Căn phòng bằng đá này cực kì lớn, lớn đến mức trông nó vẫn hết sức rộng rãi kể cả khi có đến hơn hai mươi mấy cột đá trong đó.

Tuy nhiên, nó không có cửa sổ mà chỉ có một vài lỗ đen lớn trên trần nhà được dùng để làm lỗ thông hơi.

U ám và lạnh lẽo đến đáng sợ.

Thales sững sờ nhìn cảnh tượng trước mắt.

Một bóng người cường tráng, khoác chiếc áo choàng sao màu xanh, đứng trước một cột đá và quay lưng về phía cậu.

Cột đá đối diện bóng người cường tráng đó đã bị đào ra một cái hốc.

Bên trong có hai chiếc bình đá lớn đặt cạnh nhau và sáu chiếc nhỏ hơn.

“Đây là nơi an táng của ông con, Aydi Jadestar.” Một giọng nói trầm và uy quyền vang lên từ bóng người kia.

“Nói thật, ta cũng không thích ở chung phòng với ông ấy. Đôi mắt mà ông ấy nhìn ta luôn chỉ có thất vọng và chỉ trích. Sau khi mẹ ta qua đời, có thể tránh mặt ông ta thì ta luôn tránh.”

Giọng nói đó không quá xa lạ đối với Thales, nhưng cũng không quá thân quen.

“Đến đây.”

Thales hít thở sâu và điều chỉnh tốt cảm xúc của mình.

Cậu bước đến bên người cha trên danh nghĩa của mình, quốc vương tối cao của Star, bệ hạ Kaiser Jadestar.

Quốc vương Nắm Đấm Sắt, Kaiser V đội trên đầu vương miện sao chín cánh, xách đèn Bất Diệt trên tay phải, tay trái nắm cây quyền trượng nạm pha lê có một đầu sáng bóng.

Ông ta quay đầu lại và liếc nhìn Thales.

Cái nhìn sắc lẹm này khiến Thales cảm thấy có chút khó thở.

“Kể từ vị quốc vương thứ hai, John I, mỗi một quốc vương tối cao và vương hậu của Star sau khi qua đời đều sẽ được hoả táng và an táng tại căn phòng đá này.” Giọng nói của Kaiser cực kỳ trầm thấp.

Như thể sợ sẽ đánh thức điều gì đó.

Kaiser đặt tay lên chiếc bình đá lớn bên trái. Có một cái tên được khắc trên nó:

[Quốc vương Thường Trị, Quốc vương Aydi LK Jadestar, 595 – 660]

Kaiser liếc sang chiếc bình đá lớn thứ hai, trên đó là một cái tên khác.

“Đây là mẹ ta. Bà ấy qua đời vào năm ta mười lăm tuổi.”

[Vương hậu, Natalie JF Jadestar, 604 – 642]

Ông ta, quốc vương tối cao, lại sờ những hũ đá nhỏ ở bên cạnh với sắc mặt phức tạp.

“Còn những đứa con của họ không được kế thừa ngai vàng, cũng như chưa từng được phong tước, phân đất, sửa họ đều yên nghỉ ở trong những hũ đá nhỏ này.”

Thales ngẩn ngơ. Cậu khẽ quay đầu lại, và quả nhiên trông thấy trong mỗi cột đá ở bốn phía đều sẽ có một hốc đá. Bên trong mỗi hốc đá đều đặt hai chiếc bình đá lớn, đôi khi có một vài hũ đá nhỏ ở bên cạnh.

‘Nơi đây là – khu chôn cất của vương thất?’

Kaiser cúi đầu, nhìn về phía một hũ đá nhỏ. Thales cũng nhìn theo.

[Chiến thần Ánh Sao, Người giải phóng Zodra, Công tước Hồ Sao, John LK Jadestar, 613 – 660]

“Đây là chú John, người duy nhất trong gia đình đã từng du lịch khắp thế giới.”

