*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Cháo

1.

Uông Mộc Hiên nóng tính thế nào, không ai không biết.

Cho dù có là một Alpha giàu có, nhưng cái tính cáu kỉnh ấy khiến hắn không có nổi một mống hoa đào nào cả.

Cha mẹ hắn thậm chí còn cho rằng thằng con lớn nhà họ có khi phải độc thân cả đời.

Kết quả, vào ngày hôm nay.

Hắn nói — Con chuẩn bị kết hôn rồi.

Cùng với một Omega còn nhỏ hơn em trai hắn một tuổi.

Omega này là bạn học kiêm bạn cùng phòng trọ của em trai Uông Mộc Hiên – Uông Mộc Nhan, trông xinh xắn nho nhã ngoan ngoãn vâng lời, tên là…

Uông Mộc Hiên nhìn người bên cạnh một cái, thô lỗ hỏi: “Này, cậu tên gì?”

Omega xinh xắn sợ hết hồn, ngẩng mặt lên nhỏ giọng trả lời: “Em tên là Phương Nguyên.”

Ờ, ra là tên này.

2.

Uông Mộc Hiên phạm phải sai lầm mà tất cả các Alpha khác đều có thể mắc phải.

Hắn ngủ với một Omega, mà Omega này mới…

Uông Mộc Hiên nhìn Omega ôm gối trốn trong chăn ở bên cạnh, hỏi một câu.

“Năm nay cậu bao tuổi rồi?”

Người bị hỏi run lên một cái, hình như hơi sợ hắn, trả lời mà giọng bé tí.

“Hai mươi ạ.”

Ờ, hai mươi à, trưởng thành rồi.

Uông Mộc Hiên nghĩ, đủ tuổi rồi, có thể lĩnh giấy được rồi.

Hắn ngồi dậy, đổi sang áo somi mà trợ lý mang tới lúc trước.

Dáng người Alpha ưu việt lộ ra không sót chút nào, nhưng hắn chẳng quan tâm, thoải mái mặc đồ lên, hoàn toàn không tránh né Omega đang đỏ hết cả mặt bên cạnh.

“Hôm nay dành ra chút thời gian, đi làm đăng ký kết hôn.”

Omega trước mặt xấu hổ, dùng đôi mắt trong veo nhìn hắn muốn nói nhưng lại thôi, khiến Uông Mộc Hiên không chịu nổi.

“Nói chuyện coi, ậm ờ cái gì?”

“Chuyện đó…” Phương Nguyên nhìn vết cào trước ngực Alpha này mà thẹn thùng, cậu giải thích, “Đăng ký kết hôn phải có sổ hộ khẩu.”

Giờ cậu đang học Đại học ở tỉnh khác, sổ hộ khẩu để ở quê nhà, vốn chẳng mang theo.

Uông Mộc Hiên nhíu mày, lúc sau cầm lấy di động gọi điện.

Bên kia nhanh chóng tiếp điện thoại.

“Anh! Giờ A Nguyên đang ở cùng anh à! Thế nào rồi, đang ở bệnh viện nào…”

Uông Mộc Hiên càng cau có hơn.

“Xin nghỉ một tuần hộ cậu bạn kia của em đi.” Uông Mộc Hiên ngắt lời cậu em trai đang lải nhải không ngừng, “Cậu ta có việc không đi học được, tạm thế đã, cúp đây.”

Hắn ngắt điện thoại, vứt một túi quần áo sạch lên giường.

“Thay quần áo đi, cầm thẻ căn cước của cậu nữa đi theo tôi.”

“Đi đâu ạ?”

Uông Mộc Hiên lại cau mày, thậm chí còn day day trán, cuối cùng vẫn nhịn xuống, nhưng cũng không lịch sự gì cho cam.

“Đi kết hôn.”

Omega này sao mà ngốc vậy, phiền.

3.

Uông Mộc Hiên dẫn theo Omega này lên chuyến bay sớm nhất, đi thẳng về quê nhà Phương Nguyên.

Nói đến một đêm hoang đường kia của bọn họ, cũng là bởi Phương Nguyên bị người ta hại, có kẻ thừa dịp cậu đi làm thêm ở quán cafe không phòng bị gì, cho cậu uống nước có pha thêm thuốc kích thích khiến kỳ sinh lý của Phương Nguyên đột nhiên bùng nổ, mặc dù được Uông Mộc Hiên nhặt đi, nhưng cuối cùng Phương Nguyên vẫn không chịu đựng nổi, quấn lấy Alpha cao lớn kia không buông.

“Thả ra.” Uông Mộc Hiên bị người ta bám tay bám chân lên người mà mặt mũi nhăn nhó, gân xanh trên trán nổi lên, “Giờ cậu đang thế này, pheromone của tôi rất dễ bị ảnh hưởng, sẽ xảy ra chuyện không thể nào cứu vãn nổi đâu.”

“Em không…” Omega bị thuốc khống chế vừa mềm vừa thơm, hương quýt ngọt ngào đậm đà xông vào lòng Uông Mộc Hiên, mồ hôi và nước mắt khiến cả người cậu ướt nhẹp, giống như một bông hoa được tưới đẫm sương sớm, “Em không mà, Uông đại ca em khó chịu quá…”

...

Thật ra đến tận bây giờ, cậu vẫn đang hơi khó chịu.

Omega vừa trải qua chuyện đó xong sẽ vô cùng nhạy cảm với pheromone bên ngoài, đặc biệt là pheromone của Alpha xa lạ, khiến cậu cảm thấy bất an khủng hoảng vô cùng.

Phương Nguyên ôm cốc giữ nhiệt uống một ngụm nước ấm, che giấu sự hốt hoảng của mình.

Trong máy bay còn có mấy Alpha khác, mặc dù mọi người đều rất bình thường, nhưng trong không khí vẫn cứ pha lẫn mùi pheromone của Alpha khiến cậu cảm thấy khó chịu.

Omega vừa bị ký hiệu tối qua, theo bản năng cần hơi thở Alpha của mình dỗ dành, nhưng cậu và Uông Mộc Hiên thật sự không thể nói là nùng tình mật ý được nên chỉ có thể yên lặng uống nhiều nước ấm mà thôi.

“Hừ.” Người đang nhắm mắt bên cạnh đột nhiên cử động.

Uông Mộc Hiên mở mắt ra, hạ rèm xuống rồi lại nâng vách ngăn ngăn cách giữa chỗ ngồi của hắn và Phương Nguyên lên, ôm lấy Omega vào lòng.

“A…” Không khí xung quanh Phương Nguyên đột nhiên được pheromone quen thuộc lấp đầy làm cậu thoải mái không khỏi than nhẹ.

Giống như mèo con được gãi cằm thích đến nỗi kêu meo meo vậy.

“Đừng có uống thành thùng nước.” Uông Mộc Hiên vỗ về cậu, ôm Omega ngồi lên đùi mình, “Tôi sợ cậu tè lên người tôi mất.”

Nghiêm khắc thật đấy.

Edit: Cháo

4.

“Tôi không đồng ý.”

Người nhà Phương Nguyên cảm thấy kỳ lạ vì con trai mình đột nhiên về nhà, sau khi biết được nguyên nhân thì càng tức giận hơn.

Con trai bảo bối bọn họ nuôi nấng cẩn thận, lại bị người ta đánh dấu trong cơn mơ hồ, chưa chuẩn bị tâm lý gì đã nói muốn kết hôn luôn rồi.

Bọn họ không đồng ý.

Cha mẹ Phương Nguyên đều là giáo viên, trong một vài phương diện vẫn còn truyền thống cố chấp, bọn họ hoàn toàn không thể tiếp nhận được việc cậu con trai từ nhỏ đã theo lề theo lối của mình lại có thể làm ra chuyện trái với lẽ thường như vậy được.

Cha mẹ nhà họ Phương thở hổn hển, thậm chí còn nói ra lời tổn thương người khác.

“Sao tôi có thể dạy ra cái loại không biết liêm sỉ như cậu được chứ!”

Phương Nguyên và Uông Mộc Hiên đứng giữa phòng khách, cậu nghe vậy mà run rẩy cả người, đầu cúi thấp trong mắt đều là ánh nước, Uông Mộc Hiên nhìn thấy, khó chịu mím môi.

Hắn kéo hai cái ghế qua, đè Phương Nguyên ngồi xuống, sau đó bản thân cũng đường hoàng ngồi xuống.

“Vậy được rồi.” Uông Mộc Hiên lên tiếng, “Không kết hôn nữa, ra giá đi, cháu bồi thường tiền.”

Cả nhà giật cả mình.

“Chuyện đã xảy ra rồi, Phương Nguyên đã bị cháu đánh dấu, cho dù có dựng rạp dưới sân để hai bác mắng cho đã thì có tác dụng gì nữa? Hai bác có thể mắng rơi cái ký hiệu ấy đi được không?” Uông Mộc Hiên tặc lưỡi, mặt kiểu ‘Tôi sắp không nhịn nổi nữa rồi các người đừng có mà không biết điều’, “Ý cháu không phải chứ, hai bác dù gì cũng là bậc bề trên, sao gặp chút chuyện là chỉ biết tức giận một cách bất lực như thế, cảm xúc thay đổi cũng chẳng giải quyết được vấn đề gì đâu.”

Không ai đáp lại, Uông Mộc Hiên tự tiếp tục.

“Hiện tại chỉ có hai lựa chọn.” Uông Mộc Hiên như đang huấn luyện cấp dưới, “Hoặc là, con trai hai bác kết hôn với cháu, chuyện coi như xong. Hoặc là, hai bác tố cáo cháu, chúng ta đi làm thủ tục pháp luật, cháu sẽ để luật sư nói chuyện bồi thường với hai bác.”

Thái độ của Alpha khiến Phương Nguyên ngồi bên có chút căng thẳng, là một Omega vừa mới bị ký hiệu không lâu, nghe thấy lời nói giống như bị vứt bỏ thế này làm cậu cảm thấy rất buồn rất tủi thân.

Uông Mộc Hiên đột nhiên nắm lấy tay cậu.

Hắn bọc tay trái Phương Nguyên vào trong tay mình, giơ lên tỏ ý.

“Mặc kệ hai bác mắng thế nào, em ấy và cháu đã làm xong chuyện không nên làm rồi.” Uông Mộc Hiên nhìn Phương Nguyên một cái, “Thậm chí, giờ có khi trong bụng em ấy có cháu trai của hai bác rồi… Nhưng xin hãy yên tâm, cho dù là phí xóa ký hiệu hay phí phá thai, phí bồi dưỡng phí thất nghiệp và cả phí bồi thường tổn thất tinh thần, cháu cũng sẽ chịu trách nhiệm tới cùng.”

Uông Mộc Hiên nói xong thì đứng lên, thuận tiện kéo luôn Phương Nguyên mắt đã hoen đỏ đứng lên.

“Những lời nên nói cháu đã nói xong hết rồi, chúng cháu đi trước.” Uông Mộc Hiên hùng hổ, “Hai bác cứ xem xét đi.”

Sau đó mang Phương Nguyên đi luôn.
“Ăn gì trước đã, sau đó chúng ta tìm chỗ nghỉ.” Uông Mộc Hiên nói xong thì phát hiện Omega bên cạnh đã rơi nước mắt, phiền

tới độ khiến hắn lại chau mày, “Sao lại khóc, có phải về chạy tang đâu mà em khóc cái gì.”

“Xin lỗi.” Phương Nguyên dùng tay áo lau mặt, cố gắng hắng giọng, “Xin lỗi anh, Uông đại ca. Do em mang tới phiền phức cho anh, chuyện hôm qua, không phải do anh, không cần bồi thường gì đâu, tự em có thể…”

“Có cái nịt mà có thể, tôi thấy em có thể tự khóc chết luôn ấy.” Uông Mộc Hiên thở dài, “Ăn trước đã, ăn xong thì đến đồn công an làm chứng minh hộ tịch.”

Không phải bảo đi kết hôn à, báo một tiếng là được rồi.

Ai cần họ đồng ý chứ.

5.

Uông Mộc Hiên, sau mười ba giờ đồng hồ phạm phải sai lầm mà tất cả các Alpha khác đều có thể mắc phải, đã nhận giấy kết hôn với đối tượng hắn mắc lỗi.

Vậy là hắn đã kết hôn với Omega yêu kiều bên người đây rồi.

“À thì Lưu Nguyên à.”

Uông Mộc Hiên bị cậu vợ mới nhậm chức nguýt mắt một cái.

“Em là Phương Nguyên.”

“À, Phương Nguyên à.” Uông Mộc Hiên gọi sai tên người ta cũng chẳng xấu hổ gì, “Nãy bận chuyện kết hôn quên nói, em có thẻ bảo hiểm y tế trong người chứ?”

“…Có đây.”

Phương Nguyên mờ mịt nhìn anh chồng nhà mình, lại bị Uông Mộc Hiên hừ cho một tiếng.

Ngốc như vậy, chẳng trách bị người ta hại thì chỉ biết khóc.

“Đi, đến bệnh viện kiểm tra.”

Bị bỏ thuốc như vậy, ai biết có gì gây hại đến thân thể không chứ.

Thân thể của mình mà không lo nghĩ gì à?

Ngốc!

Edit: Cháo

6.

“Với tình hình trước mắt thì thân thể Tiểu Phương không có vấn đề gì.”

Ngoài việc lần đầu ký hiệu làm hoocmon sinh lý của Omega tăng cao ra thì không có chỗ nào bất ổn cả.

Mà cũng khéo, bác sĩ khám bệnh hôm nay là chuyên gia từ tỉnh khác đến trao đổi học tập, ông nhậm chức vào đúng bệnh viện nhà họ Uông đầu tư, Uông Mộc Hiên hiện tại là người đứng đầu nhà họ Uông, có chút giao tình với trưởng khoa Đào chuyên nghiên cứu về sức khỏe của Omega.

Bởi vì có quen biết, nên nhân lúc Uông Mộc Hiên đi làm thủ tục, trưởng khoa Đào tranh thủ tán gẫu đôi câu với Omega.

“Cháu là bạn đời của cậu Uông đúng không.” Trưởng khoa Đào xinh đẹp tinh tế, khí chất vốn cao ngạo không với tới được cũng bị năm tháng tô điểm tôn lên sự ấm áp, ông mang theo nụ cười trên mặt, an ủi Omega trẻ tuổi trước mặt, “Mặc dù không có vấn đề gì khác, nhưng chú đề nghị các cháu mau quyết định sớm xem có nên uống thuốc tránh thai hay không đi.”

Trưởng khoa Đào nhấn mạnh: “Nhất là cháu, cháu mới hai mươi tuổi, đã chuẩn bị tinh thần làm cha chưa? Đừng nên vì một lần sơ ý mà khiến mình phải hối hận sau này.”

Omega lần đầu bị ký hiệu, Alpha mà tạo kết trong cơ thể Omega ấy thì tỷ lệ mang thai có thể lên tới hơn 90%.

Nếu không muốn chuyện này xảy ra, trong vòng 48 giờ tiếp theo phải được bác sĩ giúp đỡ cho uống thuốc chuyên dụng để điều chỉnh mức độ hoocmon của túi thai, khiến trứng đã thụ tinh không làm tổ được trong đó, như vậy sẽ không mang thai được.

“Cháu…”

Phương Nguyên hoảng sợ nhìn xung quanh, dáng vẻ không biết nên làm thế nào cho phải.

“Cho em ấy thuốc đi.”

Uông Mộc Hiên không biết về từ lúc nào quyết định thay cậu.

Bản thân còn chưa tự chăm sóc được, còn làm cha xấp nhỏ cái gì.

Ngu ngốc.

7.

Một Omega thanh tú đang ngồi trên ghế dài bên ngoài bệnh viện.

Cậu ngồi yên lặng, trên đùi còn đặt thuốc tránh thai khẩn cấp chuyên dành cho Omega.

Hộp đựng viên thuốc này vô cùng đặc biệt, bên trong chỉ có một viên thuốc duy nhất, rất thông dụng và được phổ biến rộng rãi trên phạm vi cả nước, cho nên chỉ cần nhìn qua thôi cũng làm người khác hiểu được Omega đáng thương này có lẽ đã gặp phải chuyện gì đó đáng sợ.

Nhưng Phương Nguyên không để ý đến đủ loại ánh nhìn xung quanh mình chút nào, cậu ngồi một lúc, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Uông Mộc Hiên đi lấy giấy báo cáo cuối cùng, bảo cậu chờ ở đây, còn nhấn mạnh, đến lúc hắn quay lại thì cậu phải uống xong viên thuốc này.

Phương Nguyên nhớ tới dáng vẻ hung dữ của Alpha kia mà bật cười.

Chẳng lẽ Uông Mộc Hiên không nghĩ tới cậu có thể vứt thuốc vào thùng rác sao?

Cậu nghĩ vậy, cất hộp thuốc vào túi xách của mình rồi lấy một hộp thuốc y đúc từ trong túi ra.

Điểm khác biệt duy nhất là hộp thuốc này trống không.

Thuốc trong đó đã vào bụng cậu một ngày trước, giờ đang phát huy tác dụng rồi.

Phương Nguyên sờ cái bụng bằng phẳng của mình, lộ ra chút tiếc nuối, nhưng biết mất rất nhanh.

Bọn họ sẽ có bé cưng, nhưng giờ còn quá sớm.

Người cậu yêu còn chưa yêu cậu đâu.

Cũng may, cậu chờ được.

8.

“Đừng có ngẩn ra đó nữa, mau uống thuốc đi.”

Uông Mộc Hiên đổi cốc nước ấm khác cho Omega đang ngồi bên giường, mặt chẳng tỏ vẻ gì.

“Muốn ăn gì, chút nữa tôi xuống tầng mua, em ngoan ngoãn ngồi trong phòng chờ đi.”

Kỳ sinh lý của Omega không chỉ có một ngày, bất cứ lúc nào Phương Nguyên cũng có thể phát tình lần nữa, cần có Alpha vỗ về, trong lúc rảnh rỗi Uông Mộc Hiên phải tranh thủ sắp xếp mọi việc. Omega mà phát tác kỳ sinh lý sẽ không thể tách khỏi Alpha đã ký hiệu mình, hắn cũng không thể giống con chuột túi bồng một người đi khắp nơi được.

“Anh…” Phương Nguyên do dự mở miệng, “Uông đại ca, anh không muốn có bé cưng với em sao?”

Omega mới bị ký hiệu nhạy cảm vô cùng, lời nói lúc chiều ở bệnh viện của Uông Mộc Hiên làm cậu buồn lắm, Phương Nguyên đan các ngón tay vào với nhau, dáng vẻ tủi thân bối rối.

“Thế mới nói Omega các em đúng là khó chiều mà.” Uông Mộc Hiên nghe vậy lắc đầu, “Thuốc này nhất định phải uống.”

Uông Mộc Hiên dứt điểm.

“Mặc dù chúng ta đã kết hôn rồi, đúng là đã có danh có phận. Nhưng ai biết em và tôi có thể sống chung với nhau được hay không? Em cũng thấy đấy, tính tình tôi chính là như thế này, không phải kiểu người mà Omega các em thích, làm không tốt thì chưa tới hai ngày sẽ đòi ly hôn ngay.” Quả thật Uông Mộc Hiên chẳng nói được câu nào dễ nghe cả, hắn lấy viên thuốc ra đưa tới, “Nếu không có nền tảng tình cảm, thì đừng tạo ra sinh mạng làm gì, ly hôn rồi lại bảo không có trách nhiệm với con cái… Đúng rồi, ở bên ngoài tôi sẽ nói em đang mang thai.”

Phương Nguyên mờ mịt: “Tại sao ạ?”

Uông Mộc Hiên liếc cậu một cái, không khỏi than thở: “Omega từng có tiền sử sinh non mà ly hôn, có thể giành được phần trăm phân chia tài sản cao hơn… Em là sinh viên còn gì?”

Sao chẳng có hiểu biết gì thế.

Đúng là càng nhìn càng thấy ngốc.

Edit: Cháo

9.

Phương Nguyên là một Omega theo nền nếp cũ, trong hai mươi năm cuộc đời mình, chuyện phản nghịch nhất mà cậu từng làm chính là mặc kệ sự ngăn cản của người nhà, điền nguyện vọng vào một trường Đại học tỉnh khác, một thân một mình đi học ở nơi xa lạ.

Vì muốn cậu thừa nhận sai lầm, thôi học về nhà học một chuyên ngành khác ở trường Đại học trong tỉnh, người nhà cậu thậm chí còn cắt tiền sinh hoạt, hoàn toàn không quan tâm xem một Omega còn chưa tới hai mươi tuổi sống một mình bên ngoài khó khăn nhường nào.

Cho nên, từ lúc lên Đại học tới nay, Phương Nguyên vừa học vừa làm, cậu nhắm mắt chịu khổ, bởi vì cậu đã sớm biết người nhà với cậu mà nói.

Bọn họ chỉ cần một vật trang trí biết nghe lời để thỏa mãn lòng hư vinh và ý muốn khống chế của họ, chứ không cần Phương Nguyên cậu, một con người hoàn chỉnh có máu có thịt.

Người biết tình cảnh gia đình cậu không nhiều, kể cả Lương Huân Thần – bạn từ nhỏ của cậu, cũng không biết rõ những chuyện này.

Người ngoài nhìn vào thì thấy cha mẹ cậu luôn một lòng muốn tốt cho con cái, chẳng qua hơi nghiêm chút thôi, mà cậu chính là thành quả biểu diễn tốt nhất.

Chung quy thì cậu cũng nghe lời, hiểu chuyện, ngoan ngoãn, còn có thể thi đỗ trường nổi tiếng, dù cho chẳng ai biết cậu thật sự là người như thế nào.

Sau khi bắt đầu trọ ở trường, cậu nhanh chóng hòa mình vào các bạn, cũng biết đến cậu chủ nhỏ nhà họ Uông.

Một Omega coi trời bằng vung mặc ý làm bậy hệt như mùi hoa dành dành của cậu ấy vậy.

Cậu hâm mộ Uông Mộc Nhan.

Hâm mộ sự cởi mở của Uông Mộc Nhan, không cần phải quan tâm đến cảm xúc của người khác, có thể muốn gì làm nấy, có thể sống cho chính bản thân mình.

Mà hâm mộ nhất —

Chính là mặc kệ Uông Mộc Nhan gây ra họa gì, cũng sẽ luôn có một Alpha thu dọn cục diện hỗn loạn, vĩnh viễn bao dung cậu ấy.

Cho dù Alpha đó luôn trưng cái mặt cau có khó ở ấy ra.

Cậu cũng vẫn động lòng.

10.

“Phòng bếp bên này, phòng khách và thư phòng lần lượt ở bên kia, phòng ngủ chính và phòng thay quần áo ở tầng hai…” Uông Mộc Hiên lần đầu tiên dẫn theo một Omega bước vào chỗ ở của mình, hắn nói, “Em muốn ngủ ở đâu cũng được, dù sao tôi cũng ngủ ở phòng chính.”

“Em…” Phương Nguyên đỏ mặt, “Chúng ta kết hôn rồi, em không thể ngủ ở phòng ngủ chính với anh sao?”

“Xem em chọn thế nào thôi.” Uông Mộc Hiên nói vô cùng đương nhiên, “Tôi bảo em thích ở đâu thì ở mà, đương nhiên bao gồm cả phòng ngủ chính, nhưng ở phòng ngủ chính thì em phải chung giường với tôi.”

Phương Nguyên chớp chớp mắt: “Ngủ chung ạ.”

“Không thì sao?” Uông Mộc Hiên lại bắt đầu cau mày, “Nếu em không quen thì tự nằm gọn sang một bên, ở phòng ngủ chính thì phải ngủ chung giường với tôi, tôi sẽ không ngủ sàn trong chính ngôi nhà của mình đâu.”

Uông Mộc Hiên sống hơn ba mươi năm, ngủ một mình bấy lâu nay, còn khá kén giường đấy, nói thật hắn còn chưa quen bên gối đột nhiên có thêm người tranh chăn với hắn đâu, cho nên hắn vô cùng hy vọng Omega nhỏ trước mắt này có thể thức thời một chút tự ôm chăn nằm nghiêng ra một góc kìa.

Hắn trưng cái mặt dữ tợn ra nhìn Phương Nguyên không nói lời nào.

Omega này vậy mà lại cười lên, còn chìa tay ra xoa xoa cái mặt quạu của hắn, nói một câu.

“Uông đại ca à, anh đáng yêu quá đi.”

Nghe có giống tiếng người không?

Chả giống chút nào cả, nhãi con này!

Edit: Cháo

11.

Uông Mộc Hiên, ba mươi hai tuổi, đã kết hôn được chín tiếng lẻ bảy phút, trên giường có thêm một Omega hương cam.

Đừng hỏi, có hỏi thì là không quen thôi.

Nhất là Omega này còn mặc quần áo ngủ của hắn, ngoan ngoãn vùi trong chăn nói chuyện cùng hắn: “Uông đại ca, chăn của anh thơm thật đấy…”

Lại còn hít một hơi nữa chứ!

Phương Nguyên vùi mặt vào tấm chăn mềm mại, trong mũi tràn ngập mùi của Alpha.

Khác với Omega hương trái cây, pheromone của Uông Mộc Hiên là mùi hoa nhài, giống như mùi hoa dành dành của em trai Uông Mộc Nhan, thơm nồng và phóng khoáng.

Một Alpha lạnh lùng hung dữ lại có mùi hoa nhài thơm phức.

Phương Nguyên chôn mình trong chăn, si mê hít thêm một hơi nữa.

A, bị quyến rũ rồi.

Người đàn ông này hấp dẫn quá đi mất.

Cậu nhất định phải giữ chặt lấy!

Cố lên ta ơi!

12.

Hai giờ rưỡi, Uông Mộc Hiên mất ngủ.

Hắn trợn mắt nằm trên giường, bất động như cánh cửa phòng.

Bên cạnh hắn còn có một người, một nửa tấm chăn lên xuống đều đều theo hô hấp của đối phương. Hắn nghiêng đầu, quan sát đường nét của Omega này trong bóng đêm.

Hơn nửa khuôn mặt của Phương Nguyên vùi trong gối đầu, chỉ còn lại phân nửa hình dáng non nớt mềm mại lộ ra.

Sao mà nhỏ vậy?

Uông Mộc Hiên lại cau mày.

Như vậy khiến hắn trông như tên biến thái ấy, rõ ràng đã hai mươi rồi, có thể trưởng thành một chút đừng có như trẻ con thế được không.

Omega này trông chẳng nam tính gì sất.

Uông Mộc Hiên chẳng hề cảm thấy chuyện yêu cầu một Omega phải nam tính vốn không hợp lý chút nào cả.

Hắn phiền muộn nghiêng người quay sang, lại gần Phương Nguyên hơn một chút.

Nhỏ thật đấy, chẳng bằng một nửa của hắn, lại còn cả mùi cam lượn vòng xung quanh nữa.

Phiền thật.

Uông Mộc Hiên tức giận xoay người lại.

Hắn không đỡ nổi kiểu Omega õng ẹo thế này đâu.

Vậy mà lại làm bậy với người ta, tất cả là do thằng em đòi nợ kia của hắn cứ làm loạn khắp nơi, kiếp trước đúng là thiếu nợ nó mà.

Mệt tim!

13.

Hai giờ rưỡi, Phương Nguyên giả vờ ngủ.

Cậu nhắm mắt nằm nghiêng người trên giường, giống như một viên kẹo mềm vậy.

Bên cạnh cậu còn có một người nữa, một nửa tấm chăn lên xuống đều đều theo hô hấp của đối phương.

Phương Nguyên cảm thấy người kia cử động một chút, hình như có ánh mắt rơi trên người cậu.

Ấy, căng thẳng quá!

Cậu không nhịn được chôn hơn nửa khuôn mặt mình vào gối, lo lắng bị phát hiện giả vờ ngủ.

Giờ trông cậu có phải rất ngu ngốc không?

Trong lòng Phương Nguyên như có chục ngàn con mèo đang nhào nặn*.

