“Nếu như mục tiêu của sát thủ là anh… Vậy thì ai là người muốn lấy mạng anh?”

“Ngài công tước, hãy dành một chút thời gian để nhớ lại,” Giọng nói của Thales không khác gì một chiếc búa gắn đầy đinh gõ thẳng vào tim Zayen: “Anh định làm gì vào ngày hôm đó? Gặp ai? Có người nào biết lộ trình của anh?”

Zayen thở ra thật sâu, không để lộ cảm xúc gì. Nhưng cảnh tượng ngày hôm đó cứ thế mà hiện lên trong đầu anh ta một cách không thể kiểm soát được.

Zayen nhìn thấy trong đám người bị ám sát có Gilbert nên đã ra tay giúp đỡ vì muốn lấy được thiện cảm của ông.

‘Những tên sát thủ kia.’

‘Thằng nhóc kia nữa.’

‘Còn cả… những người mà biết mình sẽ đi đâu.’

Thales lạnh lùng thốt ra từng câu, từng chữ: “Đó có phải là những người mà anh nghĩ là đồng minh của mình? Những người đã chung tay góp sức vì một Star tươi đẹp hơn? Những người đã hứa hẹn cho anh một tương lai rạng ngời?”

Thales quay đầu, khẽ than: “Cũng phải thôi, trong những người có tư cách ngồi lên ngai vàng, anh là người trẻ tuổi nhất, có hình tượng đẹp nhất, được dân chúng yêu thích nhất, và có khả năng nhất – Bọn họ cũng đã nói như vậy với anh sao?”

Đám đông nín thở cuối cùng cũng đã bắt đầu ồn ào.

Trong đại sảnh, mỗi người có mặt đều có phản ứng khác nhau với màn trình diễn của Thales.

Phía sau Bá tước Karabeyan, cảnh sát Kohen trẻ tuổi kinh ngạc nhìn cậu bé kia.

‘Nó… thực sự chỉ mới sáu, bảy tuổi?’

‘Lúc mình bảy tuổi… Thôi quên nó đi.’

‘Cho đỡ đau lòng.’

Nhưng cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng.

Lão bá tước Karabeyan quay đầu lại, nhìn Kohen bằng ánh mắt

dò xét, rồi lại nhìn Thales.

Dưới vẻ mặt ngày càng nghi ngờ của Kohen, lão bá tước nhìn

đi nhìn lại mấy lần.

Cuối cùng, lão bá tước nhìn Kohen, thở dài đầy thất vọng rồi

quay sang nhìn Thales.

Chỉ để lại Kohen với vẻ mặt vô tội. Nhưng sau đó anh ta bỗng hiểu ra và ủ rũ, cúi đầu xuống.

‘Lão già, có phải đến mức đó không?’

‘Không thể so người với người như vậy được!’

“Hắc Tiên Tri” Morat thở phào nhẹ nhõm. Ông ta nhìn Thales với ánh mắt phức tạp.

‘Xem ra lúc trước đã đánh giá thấp nó rồi.’

Thủ lĩnh khét tiếng của Bí Khoa thì thầm với Raphael đứng đằng sau:

“Đứa bé này… thật không ngờ… Nếu như nó là quốc vương mà cậu phục vụ trong tương lai…”

“Ưu điểm là, có thể bớt lo đi không ít, nhược điểm là, không có cách nào bớt lo.”

Trước lời nói có vẻ mâu thuẫn này, Raphael nghiêm túc gật đầu.

Anh ta đã hiểu.

Kaiser V nhìn con trai của mình, chớp mắt. Sau đó ông hơi nghiêng đầu và hỏi nhỏ Jenny ở bên cạnh:

“Đứa nhỏ này đã học tài hùng biện và kĩ năng diễn thuyết với Gilbert, hay học khả năng suy luận và quan sát với nàng à?”

“Không,” Jenny nhìn cậu bé đang bình tĩnh đứng giải thích ở giữa sảnh, rồi nở một nụ chua chát xen lẫn vui mừng:

“Đứa nhỏ ấy, khá đặc biệt.”