“Chú ấy là em trai út của cha ta, và gần như được mẹ ta nuôi dưỡng từ bé. Vì vậy mà ta đã kiên quyết đặt chú ấy vào trong hốc đá này.”

Kaiser chạm vào chiếc hũ đá. Khuôn mặt ông lộ vẻ - Thales ngạc nhiên khi nhìn thấy – tươi cười?

“Chú ấy rất hiểu biết, giỏi võ, có khiếu hài hước, và pha trò thì không ai bằng.”

“Khi còn bé, mỗi khi chú ấy về thì việc mà ta và hai người anh sinh đôi của ta thích nhất là quấn lấy chú ấy để nghe chú ấy kể chuyện tình của mình và công chúa Mane et Nox – cho đến khi mẹ ta lạnh lùng vạch trần nó. Khi đó, ta đã nghĩ rằng chú là người lợi hại nhất trên thế giới này.”

“Cuộc hôn nhân của chú John khiến cha ta tức đến phát điên. Trời ơi, thế mà chú ấy lại lấy một nữ hiệp sĩ cấp Cực! Đến phần ôm và hôn trong lễ cưới, ta cảm thấy chú John đã hoàn thành nó với tư thế hai chân không chạm đất.”

“Sau khi được phong tước, chú ấy thường xuyên về vương đô thăm bọn ta hơn. Đồng thời cũng mang cho Constance bé bỏng không ít món quà nhỏ. Tuy nhiên, kể từ khi vợ chú qua đời, ta hiếm khi nhìn thấy nụ cười hiện trên khuôn mặt chú ấy.”

Cảm nhận được bầu không khí trong căn phòng đá, Thales không dám thở mạnh.

Kaiser chìm đắm trong ký ức xưa, mất một phút mới quay đầu lại.

“Đây là anh cả của ta, Midier,” Kaiser nhìn về phía một hũ đá khác, nhíu mày: “Người đáng lẽ ra đã kế thừa ngai vàng.”

Thales nghe thấy cái tên quen thuộc nên đã nhanh chóng quay sang nhìn chiếc hũ đá.

[Con trai cả của Quốc vương, Thái tử, Midier TE Jadestar, 622 – 660]

“Anh ấy là người có mối quan hệ tốt nhất với cha ta, và cũng là người duy nhất có thể ngang sức với ông ấy khi chơi cờ. Bình thường, anh ấy không nói nhiều mà chỉ mỉm cười, nhìn bọn ta đùa giỡn. Anh ấy rất thông minh, rất được lòng người. Mọi người đều nói rằng anh ấy là thái tử tốt nhất. Và anh ấy cũng là người anh em thân thiết nhất với ta.”

“Một ngày nọ, lúc ta mười sáu tuổi, trên đường trở về từ phòng của một hầu gái vào lúc nửa đêm, ta đã vô tình nhìn thấy anh ấy đang ngồi thất thần ở trong sân và uống rượu với vẻ mặt buồn bã. Khi ấy, ta cảm thấy vô cùng kỳ quái – anh ấy cũng có lúc cảm thấy chán nản ư?”

“Hiện giờ, cuối cùng thì ta đã hiểu.”

Thales nhìn hũ đá kia và nghĩ tới những điều cậu đã nghe về Midier Jadestar.

‘Đây là, “người đã giải cứu Jenny”, “người mà Gilbert sùng kính”, và “người mà Yodel đã hy vọng mình sẽ tốt hơn”?’

Hũ đá tiếp theo.

[Thanh Kiếm Tố Quang, Hoàng tử thứ hai, Horace ME Jadestar, 623 – 660]

“Đây là Horace. Tháp Chung Kết vẫn còn lưu trữ kỷ lục tốc độ kiếm nhanh nhất của anh ấy thời còn đi học. Theo như lần trước ta nghe nói thì đến nay vẫn chưa có ai phá được nó.”

