Editor: Uyên Uyên

Thời tiết mùa hè rất khó chịu, cho dù trốn ở trong phòng cũng làm cho người ta cực kỳ nóng bức, Lê Tử Ngôn lúc thì dùng quạt, lúc thì dùng khối băng, nhưng cũng không thể nào dễ chịu dưới thời tiết này.

Khí trời nóng bức khiến mọi người trở nên cáu gắt và không muốn vận động, Lê Tử Ngôn sau khi đến sân huấn luyện cho đến nay vẫn không ra ngoài. Sở Hằng cũng hiểu điều đó, dưới thời tiết oi bức này rất dễ dẫn nhiệt vào người, cho nên hắn cứ cách hai ba ngày lại đến Vương phủ, cùng Lê Tử Ngôn chơi cờ, nói chuyện phiếm, hoặc kể cậu nghe chuyện trong quân binh để giải sầu.

"Mấy ngày nay ngươi cứ ở trong Vương phủ với ta, chắc là rất nhàm chán."

"Không có, là ngươi lo lắng nhiều rồi, nói chuyện phiếm với ngươi rất thoải mái."

Lê Tử Ngôn mỉm cười, đem cờ trong tay hạ xuống, một tay chống đầu hơi nghiêng đầu, mái tóc dài mềm mại thả xuống, câu đi sự chú ý và tầm mắt của Sở Hằng.

"Không hiểu sao mấy ngày nay thời tiết cứ luôn nóng, không bằng đến sân huấn luyện một chuyến đi, ngươi cũng nhiều ngày rồi không đến."

"Cũng được."

Bởi vì đang ở trong trạng thái nghỉ ngơi, sân huấn luyện đã có phó tướng cùng các tham mưu trấn giữ, Sở Hằng không cần phải qua xem mỗi ngày, nên trong khoảng thời gian này yên tâm ở cùng với Lê Tử Ngôn, cũng đã lâu rồi chưa qua xem tình hình.

"Vậy hôm nay sau khi trở về ta sẽ an bài, ngày mai chúng ta cùng đi qua."

"Được, thật ra ta cũng muốn cưỡi ngựa, đã lâu rồi ta không có cảm giác cưỡi trên lưng ngựa."

"Vương gia biết cưỡi ngựa?"

"Đương nhiên, Hoàn Chi không nên xem thường ta, tuy ta cưỡi không tốt, nhưng đã được học từ nhỏ, chỉ tại thể lực của ta nên không thường cưỡi ngựa, chỉ có thể để nó chậm rãi đi dạo với ta."

Lê Tử Ngôn tự giễu cười cười, lại ho nhẹ vài tiếng, cầm tách trà ở bên cạnh uống một ngụm, nhưng lại không phải là tách trà như bình thường, không bằng nói là một ly rượu thì đúng hơn.

Bên trong cũng không phải là trà xanh, mà là nước ô mai còn bỏ thêm vài khối băng, cũng không biết cậu lén bỏ vào khi nào.

"Vương gia đang uống gì vậy?"

Sở Hằng là người tập võ, các giác quan của hắn so với người thường tốt hơn rất nhiều, một các liếc mắt đã chú ý tới sự khác thường trong cái ly kia, nhíu mày nhìn Lê Tử Ngôn, đối phương hơi chột dạ dừng lại động tác, nhưng cuối cùng vẫn giả bộ không biết gì hết.

"Uống trà, Hoàn Chi hỏi cái này làm gì?"

Sở Hằng hừ một tiếng, lắc đầu rồi đưa tay qua, nhanh tay cầm tách trà kia, bên trong nổi đầy bọt nước còn có một cơn lạnh lẽo.

"Ta nhớ thái y đã từng nói qua, Vương gia không thể uống mấy thứ này."

Sở Hằng liếc nhìn Lê Tử Ngôn đang không biết nên giải thích như thế nào, xoay người hướng ra ngoài hô một tiếng, "Thái Vi, Vân Nhạc."

"Này, ngươi gọi họ làm gì? Khụ khụ, ta không uống nữa được chưa."

Lê Tử Ngôn muốn kéo tay Sở Hằng, nhưng lại bị đối phương ôm lấy, hai cánh tay ôm vào trong ngực, không cách nào nhúc nhích. Sở Hằng là võ tướng nên thân thể cường tráng, có thể dễ dàng đối phó với một người bị bệnh lâu năm, cậu hoàn toàn vô lực giãy giụa. Chờ Thái Vi cùng Vân Nhạc đi vào, lập tức thấy cảnh tượng Vương gia nhà mình bị tướng quân ôm vào trong ngực.

Thái Vi và Vân Nhạc trong nháy mắt sửng sốt, nhưng rất nhanh đã phản ứng lại.

"Vương gia, tướng quân, có chuyện gì cần phân phó?"

Sở Hằng liếc nhìn vẻ mặt của Lê Tử Ngôn, thấy ánh mắt lo lắng khẩn trương của đối phương, trong lòng không biết sao lại sinh ra một cảm giác vui sướng, hắn nâng cằm, đem tách trà kia đưa qua.

(Truyện chỉ có tại wp UynUyn17)

Thái Vi vừa cầm lấy đã cảm giác một cơn lạnh lẽo, sau khi mở ra bên trong là nước ô mai còn có thêm một khối băng chưa tan hết, lúc này Lê Tử Ngôn không nhúc nhích nữa, Vân Nhạc bên cạnh cũng không lên tiếng, Thái Vi bắt đầu nhíu mày, vẻ mặt trở nên nghiêm túc.

