
Hàn Lâm Hạ và Bạch Kính Triết là bộ đội đặc chủng, sau khi tận thế nổ ra, tính tổ chức và kỷ luật khiến bọn họ rất nhanh đã ổn định và thành lập một tiểu đội.
Nhưng lúc này thế giới đang hỗn loạn, bọn họ mất liên lạc với quân đội nên chỉ có thể tự hành động, nghĩ cách tìm được một đội quân.
Chẳng qua bọn họ lại không ngờ tới, sau khi tìm được đội quân, chào đón bọn họ không phải là bến đỗ an toàn mà tình huống lại càng thêm nguy hiểm.
Tình huống nguy hiểm sẽ phơi bày những suy nghĩ chân thật nhất và cái thiện ác của bản chất con người, Hàn Lâm Hạ mang theo tiểu đội một đường giết tang thi, rốt cục cũng tìm được lãnh đạo cấp trên của mình.
Hắn vốn định hợp tác với lãnh đạo, cùng đội viên của mình xây dựng lại quân khu, cứu giúp vài người còn sống sót nhưng hắn không ngờ nỗi sợ hãi đói khát trong một thời gian dài đã làm cho những chiến hữu lãnh đạo tốt trong lòng hắn mất lý trí, Hàn Lâm Hạ trở thành món ăn ngon miệng trong mắt bọn họ.
Nhìn đồng đội thường gọi là anh em thậm chí là vào sinh ra tử bại lộ ra bộ mặt hung ác xấu xí như vậy, thế giới của Hàn Lâm Hạ gần như sụp đổ, nếu như không phải còn vài anh em bên cạnh thì không biết còn có thể sống đến bây giờ hay không.
Hàn Lâm Hạ nhắm mắt lại, vẻ mặt lạnh lùng, giữa lông mày còn mang theo thù địch, hắn đưa tay vuốt ve vết sẹo trên mặt mình, khóe miệng nở một nụ cười lạnh, chỉ trong ba tháng mà hắn đã xem qua đủ kiểu khẩu phật tâm xà, hiện tại hắn chỉ tin bản thân mình, chỉ nghĩ phải tồn tại.
Đoàn xe chạy suốt hai ngày, cũng may trên đường rất yên bình, cũng không gặp trúng tang thi, xem như đã an toàn đến Đảo Rắn Chuông.
Căn cứ Đảo Rắn Chuông có lính canh nghiêm ngặt, ngăn cản xe của Hàn Lâm Hạ.
Hàn Lâm Hạ nhảy xuống xe, trong tay cầm súng sải bước về phía trước, trước kia hắn là bộ đội đặc chủng, dáng người cao ngất cường tráng, đứng ở đó thôi đã làm cho người ta có cảm giác áp lực, huống chi hiện giờ toàn thân hắn tràn đầy khí lạnh, ánh mắt vừa liếc qua liền làm người ta mềm chân.
Người gác cổng chỉ là hai người có chút dị năng, thấy nhân vật lợi hại như Hàn Lâm Hạ còn sợ hơn khi gặp tang thi, chỉ có thể kiên trì trốn ở phía sau hàng rào tra hỏi.
"Mấy người là ai?! Từ đâu đến!"
"Đội đột kích Phi Ưng, tìm ông chủ của mấy người."
Trần Khoáng Viễn tiến lại gần nhếch mép cười, "Mau thông báo với ông chủ đi, làm mất thời gian của chúng tôi thì đừng trách tôi chưa nhắc nhở."
Trang bị của Hàn Lâm Hạ đều là đồ quân dụng, tất cả đều rất tinh vi, chỉ cần liếc mắt một cái đã biết có bao nhiêu hung tợn, người gác cổng run rẩy liếc nhau rồi cầm bộ đàm thông báo.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT