Cách âm của tòa nhà này rất tốt, hai bên hiên cửa trồng cây cối cao hai mét, tán cây tươi tốt che khuất phần đỉnh của đường đi. Con đường quanh co khúc khuỷu lót đầy những phiến đá xám trắng trải dài đến một sảnh lớn hình trứng, ánh sáng mờ tối, ngay chính giữa đặt một quầy bar, bốn phía xung quanh quầy được điêu khắc hình rễ cây.
Đèn treo trên trần nhà, chiếu xuống vầng sáng loang lổ, khiến toàn bộ quán rượu thoạt nhìn tựa như một rừng rậm mà ánh sáng không thể xuyên qua.
Những người ngồi trên đệm ghế lông ngỗng dày êm ái đã cởi áo choàng, nhưng vẫn đeo mặt nạ như trước, có người đang trò chuyện thân mật với nhau, những khách đi một mình nghe tiếng chuông gió vang lên bèn ngẩng đầu, phát hiện hai người cùng nhau đang đi tới từ phía cửa hiên, vai kề vai, nháy mắt thất vọng quay đầu đi, rất nhiều người tiếp tục lay lay ly rượu trong tay một cách nhàm chán, dưới ánh đèn mờ tối nhìn chằm chằm vệt rượu chảy xuống trong thành ly.
Tuyệt lắm, chỗ này không kỳ quái, nhìn qua chỉ là một quán rượu xa hoa ---- Ôn Loan lặng lẽ quan sát bốn phía.
Dù sao hành tinh Dark Blue có vẻ quá tâm thần, hắn đã chính mắt nhìn thấy một nhóm người giả dạng diễn viên giết chết một trợ lý nhân viên ngoại giao, sau đó xảy ra vụ nổ lớn ngay trên đường.
Trong sảnh lớn ngay cả một nhân viên mặc đồ phục vụ cũng không có.
Nhưng Ôn Loan không quan tâm, vì hắn đang vội vàng tìm chỗ ngồi, không chắc giây tiếp theo đội tuần tra trong thành của hành tinh Dark Blue, hay là cảnh sát sẽ đi vào điều tra đây nè.
Lúc nãy trên đường có nhiều người chứng kiến như vậy, nói không chừng sẽ có người nhìn thấy bản thân hắn còn sống sau vụ nổ và đi vào quán rượu này.
Sự vội vã của hắn quá rõ, không giống một người say rượu chút nào.
"Bình tĩnh, như vậy... không tốt lắm."
Ôn Loan nghe thấy người bên cạnh nói nhỏ, âm thanh này còn dễ nghe hơn ca sĩ nổi tiếng trên radio nhiều, Ôn Loan nhịn không được suy đoán nghề nghiệp của người này, còn ảo tưởng đôi chút, nếu người này trởi lại nước Mỹ hai ngàn năm trước, tham gia mấy chương trình radio buổi tối, sau khi được ký hợp đồng với người tìm kiếm tài năng, có lẽ có khả năng giành giải Grammy không chừng.
Đáng tiếc, sinh không gặp thời.
Nghĩ đến đây, Ôn Loan nhịn không được cười rộ lên một cách thoải mái.
Điều này khiến người bên cạnh liếc nhìn hắn khó hiểu.
Ôn Loan hoạt động cánh tay đôi chút, thả lỏng cơ bắp căng cứng trên người, sau đó thuận miệng nói: "Được rồi, anh nói rất đúng! Căng thẳng quá thì kỳ lạ lắm, càng dễ khiến người khác phát hiện có vấn đề. Tôi cũng không muốn buổi tối hôm nay hỏng bét như đồ ăn quá hạn ----- cho dù, nó đã nát bấy rồi!"
Mặt tường quán rượu này trang trí rất kỳ lạ, cây cối ngoài hiên là thật, nhưng cây cối trong sảnh lớn lại được làm từ kim loại, chạc cây rậm rạp được thiết kế thành vòng tròn, dẫn tới chiếc bàn ngay góc tường tự nhiên bị ngăn thành một không gian nhỏ, lá cây trên cành sáng bóng nằm phía trên, mỏng manh tựa như lớp cửa sổ phản quang. .
