(Update: Đế chế -> Đế quốc, Minh Dạ -> Đêm Tối)

Trận Chiến Chung Kết.

Cái tên quen thuộc đến nhường nào.

Thales đã từng xem không ít vở kịch nói tại thần điện Đêm Tối nằm cạnh khu chợ lớn – mặc dù cậu dành phần lớn thời gian để tìm cách moi tiền từ túi của những vị khán giả đang xem kịch không chớp mắt.

Không thể phủ nhận rằng: tuy thần kinh của các vị tế tự ở đây đều có vẻ không bình thường – họ quấn chặt quần áo kín xung quanh người – suốt ngày hô vang những lời nói điên khùng như: “Người sẽ trở về”, “Thế giới sẽ sụp đổ lần thứ hai”, “Lịch sử chỉ toàn dối trá, người duy nhất có thể cứu với thế giới này chỉ có thể là thần Đêm Tối.”. (“Cũng may, họ không nhắc tới những câu đại loại như: Đêm dài buông xuống, ác ma ở khắp nơi. …. A, Ryan, nhìn kìa! Con dê béo kia sắp quay đầu đi rồi!” – Thales)

Thế nhưng những vở kịch mà bọn họ diễn lại là một con đường tốt, miễn phí giúp cho Thales – một kẻ trọng sinh mù chữ – hiểu hơn về thế giới này.

‘Ờm, có lẽ nó cũng không tốt đến mức vậy.’ Thales bước theo sau Gilbert và không thể không bĩu môi khi nhớ tới vở kịch “Thần Đêm Tối giáng xuống thế gian, tự mình cứu vớt ba mươi ba vị công chúa”.

Trong số hàng tá những vở kịch với nội dung hoang đường hoặc khuyên răn loài người, có một vở “Ngày tai hoạ giáng xuống cũng là lúc thế giới đi đến hồi kết” đã để lại cho Thales ấn tượng hơn cả.

Vở kịch đó nói về Trận Chiến Chung Kết.

Đến bây giờ Thales vẫn còn nhớ như in, giữa bối cảnh lấy màu đen và đỏ làm chủ đạo, một người bịt mặt, mặc bộ đồ đen, cầm dây xích và lưỡi hái dạo quanh sân khấu với những bước chân nặng nề. Lúc này, nhạc nền cũng sẽ chuyển sang tông trầm thấp, u ám. Bầu không khí đáng sợ này khiến cho những đứa trẻ tò mò đến xem ở dưới sân khấu sợ đến mức khóc thét lên.

Bất cứ nơi nào người đàn ông mặc đồ đen đi qua, các diễn viên quấn những chiếc khăn trùm đầu có màu sắc khác nhau đại diện cho các nơi trên thế giới sẽ khóc lóc, kêu gào thảm thiết rồi lần lượt ngã xuống.

Cậu vẫn còn nhớ như in giọng nói nghe như tiếng quạ kêu của người kể chuyện vang lên từ sau cánh gà. Còn nội dung thì khiến người ta không rét mà run:

“Tai hoạ đến! Tai hoạ đến! Nó sẽ không buông tha cho bất cứ ai trên thế giới này! Tận cho đến khi tất cả trở thành tù binh!”

“Thức tỉnh! Thức tỉnh đi! Hỡi những đồng bào của ta! Tai hoạ sẽ nhấn chìm mọi thứ! Ngục hà (1) sẽ chảy ngược về nhân gian! Bầu trời sẽ sụp xuống mặt đất! Tận thế đang tới dần!”

“Các vị thần sẽ ở bên chúng ta! Ác ma cũng kề vai sát cánh! Hoàng đế dừng chân ở phía sau, anh hùng đứng ngay tại đằng trước! Chỉ có dũng cảm chiến đấu mới có thể sống sót! Chỉ có Đêm Tối mới là vĩnh hằng!”

“Hỡi những đồng bào! Tai hoạ đã đến! Đêm Tối có lời, người đưa đò ngục hà chẳng phải là kẻ xấu xa mà loài hoa ma, quả ác phi nhân loại kia mới có thể ăn mòn lòng người! Thà rằng cầm kiếm cầm kiếm xông lên và trở về trong vinh quang cùng những anh hùng, chứ không bao giờ làm nô lệ, nanh vuốt cho thứ tai hoạ kia!”