“Khá đặc biệt,” Kaiser V trầm tư một lúc, rồi khịt mũi. Trên mặt ông lộ vẻ u ám và phức tạp: “Đúng vậy.”

“Y như mẹ của nó.”

Vẻ mặt Jenny đơ ra.

Ánh mắt Kaiser quay trở lại người Thales.

“Đủ rồi!”

Koshder tức giận đập mạnh vào tay ghế đá và cắt ngang lời Thales. Ông ta tức giận nhìn thẳng vào ánh mắt đùa cợt của Kaiser: “Bệ hạ, trò đùa này nên kết thúc… Chủ đề chính của chúng ta là…”

“Rồng Một Mắt Nanchester! Sao ông phải sốt ruột như thế?”

Mọi người cùng quay đầu lại và kinh ngạc khi thấy người lên tiếng lại là Công tước của Bắc Cảnh.

Val lạnh lùng ngẩng đầu lên: “Chẳng nhẽ lời nói tiếp theo của nó sẽ gây bất lợi cho ông sao?”

Koshder nhất thời nghẹn cứng.

“Còn ông nữa, lão già xương xẩu, Fakenhaz,” Hai mắt Val rực lửa. Ông ta quay đầu lại và trừng mắt nhìn lão già hốc hác, trông rất kinh khủng kia. Lời nói chứa đầy ẩn ý và sắc bén như lưỡi dao của Val vang lên:

“Trong tình huống này, thế mà ông lại không hả hê, không mỉa mai, thực đúng là hiếm thấy.”

“Cảm ơn đã nhắc nhở, ta cũng đang định đây, haha…”

Fakenhaz, người có vẻ bắt nhịp chậm hơn mọi khi, chỉ tay vào Zayen và cười lớn.

Nhưng chỉ có những người hiểu ông ta nhất mới biết điệu cười của ông ta lúc này rất khô khan: “Xem ra cậu đã bị người khác âm thầm tính kế rồi, thằng nhóc công tước còn chưa dứt sữa ạ!”

“Còn về phần ngài, Công tước Cullen, thủ tướng của chúng ta,” Val nhìn vị công tước mập mạp ngồi đối diện, khinh thường: “Vẫn cẩn thận như trước.”

Công tước Cullen trả lời bằng một nụ cười đôn hậu.

Zayen siết chặt nắm đấm, cố không nhìn những người đó.

Những người đó.

‘Nếu như, nếu như mà mình chết… Trong số những người đó, ai sẽ là người được lợi?’ – Zayen không thể kiềm chế sự nghi ngờ ở trong lòng và bắt đầu suy nghĩ về chuyện này.

“Được rồi, cậu bé,” Zayen cố nặn ra một nụ cười yếu ớt trên khuôn mặt tái nhợt: “Dù cậu nói gì đi chăng nữa thì cũng không có bằng chứng…”

“Ngài công tước!”

Thales nhìn vị công tước trẻ tuổi này với ánh mắt lạnh lùng. Cậu cố tình lảng tránh đi chuyện “bằng chứng” và dẫn dắt Zayen cùng người nghe theo hướng mà mình muốn: “Chính xác thì anh có địa vị gì trong nhóm những người quan tâm đến ngai vàng?”

“Đúng thế, nghe có vẻ không hợp lý. Anh không thể là người duy nhất trong nhóm. Nếu anh bị sát hại, hiển nhiên những người còn lại sẽ cảm thấy bất an. Và như vậy thì liên minh sẽ tự tan vỡ.”

“Trừ phi,” Thales lại thở dài: “Có một khả năng còn đáng sợ hơn.”

Zayen nhắm mặt lại và hơi cúi đầu.

Anh ta không phải là một thằng ngốc.

“Đó chính là, tất cả các thành viên khác trong nhóm đều biết anh là đối tượng chắc chắn sẽ phải hi sinh,” Thales dạo quanh Zayen một vòng, rồi tỏ vẻ đồng tình và vỗ vỗ vào vai chủ nhân của gia tộc Hoa Diên Vĩ:

“Cái chết của anh chính là một phần của kế hoạch – anh chính là người bị phản bội, là con tốt thí bị bỏ rơi.”