Đam Mỹ HaySo sánh với mấy bàn giữa sảnh, chúng nó càng bí ẩn, cũng càng giống ghế lô.
Không chút chần chờ, Ôn Loan đi thẳng về hướng đó.
"Cậu xác định chứ?"
Người nào đó không dùng lời thuyết phục nữa, mà thay đổi thành loại câu hỏi.
"Hả?" Ôn Loan hơi mơ hồ, "Anh nói gì?"
Sau tấm mặt nạ, người nọ nhìn Ôn Loan chằm chằm: "Cậu không nghe hiểu ngôn ngữ vương quốc Dark Blue?"
"Phải, tôi là... người nước ngoài." Ôn Loan hơi do dự, tuy rằng dựa vào từ ngữ thời đại này, hắn phải nói là người hành tinh khác, nhưng hắn thật sự không cách nào lấy từ này để giới thiệu bản thân, chỉ đành nói qua loa, "Du khách đến hành tinh Dark Blue chơi."
"À."
Phía sau mặt nạ ngà voi, người nọ không tiếng động nhếch môi dưới.
- ------- người nước ngoài? Một người nước ngoài ngay cả ngôn ngữ thông dụng hệ hành tinh White Whale vẫn nói lắp bắp, còn không giống có thân phận địa vị gì, cho dù là cướp vũ trụ, vì đánh cướp nên cũng cực kỳ lưu loát ngôn ngữ thông dụng.
Thời gian mấy câu nói, bọn họ đã chạy tới một góc hẻo lánh.
Ôn Loan không chút do dự, cúi đầu đi vào ghế lô.
"Sô pha này không tệ."
Rất lớn rất mềm, không biết chất liệu gì.
Ghế lô quán rượu này hơi nhỏ, bốn phía được bao bọc bởi cành cây giả to lớn, thân cây chính là bức tường đằng sau ghế lô, không có bàn, chỉ có một lẵng hoa quả và rượu giả treo lủng lẳng phía trên đầu.
"Sao một cái đèn cũng không có."
Ôn Loan thuận miệng oán giận một câu, hắn phát hiện ghế lô này được bố trí rất quái lạ, sát tường là một chiếc sô pha rộng rãi mềm mại, quả thực bốn người còn nằm lên được, đặt ngay đối diện với cửa ghế lô ------ chẳng lẽ khách hàng đều ngồi trên ghế sô pha này, ngẩn người nhìn mái nhà hình vòm ngoài cửa sảnh lớn một cách ngây ngốc?
"Chào mừng đến với Shax."
Phía sau truyền tới âm thanh khàn khàn khiến Ôn Loan hoảng sợ, hắn theo bản năng từ ghế sô pha đứng bật dậy, kết quả hung hăng đụng vào chạc cây giả, mặt nạ lông chim bị vướng, ngay cả Seere đang trong hình thái máy tính quang cũng rớt xuống luôn.
Ánh sáng chỗ này mờ tối, nhưng không phải không có, ánh sáng ngoài sảnh lớn theo khe hở giữa những phiến lá kim loại nhẹ nhàng rơi vào.
Áo choàng của Ôn Loan là hàng tiện lợi miễn phí, đã không thể nào che hết cả khuôn mặt hắn.
"Thế mà là cậu?"
"Cái gì?" Ôn Loan không nghe rõ, hắn lau trán, nhanh chóng nhặt Seere từ dưới đất lên, dùng sóng não liều mạng kêu gọi.
Kết quả lần này ngay cả âm thanh nhắc nhở "Hệ thống đang tự kiểm tra, xin đừng làm phiền" cũng bị mất.
Ôn Loan đen mặt, chẳng lẽ rơi xuống đất bị tắt máy? Hàng công nghệ cao này chất lượng kém quá.
"Bặc."