“Đây là trận chiến cuối cùng! Tuy hai mà một! Thần thánh hay người phàm, chẳng phân rạch ròi!”

“Trận Chiến Chung Kết! Đêm Tối bao phủ khắp nơi, tai hoạ chắc chắn sẽ diệt vong!”

Trong ký ức mơ hồ của Thales, nhân vật đóng vai “tai hoạ” cầm dây xích và lưỡi hái đó sẽ tàn sát vô số sinh linh, tận cho đến khi bị liên minh của toàn thế giới đánh bại.

Nhưng từ màn mở đầu cho đến khi vở kịch kết thúc, các diễn viên và tế tự của thần điện Đêm Tối cũng đều không nói rõ rốt cuộc thì “tai hoạ” là thứ gì. Cũng có một số đứa trẻ hỏi vấn đề đó trên đường trở về. Khi ấy, các tế tự sẽ bắt chúng nói một câu: “Tôi nguyện phục vụ khi Đêm Tối quay về.” (I shall serve when the Dark Night returns) rồi mới bằng lòng đưa cho chúng một viên kẹo mạch nha. Sau đó, họ cười híp mắt và nói: “Tai hoạ là kẻ địch của toàn thế giới.”

Thales, người đã chìm vào trong những dòng suy nghĩ, không để ý rằng Gilbert đã dẫn cậu đến trước cầu thang tầng hai.

Ba bức tranh chân dung cỡ lớn vẽ ba vị quốc vương Star mà cậu đã từng xem qua khi mới tới vẫn đang được treo ngay ngắn ở trên tường.

“Lusark Kolven là một hoạ sĩ vẽ chân dung nổi tiếng trong thời kỳ Mindis III. Những bức tranh chân dung của ông ấy khắc hoạ cực kì rõ nét tinh thần, khí chất của mỗi người, mỗi vật dựa trên bối cảnh và động tác. Đồng thời ông ấy cũng kết hợp nó cùng với các yếu tố lịch sử.” Gilbert ngẩn mặt ra khi ngắm nhìn ba bức chân dung.

““Ba vị vua của Star” – Như bệ hạ đã giới thiệu qua cho ngài, đây là chân dung của một số vị vua và quân vương trong những kiệt tác để đời của Kolven.”

‘Kiệt tác của một hoạ sĩ trứ danh?’ Lúc này Thales mới ngẩng đầu lên và ngắm nhìn một cách tỉ mỉ những bức chân dung treo trên tường. Nhìn biểu tượng ngôi sao bảy cánh và dáng người của vị kỵ sĩ trẻ tuổi đang thúc ngựa, cầm giáo kia thì có vẻ như anh ta đang xông lên phía trước.

Lần trước đó cậu mới chỉ kịp nhìn thoáng qua bức tranh này. Đến hôm nay, Thales mới có thời gian để quan sát kỹ càng nó. Cậu chợt nhận ra rằng: vị kỵ sĩ có phong thái anh dũng, hiên ngang ấy, ngọn giáo trên tay anh ta đã bị uốn cong. Vương miện trên đầu cũng bị hư hại nghiêm trọng. Bộ giáp của anh ta dính đầy máu tươi, còn con ngựa chiến dưới háng thì lộ rõ vẻ mệt mỏi. Tất cả các kỵ sĩ đứng phía sau anh ta đều bị thương; có người giơ cao khiên và xông lên phía trước, có người thì như tắm trong máu, có người chẳng còn manh giáp, thậm chí có người chỉ còn sót lại một tay.

Dưới ánh chiều tà, phía xa xa là một đống xác chết và vũ khí chất thành núi. Người đứng xung quanh đấy chẳng còn là bao. Sự cô độc trang hoàng thêm cho chiến trường khốc liệt. Bóng tối và máu tươi ngự trị những sắc thái còn lại.

Ngoại trừ chàng kỵ sĩ trẻ tuổi đội trên đầu vương miện ngôi sao bảy cánh nhìn có vẻ là đang gầm thét giận dữ ra, biểu cảm của sáu người đứng sau đều là cô đơn và bi ai. Thế nhưng họ vẫn không chút do dự xông lên phía trước cùng với Tormond I.

Nhìn đến đây, Thales giật mình. Cậu chợt nhớ lại lời của Kaiser V:

“Ở giữa là Tormund Đệ Nhất, hoàng tử của Đế quốc Cuối Cùng (Final Empire), người sáng lập ra vương quốc Star sau Trận chiến Chung Kết. Ông ấy còn được biết đến với cái tên “Quốc Vương Phục Hưng” (King of Renaissance) cùng với những sự tích anh dũng vẫn còn được lưu truyền đến ngày nay.

“Ông ấy là …” Biểu cảm của Thales hơi thay đổi. Cậu quay sang nhìn Gilbert đang đứng cạnh mình.

“Đúng vậy. “Quốc Vương Phục Hưng”, Tormund Jadestar.” – Gilbert đáp lại với vẻ mặt thâm thuý – “Trong số những thống chế ở mặt trận phía Tây của Đế Quốc may mắn còn sống sau Trận Chiến Chung Kết xảy ra vào hơn sáu trăm năm trước, ông ấy là người có thân phận và địa vị cao nhất.”

“Và đồng thời cũng là tổ tiên của ngài, cũng như là người đã thành lập nên vương quốc Star sau khi trận chiến kết thúc.”

‘Mặt trận phía Tây, may mắn còn sống, thống chế, thân phận và địa vị cao nhất.’

Thales ngay lập tức bắt được những từ ngữ trọng điểm.

“Thống chế? Của đế quốc nào? Thân phận của ông ấy là gì? Ngoại trừ mặt trận phía Tây, còn những mặt trận nào nữa? Kẻ địch của Tormund là ai?”

Gilbert đã quen với phương thức học tập của Thales (xen ngang và đặt câu hỏi, đôi khi là phản bác). Ông ta mỉm cười, nói:

“Đương nhiên là của “Đế Quốc” duy nhất kia.” (The Empire)

“Đế quốc duy nhất?”

“Đúng vậy.” Gilbert hít một hơi và nở nụ cười hoài cổ: “Ngài biết không? Thế giới mà chúng ta biết đã từng là một đại lục rộng lớn có hình cánh tay. Mà chúng ta, vị trí ban đầu của Star là ở cổ tay …”

Thales đột nhiên ngẩng đầu: “Cái gì?”

Cậu xen ngang vào lời Gilbert trong nỗi khiếp sợ: “Một đại lục hoàn chỉnh? Vậy còn đại lục phía Tây và đại lục phía Đông bị ngăn cách bởi đại dương Chung Kết thì sao?”

Nhưng Gilbert chỉ cười cười và giơ một tay lên ra hiệu cho cậu bình tĩnh lại khi đang đứng trước chân dung của các vị vua quá cố.

“Hãy nghe tôi nói hết đã. Đáp án nằm tại Trận Chiến Chung Kết.”

Tuy nhiên, câu trả lời gần với đáp án đã hiện ra trong đầu Thales.

‘Trận Chiến Chung Kết … Đại dương nằm giữa hai đại lục có tên là đại dương Chung Kết?”

‘Hai khối đại lục?’

Nghĩ đến đây, Thales không nhịn được mà trào phúng: “Gilbert, ẹc, đừng nói với tôi là có một sinh vật ngoại lai mạnh mẽ dẫn theo quân đoàn xâm lược thế giới này. Sau đó chúng ta đã ngăn cản thành công ý đồ đó bằng một trận chiến khốc liệt. Nhưng hậu quả là đã làm nổ một cái giếng chứa ma lực và vụ nổ đó đã chia cắt thế giới thành hai khối đại lục?”

Nụ cười của Gilbert cứng lại: “Cái gì?”

“Sau đó đại lục phía Tây được gọi là Kalimdor …” (2)

“Xuỵt.” Gilbert mỉm cười một cách bất đắc dĩ và ngắt lời Thales: “Cậu chủ nhỏ của tôi, ngài thực sự có năng khiếu viết tiểu thuyết và dựng truyện đấy. Nếu như không phải do thân phận thì ngài đã có thể trở thành một người kể chuyện xuất sắc hoặc một nhà thơ ưu tú rồi. Tuy nhiên bây giờ đang là giờ học lịch sử của chúng ta.”

