Âm mưu và quỷ kế, tội ác và xấu xa, phần lớn chúng đều được sinh ra từ những căn mật thất nằm sâu trong màn đêm.

Nhưng một số ít cũng có thể hình thành ngay giữa ban ngày.

Tỷ như hiện tại.

Mùa đông đang đến gần. Giữa trưa ngày 16 tháng 11, trong một trang trại nuôi ngựa rộng lớn, một vị quý tộc già, béo khoác trên người chiếc áo lông chồn dày đang đứng dưới ô che nắng và cúi đầu, nhíu mày.

Ông ta vừa nhìn mấy huấn luyện viên đang huấn luyện ngựa ở giữa sân vừa nghe một vị quý tộc khác đứng bên cạnh nói.

Một lúc lâu sau, ông ta thở dài, nhìn về phía một con ngựa chưa được thuần hoá cách đó không xa và nói:

“Có loại bảo vật Hoàng gia nào quý đến mức quốc vương tôn kính của chúng ta phải ra lệnh phong toả sảnh Mindis vô thời hạn à? Đáng tiếc, tuần sau ta còn định ghé thăm sảnh Mindis để ngắm tác phẩm của cố hoạ sĩ Kolven.”

Vị quý tộc đứng bên cạnh ông ta trông trẻ hơn, dáng người cũng nhỏ gọn hơn. Hắn ta nâng chiếc tẩu làm bằng gỗ trầm hương lên và rít một hơi dài với vẻ thoả mãn.

“Còn nữa, Gilbert chạy vội vã suốt đêm tới sảnh Mindis chỉ để báo cáo với bệ hạ về tình hình chiến đấu giữa các bang phái xã hội đen khu Hạ Thành.” Hắn ta vừa nhả ra một vòng khói vừa nói với giọng vui vẻ.

“Thật? Từ khi nào mà quốc vương Nắm Đấm Sắt tôn kính của chúng ta lại quan tâm đến mạng sống của tầng lớp hạ lưu ở khu Hạ Thành thế? Nếu như sự nhân từ mà ngài ấy dành cho con dân bằng được một nửa tiên vương Aydi …” Vị quý tộc béo sờ vào cái đùi của con ngựa bất kham kia với vẻ đau đớn – nó vừa bị ngã văng móng trước ra.

“… thì chúng ta cần gì phải gặp mặt ở một trang trại nuôi ngựa như thế này?”

“Phe ủng hộ nhà vua chắc chắn đang có âm mưu gì đó. Tôi cam đoan nó sẽ không nhỏ chút nào – thậm chí là còn có thể một đòn lật ngược thế cờ.”

Đôi mắt của vị quý tộc trẻ ngậm chiếc tẩu sáng loáng.

“Sảnh Mindis là một địa điểm tốt … kiện báu vật Hoàng gia bị mất kia … hy vọng nó không phải là tác phẩm của cố hoạ sĩ Kolven … an ninh ở nơi đó chắc chắn đã được thắt chặt.” Vị quý tộc già đột nhiên thốt ra một câu không đầu, không đuôi.

Thế nhưng vị quý tộc trẻ đã ngầm hiểu được ý đồ trong đó, hắn ta gật gật đầu:

“Tôi còn nhận được một tin nữa. Đó là Gilbert đã nhận được lệnh điều tra kiện bảo vật bị đánh mất. Gần đây ông ta thường xuyên ra vào sảnh Mindis. Thêm cả người đàn ông kia nữa thì kể cả là Đại Bàng Trắng cũng không thể ra tay.”

“Chúng ta có thể thăm dò, nhưng không nên đi quá xa. Ngoài ra cũng có thể sử dụng phương pháp khác để quấy rối kế hoạch của bọn họ.”

Vị quý tộc trẻ lại rít một hơi thuốc lá Fisola loại thượng hạng, loại mà mỗi năm chỉ sản xuất có đúng 600 pound. Sau khi tận hưởng cơn phê trong giây lát, hắn nhả ra một vòng khói tuyệt đẹp.

“Trong tháng tới, đoàn đặc phái viên Aixenter sẽ ghé thăm nước ta.” Chỉ có lúc này, trên mặt vị quý tộc già mới lộ ra vẻ lo lắng một cách chân thành nhất. “Ài, không dễ dàng gì để đạt được thoả thuận hoà bình giữa Tinh Thần và Aixenter.”

“Đúng thế.” Khác với bậc cha chú của mình, vị quý tộc trẻ thiếu đi tính kiên nhẫn. Khí phách và ý chí được thể hiện rõ trong lời nói của hắn:

“Nếu đoàn đặc phái viên xảy ra bất cứ việc gì ngoài ý muốn ở trong lãnh thổ vương quốc ta, thì các thế lực trong và ngoài nước đều sẽ gây áp lực. Đến lúc đó, bệ hạ sẽ ở trong thế bị động.”

“Nếu bệ hạ xử lý không thích đáng thì …” Lão quý tộc nhìn con ngựa đang cố chồm dậy ở đằng xa, thở dài, uống một ngụm trà xanh rồi nói: “Ài, quả đúng là phương thức thừa kế ngôi vị quốc vương của nước ta đã quá lạc hậu rồi.”

Hai người đều im lặng một lúc lâu.

Lão quý tộc lắc người, hỏi một cách lơ đễnh: “Khu Tây Hoàn xảy ra chuyện gì thế?”

“Đừng hỏi tôi, lão già. Lão biết tôi ghét lũ Ma Năng Sư nhất mà.”

“Ừm. Vậy còn Hội Huynh Đệ Phố Đen?”

“Bọn chúng từ chốt tiết lộ bất cứ việc gì.” Vị quý tộc trẻ đột nhiên tỏ vẻ không vui. “Mới có mười năm mà bọn chúng đã dám mạnh miệng như vậy. Vậy là bọn chúng đặt niềm tin vào chỗ dựa sau lưng còn lớn hơn những “ngôi sao mới” của chúng ta.”

“Đừng có coi thường người trẻ.” Lão già nhếch miệng, tỏ vẻ bất đắc dĩ. Trong ánh mắt ông ta toát ra sự khôn khéo và sắc sảo:

“Khi trẻ con dám làm những việc đáng sợ …đó mới là nỗi kinh hoàng thực sự.” (1)

………

Từ đêm qua cho tới sáng sớm hôm nay, Thales mới chỉ kịp nhìn thoáng qua sảnh Mindis. Phải đến tận buổi trưa cậu mới được chứng kiến vẻ nguy nga và tráng lệ của nó.

Tầng một bao gồm một phòng khách lớn, một phòng tiệc và một vườn hoa ngoài trời. Ngoài ra, phía sau phòng khách còn có một khu nhà bếp không hề nhỏ chút nào và một nhà kho để cất giữ đồ đạc, thậm chí là cả quân trang nữa.

Ngoại trừ ban công lộ thiên mà khi đứng ở đó có thể nhìn được toàn cảnh vườn hoa phía dưới (“Để đảm bảo cho sự an toàn của ngài, tôi kiến nghị trong vòng một tháng này ngài không nên bước ra đó.” – Gilbert), tầng hai có ba căn phòng lớn với những chức năng khác nhau như: phòng tiệc dành cho quý tộc, phòng họp và phòng vui chơi. Ngoài ra còn một số căn phòng nhỏ khác nằm rải rác xung quanh.

Từ tầng một đến hành lang tầng hai và tại các cửa ra vào đều có những lính canh đứng cách nhau mười bước chân. Tư thế đứng nghiêm trang cộng với bộ trang bị mũ, giáp, vũ khí khiến họ trông như những bức tượng điêu khắc (“Mặc dù họ là những Kiếm Sĩ Chung Kết thuộc quyền sở hữu tư nhân của gia tộc Jadestar, thế nhưng tôi vẫn kiến nghị ngài không nên chọc chọc ngón tay vào bụng họ.” – Gilbert). Tuy vậy, Thales vẫn cảm thấy sảnh Mindis trống vắng đến lạ thường.

Còn phòng sinh hoạt bao gồm phòng ngủ, phòng ăn và phòng học của Thales nằm ở tầng ba toà nhà. Lối đi từ tầng hai lên đến tầng ba chỉ là một chiếc cầu thang nhỏ hẹp nhưng lại có đến tận tám Kiếm Sĩ Chung Kết đứng gác cả ngày ở nơi đây (sáu tiếng thay ca một lần). Thậm chí Thales còn nghe nói là khu vực phía ngoài cửa sổ và mái nhà là cũng có cả trạm canh (“Có Yodel ở đây, ngài không cần phải lo lắng những mối nguy hiểm đến từ phía ngoài cửa sổ” – Gilbert).

Mỗi một nguyên liệu nấu ăn từ rau, bánh mì cho tới thịt bò, nước uống đều được lấy ra từ kho ngầm của căn bếp được canh gác nghiêm ngặt ở phía sau (“Mong ngài tha thứ, tôi không có cách nào đảm bảo được độ tươi mới của chúng.” – Gilbert). Từ giai đoạn nấu nướng cho đến lúc sắp món ăn lên, tất cả đều được khử độc, thử độc một cách cực kì cẩn thận.

‘An ninh nơi này còn chặt hơn so với mình nghĩ.’

‘Xem ra mình còn quan trọng hơn so với mình tưởng rất nhiều.’

‘Hay nên nói là “không hổ là quyền lực của giai cấp thống trị”?’

‘Không biết với kỹ năng của Jala thì chị ấy có thể lẻn được vào đây

không nhỉ? Còn cả Ma Năng Sư nữa?’

Thales thở dài, cau mày. Cậu nuốt miếng bánh mỳ phết bơ cuối cùng

còn sót lại trong miệng rồi uống một ngụm hồng trà.

‘Ít nhất thì đồ ăn ở đây rất ngon.’

“Nếu như ngài cảm thấy hài lòng với bữa trà chiều …” Gilbert nhận

chén trà từ tay Thales. “… thì chúng ta có thể bắt đầu chương trình học buổi

chiều được rồi nhỉ?’

Trên thực tế, mặc dù Gilbert luôn tươi cười, nhưng ông ta lại lẩm bẩm

trong đầu.

‘Có lẽ chúng ta nên bắt đầu với lễ nghi ăn uống …’

“Còn Yodel thì sao? Anh ấy ở đâu?”

“Là một người hộ vệ chuyên cần, cậu ta luôn canh gác cạnh ngài mọi

lúc mọi nơi.”

Thales cố không quay ra nhìn bốn phía bởi cậu biết có nhìn cũng không

thấy gì. Mặc dù vậy, cậu vẫn cảm thấy an tâm hơn rất nhiều.

Thales chỉnh lại chiếc nơ khiến cậu cảm thấy không thoải mái ở cổ rồi

bước theo Gilbert vào phòng học.

“Trước hết, Thales. Hôm qua tôi đã nói chuyện với Yodel.”

Gilbert nhìn Thales nhảy lên một chiếc ghế da và quan sát khắp nơi với ánh mắt tò mò. Cậu đặc biệt chú ý đến ba chiếc kệ đầy ắp sách vở ở góc phòng.

“Yodel nói rằng ngài là một đứa trẻ đặc biệt. Từ lúc gặp được ngài cho đến bây giờ, tôi cũng có thể nhìn ra điều đó.”

‘Tới rồi.’

Thales vẫn giữ vẻ mặt tò mò nhưng trong lòng, cậu tự nhắc nhở bản thân mình là phải thật cảnh giác.

“Nhưng đây cũng là một việc hết sức bình thường. Người thừa kế của Tinh Thần đương nhiên sẽ đặc biệt.” Gilbert chắp hai tay ra sau lưng và từ từ bước về phía chiếc bàn có khắc biểu tượng ngôi sao chín cánh.