*gốc 踩奶 (thải nãi; kneading) một hành vi phổ biến đối với tất cả những con mèo nhà khi ở trạng thái dễ chịu. Hành vi này thể hiện qua việc mèo đẩy ra kéo vào hai chi trước luân phiên nhau giữa chi trái và chi phải.



minh họa nhào nặn (kneading)

Cậu không dám mở mắt nhìn lén Uông Mộc Hiên, Alpha bên cạnh còn vô ý tỏa ra mùi hoa nhài thoang thoảng chọc cho cậu nóng hết cả người.

Alpha này nam tính thật đấy.

Phương Nguyên chẳng cảm thấy hành động lén lút hít vào thở sâu của cậu trông rất giống một kẻ biến thái.

Cậu cảm thấy người bên cạnh sát lại gần cậu hơn một chút, sau đó lại nằm trở lại.

Không nhúc nhích nữa?

Phương Nguyên hí mắt nhìn Uông Mộc Hiên nằm ngửa chuẩn bị ngủ.

Sao ngủ mà vẫn cau mày thế.

Phương Nguyên nhắm mắt trở mình, chui vào lòng Alpha.

Cau mày cậu vẫn thích.

Hì hì!

14.

Trên đời không có tường nào cản nổi gió.

Gần đây trong lớp đang rỉ tai nhau một chuyện kinh thế hãi tục.

Phương Nguyên, bí thư Đoàn của bọn họ, Omega thanh tú nho nhã ấy, bị lưu manh vấy bẩn mất rồi.

“Ôi, làm thế nào đây, đời này của cậu ấy coi như hỏng rồi…”

Phương Nguyên vừa mới đi học lại, cũng cảm thấy không khí xung quanh là lạ.

Mọi người dùng ánh mắt phức tạp lén lút quan sát cậu.

“Nguyên…”

Vừa mới tan học, mấy bạn học Omega có quan hệ khá tốt với cậu, lén gọi cậu lại ở nhà vệ sinh.

“Sao vậy?”

“Chuyện đó, cậu…” Người hỏi muốn nói lại thôi, vất vả lắm mới gom được dũng khí, “Cậu phải mạnh mẽ lên nhé.”

“Hả?”

Phương Nguyên ù ù cạc cạc, bỗng dưng trở thành chàng trai thủy tinh mong manh dễ vỡ bị phá hủy sự trong sạch.
“Ăn cơm mà hồn bay đi đâu vậy?” Uông Mộc Hiên lại cau mày, “Đút cơm vào mũi rồi kia kìa.”

“Xin lỗi Uông đại ca.” Phương Nguyên đặt bát đũa xuống, u oán nhìn Alpha nhà mình, “Em đang hơi lo nghĩ một chút thôi.”

“Bao tuổi mà đòi lo nghĩ?” Uông Mộc Hiên hừ một tiếng, “Bị bắt nạt ở trường?”

“Không hẳn ạ.” Phương Nguyên thở dài, rồi lại cúi đầu trông rõ ỉu xìu, “Thì là, bạn em dạo này bọn họ đang có tin đồn… nói em bị lưu manh đó đó ấy, có hơi khó chịu.”

“Ăn cơm!”

“Dạ.” Phương Nguyên kì kèo bê bát lên, mặt rõ rầu.

“Đừng có làm cái mặt khóc tang ấy, em mới kết hôn đấy, có phải đi làm quả phu đâu.” Uông Mộc Hiên quạu mặt mắng, “Bắt đầu từ ngày mai, tôi đưa em đi học.”

“Cám ơn Uông đại ca!”

Phương Nguyên vui vẻ gặm đùi gà.

Chàng trai thủy tinh sống lại rồi!

15.

Phương Nguyên chuyển ra ngoài ở, lúc thu dọn có không ít người nhìn thấy một Alpha cao lớn tới giúp dọn hành lý.

“Phương Nguyên, anh trai của cậu chủ nhỏ họ Uông sao dạo này ngày nào cũng đi cùng cậu thế?

Có bạn học hóng hớt thử dò hỏi, bị người khác kéo đi mất.

“Bớt hóng đi, có người nói Phương Nguyên xảy ra chuyện đều là do cậu chủ nhỏ nhà họ Uông kia gây ra đấy, giờ chắc chắn người nhà đang thu dọn cục diện hỗn loạn giúp cậu ta.”

Phương Nguyên nghe người khác xì xào bàn tán, cậu bỗng lên giọng: “Uông Mộc Nhan không làm gì sai cả, lúc đầu tôi suýt chút nữa bị hại, là do cậu ấy báo án cứu tôi.”

Phương Nguyên trước giờ luôn hòa nhã bỗng biến mất, mọi người xung quanh sửng sốt nhìn về phía cậu.

“Kẻ phải trả giá giờ đã ăn cơm tù rồi, tôi không muốn nhìn thấy ai vu khống người vô tội nữa.” Nói tới đây Phương Nguyên dừng một chút, cậu thu dọn đồ dùng rồi ra khỏi giảng đường, lúc đi qua bục giảng thì dừng lại, “Còn tôi ấy, đúng là tôi đã bị Alpha đánh dấu, bởi vì…”

Phương Nguyên đeo túi xách tung tăng chạy về phía cửa, nhào vào lòng chú cún hung dữ nhà cậu.

“Tôi kết hôn rồi!”

Uông Mộc Hiên cau mày ôm lấy Omega nhẹ hều này.

“Làm gì mà hấp tấp vậy!”

Phương Nguyên cọ một cái vào cằm Uông Mộc Hiên, lẩm bẩm.

“Nhớ anh mà, ông xã.”

Nũng nà nũng nịu.

Edit: Cháo

16.