Thales nhún vai, ngừng nói và cất mảnh ký ức mà cậu vừa mới tìm về vào sâu trong đại não – nó vẫn có liên quan với cô gái mắc bệnh “trung nhị” kia.

Gilbert kiên nhẫn đợi Thales nghiêm túc nhìn về những bức chân dung của tổ tiên rồi mới tiếp tục giảng giải:

“Hơn ba nghìn năm trước, sau khi loài người tìm hiểu được Lực Lượng Siêu Phàm, những cao thủ cấp Siêu Phàm, cấp Cực mọc lên như nấm. Trang bị và sức chiến đấu của quân đội được tăng mạnh. Sau nhiều năm chiến tranh, xích mích và hợp tác, gần hai nghìn năm trước, cuối cùng thì loài người cũng đã hợp thành một khối thống nhất. Họ liên tiếp đạt được những thắng lợi trong các cuộc chiến với chủng tộc khác và dần trở thành kẻ thống trị trên đại lục được toàn thế giới biết đến.”

Gilbert lộ ra vẻ sùng kính và khát khao:

“Bọn họ đã thành lập một quốc gia vô cùng lớn với diện tích rộng khắp đại lục. Biên giới lãnh thổ của nó tiếp giáp với bốn đại dương và chạm đến hầu hết các ngõ ngách của những vùng đất được biết đến. Sự uy hiếp của nó bao trùm toàn thế giới. Ngoại trừ một số ít người ở điểm cực Đông, gần như tất cả loài người – người Ludol, người Đất Bắc, người Nedanse, người Calunsians và người Đất Đỏ – đều nằm dưới sự bảo vệ và cai trị của nó.”

“Bọn họ không đặt tên cho quốc gia cũng như là triều đại của mình. Người thống trị cao nhất tự xưng là “Hoàng đế” (The Emperor).”

“Quốc gia chưa từng có tiền lệ đó – nó được gọi là “Đế quốc” (The Empire).”

Thales hơi rùng mình. Nhưng điều trong lòng cậu cảm nhận được không phải là vinh quang hay kiêu hãnh mà chỉ có nỗi buồn cùng những tiếng thở dài.

‘Chiến tranh tạo nên đất nước, và đất nước tạo nên chiến tranh (War made the state, and the state made war)’ (3) – Thales thầm bổ sung thêm câu cách ngôn nổi tiếng mà cậu đã đọc được trong quyển sách của một vĩ nhân vào.

‘Dung hợp và chiến tranh? Nói quá đơn giản. Để đúc nên một quốc gia khổng lồ đến mức chưa từng có tiền lệ trong lịch sử thì cần phải có bao nhiêu cuộc chiến, bao nhiêu máu tươi và chết chóc?’

Biểu cảm của Gilbert trở nên ảm đạm ngay sau đó:

“Sau gần nghìn năm thống trị của Đế quốc, một chủng tộc mới, mạnh mẽ đến mức đáng sợ âm thầm sinh ra ở ngay trong loài người.”

“Bọn chúng bất tử, không thể bị tiêu diệt. Sức mạnh của chúng lớn vô cùng, còn năng lượng thì không bao giờ cạn kiệt. Những người mạnh nhất ở cấp Cực bất lực khi chống lại chúng – thậm chí ngay cả thần linh và ác ma cũng không có cách nào sánh cùng. Điều đáng sợ hơn là: bọn chúng hoàn toàn khác biệt so với loài người và các chủng tộc khác trên rất nhiều mặt. Ví dụ như: tư duy, chuẩn tắc khi làm việc. Chúng kiêu ngạo, ương ngạnh, điên cuồng, tuỳ hứng, khó lòng mà giao tiếp cùng.”

Thales hơi cứng người.

Cứ như thể hình bóng điên cuồng trong chiếc áo xanh và mái tóc nâu lại một lần nữa xuất hiện ở trước mắt cậu và lẩm bẩm: “Đạp một chân vào trời cao. Siêu việt chư thần. Nhìn xuống chúng sinh …”

Thales tỉnh lại, nhìn thấy Gilbert khẽ than:

“Tựa như một tai hoạ, kể từ khi tới thế giới này, chúng không ngừng mang đến hỗn loạn và thảm hoạ, máu tươi và chết chóc … Dưới đòn tấn công nặng nề này, Đế quốc vĩ đại một thời dần dần suy tàn và cuối cùng là diệt vong.”