Hai bên tóc mai đã bạc trắng tôn lên vẻ nghiêm nghị của ông ta.

“Tôi tin rằng, nếu nữ thần Vận Mệnh đã đưa ngài về với Tinh Thần, thì tất nhiên nàng ấy cũng đã có sự an bài.”

Thales im lặng nhìn vị quý tộc trung niên này.

“Tôi hiểu quá khứ gian khổ của ngài. Cuộc sống đường phố chắc chắn không dễ chịu chút nào rồi. Nhưng xin ngài hãy quên tất cả chúng đi.”

Gilbert cầm một cuốn sách đã được chuẩn bị từ trước ở trên chiếc bàn học làm bằng gỗ trầm hương lên. Ông ta xoay người, nói với giọng điệu nghiêm túc:

“Ngài sẽ có thân phận mới, cuộc sống mới, thậm chí là cả tên mới. Nhưng điều quan trọng hơn là những gánh nặng đến từ tương lai mà ngài sắp phải đối mặt.”

‘Quên tất cả đi ư?’

Thales tự hỏi.

Cậu nhìn thẳng vào đôi mắt sắc bén của Gilbert và gật đầu với vẻ trịnh trọng.

‘Làm sao có thể?’

Thales mỉm cười ở trong lòng.

“Tôi hiểu. Vì vậy …” Thales kiểm tra lại một lượt những từ ngữ mà mình định dùng rồi chậm rãi nói:

“Hiện tại, tôi cần biết những gì về quá khứ và chính bản thân mình?”

Mặc dù biểu cảm của Gilbert không có gì thay đổi nhưng ông lại âm thầm gật đầu tán thành với biểu hiện của Thales: ‘Những cảm xúc mà một đứa trẻ bảy tuổi nên có như: hoảng loạn, sợ hãi, bất lực, … lại không hề xuất hiện trên người đứa nhỏ này.’

‘Nếu như có thì cũng chỉ là “thận trọng” và “bình tĩnh”, còn “hưng phấn” chỉ chiếm một phần rất nhỏ.’

‘Tất cả là nhờ cuộc sống gian khổ ở Hội Huynh Đệ đã rèn luyện cho nó sao? Mặc dù Yodel không chịu nói rõ nhưng dường như tên hộ vệ ấy rất tôn sùng đứa nhỏ này. Nhưng thực sự hoàn cảnh sống của một bang phái xã hội đen lại có thể dạy cho một đứa trẻ những điều này ư? Hay phải nói là dòng máu Hoàng gia bắt nguồn từ những đế quốc cổ đại với 3000 năm lịch sử quả thật phi thường?’

‘Cũng có thể là do một nửa dòng máu còn lại của nó …’

Nghĩ đến đây, Gilbert nhíu mày, hơi cúi đầu xuống.

“Thales, cậu chủ nhỏ đáng kính của tôi. Xin cho phép tôi tạm thời xưng hô với ngài như thế.”

“Năm nay cậu 7 tuổi. Vào ngày 25 tháng 7 năm 665, cậu được sinh ra trong trang trại Mahn Manor nằm ở ngoại ô thành Vĩnh Tinh.”

“Mẹ đẻ của cậu là một vị tiểu thư quý tộc mà chúng tôi không tiện tiết lộ tên. Bà ấy đã qua đời vì mất quá nhiều máu khi sinh. Trước khi qua đời, bà ấy đã đặt cho cậu cái tên, Thales.”

Thales khẽ cau mày.

“Cậu được gia tộc Jadestar bí mật bảo vệ và chăm sóc ở trang trại Mahn Manor. Tôi và một vị nữ quan khác sẽ thường xuyên đến thăm cậu.”

“Trong khoảng thời gian đó, cậu không biết về danh tính thực sự của mình và vẫn tin rằng mình là một người con được nhận nuôi bởi huân tước Mahn.”

