“Thời điểm xảy ra sự cố, có tám người kiếm sĩ này đang bảo vệ Thales. Thi thể của tất cả bọn họ đều ở đây. Một mặt là để bày tỏ lòng tôn trọng, một mặt là do sự việc xảy ra quá nhanh, nên chúng tôi vẫn giữ nguyên hiện trường, chưa động tý gì vào bọn họ.”
Trên hành lang tầng ba của sảnh Mindis, Gilbert đứng trước tám cái xác chết và giải thích với Jenny.
Yodel thì lặng lẽ đứng bên cạnh.
“Sáu người kiếm sĩ cấp Phàm có trình độ cực cao, kinh nghiệm chiến đấu phong phú và sắp sửa đột phá cấp Siêu Phàm, cộng với hai cao thủ cấp Siêu Phàm “hàng thật, giá thật”. Tất cả đều bị một loại vũ khí sắc nhọn có hình thù kỳ lạ nào đó cắt đứt động mạch cảnh ở cổ.”
Gilbert bước tới gần một cái xác và ngồi xổm xuống. Ông ta ấn lên phần cổ của nó và để lộ ra một miệng vết thương trông vô cùng ghê tởm và đáng sợ. Miệng vết thương đã đổi màu, máu cũng đã đông cứng lại.
“Giả thuyết ban đầu của chúng tôi là: đối phương rất có thể là một cao thủ cấp Cực. Muốn hạ gục tám người này trong tích tắc thì kẻ này cần phải sở hữu một bộ kỹ năng cực kì đáng sợ cộng với sức mạnh kinh hoàng. Và, thậm chí Yodel còn không đuổi kịp tốc độ của hắn.”
“Ngoài ra, hắn còn có năng lực ẩn thân rất mạnh. Khi cuộc đột nhập xảy ra, tất cả các cửa ra vào đều đã được canh gác. Yodel cũng không cảm giác được sự tồn tại của bất cứ người nào. Thế nhưng, hắn vẫn lẻn vào được trong đây.”
Gilbert nói ra suy luận của mình với vẻ mặt nghiêm trọng. Ông ta móc từ trong ngực ra một cỗ máy nhỏ và nhìn vào thời gian đang hiện lên trên đó: Sáu giờ ba mươi tối.
Ánh trăng cũng đã lên cao.
Jenny nhíu mày. Đôi môi quyến rũ của nàng mím chặt lại và vô tình để lộ ra nốt ruồi “mỹ nhân” cạnh khoé miệng. Nàng khoanh tay và đứng trầm tư suy nghĩ. Một lúc sau, đột nhiên Jenny giơ tay lên và búng một cái.
“Cởi mũ giáp của bọn họ ra.”
“Động mạch cảnh ở cổ chảy rất nhiều máu. Thời gian dành cho họ không nhiều lắm. Tất cả chỉ đủ cho họ lăn lộn trên sàn một lúc. Và đây chính là khoảng thời gian mà từng người trong số họ nhìn thấy hung thủ.”
“Biểu cảm trên khuôn mặt của bọn họ.” Jenny vừa cúi người để quan sát, vừa nói: “Có những sự khác biệt rất nhỏ.”
“Biểu cảm của bốn người đang nằm sấp này giống hệt nhau. Đó là: phẫn nộ, tức giận, không cam tâm và uất hận đến tột cùng. Có thể là do bọn họ còn chưa kịp có phản ứng gì thì đã bị thương nặng và tử vong. Chỉ những người đến chết mà vẫn chưa biết vì sao mình chết mới có những biểu cảm không cam tâm và uất hận như thế này.”
“Còn hai người nằm nghiêng này thì có biểu cảm kinh ngạc, nghi hoặc, cứ như thể họ không tin vào những gì mà mình vừa được nhìn thấy. Chắc hẳn bọn họ đã cảm nhận được đòn trí mạng của hung thủ nên đã cố gắng phản kích lại, nhưng không đạt được hiệu quả. Điều này khiến họ cảm thấy kinh ngạc, nghi hoặc, khó hiểu. Trong khoảng thời gian nằm giãy giụa trên đất, biểu cảm này đã đọng lại trên khuôn mặt của họ.”