Kaiser gõ nhẹ vào chiếc hũ đá và khịt mũi: “Anh ấy là cao thủ cấp Cực duy nhất trong gia đình, và thậm chí còn có một biệt danh rất oai phong. Ông con thường cảm thán, kể từ sau “Người Giữ Lời Thề” – Midier IV và “Kẻ Thù Của Bầy Sói” – Hoàng tử Keira, cuối cùng thì vương thất Jadestar cũng đã có một người thứ ba cấp Cực.”

“Anh ấy có mối quan hệ rất tệ với anh cả Midier. Mỗi khi hai người chơi cờ, anh ấy rất thích bí mật dùng Lực Lượng Chung Kết để đánh bay quân cờ của đối phương. Nhưng kể cả như vậy thì anh ấy vẫn không thể đánh bại được anh cả Midier luôn cười tủm tỉm. Anh ấy thường xuyên nói với bọn ta rằng, nếu không phải sinh muộn hơn Midier một năm thì anh ấy mới nên là người trở thành Thái tử.”

“Một tháng trước khi qua đời, anh ấy đã nhận được lời mời đến từ Tháp Chung Kết để trở thành một người thừa kế. Nếu vượt qua thì anh ấy sẽ trở thành một trong số tám người thừa kế của Tháp Chung Kết.”

“Đây là Bancroft và Herman, hai người anh sinh đôi của ta.” Kaiser nhìn về phía hai chiếc hũ đá đặt song song với ánh mắt phức tạp: “Nghe nói, một hầu gái bất cẩn đã làm xáo trộn thứ tự sinh của họ. Cha ta không chịu được cảnh hai thầy thuốc tranh cãi với nhau xem đứa bé nào đã được sinh ra trước, nên mẹ ta đã dứt khoát tung một đồng tiền vàng. Rồi bà dùng mặt có hình chân dung của Tormund I để quyết định Bancroft là hoàng tử thứ ba, còn Herman là thứ tư.”

“Đồng tiền vàng kia hiện được đặt trong chiếc bình đá của mẹ ta, cùng với tờ bài tập chính trị đầu tiên mà Midier đạt điểm tuyệt đối, chiếc cúp kiếm sĩ đầu tiên của Horace, và tã của ta cùng với Constance lúc chào đời.”

Thales tiến lại gần một bước và nhìn thấy rõ hai chiếc hũ đá nhỏ.

[Hoàng tử thứ ba, Bancroft NE Jadestar, 624 – 660]

[Hoàng tử thứ tư, Herman NE Jadestar, 624 – 660]

“Khi còn nhỏ, bọn họ tranh cãi với nhau không ngừng nghỉ trên bàn ăn. Quả thực đó đúng là một cơn ác mộng với cả nhà. Midier còn đùa rằng, có lẽ Horace đã bị bọn họ doạ tới mức phải theo học tại Tháp Chung Kết.”

“Bancroft thích hội hoạ và điêu khắc. Một nửa số tiền tài trợ cho Hiệp hội Văn hoá Nghệ thuật của Viện Nghiên cứu Quốc học là do anh ấy quyên góp. Tuy nhiên, niềm yêu thích hư vinh của anh ấy cũng không kém, có lẽ chỉ đứng sau tình yêu đối với tiền bạc. Khi còn bé, bọn ta thường bảo anh ấy nên đi hỏi cưới nhà Seucader, chỉ nguyên của hồi môn cũng đủ cho anh ấy ăn cả đời. Và kết quả là khi đến thăm quần đảo phía Nam, anh ấy đã thực sự cưới được một tiểu thư của nhà Seucader bằng cách dùng một bức phác hoạ để cầu hôn.”