“Cũng phải thôi, trẻ trung và triển vọng, thủ đoạn cao siêu, gia cảnh giàu có, được lòng dân chúng. Nếu anh cứ như vậy mà leo lên cái ngai vàng này, cho dù là với chế độ Tuyển Cử Quân Chủ, thì chắc chắn chưa tới vài năm, Covendier sẽ trở thành một vương thất Jadestar khác và bắt đầu kiểm soát các lãnh chúa – mà kể cả so về tuổi tác, thì anh cũng có thể sống lâu hơn so với bọn họ.”

“Vậy thì việc đổi hay không đổi vương thất có gì khác nhau không?”

“Nếu như chủ nhân của Hoa Diên Vĩ bị ám sát tại vương đô, các quý tộc sẽ càng sợ hãi, áp lực cho cuộc chiến sẽ càng tăng, những chỉ trích mà Bệ hạ phải chịu đựng sẽ càng lớn. Âm mưu ép buộc lập người thừa kế có lẽ sẽ càng thuận lợi hơn.”

“Chiếc vương miện kia sẽ càng dễ rơi vào đầu người mà bọn họ mong muốn hơn.”

Tuy rằng vẻ mặt Zayen thờ ơ, nhưng mọi người đều có thể nhận ra ánh mắt của anh ta đã đờ ra khá lâu.

“Trước khi có cơ hội đội chiếc vương miện đó, anh đã bị phản bội rồi.” Thales lắc đầu như một ông cụ non, trông hết sức buồn cười: “Suy cho cùng thì anh vẫn còn quá trẻ, quá nhẹ dạ, dễ tin tưởng bạn bè.”

“Có lẽ họ đã mượn rất nhiều sức từ anh và nhà Covendier, nhưng bất kể họ đã hứa hẹn với anh điều gì,” Thales quay trở về bên cạnh Kaiser, lạnh lùng nói tiếp: “Thì cũng đều không có ý định thực hiện.”

“Hãy suy nghĩ cho kĩ, rồi xem xét lại lập trường của mình đi. Anh là một người khôn ngoan, càng hiểu nên chọn ai làm đồng minh của mình. Suy cho cùng thì ai làm quốc vương sẽ đem lại lợi ích lớn nhất cho Hoa Diên Vĩ?”

Zayen không nói thêm lời nào, cũng không nhìn Thales mà chỉ nhìn chăm chú xuống dưới đất như thể anh ta đặc biệt thích thú với hoạ tiết của gạch lát nền vậy.

Đúng lúc này, Thales đột nhiên quay đầu lại.

Cậu hộ lên một cách kì lạ với các vị lãnh chúa đang ngồi trên ghế:

“Đừng nhúc nhích.”

Nhiều lãnh chúa cau mày.

Ánh mắt của Thales cẩn thận quét qua khuôn mặt của từng người.

Cậu lạnh lùng nói: “Đừng nhúc nhích, đồng bọn đã phản bội Zayen. Đừng quay đầu đi chỗ khác, cũng đừng dời mắt đi. Hãy nhìn vào mắt ta… Ta có thể ngửi được mùi chột dạ và sợ hãi từ biểu hiện của các ngươi.”

Zayen cũng đột ngột ngẩng đầu lên, nhìn về phía các vị lãnh chúa.

Trong khoảnh khắc ấy, hơi thở của một vài lãnh chúa đình trệ trong giây lát!

Nhưng ngay sau đó, Thales lại đột nhiên thả lỏng.

Cậu dang hai tay và mỉm cười:

“Đừng căng thẳng.”

“Tôi chỉ đùa thôi.”

Một vài lãnh chúa như quả bóng xì hơi. Nhìn Thales, có người âm thầm nghiến răng, có người thì siết chặt nắm đấm.

‘Nó cố ý sao?’

“Nhưng nhìn tấm gương của Hoa Diên Vĩ, chắc các người đã hiểu,” Vẻ mặt Thales lại trở nên nghiêm túc:

“Một khi Jadestar không còn người thừa kế, bất kể là gia tộc lớn hay dòng họ danh giá nào kế vị ngai vàng, bất kể là trước hay sau khi lên ngôi, họ yếu cũng được, mạnh cũng chẳng sao, vương thất mới cuối cùng cũng sẽ trở thành mục tiêu tiếp theo mà các lãnh chúa muốn nhắm vào.”