Một tiếng vang lanh lảnh, Ôn Loan quay đầu lại, lúc này mới phát hiện "Đồng bạn chạy nạn" nhét vào chỗ lõm trên vỏ cây một thứ tựa như phích cắm, hoa văn trên vỏ cây giả tự động bắn ra, xuất hiện một con quạ kim loại màu đen ngồi xổm trên cây súng, nó dùng âm thanh khàn khàn lúc nãy xém dọa Ôn Loan kia nhỏ giọng nói: "Chào buổi tối, tôi có thể giúp gì cho ngài?"
Ôn Loan nghĩ, đây có lẽ là thiết bị truyền âm, giống với phục vụ phòng trong khách sạn.
Ôn Loan cứng đờ, theo bản năng kéo chặt áo choàng lại. Chợt nghe người bên cạnh nói với quạ đen: "Tôi mong trải qua một buổi tối yên ổn tuyệt vời."
"Vâng, thưa ngài." Qụa đen bặc một tiếng rụt về, thậm chí cánh cửa mà nó đi ra kia cũng khép lại.
Nhánh cây bao quang ghế lô lắc lư vài cái, không tiếng động bắt đầu khép lại, tựa như cửa tự động đang đóng, những tia sáng nhỏ cũng dần dần biến mất.
Trong phút chốc, Ôn Loan trở nên căng thẳng, nhảy bật dậy, vừa mới ngẳng đầu liền nhìn thấy "Đồng bạn chạy nạn" chậm rãi cởi bỏ mũ áo choàng nặng trịch, để lộ mặt nạ điêu khắc ngà voi tinh tế, cùng với khuôn cằm trắng nõn, đường nét tuyệt đẹp.
Giữa lớp lụa trắng nơi cổ áo, thấp thoáng cái cổ thon dài.
Không nghi ngờ gì nữa, mỹ nhân.
Khoan đã, hiện tại căn bản không phải thời điểm mất tập trung! Ôn Loan vỗ ót, cảnh giác truy hỏi một cách lo lắng: "Anh đang làm gì?"
"Tránh phiền phức." Đối phương trả lời rất kiên quyết.
"Nhưng mà... "
Khe hở giữa những phiến lá của chạc cây còn chưa hoàn toàn khép lại, Ôn Loan nghe thấy được tiếng những người khách đang tức giận chửi bới, còn có tranh cãi, những robot võ trang đó không quan tâm thân phận của du khách là gì, có lai lịch hiển hách như nào, tất cả khởi động quét phân tích, dò xét khắp nơi.
Ôn Loan chỉ kịp giấu Seere cùng với chiếc mặt nạ lông vũ xuống dưới sô pha.
Áo choàng trên người hắn ném ra vừa kịp lúc, che khuất khe hở còn lại, vài giây sau toàn bộ ghế lô hơi rung một thoáng, không tiếng động.
Một mảnh tối mù, không nhìn thấy gì.
Ôn Loan định đứng dậy, tay lại đè lên một vật cứng, cảm giác nhẵn nhụi, có đường vân rõ nét và những hạt kim cương nhỏ vụn.
Là chiếc mặt nạ ngà voi kia.
Ôn Loan giơ tay gạt sang một bên, hắn nhỏ giọng hỏi: "An toàn?"
"Có lẽ."
"Rốt cuộc chỗ này kinh doanh cái gì?" Nếu ngay giờ khắc này mà Ôn Loan còn không phát hiện điều kỳ lạ, thì chỉ có bị ngu.
"Cậu là người nước ngoài, hơn nữa thoạt nhìn cũng không giàu có lắm, vậy thì -------- "
Trong bóng tối, cởi bỏ mặt nạ, tóc vàng mắt vàng, đúng là Cyrus, nhưng nơi này quá tối không nhìn thấy gì, Ôn Loan cũng không biết người này là người mà hắn đã gặp trên băng nguyên.
Cyrus nhanh chóng thích ứng với bóng tối, hắn chầm chậm vừa cởi nút buộc áo choàng, vừa nhàn nhã tiếp túc nói: "Vậy nên, tôi đoán có lẽ cậu chưa nghe đến tên quán này 'Shax - khu rừng diễm ngộ'."