‘Chủng tộc mới?’

‘Sinh ra ở ngay trong loài người?’

‘Ương ngạnh?’

‘Tai hoạ?’

Thales chợt nghĩ tới điều gì. Trái tim cậu đập loạn lên.

“Đến thời Tormund I, cũng là thời khắc chuyển giao giữa lịch Đế Quốc và lịch Chung Kết, Đế quốc đã sớm diệt vong được hơn ba trăm năm. Thế giới của loài người và các chủng tộc khác quay về thời kỳ hỗn loạn và chia rẽ.”

“Mà “Đế quốc Cuối Cùng” – nơi mà Tormund đang sinh sống chỉ là một quốc gia được thành lập từ những di dân và tàn dư của đế quốc cũ với cùng tên gọi là “Đế quốc”. Tuy nhiên, bất luận là thể chế, lãnh địa hay con người thì nó đều có những khác biệt rất lớn.”

“Các nhà sử học thường gọi đế quốc vĩ đại trước đó là “Đế quốc Cổ Đại” (The Ancient Empire) còn đế quốc nhỏ yếu lúc sau là “Đế quốc Cuối Cùng” (The Final Empire).”

“Vào năm 1609 của lịch Đế Chế, tức là năm xảy ra Trận Chiến Chung Kết, Đế quốc Cuối Cùng chẳng qua chỉ là một quốc gia có sức mạnh ở mức trung bình trên thế giới. Thứ mà di sản tinh thần và tên gọi của Đế quốc Cổ Đại mang đến không phải là vinh quang và kế thừa, mà là gánh nặng và hận thù.”

“Dã tâm của các thuộc địa trước kia nổi lên bừng bừng. Những chủng tộc phụ thuộc âm thầm hành động. Các quốc gia liền kề thì như hổ rình mồi.”

“Mặc dù thừa hưởng vinh quang từ Đế quốc Cổ Đại thế nhưng Đế quốc Cuối Cùng gây thù chuốc oán ở khắp mọi nơi. Chiến tranh liên miên. Thuế má nặng nề. Nội loạn xảy ra không ngừng. Hoàng gia thì bất tài. Thống trị dần suy sụp.”

“Vừa nhìn đã biết vinh quang của Đế quốc sắp sửa đặt dấu chấm hết vào năm 1609 lịch Đế Quốc.”

“Thế nhưng cũng vào một năm này, chủng tộc, tai hoạ kia đã mê hoặc và biến một lượng lớn người từ khắp các nơi trên thế giới trở thành tín đồ và tuỳ tùng của chúng. Sau đó, với một sức mạnh chưa từng có trong lịch sử, bọn chúng chính thức tuyên chiến với toàn bộ các nền văn minh trên thế giới.”

Thales hơi choáng váng.

Là một người yêu thích lập luận logic, cậu đã nhận ra vài điểm phi logic trong bản tự thuật này. Thế nhưng Thales không phản bác ngay lập tức mà tạm thời kiềm chế lại.

‘Tai hoạ rốt cuộc là thứ gì? Sinh ra từ ngay trong loài người là sao?’

‘Với một sức mạnh to lớn như vậy, tại sao không chính thức tuyên chiến ngay từ khi Đế quốc Cổ Đại diệt vong mà phải đợi đến tận khi Đế quốc Cuối Cùng suy sụp?’

‘Nếu không thể giao tiếp, ương ngạnh như vậy, tại sao chúng lại muốn chiêu mộ những tín đồ và tuỳ tùng giống như các vị thần?’

‘Nếu sở hữu một tư duy khác biệt hoàn toàn so với loài người, vì sao chúng còn muốn tuyên chiến? Chinh phục thế giới ư? Đùa à?’

‘Về cơ bản thì đây là một câu chuyện xưa đầy lỗ hổng!’