“Hai người cuối cùng này chắc là hai người có thực lực mạnh nhất. Một người nằm ngửa, một người ngồi tựa vào tường. Biểu cảm của họ rất vi diệu so với sáu người kia. Của người nằm thì là hối hận và đau khổ, của người ngồi thì là giải thoát và bất đắc dĩ. Bọn họ cũng đã nỗ lực phản kích lại, thế nhưng cũng thất bại. Nhưng chắc hẳn họ là những người cuối cùng tử vong nên đã kịp nhìn thấy hung thủ. Cũng vì vậy mà họ mới có những cảm xúc này trước khi chết. Nói cách khác, đối với hai người bọn họ mà nói, nếu như biết trước được thân phận của kẻ địch thì họ sẽ có cách ứng phó hiệu quả.”
Jenny đứng dậy, vẻ mặt lạnh lùng. Cô khoanh tay, nhìn Gilbert đang đứng bên cạnh với biểu cảm bất đắt dĩ, và khẳng định rằng:
“Hung thủ không phải là cao thủ cấp Cực!”
“Nếu như phải đối mặt với sức mạnh không thể phản kháng của cấp Cực thì hai người cuối cùng sẽ phải cảm thấy tuyệt vọng và sợ hãi. Có lẽ hung thủ đã sử dụng một loại kỹ xảo đặc thù, dị năng, hoặc là cơ quan. Hắn khéo léo giết chết hai người mạnh nhất trước, rồi mới đến sáu người còn lại. Vì thế, sau khi hai người mạnh nhất ngã xuống, họ đã kịp nhìn thấy hung thủ và phương pháp giết người của hắn.”
“Mặc dù chưa đến cấp Cực, nhưng tốc độ của hắn rất nhanh. Thậm chí còn nhanh hơn một cao thủ gần đạt đến cấp Cực. Nhưng cũng bởi vì chưa đến cấp Cực, thế nên thứ tự giết người của hắn rất rõ ràng.”
Yodel bước lên phía trước và ngồi xổm xuống cạnh thi thể. Dường như anh muốn xác minh lại những lời mà Jenny vừa nói.
Gilbert ngơ ngẩn nhìn người phụ nữ đang đứng trước mặt mình. Ông như vừa được thấy lại hình ảnh một cô gái trẻ mạnh mẽ, đầy khí phách đang đứng trước phòng xử án hai mươi năm về trước. Và, một người trẻ tuổi ngây ngô, ấm áp, luôn đứng phía sau nàng.
Ông thầm thở dài một hơi ở dưới đáy lòng và bước tới trước mặt nàng.
“Nữ sĩ Jenny, tôi biết cô đã từng là một cảnh sát xuất sắc nhất của toàn vương đô. Thậm chí cô cũng đã từng tham dự điều tra vụ án ám sát vương thất trong Năm Đẫm Máu hay lần theo dấu Ma Năng Sư Khí. Ngay cả Bí Khoa của vương quốc cũng hay nhờ đến sự trợ giúp của cô.” Gilbert khoanh tay, nói với giọng bình tĩnh:
“Những suy luận của cô vẫn luôn tài tình, sắc bén như năm xưa.”
“Thế nhưng nhiệm vụ cấp bách của chúng ta ngay lúc này, đó là tìm lại đứa bé kia.”
Jenny nhìn ông ta, rồi trầm ngâm.
‘Cảnh sát xuất sắc nhất?’
Nàng siết chặt nắm tay lại trong vô thức.
‘Cảnh sát cái cục cứt ấy.’