Ôn Loan đảo mắt khinh thường, tên này nghe qua đã toát lên mùi hạn chế.
"Khách sạn tình yêu?" Ôn Loan dùng cách nói tương đối uyển chuyển.
"Không, nói một cách chính xác, là khách sạn chuyên dùng cho tình một đêm."
"Khụ khụ!" Ôn Loan bị sặc nước miếng.
Cyrus dùng tay chống trán, nhìn Ôn Loan đầy hứng thú, trong hoàn cảnh không có một tia sáng, tựa như hắn vẫn có thể nhìn rõ được mọi thứ.
Hắn đã cởi áo choàng, tiện tay ném lên ghế sô pha, vừa mới mở rộng ra.
Cyrus rất kiên nhẫn, nhất là đối với con mồi.
Hắn không biết rõ chủ mưu vụ nổ lúc nãy là kẻ địch nào, nhưng hắn thấy rõ ràng, trước khi xảy ra nổ mạnh, Ôn Loan bỗng nhiên ôm đầu lăn về phía trước, không hề hình tượng lăn đi mấy mét, kế đến vụ nổ mới xảy ra.
Thú vị làm sao, một người, trước khi xảy ra vụ nổ, đã biết trước sự việc.
"Đừng căng thẳng, cơ hội tốt cỡ nào, bình thường ai lại có gan... Hoặc là nói, có bao nhiêu người có can đảm đi vào loại khách sạn này đâu chứ?" Cyrus theo dõi biểu tình của Ôn Loan, vươn tay, trong không trung phác họa khuôn mặt Ôn Loan, --- bề ngoài như này, đúng là người hắn đã gặp trên băng nguyên. Gương mặt đậm chất phương Đông, rất hiếm thấy.
Ôn Loan nhạy bén quay đầu, hướng về phía thanh âm mà nhíu mày: "Chẳng lẽ tôi phải cảm thấy vinh hạnh vì gặp được kỳ ngộ lần này?"
Diễn xuất không tệ, xem ra đây là chuyên dùng để đối phó mình, trong bóng đêm Cyrus không tiếng động mỉm cười, đồng tử vàng kim một mảnh lạnh băng, nếu đã dâng đến cửa, hắn sẽ không khách khí.
Ôn Loan cảm thấy sau tai hơi nóng lên, theo phản xạ bèn bật người dậy, đánh một đấm sang, nhưng tốc độ của đối phương còn nhanh hơn hắn, chuẩn xác ngăn lại khuỷu tay hắn, đồng thời chân đặt trên đầu gối hắn, chân phải Ôn Loan nâng lên không thể nào thuận lợi đá ra.
Động tác dứt khoát như vậy, Ôn Loan lập tức nhận biết được người này có lẽ là quân nhân, chiêu thức đường phố cao siêu tới đâu chăng nữa, cũng không độc ác và trực tiếp như vậy.
"Tôi không có ý xâu." Âm thanh nhẹ như lông vũ sát qua bên tai khiến Ôn Loan ngứa ngáy.
Ôn Loan bất giác hơi run lên.
"Cậu không biết gì về hành tinh Dark Blue, điều tra bên ngoài chưa hề dừng lại, ai biết được trong khách sạn này có thiết bị nhỏ nào có thể biết người ta đang làm gì bên trong hay không? Vì tránh phiền phức, chúng ta có lẽ nên ngụy trang một chút, mà không phải ngơ ngẩn ngồi trò chuyện."
"Đây là ngụy trang?" Ôn Loan hít sâu một hơi, trán toát mồ hôi.
"Chẳng lẽ cậu để ý việc chúng ta nằm trò chuyện?"
"Không." Ôn Loan hừ một tiếng, ai sợ ai.
Vì thế hai người từ tư thế giằng co, chuyển sang trực tiếp nằm ngửa, làn da cảm giác ấm áp, dày nặng, rất rõ ràng trên ghế sô pha trong khách sạn được trải một lớp áo choàng rộng lớn.
