Khi Hàn Thạc từ phòng tắm đi ra, Lê Tử Ngôn đang ngồi trên giường, chăn bông mềm mại che phủ hai chân, chỉ lộ ra nửa người trên, tóc cậu hiện tại đã khô được một nửa, có hơi bông xù, làm nổi bật làn da trắng nõn.

Bước chân của Hàn Thạc giống như bị đông cứng, đứng ở cửa phòng tắm. Thật lâu sau vẫn không nhúc nhích, hắn không dấu vết đánh giá khuôn mặt Lê Tử Ngôn, cổ áo hơi trễ xuống, nhìn da thịt trắng nõn lộ ra, âm thầm thở dài, hai tay siết chặt, vẻ mặt bình tĩnh đi đến bên giường.

"Hay là tôi ngủ ở phòng khác, tôi..."

"Nhà tớ chỉ có phòng ngủ chính và phòng ngủ phụ, ba mẹ tớ ở phòng ngủ chính, tớ ở trong phòng ngủ phụ."

Lê Tử Ngôn dứt lời liền vén chăn đi xuống giường, mở tủ quần áo lục lọi, ôm ra một cái chăn khác:

"Lớp trưởng, cậu ngủ ở trên giường tớ đi, tớ nằm dưới sàn cũng được."

"Không sao, chúng ta ngủ chung đi, tôi chỉ là sợ lấn vào cậu."

Kỳ thật Hàn Thạc nhớ lại, hắn hoàn toàn không cần bận tâm, dù sao lúc trước hai người cũng đã cùng nhau ngủ trưa, lúc này thẹn thùng có ích lợi gì.

Huống chi buổi chiều bọn họ còn xảy ra bầu không khí mập mờ như vậy, hiện tại né tránh sẽ khiến quan hệ hai người càng thêm xấu hổ.

Lê Tử Ngôn ôm chăn bông đứng tại chỗ có hơi do dự, nhất thời không biết nên làm gì. Hàn Thạc nhìn ra sự do dự của cậu, lấy chăn trong tay cậu nhét vào lại tủ quần áo, kéo cậu nằm lên giường.

"......Lớp trưởng, tớ tắt đèn."

"Ừm."

"Lớp trưởng, chúc ngủ ngon."

"Ngủ ngon..."

Ánh đèn ở đầu giường chợt tối đi, trong phòng chỉ có thể thông qua ánh trăng nhỏ xuyên qua ngoài cửa sổ nhìn thấy tình huống bên cạnh. Hàn Thạc nhắm mắt lại, tâm tư rối loạn mãi không bình tĩnh được, cuối cùng vẫn mở mắt ra, nhẹ nhàng quay đầu, không phát ra tiếng động.

Lê Tử Ngôn nằm thẳng người, Hàn Thạc từ góc độ này chỉ có thể nhìn thấy khuôn mặt nghiêng của cậu, nhìn thấy sống mũi thẳng thanh tú, bao gồm cả sườn mặt tinh xảo.

Tiếp xúc gần gũi như vậy không thể nghi ngờ là một sự kích thích thị giác, ngay cả trong hoàn cảnh tối tăm như vậy, cũng không ảnh hưởng đến sự quyến rũ và vẻ đẹp của Lê Tử Ngôn.

Hai người đắp chung một cái chăn, đại khái là bởi vì thời tiết tương đối nóng, Lê Tử Ngôn chỉ dùng chăn mỏng nhẹ, quần áo của cậu cũng rất mỏng manh, lồng ngực phập phồng theo nhịp thở, rõ ràng biên độ không lớn lại có thể toả ra một mùi hương nhàn nhạt.

Hai người ở trường ngủ ở giường sát nhau, hơn nữa thường xuyên tiếp xúc thân mật, Hàn Thạc đã quen thuộc với mùi hương đặc trưng trên người cậu. Chỉ cần ngửi thấy mùi hương này, Hàn Thạc liền có thể phân biệt được đối phương là ai.

Cậu có đang thích ai không?

Có.

Đối thoại lúc chiều hiện lên trong đầu, hình ảnh hai người dính nhau lại xuất hiện trước mắt. Không thể trách Hàn Thạc suy nghĩ nhiều, lúc Lê Tử Ngôn nhìn về phía hắn, trong ánh mắt luôn phát ra sự sùng bái mà cậu chưa bao giờ thể hiện với người khác.

Ngay cả một chút ngưỡng mộ đã được che giấu bởi sự tự ti và cẩn thận, nhưng vẫn lộ ra dấu vết rõ ràng.

Hàn Thạc vươn tay muốn sờ hai má Lê Tử Ngôn, lúc sắp chạm tới thì lập tức dừng lại, thu tay về.

Hắn lại lẳng lặng nhìn chăm chú, thở dài một hơi, trong đêm yên tĩnh đặc biệt rõ ràng, sau đó chậm rãi nhắm hai mắt lại.

Không biết qua bao lâu, hô hấp của hắn dần dần ổn định, mà người bên cạnh hắn tưởng như đã ngủ rồi lại mở mắt ra.

Lê Tử Ngôn nghiêng người, duy trì tư thế đối mặt với Hàn Thạc, không nói một lời đánh giá khuôn mặt lúc ngủ của Hàn Thạc.