"Vương gia, nô tỳ đã nói bao nhiêu lần rồi, thứ này tính hàn, ngài không thể uống nhiều, cho dù ngài có uống, thì cũng không được thêm khối băng vào!"

"Thái Vi, bản vương....bản vương chỉ là..."

"Ngài đừng giải thích, ta thấy mấy ngày gần đây tướng quân quá cưng chiều ngài rồi, còn có Vân Nhạc!"

Thái Vi xoay người chỉ vào chóp mũi Vân Nhạc, đối phương vốn còn đang cười trộm, kết quả bị bắt gặp lập tức chột dạ.

"Có phải là ngươi lén đưa vào hay không? Ta còn nghĩ mấy ngày nay ngươi lén lút làm cái gì? Hóa ra là ở chỗ này làm chuyện xấu!"

Vân Nhạc liên tục xua tay, "Không phải, không phải đâu Thái Vi cô cô, cô cô không thể trách ta, ta chỉ giúp Vương gia mang đến thôi, nhưng Vương gia đã nói với ta là ngài sẽ không uống nhiều, là Vương gia lừa gạt ta!"

Trong nháy mắt liền đem Lê Tử Ngôn bán đi, Vương gia hiện tại sợ giống như chim cút, thành thật ngồi trên ghế, cảnh tượng thế này e là chỉ có Lê Tử Ngôn mới có thể làm ra được. Sở Hằng mấy ngày nay ở Vương phủ, cũng hiểu rõ quan hệ giữa bọn họ, thay vì giống như chủ tớ, thì càng giống như huynh đệ tỷ muội trong nhà hơn.

"Vương gia, nếu ngài không nghe lời, nô tỳ nhất định sẽ bẩm báo với Hoàng thượng cùng Thái hậu, xem ngài còn dám nghịch nữa không!"

"Biết rồi, khụ khụ, biết rồi, Thái Vi, bản vương biết sai rồi, ta nhất định sẽ không làm như vậy nữa, ngàn vạn lần đừng nói cho hoàng huynh với mẫu hậu, khụ khụ."

Thái Vi rốt cuộc vẫn đau lòng cho Vương gia nhà mình, thấy vẻ mặt thành khẩn của Lê Tử Ngôn, còn bắt đầu ho khan, trong lòng lo lắng càng sâu, không dám trách cứ cậu nữa, đưa tay vặn lỗ tai Vân Nhạc

"Vương gia phải nghe lời, bằng không ta sẽ để Hoàng thượng quản ngài, còn có Vân Nhạc, đừng tưởng ngươi có thể thoát, hôm nay ngươi cùng ta trở về viết thơ kinh!"

Thái Vi hành lễ với hai người, nhìn Sở Hằng đang ở một bên xem náo nhiệt, "Tướng quân, Vương gia nhà chúng ta làm phiền ngài chiếu cố."

"Yên tâm."

Vân Nhạc bị Thái Vi túm lỗ tai kéo ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại hai người tiểu Vương gia và Sở Hằng, Sở Hằng ôm eo Lê Tử Ngôn, vòng eo người này thon nhỏ, còn mang theo tính dẻo dai, hắn âm thầm dùng sức, lập tức có thể cảm thụ được thân thể mềm mại, không rắn chắc như hắn, ôm vào cũng đặc biệt khiến cho người ta vui sướng.

"Hoàn Chi. Ngươi tại sao lại làm như vậy, nếu Thái Vi nói cho hoàng huynh với mẫu hậu, ta nhất định sẽ rất thảm."

"Vương gia nếu sợ bị mắng, thì nên ngoan ngoãn nghe lời mới đúng."

Sở Hằng nói một câu, hai người đều không thay đổi tư thế thân mật, ngồi một lát cho đến khi nơi hai người dán nhau trở nên có chút nóng bỏng, Lê Tử Ngôn mới đỏ mặt trở về chỗ mình.

Sở Hằng ở lại đến khi mặt trời sắp xuống núi mới trở về, nhưng sáng sớm hôm sau, Lê Tử Ngôn còn chưa ra ngoài thì ngoài cửa đã xuất hiện gã sai vặt thường xuyên đi theo bên cạnh Sở Hằng.

"Nô tỳ tham kiến Thánh vương gia."

"Ừ, tướng quân nhà ngươi đâu?"

"Bẩm vương gia, sáng nay Hoàng thượng đột nhiên triệu kiến, tướng quân từ sáng sớm đã vào cung, phân phó nô tỳ đến đây đi với ngài. Xe ngựa với người đều đã chuẩn bị xong, tướng quân nói nếu ngài muốn đến sân huấn luyện thì cứ trực tiếp đi theo chúng ta là được."

Lê Tử Ngôn nhíu mày, hắn lúc này bị triệu kiến, sợ là có chuyện phát sinh. Cậu suy nghĩ chốc lát rồi để cho gã sai vặt đứng dậy.

"Lát nữa ngươi sẽ quay về cung sao?"

"Dạ, Vương gia."

"Bản vương hôm nay không đến sân huấn luyện nữa, đợi tướng quân ra khỏi cung, nói cho hắn biết một tiếng là được rồi."

"Dạ."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play