Sau đó, không khí lập tức trở nên ngột ngạt, Ôn Loan đoán rằng phải chăng do cái tên đang nằm trên người hắn đã kéo áo choàng, phủ trùm hai người ở bên trong.
"Ngạt một đêm?" Ôn Loan nhíu mày.
"Việc này ----" Thanh âm trầm thấp hấp dẫn kéo dài giọng, tựa như đang cười, "Không biết nữa, tôi cũng lần đầu tới."
Quả là một buổi tối hỏng bét, tâm trạng Ôn Loan cực kém.
"So với cậu, tôi càng không vui vẻ gì, từ quần áo của cậu, hiển nhiên... Cậu không thể bù đắp cho tôi chút thiệt hại nào. Cậu có biết chi phí một đêm của Shax khu rừng diễm ngộ là bao nhiêu không?" Thật ra, Cyrus không muốn làm gì cả, hắn sống nhiều năm như vậy, sở thích duy nhất chính là nghiên cứu, số liệu và phương trình, nhưng hắn rất thích trêu ghẹo người ta, khi tâm trạng hắn tốt.
Đối tượng thường thường chính là Andras xui xẻo.
Cơ giáp không hề để ý, trêu ghẹo cỡ nào cũng chả sao, Cyrus gánh nặng trách nhiệm, thái độ nghiêm túc lạnh lùng mang đến cho hắn rất nhiều lợi ích, tất nhiên, đứng trước kẻ sớm sẽ bị xui xẻo, hắn cũng không để ý bộc lộ sở thích xấu xa.
- ----- ví dụ như đùa giỡn con mồi.
Nhưng tối nay hơi khác bình thường, Cyrus cảm thấy trái tim mình đập mạnh mẽ, tới nỗi hắn không thể khống chế mà thở gấp.
Quái lạ, chẳng lẽ trên người tên này có gì đó?
Cyrus hít sâu một hơi, không dấu vết dùng ngón tay khều mở cổ áo Ôn Loan.
Bọn họ kề sát càng gần, da đầu Ôn Loan càng run lên, cảm giác chỗ nào đó của thân thể đã có phản ứng, phần dưới căng cứng đội lên, tốc độ này nhanh đến mức khiến Ôn Loan muốn đâm tường.
Quá hù người!
Chỉ kề sát người nói vài câu bên tai, đã có cảm giác? Còn là người xa lạ!
Chết tiệt! Chẳng lẽ năng lực tự điều khiển của hắn cũng theo Seere, rớt mạng rồi?
Cyrus nghi ngờ thân phận của Ôn Loan, hắn nhìn phản ứng của Ôn Loan đầy trêu chọc, hơn nữa hắn thật sự rất thích Ôn Loan, đồng thời việc này cũng khiến hắn cảnh giác ------- Quá đáng sợ, cũng rất thú vị, ngay cả bản thân hắn cũng không biết bộ dáng khiến mình rung động là như thế nào, kẻ địch thế mà lại tìm tới một người chuẩn xác như vậy?
"Cậu có bí mật gì?" Cyrus bình tĩnh cởi quần áo Ôn Loan, vừa quan sát phản ứng của hắn.
Khiến Cyrus càng thêm nghi hoặc chính là, một chút phản ứng cứng ngắc khi bị vạch trần, đối phương không hề có, chỉ đang giãy dụa (Ôn Loan: tên điên này, mình đã nói với hắn, mình không hiểu ngôn ngữ vương quốc Dark Blue).
"Đây là hành tinh Dark Blue, cho dù mục đích của cậu là gì, cũng không có khả năng trốn thoát khỏi tay tôi."Hơi thở Cyrus dồn dập, trái tim hắn càng đập càng nhanh, đã không thể chặn Ôn Loan một cách thỏa đáng, hắn lập tức kêu lên một tiếng, "Shax."
Giữa âm thanh rung lắc của sô pha, một tiếng vang nhỏ, bặc.