Thế nhưng vị nữ sĩ duyên dáng này không để lộ bất cứ cảm xúc nào ra bên ngoài. Mà như một thói quen, nàng chỉ dùng cánh tay phải đang gác lên cánh tay trái của mình xoa nhẹ vào nốt ruồi mỹ nhân, rồi khẽ cười.
“Đàn ông, đúng là hình mẫu cho sự bất cẩn và sơ ý.”
Gilbert nheo mắt, khẽ nhấc chiếc mũ dạ trên đầu lên để thể hiện sự nghi hoặc của mình.
“Tôi nói còn chưa rõ hay sao?”
Jenny hạ tay xuống, tiến nhanh về phía trước. Rồi nàng chỉ vào cái xác đang nằm ở trước mặt và nói với vẻ tự tin:
“Hai thủ vệ cấp Siêu Phàm này là những người mạnh nhất. Họ đứng cùng một chỗ và cùng bị tập kích đầu tiên. Hai người tiếp theo, và bốn người khác mới là những người bị tập kích cuối cùng. Nhưng thứ tự tử vong của họ lại ngược lại hoàn toàn: người mạnh nhất giãy giụa đến phút cuối cùng, thậm chí còn nhìn được hung thủ.”
“Tôi chỉ cần xác định được vị trí của lần tập kích đầu tiên là có thể lần theo dấu vết của nó để tìm nơi mà hung thủ đã đột nhập vào.”
“Lượng máu chảy ra quá nhiều dẫn đến các vết máu bị lẫn lộn với nhau. Điều này ảnh hưởng rất lớn đến việc tìm ra những dấu vết mà các thủ vệ đã để lại trước khi chết.
“Tuy nhiên, dựa theo thời gian động mạch cảnh ở cổ bắt đầu xuất huyết, cộng với tốc độ khi họ ngã xuống đất và giãy giụa, thì có thể coi hai người mạnh nhất là hai cái tâm và vẽ ra hai vòng tròn. Đây là phạm vi di chuyển của họ từ khi bị tập kích đến khi tử vong.”
“Và đừng quên rằng, đây là hai người mạnh nhất bị tập kích bởi cùng một loại vũ khí trong một khoảng thời gian cực ngắn. Nói cách khác, trước khi bị tập kích thì họ đang đứng cùng một chỗ.”
“Vì vậy, điểm giao giữa hai vòng tròn này chính là nơi mà bọn họ đã bị tập kích.”
“Sẽ có hai điểm giao giữa hai vòng tròn và một trong số đó sẽ là đáp án. Nó vừa là vị trí hai người bị tập kích, vừa là nơi mà hung thủ đã đột nhập vào.” Với một sự tập trung cao độ, Jenny vừa bước đi, vừa dùng chân để vẽ ra những hình minh hoạ. Nội dung trong lời nói của nàng khiến cho cả Gilbert và Yodel phải nghiêm túc nhìn về bên này.
“Dựa theo ánh mắt cuối cùng của hai người mạnh nhất trước khi chết, tôi đoán vị trí đứng cuối cùng của hung thủ sau khi giết sạch mọi người chính là chỗ đứa bé kia.”
“Từ vị trí này …” Jenny đứng đúng ở vị trí mà nàng nói và lùi từng bước về phía sau.
“Và dựa theo thứ tự bị tập kích thì chúng ta có thể lờ mờ nhận ra quỹ đạo di chuyển của hung thủ.” Jenny bước lần lượt qua các thi thể và đi trở về nơi mà hai người mạnh nhất đã ngã xuống.
“Nơi gần nhất với điểm cuối của quỹ đạo này chính là điểm giao nhau này của hai vòng tròn!”
Gilbert tiến nhanh lên phía trước để nhìn một vòng xung quanh.
“Cô nói là, đây chính là nơi mà hung thủ đã đột ngột xuất hiện?” Ông ta nói một cách chậm rãi.
“Đúng là tiểu đội lính đánh thuê đã đánh tới nơi này. Nhưng điều đó là không thể. Nơi này cách cầu thang rất xa. Trong thời gian chúng tôi dọn dẹp đống lộn xộn thì hắn tuyệt đối không thể có chỗ nào để ẩn thân.”