“Uông đại ca?” Phương Nguyên nhìn người đang đi vội vàng phía trước, bản thân thì cười trộm phía sau, “Uông đại ca, anh đừng giận em mà… Anh đi chậm lại chút em không theo kịp.”

Uông Mộc Hiên lập tức dừng lại, Phương Nguyên suýt nữa thì đâm vào lưng hắn.

“Lúc nãy em không cố ý gọi anh vậy đâu.” Phương Nguyên tỏ vẻ xin lỗi, “Do tình thế bắt buộc mà, bọn họ có mấy người thích hóng chuyện lắm, nếu em không gọi anh như vậy thì sẽ khó kết thúc mọi chuyện lắm.”

Tuyệt đối không phải vì cậu muốn trêu người ta đâu!

Uông Mộc Hiên xoay người đối diện với cậu, quạu mặt không nói gì.

“Uông đại ca, em sai rồi.”

Phương Nguyên lén túm lấy tay Uông Mộc Hiên, lắc nhẹ.

“Bọn họ ngày nào cũng ăn no rửng mỡ đi bàn tán chuyện của em thế à?” Uông Mộc Hiên giơ ngón tay chọc lên trán Phương Nguyên, bất mãn nói, “Em cũng vậy, hiền lành thế làm gì, trông như cô vợ nhỏ suốt ngày bị ức hiếp ấy.”

“Em nào có.” Phương Nguyên lẩm bẩm, lại ngẩng mặt lên cười híp mắt hỏi, “Thì ra Uông đại ca tức giận vì chuyện này ạ, nãy em còn tưởng anh không vui vì em gọi anh là ông xã chứ.”

“Em gọi tôi là ông xã là chuyện đương nhiên còn gì?” Uông Mộc Hiên bực bội, giấy kết hôn cũng đã nhận rồi, hắn không phải là chồng Phương Nguyên thì là cái gì, “Chẳng lẽ em muốn gọi tôi là đại ca cả đời à? Tôi không thiếu em trai, cũng không biến thái đến độ lên giường với cậu nhóc gọi tôi là đại ca…. Ô.”

“Được rồi ông xã à, anh đừng nói nữa!” Phương Nguyên bịt cái mõm cún của Uông Mộc Hiên lại, tai nóng bừng cả lên, “Về nhà về nhà thôi!”

Alpha này rốt cục có biết bản thân đang nói gì không vậy?

Xấu hổ chết mất thôi!

17.

Uông. không hề biến thái. Mộc Hiên dẫn cậu vợ nhỏ của mình về nhà.

Dọc đường đi Phương Nguyên cứ mất tự nhiên sao ấy, Uông Mộc Hiên nhìn cậu mấy lần, hoàn toàn không hiểu nổi Omega này đang nghĩ gì.

Quả nhiên Omega đúng thật là phiền toái.

“Buổi tối em muốn ăn gì?” Uông Mộc Hiên hỏi, “Tôi lái xe thuận đường mua về.”

Uông Mộc Hiên sẽ không vào phòng bếp, nhà họ Uông bọn họ chẳng ai biết nấu cơm cả, trong nhà luôn có giúp việc, cho dù sau khi trưởng thành, vì để thuận lợi cho công việc nên Uông Mộc Hiên dọn ra ngoài sống một mình, hắn cũng chưa từng vào phòng bếp lần nào, kỹ năng thành thạo duy nhất chỉ có đun nước nóng.

“Mua ít đồ ăn về nhà để em làm cho, nhanh thôi.” Phương Nguyên nghe vậy thì lấy lại tinh thần, thoát ra khỏi trạng thái ngại ngùng, “Uông đại ca có kiêng món gì không?”

“Tôi không kén ăn.” Uông Mộc Hiên sảng khoái đổi mục tiêu sang chợ nông sản gần nhà, “Sao lại gọi đại ca rồi?”

Đang gọi ông xã ngọt xớt ra đó còn gì, đổi cách gọi rồi vẫn đổi lại được à?

Quả nhiên Omega khó hiểu thật.

18.

Khả năng nấu ăn của Phương Nguyên bình thường, cũng may Uông Mộc Hiên không để ý, ngay cả món rau cải bị xào quắt lại cũng ăn đến là ngon lành.

“Sau này không cần nấu ăn đâu.”

Lúc thu dọn bát đĩa, Uông Mộc Hiên đột nhiên nói vậy.

Phương Nguyên bị hắn nói cho sững người, lúng túng cứng còng tại chỗ.

“Em, ngại quá…” Phương Nguyên buồn thiu chuẩn bị nói xin lỗi, nhưng lại bị Uông Mộc Hiên vốn chẳng nghe cậu nói chuyện cắt ngang.

“Có thời gian thì học thêm chút kỹ năng, sau này đi làm còn dùng được.”

Hai mắt Phương Nguyên rực sáng: “Uông đại…”

“Hửm?” Uông Mộc Hiên liếc cậu một cái, giọng nghe không vui.

“Ông — xã, anh có thể dạy em không?”

Uông Mộc Hiên nhướn mày: “Tôi chỉ nhận học sinh thông minh thôi, học với tôi, em phải chuẩn bị tinh thần đấy.”

“Vâng!” Phương Nguyên cười híp mắt, “Cám ơn ông xã!”

“Hừ.” Uông Mộc Hiên giơ ngón trỏ ra đè lên đôi môi mềm mại của Phương Nguyên, nói nghiêm túc, “Lúc học phải gọi là thầy.”

Ô!

Lại ghẹo mình kìa!

Alpha này có phải cố tình không đấy.

Giậm chân bành bạch.

19.

Uông Mộc Hiên thật sự dẫn dắt Phương Nguyên như học sinh của mình.