“Còn Herman là người đẹp trai nhất trong số năm anh em. Sở trường của anh ấy là âm nhạc và thơ ca. Tất cả các cô gái trẻ, bất luận là bình dân hay quý tộc, cũng đều yêu thích anh ấy. Mỗi khi đi trên đường, sẽ gây ra vô vàn tiếng hét và hoa tươi. Cũng chính bởi vậy, cha ta đã chọn anh ấy làm người lãnh đạo sứ đoàn của Star đến thăm vương quốc Cây Thiêng. Đáng tiếc, anh ấy đã không thể cưới một vị tinh linh khi trở về. Nếu không thì cha đã có thể truyền lại vương miện của ông cho anh ấy, để nhằm củng cố dòng máu tinh linh mà chúng ta có kể từ Midier IV…”

Kaiser nắm cây quyền trượng của mình và nhìn chằm chằm vào ngọn lửa bên trong đèn Bất Diệt.

“Năm anh em bọn ta đã từng thân thiết như thế. Ta vẫn còn nhớ rõ, khi còn nhỏ, bọn ta đã đánh nhau với ba vị hoàng tử của vương triều Mane et Nox tới chơi trong cung điện. Horace phụ trách tấn công. Midier phòng thủ, chủ yếu là bảo vệ ta. Và cặp song sinh thì ở hai bên mạn sườn.”

“Nhưng sau khi lớn lên, mọi thứ đã thay đổi.”

“Midier vẫn nở nụ cười. Ta và anh ấy vẫn thân thiết, thế nhưng ta cảm giác được anh ấy càng lúc càng không vui. Sau khi trở về từ Tháp Chung Kết, Horace trở nên dữ tợn, luôn muốn thể hiện trước mặt cha ta. Ta vẫn còn nhớ rõ trong một Hội nghị Hoàng Gia, anh ấy đã khiển trách ta trong năm phút vì đã đi tới phố Chợ Đỏ. Bancroft không quan tâm đến những chuyện xảy ra giữa năm anh em, thế nhưng anh ấy đều sẽ đi vòng qua mỗi khi gặp phải bốn người còn lại. Herman luôn theo sát Horace như một tuỳ tùng, nhưng nụ cười của anh ấy thực sự khiến ta cảm thấy ghê tởm.”

Kaiser đột nhiên ngừng cười.

“Nhưng tất cả đã không còn quan trọng nữa rồi.”

“Hiện tại, bọn họ đã đoàn tụ ở nơi này.”

Kaiser bước tới chiếc hũ nhỏ cuối cùng.

Thales cúi đầu, siết nhẹ nắm đấm.

[Con gái lớn của quốc vương, Constance NE Jadestar, 642 – 660]

“Đây là Constance, em gái nhỏ của bọn ta.” Kaiser cúi đầu, giọng nặng trĩu. Dường như ông không muốn nhiều lời: “Nó là sự đồng lòng duy nhất của năm anh em bọn ta – bọn ta nguyện hi sinh tất cả để bảo vệ hạnh phúc và nụ cười của nó.”

Thales thở dài. Cậu khẽ nhắm mắt lại và tưởng tượng ra người cô công chúa của mình ra đi vào năm mười tám tuổi.

“Gia tộc Jadestar đã mang trên lưng vận mệnh của Star từ khi mới sinh ra.” Kaiser thản nhiên.

Thales mở mắt ra. Cậu lắng nghe tiếng thở nặng nề của Kaiser và suy nghĩ về mục đích của những việc mà quốc vương đã làm ngày hôm nay.

Hai người giữ im lặng một lúc lâu trong căn phòng đá trống trải.

*Ầm*

Quốc vương đột nhiên gõ mạnh cây quyền trượng nặng nề xuống mặt đất!

Doạ cho Thales suýt thì nhảy dựng lên!

“Ta không biết con hiểu được bao nhiêu về chúng ta, cũng như có tưởng tượng gì về cái tên Jadestar.” Giọng nói Kaiser V trầm thấp mà nghiêm nghị, nhưng lại không chứa chút tình cảm nào của một người cha.

“Nhưng đó tuyệt đối không phải là một danh hiệu nhẹ nhàng.”