Nhưng Thales cũng biết Gilbert không cố tình lừa mình mà là do có rất nhiều tin tức cậu chưa thể hiểu rõ được vào ngay lúc này.

Tựa như những bí mật của Năm Đẫm Máu.

“Những tai hoạ kia …” Thales nói với vẻ hơi khẩn trương: “… là thứ gì?”

Gilbert cũng không ngạc nhiên với câu hỏi của Thales. Nhưng ông ta cũng nhận ra giọng điệu của cậu thiếu đi một chút tự tin và vững vàng so với mọi khi.

Ông ta thở dài: “Sau khi Trận Chiến Chung Kết kết thúc, niêm phong và bảo mật toàn bộ tin tức và mọi nguồn có liên quan với “tai hoạ”. Đây là thoả thuận bí mật, không nói ra bằng lời giữa các vị thần, ác ma và con người. Và đó cũng là một biện pháp nhằm ngăn chặn số lượng của chúng gia tăng. Nhưng mà sớm muộn gì thì ngài cũng phải biết cho nên nói luôn bây giờ cũng chẳng sao.”

Gilbert hít một hơi thật sâu và nói với vẻ mặt nghiêm nghị: “Những tai hoạ đó đều đã từng là con người hoặc thành viên của các chủng tộc sở hữu trí tuệ khác. Nhưng dục vọng, lòng tham và dã tâm đã khiến chúng mất đi bản chất và biến thành – một giống loài khác. Mặc dù phần lớn thời gian trông chúng chẳng khác gì chúng ta, thậm chí còn ẩn náu ngay giữa chúng ta, thế nhưng bọn chúng đúng là một chủng tộc hoàn toàn khác biệt.”

“Trong mắt của hầu hết mọi người, những tai hoạ này có một cái tên chung:”

“Ma Năng Sư.”

Khoảnh khắc đó, Thales đã phải dùng toàn bộ ý chí và sức lực mới có thể kiềm chế bản thân không run rẩy quá mức.

“Lúc đầu, trong mắt bọn họ, Ma Năng Sư chỉ như một dạng khác của những người Dị Năng, Hiệp sĩ Chung Kết mạnh mẽ nhất mà thôi.”

Ánh mắt Gilbert dần trở nên lạnh lẽo: “Nhưng chỉ có các quốc gia và thần điện tham dự vào Trận chiến Chung Kết mới biết được những thứ gọi là Ma Năng Sư này chính là những “tai hoạ” suýt chút nữa đã huỷ diệt toàn bộ thế giới, là lời nguyền cho mấy nghìn năm lịch sử, là những món nợ máu không thể đếm hết, là dấu chấm hết cho cả hai đời đế quốc!”

“Chỉ đến khi định giết chết một Ma Năng Sư, họ mới nhận ra có điều gì đó không ổn và tìm ra được một ít manh mối – thế nhưng thường thì những lúc đó đã là quá muộn.”

“Bởi vì những tai họa được gọi là Ma Năng Sư này bất tử và không thể bị huỷ diệt.”

“Ngài Thales.” Gilbert nghiêm túc nói: “Nếu như bất hạnh gặp phải chúng trong tương lai thì trước hết hãy tự bảo vệ mình. Sau khi an toàn thì tìm cách gọi cứu viện... Chúng tôi có một bộ giải pháp được thiết kế dựa trên điểm yếu của Ma Năng Sư để có thể chiến đấu chống lại chúng và loại bỏ mối nguy hại.”

Thales chạm nhẹ vào miệng vết thương trên tay phải do chính mình cắt ra. Tuy rằng mặt cậu không đổi sắc thế nhưng hàm răng thì lại khẽ run – E rằng cậu đã được gặp những thứ được gọi là “tai hoạ” kia rồi.

‘Thậm chí chính mình cũng có thể là … Không, không thể nghĩ như vậy. Ý tưởng này quá nguy hiểm.’

Mặc dù trong lòng tràn đầy những nghi ngờ thế nhưng vì sự an toàn của bản thân, Thales biết mình không thể đặt những câu hỏi một cách hấp tấp – Ai mà biết được bản thân sẽ để lộ ra thứ gì trong trạng thái lo lắng?