Hắn vốn là sinh viên ưu tú chuyên ngành tài chính, giờ lại là giám đốc Uông, những lời dạy bảo của đối phương chứa đầy kinh nghiệm nhưng lại vô cùng cay độc, thường xuyên khiến Phương Nguyên nghe đến sững người.

“Lần này tạm được…” Uông Mộc Hiên xem ‘bài kiểm tra’ Phương Nguyên giao cho hắn, tạm chấp nhận trả lời, “Mất một tuần lễ mới hiểu được, ngốc chết đi được.”

Phương Nguyên thở phào nhẹ nhõm, không biết vì sao Uông Mộc Nhiên lại nghiêm túc muốn làm thầy giáo như vậy, khiến cậu cảm thấy căng thẳng thật sự.

Nhưng Uông Mộc Hiên làm việc rất nghiêm túc, nói làm thầy giáo thì chính là làm thầy giáo, nói dạy dỗ thì chính là dạy dỗ, chẳng có chút xíu tình cảm nào khác cả.

“Chúng ta đến tình huống tiếp theo…” Uông Mộc Hiên nhìn Phương Nguyên ngáp một cái, lại cau mày, “Không muốn học thì đừng học, mệt mỏi cho ai xem đấy!”

“Xin lỗi xin lỗi…” Phương Nguyên vỗ mặt một cái, “Thầy Uông em sai rồi ạ, em không cố ý đâu, chỉ là vừa có bài kiểm tra tuần lại thêm cả bài tập lần này nữa, em không ngủ ngon mấy.”

“Em không ngủ ngon thì tôi ngủ ngon chắc?”

Uông Mộc Hiên sầm mặt, Omega này mỗi ngày thức đến ba bốn giờ sáng mới lên giường nghỉ, cả đêm ngâm trong thư phòng hắn đuổi cũng không đi, giờ mới biết mệt hả.

“Em sai rồi em sai rồi.” Phương Nguyên ngáp đến nỗi ứa cả nước mắt, “Nếu chuyện này còn xảy ra, em sẽ ngủ ở thư phòng, không về phòng ngủ quấy rầy anh nghỉ ngơi nữa.”

Mặt Uông Mộc Hiên càng thối hơn.

“Tôi muốn em nói vậy đấy hả?”

Phương Nguyên hoang mang ngẩng đầu lên thì thấy gương mặt hung dữ của Uông Mộc Hiên lại gần, bế bổng cậu lên.

“Đi ngủ mau lên, sắp chết mệt đến nơi rồi.” Uông Mộc Hiên tức giận nói, “Bình thường biết làm nũng như vậy, sao cứ đến những lúc thế này lại cứng đầu cứng cổ vậy? Thân thể mệt mỏi, công việc áp lực không làm xong thì không biết xin giáo viên cho nghỉ à.”

Cảm giác mệt mỏi ùa đến, Phương Nguyên buồn ngủ đến độ mắt sụp cả xuống: “Thầy Uông cho nghỉ không ạ?”

“Thầy giáo không cho phép.” Uông Mộc Hiên nhét người vào trong chăn, vỗ má cậu một cái, “Ông xã cho phép.”

Nếu Phương Nguyên mà tỉnh táo, nghe thấy vậy chỉ sợ muốn nhảy cẫng lên, đáng tiếc giờ cậu mệt quá, nghe được câu đầu nhưng rớt mất câu sau, chỉ mơ màng bắt lấy tay Uông Mộc Hiên, nhắm mắt bất mãn nói: “Không được vỗ đầu em, em không phải trẻ con. Phiền chết mất, sao cứ coi em là trẻ con…”

Uông Mộc Hiên không tỏ vẻ gì bóp khuôn mặt non nớt của Omega một cái.

Em ấy, chỉ giỏi giả vờ ngoan ngoãn.

20.

Phương Nguyên thành thật đi theo thầy Uông học văn hóa kiến thức, nếu như khi mới bắt đầu học còn có chút suy nghĩ vẩn vơ gì đó, thì đến cuối cùng cậu đã hoàn toàn mê mệt với biển kiến thức, từ tứ đại giai không* đến nhập tâm thích thú, chui vào chăn rồi mà cũng bám lấy Uông Mộc Hiên nói chuyện về chuyên ngành, quả thật như sắp điên đến nơi rồi.
  • theo cách nói của đạo Phật là thế gian tất cả đều là hư vô
Sáng sớm hai giờ rưỡi, Uông Mộc Hiên quạu mặt nằm trong chăn thương lượng với vợ mình.

“Ngủ đã, mai tiếp tục nói được không?”

“Vậy ạ…” Phương Nguyên xem chừng hụt hẫng lẩm bẩm với hắn, “Vậy em qua… Ai ôi!”

Phương Nguyên bị ôm ngang người, kéo lại vào trong chăn.

“Anh đừng kéo em, em đi xem một xíu nữa thôi rồi sẽ ngoan ngoãn về ngủ mà.”

Uông Mộc Hiên nhìn Omega đang chớp chớp mắt trong lòng mình, bùi ngùi nói: “Tôi rất hối hận.”

Phương Nguyên thấy kỳ lạ: “Hối hận gì ạ?”

Uông Mộc Hiên một tay ôm chặt lấy người kia, tay còn lại cởi áo ra: “Hối hận đã để em dư thừa tinh lực quá mức, cả ngày chẳng nghỉ ngơi gì cả.”

“Thầy Uông anh làm gì đấy?” Phương Nguyên đỏ bừng mặt, nhưng vẫn ngoan ngoãn không động đậy, “Giờ trong lòng em chỉ có học hành!”

“Ừ, học hành.” Uông Mộc Hiên hôn lên đôi môi nóng rực mềm mại của Omega, “Bây giờ đến tiết thể dục…”

Không hổ là thầy Uông, tố chất giáo dục rất gì và này nọ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play