Jenny khẽ bật cười với vẻ khinh bỉ.
Chỉ có Yodel lặng lẽ tiến lên phía trước và chỉ vào một chiếc bình hoa nhỏ chuyên dùng để trang trí.
Loại bình hoa này được đặt ở rất nhiều nơi trên hành lang, nhưng chỉ có mỗi cái này là ở gần Jenny nhất.
Dưới cái nhìn khó hiểu của Gilbert, Jenny tiến nhanh về phía trước, nhấc chiếc bình lên và đập nát nó mà không hề có chút do dự.
*Choang*
Nàng lặng lẽ cúi xuống và nhặt một mảnh vỡ nhỏ lên. Sau khi quan sát một cách tỉ mỉ, Jenny quét nhẹ ngón tay qua mặt trong của mảnh vỡ rồi đưa cho “hai người đàn ông vô dụng” xem.
Gilbert kinh ngạc nhận ra rằng, trên ngón tay của Jenny là màu đỏ của máu!
Yodel cũng ngồi xổm xuống và nhặt vài mảnh vỡ – bên trong chúng cũng có một số vệt máu nhỏ.
“Không có chỗ để ẩn thân?” Nụ cười châm chọc của Jenny khiến Gilbert cảm thấy hơi xấu hổ.
“Cho nên …” Nét mặt của Gilbert thay đổi khi nhận một mảnh vỡ từ tay Yodel. “Đây là …”
Jenny nói với giọng điệu đầy kinh nghiệm:
“Số người bị hại: tám. Nguyên nhân tử vong: Động mạch cảnh ở cổ xuất huyết.”
“Hung thủ: ma cà rồng cấp Siêu Phàm, còn được gọi là quỷ hút máu. Hung khí: móng vuốt sắc nhọn...”
Trong lúc đang hứng khởi, đột nhiên Jenny ngẩn người ra. Nàng chợt nhận ra hoàn cảnh hiện tại.
Vì thế, nàng nghiến răng, nuối những lời mình chuẩn bị nói ngược về trong mồm.
‘Rốt cuộc thì mình đã không còn là một cảnh sát nữa.’
Jenny lắc lắc đầu, loại bỏ những cảm xúc không liên quan ra khỏi người.
“Vì vậy, hắn đã dựa vào kỹ năng hoá thành máu bẩm sinh của mình để ẩn thân và lẻn vào trong. Đồng thời, hắn cũng đã giết chết tám vị kiếm sĩ này nhờ khả năng đột ngột tăng tốc trong nháy mắt chứ không phải là dựa thực lực của bản thân.” Jenny ngẩng đầu lên lườm Gilbert.
“Đây là cao thủ cấp Cực mà ông nói?”
Gilbert cảm thấy vô cùng xấu hổ, nhưng ông cũng biết đây không phải là lúc để giận dỗi, nên đã hỏi một câu: “Đúng là được mở mang tầm mắt. Vậy, còn đứa bé kia?”
‘Thế này mà cũng gọi là mở mang tầm mắt?’ Jenny thầm khinh bỉ ở trong đầu.
‘Thật là một tầm nhìn hạn hẹp. Nếu ông mà được gặp “Bí Khoa” của Star, “Phòng Tối” của Aixenter, “Cận Vệ Quạ” của vương triều Mane et Nox, cộng với “Kuntana” của vương triều Hanbol và nhìn thấy những thủ đoạn mà bọn họ sử dụng, thì ông sẽ biết rằng có rất nhiều nhân vật cực kì đáng sợ đứng sau bức màn sân khấu. Họ chỉ cần lắc nhẹ một ngón tay thôi là cũng đủ để biết hết tất cả những bí mật mà ông đang cố che giấu.”