“Chẳng cần kẻ thù đến từ bên ngoài, chính các người sẽ tự giết lẫn nhau trên một cán cân quyền lực mất cân bằng, tận cho đến khi Star bị huỷ diệt.”

“Tôi không quan tâm ai trong số các người đã lên kế hoạch cho âm mưu này, và cũng không quan tâm rốt cuộc là ai thèm muốn ngai vàng – dù sao thì trong mắt rất nhiều người, vương thất không còn người thừa kế đã là một việc bất khả kháng. Vậy thì hiển nhiên họ sẽ phải lựa chọn tương lai phù hợp nhất với lợi ích của mình.”

“Tuy nhiên, bây giờ, tôi đã đứng ở đây.”

“Vì sự yên bình của Star, cũng vì lợi ích của chính các người.”

“Vương thất Jadestar tiếp tục tồn tại mới là hy vọng lớn nhất cho sự ổn định của Star.”

“Mọi người, vì tất cả, xin hãy giống như tổ tiên của mình, xin hãy đặt niềm tin vững chắc vào Jadestar và ủng hộ tôi.”

Tiếng thảo luận của đám đông càng lúc càng lớn, thậm chí có không ít người còn bắt đầu vỗ tay.

Trùng hợp là, tiếng hò reo từ quảng trường cũng vang lên từng đợt, từng đợt một – cũng không biết vệ binh đã truyền lời từ đại sảnh đến đâu rồi.

Thales không quan sát biểu cảm của các lãnh chúa. Thực tế thì cậu càng cảm thấy thích thú hơn khi tưởng tượng ra biểu cảm của bọn họ.

Gilbert cuối cùng thì cũng thở phào nhẹ nhõm, rồi nói khẽ với Thales đang quay trở về:

“Thực khiến cho người ta… khó mà quên được, quý ông nhỏ tuổi.”

“Mối đe doạ đến từ Hoa Diên Vĩ đã biến mất trong ngờ vực và nghi kị. Uy thế của Hươu Sừng Lớn cũng đã giảm đi.”

“Nhưng sao ngài có thể chắc chắn rằng những sát thủ đó nhắm vào Hoa Diên Vĩ?” Gilbert cúi đầu, hỏi nhỏ.

“Đương nhiên là tôi không thể chắc chắn,” Thales nở một nụ cười với Gilbert, rồi nhìn Zayen đang cúi đầu, trầm tư ở phía xa:

“Nhưng anh ta cũng không biết, đúng không?”

“Quan trọng là phải nắm được trọng tâm vấn đề – không phải những sát thủ kia, mà là Zayen đã tận mắt nhìn thấy chúng.”

Cảm nhận được ánh mắt nghiêm túc của Kaiser, Thales cảm thấy hơi áp lực, nhưng cậu vẫn cố sức duy trì nhịp thở của mình và tiếp tục nói:

“Cũng giống như vừa rồi, điểm trọng tâm không phải là thân phận của tôi có được công nhận hay không, mà là người nào không muốn công nhận thân phận đó.”

“Tôi vẫn phải nói một câu, tuy rằng rất thoải mái, nhưng hành vi vừa rồi của ngài thực sự không phải là một cách làm khéo léo,” Trong ánh mắt nghi hoặc của Thales, Gilbert chỉ có thể thở dài, nói nhỏ: “Về sau ngài sẽ hiểu.”

“Đừng nói những lời vô nghĩa nữa!”

“Việc này hoàn toàn vô nghĩa!”

Con Rồng Một Mắt đang vô cùng phẫn uất, Công tước Nanchester đập mạnh vào ghế đá rồi liếc nhìn mọi người xung quanh với ánh mắt đầy uy hiếp và áp chế: “Các vị đã quên rồi sao? Cho tới hiện tại, nó còn chưa chứng minh thân phận của bản thân!”