“Tháng 12 năm ngoái, huân tước Mahn đã ngã xuống trong trận chiến ở biên giới sa mạc phía Tây. Bởi vì không có người thừa kế, toàn bộ tài sản và lãnh địa của ông ấy đã bị nhà vua thu hồi. Đồng thời, tôi cũng đưa cậu trở lại sảnh Mindis, khu Mộ Quang.”

Thales im lặng lắng nghe Gilbert tường thuật lại cuộc đời mình.

“Trong tháng sau.” Gilbert nắm chặt quyển sách trên tay. “Với tư cách là con ngoài giá thú của quốc vương Kaiser, thành viên chính thống của Hoàng tộc Tinh Thần, giọt máu duy nhất còn sót lại của gia tộc Jadestar, cậu tuyên bố mình có quyền được Hoàng tộc, Thần điện Hoàng Hôn và thượng viện của Tinh Thần công nhận là …”

Vẻ mặt Gilbert trở nên nghiêm túc, xen lẫn chút lo lắng và đau thương.

“… người thừa kế của quốc vương tối cao trị vì vương quốc Tinh Thần.”

Một lúc lâu sau, Thales thở nhẹ ra.

‘Xem ra nó còn phức tạp hơn so với những gì mình tưởng tượng.’

“Tôi biết là còn một số điểm chưa rõ ràng lắm nhưng tôi sẽ nhớ kỹ rằng mình là con nuôi của huân tước Mahn, được sinh ra ở trang trại Mahn Manor.” Đôi mắt của Thales sáng lấp lánh, cậu chống hai tay lên cằm.

Não bộ cậu đang vận hành một cách nhanh chóng. Chắt lọc thông tin trong lời nói của Gilbert, kết hợp với những tin tình báo mà cậu đã biết từ trước để tổng hợp thành những thông tin hữu dụng.

Gilbert gật gật đầu, ngồi xuống chiếc ghế da đối diện với Thales.

“Những phần còn lại, tôi sẽ đưa thông tin chi tiết sau để ngài học thuộc dần.”

“Nhiệm vụ trước mắt cũng chỉ có thế và đó là tất cả những gì ngài cần phải biết.”

‘Quả nhiên, mặc dù ông ấy tôn trọng mình …’

‘… thế nhưng sâu trong thâm tâm, ông ấy vẫn cho rằng không cần phải giải thích quá nhiều cho một đứa trẻ bảy tuổi.’

Thales chớp chớp mắt.

“Tiếp theo, chúng ta sẽ đi vào những kiến thức cơ bản …”

Trong lúc Gilbert còn đang tự hỏi xem nên dùng chương trình học nào để dạy cho Thales trước: ‘ngôn ngữ hay lễ nghi cơ bản nhỉ?’ thì Người thừa kế của vương quốc Tinh Thần đột nhiên mở miệng, ngắt lời ông ta.

“Chúng ta đã thống nhất xong lý do dùng để đối ngoại rồi nhỉ?” Thales cuộn tròn trên chiếc ghế da, hai mắt cậu sáng lên.

“Vậy giờ là lúc để giải đáp một số thắc mắc cho tôi rồi đúng không?”

Gilbert hơi ngạc nhiên.

“Tỷ như thân phận thực sự của mẹ tôi là gì và vì sao nó lại phải được giữ bí mật như thế?”

“Và cả tình trạng hiện tại của vương quốc Tinh Thần, đặc biệt là hàng loạt những vấn đề nảy sinh từ cách thức kế vị?”

“Không chỉ thế, tôi còn muốn biết những khó khăn mà vương quốc đang gặp phải, cùng với đồng minh và kẻ thù công khai hoặc giấu trong bóng tối của nó.”

“Nếu ông có thể giải thích những vấn đề đó cho tôi một cách tỉ mỉ thì trong chương trình học tiếp theo, chúng ta có thể đi luôn vào những vấn đề trọng tâm và chọn ra những phương hướng học tập phù hợp. Tôi nghĩ rằng đây là một lựa chọn không tồi đối với Tinh Thần và cả quốc vương của nó nữa.”