Sau đó, với một ánh mắt nghiêm túc, Jenny khẳng định rằng: “Thời điểm xảy ra vụ án, mặt trời còn chưa xuống núi! Hắn chỉ có cách hoá thành máu để ẩn nấp trong đám người lính đánh thuê kia!”
“Ma cà rồng chỉ có thể hoá thành máu loãng nếu như chưa đạt tới cấp Cực, và thời gian tối đa cho kỹ năng này là nửa tiếng. Điều này cũng có nghĩa là, mấy đội lính đánh thuê kia đã di chuyển tới nơi này trong vòng nửa tiếng.”
“Những địa điểm mà một đội lính đánh thuê có thể di chuyển từ đó tới nơi này với một tốc độ cao nhất trong vòng nửa tiếng chỉ có thể là: trang viên của quý tộc nằm ở phía Đông thành, khu Thần Tinh – nơi đặt toà thị chính và các chợ buôn bán, cuối cùng là khu Trung Ương – nơi toạ lạc của cung điện Phục Hưng!”
Jenny thở ra một hơi. Sau khi kết thúc màn suy luận đỉnh cao của mình, vị mỹ nhân duyên dáng này với tay ra chiếc thắt lưng đằng sau như một thói quen.
Nàng sững sờ trong giây lát trước khi âm thầm cười khổ: ‘Haiz, đúng vậy, mình đã không còn là một cảnh sát nữa rồi. Ngay cả thói quen nghiện thuốc lá cũng đã từ bỏ từ sớm.’
‘Cậu thực tập sinh suốt ngày lẽo đẽo theo mình để châm lửa cũng chẳng phải đã sớm biến thành một người khác rồi sao?’
Nàng thở dài.
Jenny ngừng hồi tưởng và nhìn về phía Gilbert.
“Ra quyết định đi, ngài bá tước.”
Gilbert hít sâu, nói: “Người phái đám lính đánh thuê tới thăm dò chắc chắc thuộc giới quý tộc. Với lại, khu trang viên phía Đông thành có diện tích rất lớn, và nó cũng là một nơi thích hợp để giấu ma cà rồng! Mặc dù ở đó có không ít trang viên …”
Thân hình của Yodel bỗng chập chờn, rồi biến mất.
Gilbert suýt thì nghẹn lời vì tác phong hành động của người đồng nghiệp. Ông ta chỉ biết thở dài một hơi: “Cũng tốt, ít nhất là phạm vi tìm kiếm sẽ được thu hẹp.”
Gilbert nhìn về phía Jenny, khẽ gật đầu.
Thế nhưng nàng chỉ nhếch mép, cười nhạt.
Gilbert cũng không để tâm đến điều đó mà chỉ bắt đầu ra lệnh cho toàn bộ người của mình:
“Mở kho vũ khí dự phòng! Chỉnh đốn, tổ chức lại đội ngũ! Tất cả đổi sang dùng kiếm trừ ma bằng bạc!
“Chọn 30 người giỏi nhất xuất phát cùng với tôi! Mục tiêu: khu Đông thành!”
“Cầm theo cả chiếc đèn kia nữa!”
………
*Bùm* *Bùm* *Bịch* *Bịch*
Âm thanh trầm đục vẫn tiếp tục phát ra từ phía trần nhà, và nó càng ngày càng trở nên gấp gáp.
Chris đột ngột quay đầu lại. Đây là lần đầu tiên cảm xúc nôn nóng hiện lên trên khuôn mặt ông ta. Chris nhìn Thales với ánh mắt bất thiện, rồi ra lệnh cho Istrone: “Ném nó vào ngục tối! Rồi khoá chặt lại!”
Sau đó, khi mà Istrone và Thales còn chưa kịp phản ứng lại, thì Chris và Rolana đã đồng thời biến mất!
Istrone cũng mang một vẻ mặt ngạc nhiên, vui sướng. Hắn không màng tới việc Thales giãy giụa và kêu to (“Này, này. Chuyện gì đang xảy ra vậy? Không phải chúng ta đang trao đổi tình báo hay sao? Ngài Istrone đáng kính?”) mà nhấc cậu lên và lao về phía cầu thang đá.