“Bệ hạ không có con nối dõi suốt mười hai năm. Và đột nhiên xuất hiện một đứa trẻ sáu, bảy tuổi mở mồm ra nhận mình là hậu duệ của vương thất?”

“Hơn nữa còn nói năng ngông cuồng trên Hội nghị Quốc Thị…”

“Công tước Kushder Nanchester, sao ông vẫn còn phải vương vấn chuyện thân phận của tôi?” Thales thở dài, xen ngang: “Còn chưa rõ sao? Cha tôi đã chuẩn bị tốt mọi thứ từ sớm.”

Thales nở một nụ cười hồn nhiên:

“Tôi cho rằng, một kẻ đạo đức giả, suốt ngày lo lắng cho vương quốc và dân chúng như ngài nên vui mừng khôn xiết khi thấy huyết thống Jadestar quay về.”

Một cảm giác bất an dâng lên trong lòng Rồng Một Mắt.

Cũng đúng lúc này, đám đông lại bắt đầu xôn xao.

Có người mới bước vào sảnh Quần Tinh.

Thales quay đầu lại và mắt cậu lập tức sáng lên.

Một người phụ nữ xinh đẹp, duyên dáng, mặc một chiếc áo choàng tế lễ sẫm màu có hình nửa mặt trời đỏ dệt trên đó, cùng với một cô bé tư tế nhỏ tuổi đang hết sức cẳng thẳng, chậm rãi bước qua con đường đã được các vệ binh cưỡng chế ngăn ra.

Không ít dân thường đã quỳ xuống để bày tỏ lòng thành kính và cúi đầu, cầu nguyện trước người phụ nữ này.

Khoảnh khắc các quý tộc nhìn thấy hình ảnh nửa mặt trời đỏ kia, nhiều người trong số họ đã hiểu ra điều gì đó.

“Rất tốt,” Fakenhaz nheo mắt: “Quốc vương và quý tộc, còn cả thần linh. Ba trụ cột lớn của Star đều đã đến đủ.”

Đồng tử của Val co rụt lại ngay khi ông ta nhìn thấy người vừa mới tới.

“Từ bây giờ, hãy thận trọng từ lời nói cho đến hành vi,” Bá tước Karabeyan nghiêm trang quay đầu về phía cháu trai của vợ mình – người cũng đang rất sốc lúc này, Bá tước Derek Kroma – và thì thầm: “Sự việc đã vượt quá tầm kiểm soát của các lãnh chúa.”

“E rằng, thần linh cũng đã tham dự vào trong đó.”

Dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, Người phát ngôn của nữ thần Hoàng Hôn trên thế giới, đại chủ tế của thần điện Hoàng Hôn, Liscia Arunde, duyên dáng bước lên khu vực ghế đá.

“Liscia.” Val Arunde sửng sốt. Vẻ mặt cô đơn của ông ta dần trở nên phức tạp sau khi nhìn thấy em gái.

Đã qua nhiều năm như vậy…

Thế nhưng đại chủ tế không để ý tới anh trai của mình mà chỉ chậm rãi tiến về phía trước.

Sắc mặt Kushder vô cùng khó coi. Ông ta vốn định trao đổi bằng ánh mắt với Zayen như mọi khi, nhưng lại phát hiện ánh mắt Zayen vô cùng lạnh lùng, thậm chí còn không thèm nhìn ông ta.

Kushder cay đắng ở trong lòng.

“Đại chủ tế Liscia,” Kaiser V nghiêm trang đứng dậy: “Thần điện Hoàng Hôn, Người phát ngôn của nữ thần.”

“Uy quyền của quốc vương, lời thề của quý tộc, sự chứng kiến của thần linh – đây là ba minh chứng quan trọng nhất vào thời điểm Star thành lập.”

“Hôm nay, sau hơn sáu trăm năm, xin hãy để Nữ thần Hoàng Hôn tiếp tục chứng kiến sự tiếp nối dòng máu vương thất Star.”

Cả đại sảnh lại náo động lần nữa.

Liscia, với vẻ mặt vô cảm, khẽ gật đầu.

Nhưng nàng không trả lời ngay lập tức mà lại quỳ gối xuống đất, ngửa mặt lên trời và nhắm mắt lại.