Gilbert ngừng lại một chút. Tựa hồ như ông ta đang tự hỏi vì sao Thales lại không nói và cũng không đặt bất cứ câu hỏi gì? Tuy nhiên Gilbert cũng không nghi ngờ gì nhiều về vấn đề này mà tiếp tục nói:

“Đừng hoài nghi về sự đáng sợ của bọn chúng – sức mạnh của những tai hoạ kia thực sự quá khủng khiếp. Hơn sáu trăm năm trước, dưới sự lãnh đạo của những chiến binh mạnh mẽ, đội quân thiện chiến, hùng mạnh nhất của chúng ta đã chiến đấu với đám nanh vuốt của chúng trong một trận chiến đẫm máu và điên cuồng. Sau khi phá vỡ tuyến phòng thủ phía bên ngoài, các hiệp sĩ và binh lính tinh nhuệ đã vây chặt những tai hoạ kia. Thế nhưng kết quả là họ lần lượt ngã xuống, xác chất thành đống.”

Thales lại nhớ tới vở kịch nói của thần điện Đêm Tối. Trên sân khấu, các diễn viên lần lượt ngã xuống trên con đường mà “tai hoạ” đi qua.

“Các vị thần giáng xuống thế gian, sau đó diệt vong. Ác ma trồi lên khỏi mặt đất, rồi bị huỷ diệt. Những chiến binh mạnh mẽ của các tộc lao tới chiến trường, và hi sinh.”

“Trận chiến diễn ra trong nhiều năm. Sau khi trả một cái giá thảm khốc, chúng ta mới tìm ra được nhược điểm của bọn chúng. Và cuối cùng thì chúng ta cũng đánh bại được những tai hoạ kia.”

Thales nắm chặt tay. Phảng phất như giọng nói cô đơn của Asda vang lên bên tai cậu: “Chúng ta thua.”

Giọng nói của Gilbert cắt ngang dòng hồi tưởng đó:

“Thế nhưng sức mạnh của những tai hoạ đáng bị nguyền rủa đó thực sự quá khủng khiếp. Trong trận quyết chiến cuối cùng, dưới sự truy kích của những người mạnh hơn cả cấp Cực, những tai hoạ đáng bị nguyền rủa đó, đám chó hoang gần như đã huỷ diệt toàn thế giới, chúng …”

Thales, người đang chăm chú nhìn Tormund xung phong, bỗng rùng mình. Cậu đột nhiên đoán được câu chuyện xưa sẽ tiếp diễn như thế nào.

“… đã đánh chìm một khối lục địa yếu ớt nhất nhưng lại kết nối với bốn phía và nằm ở trung tâm của đại lục. Tất cả sinh vật và vật chất ở trên đó đã phải chịu những thảm hoạ ngập đầu.”

“Sau khi chìm xuống, năng lượng tàn dư khuếch tán và khiến các khối đại lục bị đẩy ra xa về hai hướng khác nhau. Chỉ trong năm năm ngắn ngủi, một đại dương sâu không thấy đáy đã được hình thành. Nó đã chia cắt đại lục rộng lớn trước đây thành hai khối đại lục Đông – Tây và vô số hòn đảo.”

“Đây chính là cuộc “Đại Nứt Chìm” (The Great Fission) nổi tiếng đã xảy ra vào hơn sáu trăm năm trước.”

“Trận Chiến Chung Kết (The Final War) kết thúc tại đây.”

Gilbert thở ra một hơi rất dài. Lời nói tiếp theo của ông ta khiến Thales sững sờ trong giây lát:

“Khối lục địa bị đại dương nhấm chìm kia chính là toàn bộ lãnh thổ của Đế quốc Cuối Cùng.”

“Đế quốc Cuối Cùng.”

“Cũng kết thúc tại đây.”

(1): các dòng sông ở địa ngục

(2): cốt truyện của WoW

(3): câu cách ngôn nổi tiếng của Charles Tilly

(P/S: Về cơ bản thì từ "đế chế" và "đế quốc" đều có nghĩa là Empire và có thể dùng thay thế cho nhau trong một số trường hợp. Tuy nhiên sau khi tra khảo lại trong từ điển Tiếng Việt thì mình thấy từ "đế quốc" phù hợp với hoàn cảnh này hơn nên đã đổi lại.)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play