Thales vừa dứt lời, miệng của vị quý tộc trung niên khẽ mở ra. Ông ta nhìn về phía cậu với vẻ kinh ngạc.

‘Yodel đã nói với cậu ta những điều này sao?’

‘Không, không có khả năng.’

Thales yên lặng ngồi đợi câu trả lời từ Gilbert. Vẻ mặt cậu bình tĩnh nhưng cũng hết sức kiên định.

Trong khoảnh khắc đó, hình ảnh Kaiser Aydi Jadestar thời trai trẻ chợt ùa về trong tâm trí Gilbert.

Khi ấy, đôi mắt của hoàng tử Kaiser vẫn còn tràn ngập những tia nắng ấm áp chứ chưa biến thành những cơn gió lạnh thấu xương như bây giờ.

Gilbert ngẩn người trong giây lát rồi thở dài, than nhẹ.

‘Đúng là một đứa trẻ đặc biệt.’

Ngay sau đó, Gilbert mới bắt đầu trả lời những câu hỏi của vị chủ nhân nhỏ tuổi này theo cách cung kính, chân thành nhất có thể.

“Tôi hiểu.”

“Tôi sẽ giải đáp cho ngài ngay bây giờ.”

“Để tiết kiệm thời gian, nếu như ngài còn bất cứ vấn đề gì thì xin hãy đưa ra một thể.”

Thales khẽ nhíu mày.

“Rất tốt, vậy thì tôi sẽ nói thẳng luôn.”

Người Xuyên Việt chỉnh sửa lại một lượt các thông tin trong não bộ mình, rồi chọn ra các vấn đề trọng tâm cần được giải đáp.

“Ông đã từng nói là Ngọn Đèn Huyết Thống được chế tạo từ mười hai năm trước, thế nhưng hiện tại, tôi mới chỉ 7 tuổi. Vì sao các người đã phải chuẩn bị công cụ để tìm kiếm huyết thống từ tận mười hai năm về trước? Cá nhân tôi cho rằng nó có liên quan đến người mẹ đẻ không thể tiết lộ danh tính kia. Vậy thì bà ấy rốt cuộc là ai? Tại sao bà ấy lại bỏ tôi lại cho các bang phái xã hội đen sau khi sinh ra tôi vào bảy năm trước? Hoặc có thể đơn giản hoá những vấn đề này thành một câu, đó là: “Tôi đến từ đâu?””

“Còn nữa, rõ ràng cha của tôi, Kaiser V vẫn còn đang độ trung niên, thế nhưng vì lý do gì mà vương quốc Tinh Thần lại không có nổi một người thừa kế trong vòng mười hai năm? Vì sao các người lại đặt tất cả hy vọng vào một đứa con ngoài giá thú? Và thái độ của cha tôi đối với tôi rất không bình thường. Nếu đây không phải là vấn đề về tính cách thì tôi nhất định phải hỏi: Mối quan hệ của ông ấy với mẹ tôi là như thế nào? Vì sao thân phận của tôi lại cần được bảo mật? Nói một cách đơn giản hơn thì: “Tôi là ai?””

“Cuối cùng, mạng sống của tôi có ý nghĩa như thế nào đối với Tinh Thần? Nếu như nó không có người thừa kế thì chuyện gì sẽ xảy ra? Ai là kẻ địch, ai là đồng minh của chúng ta? Tôi đã nghe các người nói với nhau rằng, Thần điện Hoàng Hôn có vai trò hết sức quan trọng trong chuyện này. Vậy vai trò của nó là gì? Và nếu như tôi thừa nhận thân phận của mình trước toàn vương quốc, thì tôi sẽ phải đối mặt với những vấn đề gì? Với tư cách là một đứa con ngoài giá thú, quyền lợi của tôi sẽ bị ảnh hưởng ra làm sao? Ông vẫn hay nói tôi sẽ trở thành một người thừa kế, vậy tôi sẽ thừa kế cái gì? Tóm gọn những câu hỏi này sẽ là: “Tôi sẽ đi về nơi nào?””