Thales tò mò nhìn vị đại chủ tế không thích mình cho lắm này.

‘Đây là… giao tiếp với thần linh?’

Nhưng, bỗng có một cảm giác khó tả ập đến trong lòng Thales. Nó khiến cậu cảm thấy vô cùng khó chịu.

Một tiếng động như bị ù tai đột nhiên vang lên!

*Bíp*

Cậu giật mình, sợ hãi, cố kìm nén khát vọng dùng hai tay bịt lỗ tai lại và nhìn xung quanh.

Nhưng tất cả những người đứng trong đại sảnh, cho dù là quý tộc hay dân thường thì đều không lên tiếng, cũng không hề có biểu hiện sốt ruột.

‘Chẳng nhẽ…’

Cho đến khi tiếng động đó biến mất.

Tất cả người xung quanh vẫn bình thường.

‘Chẳng nhẽ chỉ có mình nghe thấy tiếng động đó?’

Cho tới giờ, Người Xuyên Việt vẫn chưa biết thần linh của thế giới này là một tồn tại như thế nào?

‘Nhưng hiện tại…’

Một câu hỏi khác lại được thêm vào trong đầu Thales.

Một lúc sau, Liscia mở mắt, đứng dậy, nói: “Nữ thần đáp ứng, Bệ hạ.”

Công tước Cullen cảm thán.

Ông ta đã đoán trước được kết quả.

Kushder siết chặt nắm đấm, ánh mắt lạnh như băng.

Fakenhaz cười khan.

Còn Zayen thì trầm ngâm nhìn về phía Thales, người đang là tâm điểm của đại sảnh.

Kaiser V khẽ gật đầu.

Ông ta đột nhiên nắm lấy tay Thales!

Doạ cậu sợ hết hồn.

“Đi theo ta,” Kaiser nói với giọng không thể nghi ngờ: “Dòng máu của con nên để cho toàn bộ người Star nhìn thấy.”

Thales trợn mắt, há hốc mồm, mặc cho Kaiser kéo cậu xuống khỏi bục tròn đặt những chiếc ghế đá và bước ra ban công nhìn xuống quảng trường Tinh Tụ.

Thành thật mà nói, cậu… vẫn còn chưa quen.

Có lẽ bởi vì, từ sâu trong đáy lòng, cậu vẫn chưa coi người đàn ông cường tráng này như cha của mình?

Các lãnh chúa, quý tộc trên mười chín chiếc ghế đá thi nhau đứng dậy và đi theo hai cha con quốc vương tới một ban công khá rộng lớn. Rất nhiều quý tộc nhỏ và vừa xung quanh cũng muốn theo sau, nhưng lại bị các vệ binh dùng dùi cui và khiên chống bạo động đẩy lại không thương tiếc.

Thales bước tới ban công, nhìn xuống.

Đã là buổi chiều, sắc trời vừa đẹp.

Cậu phải nín thở ngay sau đó.

Người.

Thật nhiều người!

Chi chít người!

Toàn bộ quảng trường Tinh Tụ chật ních người!

Ít nhất là vài chục nghìn!

Tựa như một đàn kiến đang bao phủ toàn bộ tầm nhìn dưới mặt đất của cậu.

Không phải Thales chưa từng đến quảng trường Tinh Tụ. Cậu cũng đã từng đứng tại đó, ngẩng đầu lên nhìn cung điện Phục Hưng hùng vĩ.

Nhưng cậu chưa bao giờ đứng tại ban công của sảnh Quần Tinh và nhìn xuống toàn bộ quảng trường.

Cho dù là người đã từng sống ở hai thế giới, Thales vẫn không khỏi há hốc mồm khi nhìn thấy cảnh tượng như thế này.

Rất nhanh, mọi người trên quảng trường đã mơ hồ nhận thấy rằng có hai người bỗng xuất hiện trên ban công.

Sau khi xác nhận đó là quốc vương và hậu duệ của ông ấy.

Hàng loạt tiếng reo hò lớn chưa từng có dồn dập vang lên từ những làn sóng người trên quảng trường.