Trong bóng tối, con quạ đen kia lần thứ hai xuất hiện từ trong thân cây, nó rất nhân tính hóa mà kẹt kẹt cúi đầu xuống, nhìn một cục được bọc trong áo choàng đang chuyển động không ngừng, quạ đen cong lên đôi cánh nặng nề đỡ trán.
Ôn Loan bị nhốt trong áo choàng, không phát hiện được gì, cũng không nghe được Cyrus đang nói gì.
Hắn chẳng qua bỗng nhiên cảm thấy tiếng thở dốc gần sát bên đột nhiên biến mất, xúc cảm cơ thể cũng không có, ngay cả sức lực cũng biến mất một cách kỳ quái, yên lặng tựa như toàn bộ thế giới chỉ còn lại trái tim chính mình đang đập.
Cyrus cùng lúc đó kéo mở áo choàng, quạ đen vẫn duy trì tư thế vô cùng thê thảm kia, gào thét: "Thưa ngài, không có gì cả, kết quả quét phân tích cho thấy trên người người này không có gì cả, ngài muốn cưỡng bức, vậy cũng đừng chạy tới chỗ này kêu tôi làm đồng phạm chứ, Andras sẽ đập nát tôi!"
"Thế nào lại không có... Ta, ưm... "
Cyrus bị nhịp đập trái tim bản thân dày vò đến choáng đầu hoa mắt.
"Tôi không biết, có lẽ đây chính là tình yêu mà loài người nói, ừm, không có tình cảm, cái loại tình yêu mà chỉ có thân thể nóng lên đó." Con quạ đen vươn cánh, nói một cách bất đắc dĩ, "Cyrus ngài tiếp tục đi, hiện tại, hắn không nghe được, nhìn không thấy, nghe không rõ, không có xúc giác, không có sức lực, nói không nên lời, nếu ngài còn không vừa lòng nữa, tôi chỉ đành giết hắn, sau đó tùy ngài làm sao ---- úi cha."
Con quạ đen bị mặt nạ ngà voi ném tới văng đụng đầu vào cửa.
"Được rồi, một phút sau, sẽ hủy bỏ tác dụng." Con quạ đen vỗ vỗ cánh, lần nữa chui vào thân cây không thấy bóng dáng.
Cyrus thở hổn hển nhìn Ôn Loan đang nằm bất động, quần áo mới vừa nãy bị hắn kéo ra xộc xệch hơn phân nửa, lòng ngực trần trụi hơi phập phồng, phần bụng bắp thịt săn chắc, phần dưới thì gồ lên một khối cực kỳ rõ ràng.
Ôn Loan đầu tiên là cảm giác được sự mềm mại của quần áo, sau đó là thân thể ấm áp sát rạt trên người, máu cả người hắn lập tức dồn lên não, thân thể cũng không không chế được, chỉ muốn đè đối phương xuống.
"Còn cảm thấy buổi tối này hỏng bét hay không?" Cyrus nhẹ giọng khẽ thì thầm vào tai hắn.
Hắn phát hiện ngay khi hai người kề sát không môt kẽ hở, tốc độ tim đập xui xẻo kia của hắn, lập tức hòa theo nhịp đập của Ôn Loan. Đây không phải mập mờ nữa, mà rõ ràng đây chính là khao khát.
"Muốn thử một lần không?" Cyrus cầm bàn tay vẫn chưa hồi phục lại sức lực kia của Ôn Loan, dẫn dắt hắn vuốt ve mặt mình, cúi đầu dụ dỗ, trong bóng đêm tựa như ác quỷ khẽ thì thầm, "Tôi bảo đảm, cậu sẽ không thất vọng."
Suy nghĩ của tác giả: Sự thay đổi trong suy nghĩ của Cyrus làNói mình muốn 419 (nói giỡn) ----- gặp dịp ------ người quen, xem xem hắn giở trò gì ----- thật sự có cảm giác?! ------- cái gì, người này không có vấn đề gì, không khoa học ----- thôi được, có lẽ ân trên định mệnh đã an bài như thế, với lại Cyrus là 1.