Trong giây tiếp theo, khi mà cơn chóng mặt còn chưa qua đi, Thales đã ngã xuống một nền đá ẩm ướt.
*Cốp*
Cậu đau đến mức trợn mắt, nhe răng.
“Nhóc con! Ở yên dưới đấy cho ta! Nhóc làm bất cứ điều gì ở dưới này chúng ta đều có thể nghe được, biết không?”
*Cạch*
Sau khi tiếng chìa khoá vặn vào ổ và lời nhắn lại đầy nóng vội của Istrone vang lên, nơi này trở nên vô cùng yên tĩnh.
Lúc này, Thales mới bò dậy với một tâm trạng vừa buồn phiền vừa vui sướng vì may mắn.
Istrone đã biến mất.
Vì thế, cậu lặng lẽ mò đến đùi và giả vờ gãi ngứa. Sau đó, Thales vô tình cọ tay qua con dao găm JC đang được buộc chặt ở đùi.
Cơn đau ập đến. .
||||| Truyện đề cử:
Lẳng Lơ Cho Anh Xem |||||
Máu rơi xuống đất.
Đến.
Thales hít sâu, đón nhận cảm giác bỏng rát chuẩn bị xuất hiện ở khắp nơi trên cơ thể.
‘Làm như vậy chắc hẳn Yodel và Gilbert sẽ biết được vị trí của mình nhỉ?’
Cậu thở phào nhẹ nhõm và thả lỏng toàn thân. Một cảm giác mệt mỏi bất chợt ập đến.
Người Xuyên Việt run rẩy. Sau khi sờ thấy một bức tường, cậu liền ngồi xuống, tựa lưng vào đó.
‘Những việc mà mình phải trải qua trong ngày hôm nay cũng chẳng kém chút nào so với những việc hôm qua ở phố Chợ Đỏ cả.’
Bây giờ Thales mới có thời gian để quan sát tình hình xung quanh.
Nơi đây chỉ có một nguồn sáng leo lét duy nhất đến từ hai cây đuốc nhỏ.
Nền nhà làm bằng đá rất ẩm ướt, lạnh lẽo và cứng chắc.
Mặt tường loang lổ những vết xước, cào cấu và dấu ấn.
Hàng rào làm bằng kim loại được khoá bởi chiếc khoá to như cánh tay người lớn.
Chân cậu đạp phải một vài chiếc cùm đã rỉ sắt khiến nó kêu leng keng.
Thales thở dài, nằm xuống nền nhà lạnh như băng.
‘Không còn nghi ngờ gì nữa, đây là phòng giam của một nhà tù bẩn thỉu, ẩm ướt và dính đầy máu tanh.’
‘Máu tanh?’
Thales ngửi thấy mùi tanh tanh, mặn mặn trộn lẫn ở trong không khí.
Giống y hệt với mùi mà cậu ngửi được ở phố Chợ Đỏ ngày hôm qua, chỉ có điều là nó đậm hơn.
Thales càng cảm thấy căng thẳng hơn khi đột nhiên có một tiếng gào thét và rên rỉ vang lên từ phía ngoài căn phòng.
“Aaaaaaaaaa …”
Thales bị doạ tới mức đứng bật dậy!
Kiếp trước, Người Xuyên Việt không có chút hứng thú nào với các bộ phim kinh dị. Từ trước đến nay, đều là cô gái mắc căn bệnh trung nhị thời kì cuối mà cậu không thể nhớ nổi tên kia cưỡng ép dẫn cậu đi xem.
Với lý do hết sức mĩ miều: luyện gan.
Dưới sự kích thích đến từ nỗi kinh hoàng, não bộ của Thales lại tự động vận hành một cách điên cuồng.
‘Ngục tối.’
‘Máu tanh.’