“Tôi là ai? Tôi đến từ đâu? Tôi sẽ đi về nơi nào?”

“Ông Gilbert. Mời ông giải đáp ba vấn đề này cho tôi.”

Thời gian như ngừng lại tại khoảnh khắc này.

Gilbert nhìn chằm chằm vào cậu bé đang ngồi ngay trước mặt mình.

‘Các vị tiên hiền thời cổ đại ơi! Tiên vương Aydi ơi!’

‘Đứa bé này là hậu duệ của các người sao?’

‘Dòng máu của các người, rốt cuộc ẩn chứa thứ sức mạnh kinh khủng gì vậy?’

Phải mất một lúc lâu sau, khó khăn lắm vị quý tộc trung niên mới thốt ra được một câu:

“Ngài Thales.” Ông ta phải rất vất vả mới chọn ra được những từ ngữ thích hợp để nói. “Ngài trông không giống một đứa bé mới bảy tuổi chút nào …”

Thales lập tức nhận ra biểu hiện vừa rồi của mình rất không phù hợp với độ tuổi này, thế nhưng cậu đã chót “leo lên lưng cọp” mất rồi.

‘Nhưng thôi, dù gì thì trở thành một đứa trẻ thần đồng vẫn tốt hơn trở thành một con rối ngây thơ, khờ dại nhỉ?’

“Hì, câu này nhiều người đã nói với tôi trước đây rồi. Muốn lấy lòng tôi, ông phải đổi cách gì sáng tạo hơn đi.” Để giải toả bầu không khí căng thẳng, Thales nở một nụ cười và bông đùa.

Gilbert vẫn không đáp lời mà chỉ nhìn thật sâu vào Thales trong khoảng thời gian rất dài.

Ngay khi Thales tự hỏi rằng có phải thời gian đã ngừng trôi hay không, thì vị quý tộc trung niên đang đứng yên như một bức tượng điêu khắc bỗng mở miệng, bắt đầu giải thích cho những vấn đề của cậu.

“Thưa ngài Thales tôn kính, tôi xin phép được bắt đầu với vấn đề: “Tôi đến từ đâu?””

“Mọi thứ bắt đầu vào thời điểm mười hai năm về trước.”

“Tháng 3 năm 660, khi ấy, mặc dù tiên vương Aydi II tuổi đã già, thế nhưng ngài ấy vẫn tại vị. Đó là một triều đại lâu dài và vô cùng ổn định. Mọi người dân đều biết đến ngài ấy với danh hiệu “Quốc Vương Thường Trị”.”

“Nhưng, một cuộc tạo phản đột nhiên nổ ra, vương quốc Tinh Thần bỗng rơi vào tình trạng hỗn loạn xưa nay chưa từng có. Thậm chí nó còn ảnh hưởng đến toàn bộ đại lục phía Tây.”

“Chiến tranh, thiên tai, nạn đói – đó là những chủ đề chính của năm đó.”

“Rất nhiều người gọi năm đó là “Năm Đẫm Máu”.”

“Trong bầu không khí hỗn loạn và máu tanh, vua Aydi bị giết, toàn bộ gia đình Hoàng gia Jadestar bị tàn sát.”

“Trong số toàn bộ thành viên chính thống của hoàng tộc, chỉ có người con trai thứ năm của nhà vua là may mắn sống sót. Đó chính là hoàng tử Kaiser Jadestar. Ông lên ngôi vào năm 35 tuổi.”

“Và đó chính là cha của ngài, Kaiser V, người được mọi người tôn xưng là quốc vương “Nắm Đấm Sắt”.”

(1): Câu này cả bản convert và bản dịch Anh khá tối nghĩa, mình để tạm theo ý hiểu. Sau này nếu tìm được bản dịch chuẩn và hay hơn thì mình sẽ sửa lại sau ^^

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play