“Quốc vương… Quốc vương…”

“Jadestar… Muôn năm…”

“Star… Star…”

“Nhìn thấy chưa?” Kaiser vẫn nắm chặt tay cậu như trước: “Đây chính là thần dân của chúng ta, là gánh nặng và trách nhiệm của chúng ta.”

Quốc vương tối cao hỏi đầy ẩn ý: “Con đã chuẩn bị sẵn sàng, vì Star mà sống sao?”

Không đợi Thales trả lời, Liscia đi về phía họ với vẻ mặt lạnh lùng. Còn cô bé tư tế trẻ tuổi kia thì có vẻ rất căng thẳng. Sau khi Liscia ra hiệu, cô ấy run rẩy bưng tới một chiếc khay có đặt một con dao găm ở trên.

“Nghi lễ Huyết Thống?”

Công tước Cullen được hai người hầu dìu đi. Sau khi tới ban công, ông ta lắc đầu: “Đã gần hai trăm năm kể từ khi nghi lễ này được sử dụng. Lần gần đây nhất là khi nào ấy nhỉ? Lễ công nhận huyết thống của Hoàng tử Keira?”

Không ai trả lời.

Công tước của Bắc Cảnh đứng một bên thì ngơ ngẩn nhìn em gái mình.

Chỉ có điều Liscia chẳng thèm nhìn ông ta lấy một lần.

Vị Đại chủ tế duyên dáng và xinh đẹp chậm rãi bước tới giữa Quốc vương và Thales.

Dưới sự chú ý của tất cả mọi người, Kaiser cầm con dao găm lên, cắt vào ngón trỏ trái của mình, rồi đặt nó lại.

Cô bé tư tế bưng chiếc khay đến trước mặt Thales. Cô ấy mới chỉ khoảng mười một, mười hai tuổi – nhưng có vẻ đây là lần đầu tiên cô bé ở trong một hoàn cảnh như vậy, được hàng chục nghìn người theo dõi – nên đã căng thẳng đến phát run.

“Đừng căng thẳng, không sao đâu.” Thales nở nụ cười với cô bé, rồi cầm lấy con dao găm có biểu tượng nửa mặt trời đỏ và cắt vào lòng bàn tay trái.

Liscia lạnh lùng dang hai tay ra và nắm lấy tay của hai người.

Sau đó nàng ngẩng đầu lên.

Khác với những gì Thales đã đoán trước, nó không giống với những nghi lễ cầu nguyện kéo dài và tẻ nhạt.

Bởi vì ngay sau đó, hai mắt Liscia bộc phát ra ánh sáng chói loà hệt như lúc ở trong căn phòng đá.

Tất cả những người đang tranh nhau quan sát bỗng trở nên yên tĩnh. Rất nhiều dân thường bắt đầu quỳ xuống và nhắm mắt cầu nguyện trước ánh sáng chói loà phát ra từ ban công.

Ánh sáng càng lúc càng mạnh!

Ngay cả những người dưới quảng trường cũng có thể nhìn rõ chuyện gì đang xảy ra trên ban công.

Tại quảng trường, hầu hết đều là dân thường không có tư cách tiến vào sảnh Quần Tinh.

Gần như tất cả họ đều quỳ xuống thành kính, hướng về phía Cung điện Phục Hưng ở trên đầu và bắt đầu cầu nguyện.

Việc các tín đồ quỳ gối đã khiến quảng trường Tinh Tụ trông như một cơn thuỷ triều nhiều màu sắc đang trào dâng lên phía trước khi nhìn từ sảnh Quần Tinh.

Nhưng Thales không còn sức để chứng kiến khung cảnh tuyệt vời này.

Bởi vì Người Xuyên Việt đã kinh ngạc nhìn thấy, vết máu từ lòng bàn tay của cậu và Kaiser đang dần bay lên dưới ánh sáng phát ra từ mắt của Đại chủ tế!

Và sau đó thì nó kết hợp thành một tia sáng đỏ duy nhất.

‘Đây là…?’

Thales nhìn vào ánh sáng đó với vẻ nghi ngờ.

Một việc ngoài ý một bỗng phát sinh!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play