‘Ma cà rồng.’
‘Gào thét và rên rỉ.’
Thales chợt nhận ra nơi này là chỗ nào.
Đây chính là “tủ đựng thức ăn” của lũ ma cà rồng.
Một cảm giác ghê tởm đột nhiên ập đến.
Thales lại thở dài. Hai ngày này, có khi số lần cậu thở dài còn nhiều hơn số lần cậu uống nước.
Nhưng khi mà câu đang định ngồi xuống thì bỗng có một tiếng thở hổn hển, yếu ớt và đứt quãng vang lên ở ngay bên cạnh.
*Hộc* *Hộc* *A*
Cậu sợ tới mức bò vội lên phía trước vài bước!
‘Có thể đừng doạ tôi kiểu vậy có được không???’
Thales vỗ vỗ vào ngực để lấy lại sự bình tĩnh. Bây giờ cậu mới nhận ra rằng, nơi này không phải là một phòng giam đơn.
Thales bước chậm rãi về nơi mà tiếng thở kia vang lên.
Dưới ánh đuốc mờ ảo, cậu nhìn thấy một người đang nằm vật trên mặt đất và thở hổn hển trong đau đớn với đống gông cùm, xiềng xích nặng nề trên người.
“Ư … ư …”
Trong bóng tối, dường như người tù khổ sai không thể nói thành lời mà chỉ không ngừng thở hổn hển. Những âm thanh vang lên một cách đầy thống khổ và giày vò.
Dường như có một cái ống đến từ phía bên ngoài cắm chặt vào cổ tay đang bị khoá chặt của người tù ấy.
Thales nhận ra đó là thứ gì.
“Theo ý kiến của tôi thì nên trực tiếp lắp dụng cụ lấy máu và ống dinh dưỡng cho nó rồi nhét thẳng vào quan tài là được.” – đây là những lời mà Istrone đã từng nói.
‘Không còn nghi ngờ gì nữa, đây là một bộ dụng cụ lấy máu.’
‘Haizz.’ Thales lại cúi đầu, thở dài một cách đầy bất đắc dĩ.
‘Đây chắc cũng là một người tội nghiệp bị lũ ma cà rồng kia bắt đến nơi này để làm nguồn thức ăn.’
“Ư … ư …” Tựa hồ như người tù kia đã cảm nhận được là có người vừa mới tới nên đã giãy dụa và rên rỉ.
Thales lại cảm thấy khó chịu ở trong lòng thêm một lần nữa.
Cũng bởi vì cảm giác khó chịu này nên cậu đã quyết định phải làm một điều gì đó.
“Rất xin lỗi, có lẽ sẽ hơi đau một chút.”
“Mong anh cố gắng chịu đựng.”
Cậu nhỏ giọng nói với người tù đáng thương kia.
Người Xuyên Việt đưa tay ra sờ vào bộ dụng cụ lấy máu gắn trên tay người tù ấy. Rồi cậu đột nhiên dùng sức, nhổ mạnh cây kim đang đâm sâu vài cm vào trong mạch máu của anh ta ra.
“A … ư …” Người tù ngày càng gào thét và rên rỉ lớn hơn. Thế nhưng âm thanh mà anh ta phát ra vẫn đứt quãng, không rõ nghĩa như những người câm.
Thales ấn vào miệng vết thương trên cổ tay của anh ta.
‘Cũng may, không bị chảy nhiều máu ra lắm.’
‘Hiển nhiên là anh ta cũng chẳng còn nhiều máu để mà chảy nữa.’
Thales nghĩ trong nỗi buồn miên man.
Lúc đối mặt với ba ma cà rồng khi nãy, mặc dù cậu có cảm thấy sợ hãi và lo lắng, thế nhưng chưa bao giờ cậu cảm thấy nặng nề như bây giờ.
‘Có lẽ là do tấm lòng cảm thông này chăng?’ Cậu tự giễu bản thân mình.