Khi lần đầu tiên nhìn thấy khuôn mặt của Hàn Thạc, cậu đã bị nam sinh này làm cho kinh diễm, Hàn Thạc thật sự rất đẹp trai, tràn đầy hormone nam tính mạnh mẽ, từ lông mày của hắn có thể nhìn ra là một người chính trực, mà những hành động sau này của hắn cũng xác nhận đúng suy đoán của Lê Tử Ngôn.

Hàn Thạc thực ra là người ngoài lạnh trong nóng, nhìn như tính cách lãnh đạm, nhưng trên thực tế rất dễ mềm lòng. Không lên tiếng ngăn cản việc bắt nạt Lê Tử Ngôn, không phải bởi vì hắn không muốn tò mò chuyện của người khác. Mà bởi vì nếu hắn thực sự ra tay, có lẽ các bạn cùng lớp sẽ không bắt nạt cậu nữa, nhưng cũng sẽ không còn tôn trọng hắn.

Có thể nhìn ra được các nam sinh khác đều ngưỡng mộ và tôn trọng Hàn Thạc, nếu lúc đó hắn lên tiếng, tất nhiên các nam sinh khác cũng không muốn để ý.

Hơn nữa cậu nhìn giường trong ký túc xá, bảng tên giường của Hàn Thạc trên thực tế là tên của Lâm Dương, nói cách khác ngay từ đầu, giường Lâm Dương và Lê Tử Ngôn mới là nằm sát cạnh nhau, về sau Hàn Thạc mới đổi lại.

Sau đó Lê Tử Ngôn chậm rãi hoà nhập với lớp, Hàn Thạc cũng chưa từng gọi cậu bằng biệt danh gì. Vẫn lịch sự gọi tên cậu. Tuy rằng điều này nhìn qua thấy không được thân thiết lắm, nhưng điều này mới phù hợp với tính cách của Hàn Thạc, rất biết cách giữ lòng tự trọng cho Lê Tử Ngôn. Thật ra linh hồn Lê Tử Ngôn đã là một người trưởng thành, nếu quay lại là thiếu niên trước kia có lẽ hắn đã để lại hình bóng ở trong lòng cậu

"Sau khi ta ở bên cậu ấy, nếu ta chia tay thì sẽ có hậu quả gì xấu không?"

"Tại sao ký chủ lại muốn hỏi điều này?"

"Ta không muốn lừa dối cậu ấy suốt đời. Cậu ấy là một chàng trai tốt, ngay cả khi ta có thể diễn, tỏ vẻ như yêu cậu ấy, nhận được tình cảm mà cậu ấy dành cho ta, cũng đáp lại anh ấy tình cảm của mình, nhưng đây vẫn không phải là yêu."

Lê Tử Ngôn duỗi tay, chậm rãi ôm lấy cánh tay Hàn Thạc:

"Hắn lẽ ra lúc trước là thích con gái, cho dù không thích nữ sinh, ta cũng không hy vọng hắn dành cả cuộc đời sau này giao cho ta, hắn xứng đáng với điều tốt hơn."

"Ký chủ có thể yên tâm rằng sau khi thành công hoàn thành nhiệm vụ công lược, ngài có thể lựa chọn kết thúc nhiệm vụ ở thế giới này và tiếp tục thực hiện mục tiêu ở thế giới khác."

"Điều gì sẽ xảy ra với thế giới này nếu ta rời đi? Hàn Thạc vẫn còn sống chứ? Liệu còn tồn tại dấu vết của ta trên thế giới này không?"

"Rất tiếc, điều này không nằm trong phạm vi của tôi và cũng không có quyền truy cập. Nhưng ngài cũng có một lựa chọn thứ hai, đó là ở lại trong thế giới này cho đến khi cuộc sống của đối tượng công lược kết thúc."

Lê Tử Ngôn dãn ra lông mày đang nhíu chặt, cậu đúng là muốn sống, muốn trở về thế giới của mình, nhưng cậu cũng không muốn lừa gạt tình cảm của người khác.

Có lẽ lúc đầu, cậu cảm thấy thế giới này chỉ là một thế giới hư cấu. Nhưng từ từ hoà hợp, cậu phát hiện người tên Hàn Thạc này cũng không phải chỉ là một chuỗi số liệu, hắn là một người có tình cảm chân thật của mình.

Tâm tình hiện tại của cậu cực kỳ phức tạp, cậu vừa hy vọng có thể hoàn thành nhiệm vụ, vừa không muốn lừa gạt tình cảm của Hàn Thạc, khiến Hàn Thạc phải trả giá sai lầm.

"Bây giờ việc công lược của ngài vẫn chưa thành công, đầu tiên là nên tiếp tục thực hiện nhiệm vụ của ngài, đợi cho đến khi kết thúc rồi hãy đưa ra quyết định."

'"....Được rồi."

Lê Tử Ngôn nâng cánh tay chống nửa người dậy, từ từ nhích lên trên, tiến tới hai má Hàn Thạc, dùng đôi môi mềm mại của mình nhẹ nhàng cọ xát, cuối cùng ở bên môi Hàn Thạc hạ xuống một nụ hôn.

"Cậu sẽ thích tớ sao..."

Cậu không chú ý tới, người vốn đã ngủ đang khẽ cuộn chặt ngón tay đặt ở bên giường.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play