“Nó đại diện cho vinh dự, đại diện cho lịch sử, đại diện cho quyền lực, và càng quan trọng hơn là, đại diện cho hi sinh.”

Thales không nói gì, cậu không biết nên trả lời như thế nào.

Bởi vì dường như nói cái gì thì cũng không thích hợp cho lắm.

“Con, đã chuẩn bị sẵn sàng sao?” Kaiser cuối cùng cũng quay lại. Cặp đồng tử sắc lẹm màu xanh da trời của ông ta nhìn thẳng vào Thales.

“Bắt đầu với tư cách một Jadestar, vì Star mà chiến, vì Star mà chết, và…”

Kaiser nhìn sáu chiếc hũ đá nhỏ. Ánh mắt ông ta tối sầm lại:

“Vì Star mà sống.”

Hơi thở bị ngưng trệ của Thales đột nhiên trở nên dồn dập.

‘Vì Star mà chiến.’

‘Vì Star mà chết.’

‘Vì Star mà sống.’

‘Thứ tự này…’

Thales thấp thỏm ở trong lòng: ‘Cho nên, với tư cách là một Jadestar, thì sống còn khó hơn nhiều so với chiến đấu và chết đi?’

Quốc vương bệ hạ nhìn chằm chằm vào cậu.

“Ta đang đợi câu trả lời của con.” Quốc vương nói chậm rãi từng chữ một.

Một cách không thể nghi ngờ, không thể làm trái.

Thales nuốt nước bọt.

Cậu cảm thấy hơi khó chịu với bầu không khí hiện tại. Người Xuyên Việt nở một nụ cười miễn cưỡng rồi nói:

“Hét lớn lên rằng chết vì một quốc gia nào đó, nghe cứ như thể đang đánh trận vậy.”

Nhưng Kaiser vẫn nhìn cậu như cũ với đôi mắt sáng quắc.

Được rồi.

Thales hít thở sâu ba lần, rồi mở mắt, và nói với giọng trầm:

“Không.”

Lông mày Kaiser hơi nhướng lên.

“Trước khi rời khỏi phố Chợ Đỏ, mọi thứ tôi làm đều để đấu tranh và tồn tại trên cái thế giới chết tiệt này.” Người Xuyên Việt thất vọng nói.

“Tôi chưa bao giờ nghĩ về những thứ trước mắt: vương thất, âm mưu, người thừa kế, tất cả mọi thứ.” Cậu hết sức chân thành: “Tôi chưa sẵn sàng để chơi những trò chơi này. Những trò chơi mà mọi người có thể vẫn nói chuyện, cười đùa với nhau như thể không có gì xảy ra, mặc dù chỉ sơ sẩy một chút thôi cũng có thể mất mạng rồi.”

“Tôi càng quen hơn với khu nhà cũ nát, những chiếc giường cứng, cảnh đói lạnh co ro trong góc, hay nỗ lực phấn đấu vì sự sinh tồn của bạn bè. Chứ không phải ngồi trong một căn phòng sang trọng, vừa ăn uống, vừa thêu dệt những âm mưu mà mặt không đổi sắc, nhằm cướp đoạt mạng sống, cùng với… gây chiến hoặc đối phó với chiến tranh.”

“Tôi cũng chưa chuẩn bị tốt để trở thành Thales Jadestar.” Người Xuyên Việt thở ra và cúi đầu xuống: “Tất cả đều là ngoài ý muốn, tôi vẫn chưa sẵn sàng cho bất cứ điều gì.”

Trước mặt cậu, dường như hình bóng Asda lại hiện lên và mỉm cười: “Đúng vậy, đây lại là một việc ngoài ý muốn.”

Im lặng một lúc lâu.

Kaiser nhìn Thales. Nhưng vị quốc vương vốn dĩ luôn uy nghiêm và khó gần, bỗng để lộ ra một biểu cảm phức tạp và sâu sắc mà Người Xuyên Việt chưa bao giờ được nhìn thấy.