Thales sờ vào chiếc cùm ở tay người tù kia. Lúc này cậu mới để ý thấy, đó là một chiếc cùm cơ học làm bằng đá. Trên mặt nó khắc đầy những hoa văn và chữ cái phức tạp. Nó được thiết kế rất tài tình, chiếc cùm khoá chặt hai tay đan chéo vào nhau của người tù vào trước ngực. Nó còn kéo dài lên phía trên bởi hai cái khoá kẹp, chúng kẹp chặt hai má của người tù khiến cho anh ta không thể di chuyển được cái đầu của mình. Thales dùng sức để đẩy thử thì phát hiện ra rằng, hoặc là chiếc cùm cơ học này bị cố định ở trên mặt đất, hoặc là nó nặng đến nỗi dính chặt vào trên mặt đất.
‘Nó giống như là một chiếc cùm chuyên dụng chuyên dùng để khoá các cao thủ lại vậy.’
Thales sờ đến vị trí khoá cài, dường như nó được chế tạo bằng một loại kim loại đặc biệt. Người Xuyên Việt dùng sức để lay thử, thế nhưng cậu không có gì ngạc nhiên khi nó chẳng chuyển động một chút nào.
Người tù dần không giãy giụa nữa.
Thales cảm thấy vô cùng khó chịu khi chứng kiến nỗi thống khổ và đau đớn giày vò anh ta. Thế nhưng cậu chỉ có thể lặng lẽ bước sang một bên và ngồi dựa vào tường.
Khi Thales di chuyển, ánh sáng từ ngọn đuốc phía ngoài phòng giam mất đi vật che lấp, chiếu thẳng vào mặt của người tù này.
Thales được nhìn thấy rõ con người đáng thương này.
Đó là một người có đầy rẫy vết thương trên khắp cơ thể. Bộ quần áo màu xám thì rách nát và bẩn thỉu.
Không chỉ thế, anh ta còn bị tàn tật.
Phía dưới hai đầu gối của anh ta đã chẳng còn một thứ gì.
Cổ của anh ta trông còn đáng sợ hơn. Nơi đó, máu và thịt đã trộn lẫn vào nhau thành một cục màu tím đen, trông rất giống một vết thương chí mạng ở cổ họng.
‘Chắc cũng do vậy mà anh ấy không thể nói được thành lời.’
Thales sờ vào cổ họng của mình và nhớ lại hai lần bị bóp cổ. Cái cảm giác thống khổ này khiến cậu rùng mình.
Thales nhìn người tù này, suy nghĩ trong im lặng: ‘Thật là một người đáng thương. Anh ta sống được đến bây giờ với đống vết thương đó đúng là một kỳ tích.’
Biểu cảm trên mặt của người tù này trông vô cùng đáng sợ. Khi anh ta thở gấp, ngũ quan vặn vẹo vào nhau. Dường như anh ta đang phải chịu một cơn đau vô cùng lớn.
Thế nhưng người tù này cũng chỉ có thể phát ra những tiếng rên rỉ: “Ư … ư …”.
Mái tóc ngắn màu xanh lá che mất nửa khuôn mặt.
Một hình xăm kỳ lạ che mất nửa khuôn mặt còn lại.
“Ư … ư …” Anh ta tiếp tục rên rỉ vì đau đớn.
‘Khoan đã.’
Thales đột nhiên sững người.
Cậu nhận ra hình xăm kia.
Người Xuyên Việt đột nhiên nhận ra người đang ở chung phòng giam với mình, người mà nói cũng chẳng thể nên lời, lại chính là một “người bạn cũ” của cậu.
Mới đêm hôm qua thôi, cậu và Jala vừa gặp mặt “người bạn cũ” này ở phố Chợ Đỏ xong.
Midira Ralf.
Một trong số mười hai chí cường giả của bang Bình Máu.
Với dị năng khống chế gió.
Cao thủ cấp Siêu Phàm.
“Con Quỷ Trong Gió” – Ralf.