“Nỗ lực vì chính mình, vì sự sinh tồn của bạn bè – đây có lẽ là toàn bộ sứ mệnh của Jadestar.”

“Không sao.”

Dường như có một luồng cảm xúc thoáng vụt qua mắt quốc vương. Ông chậm rãi nói: “Năm đó ta cũng chưa chuẩn bị sẵn sàng.”

Thales kinh ngạc, ngẩng đầu lên. Chỉ thấy Kaiser V, với vẻ mỉa mai và căm thù, dùng giọng nói đầy quyền uy của mình để gằn từng chữ một:

“Nhưng vận mệnh sẽ giúp con chuẩn bị sẵn sàng.”

Ông ta vung áo choàng lên và bước dài.

Thales đi theo Kaiser tới cột đá bên cạnh.

Đó cũng là một hốc đá lớn, nhưng bên trong lại trống trơn, không có bình đá to nào.

Chỉ có hai chiếc hũ đá nhỏ.

“Đây sẽ là nơi an táng của ta,” Kaiser cúi người, vuốt ve hai chiếc hũ đá và bình tĩnh nói: “Cũng đã có hai hũ đá nhỏ.”

Não bộ Thales ngừng hoạt động trong vài giây.

Cậu chợt nhớ tới những lời của Gilbert về Năm Đẫm Máu và nhìn vào hai hũ đá nhỏ:

[Con gái cả của quốc vương, Lydia GK Jadestar, 656 – 660]

“Ta vẫn còn nhớ khi Lydia sinh ra, ta đã ôm nó vào trong lòng, thậm chí còn luống cuống hơn cả nó. Sau khi lớn hơn một chút, nó chạy nhảy khắp nơi, không bao giờ chịu ngồi yên.

[Con trai lớn của quốc vương, Luther KK Jadestar, 659 – 660]

Kaiser đặt đèn Bất Diệt xuống, giấu biểu cảm trong ánh mắt mình vào trong bóng tối và chỉ để lại đôi môi mấp máy và khoé miệng hơi nhếch lên: “Luther thì rất ngoan, cũng rất yên tĩnh. Nó chưa bao giờ khóc rống lên – điều này cũng rất tệ, bởi vì bọn ta không biết khi nào nó đói.”

“Hai đứa bé này đã khiến Keya và Jenny lo lắng rất nhiều. Còn ta thì vẫn luôn cảm thấy hạnh phúc vì thanh nhàn.”

Quốc vương tối cao của Star đặt tay lên vai Thales.

Thales sửng sốt.

“Cũng may,” Lời Kaiser lạnh thấu tim gan: “Các nàng ấy sẽ không phải lo lắng về lũ trẻ nữa.”

Thales rùng mình khi nghe Kaiser nói xong:

“Bởi vì chúng sẽ luôn ở đây.”

“Không khóc, không la hét, không chạy linh tinh.”

“Mãi mãi.”

Quốc vương đột nhiên dùng sức siết chặt vai Thales.

Dù vai trái vẫn còn đau, nhưng Thales vẫn cố nén không nói gì.

“Nhìn đi, đây chính là những gì vận mệnh đã chuẩn bị cho ta.”

Nhìn hai hũ đá nhỏ, Thales nghiến răng, siết nhẹ nắm đấm.

‘Đây chính là… anh và chị của mình?’

Đúng lúc đó, một tiếng chuông dài và nặng bỗng vang lên bên ngoài căn phòng đá mai táng các đời quốc vương Star.

“Đi đi.” Kaiser Jadestar buông Thales ra.

“Gilbert và Jenny đang đợi con ngoài cửa,” Quốc vương đứng dậy, lấy lại vẻ uy nghiêm và quyền uy của mình. Rồi ông lạnh lùng nói: “Bọn họ sẽ chuẩn bị tốt mọi thứ cho con.”

“Cũng như cái cách mà vận mệnh cũng đã chuẩn bị tốt mọi thứ cho con từ sớm vậy.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play