Ma cà rồng ngạc nhiên khi phát hiện Wya thế mà lại nhắm chặt hai mắt lại.

‘Hắn đang chờ chết sao?’

‘Xem ra không có cách nào để biết được khả năng của hắn.’ – Quan hầu cận trẻ tuổi thở dài.

‘Chỉ còn một cách duy nhất.’

“Đừng lúc nào cũng đi tìm điểm yếu của đối thủ, Wya. Đó là chuyện của mấy người chỉ huy quân đội.” Lời người cô văng vẳng bên tai.

Wya cố chịu đựng cơn đau và cầm thanh kiếm thẳng, một cạnh trên tay phải theo chiều ngược lại.

“Điều càng quan trọng hơn là phải phát huy được điểm mạnh nhất của con.”

Hơi thở của Wya dần trở nên ổn định. Từng tia sức mạnh sắc bén như tơ nhện dần tập trung vào tay phải anh.

Lỗ chân lông Wya như bị kích thích bởi loại Lực Lượng Chung Kết này, dựng đứng lên như kim.

“Các kiếm sĩ mạnh mẽ trong lịch sử đều lấy bản thân làm trung tâm. Trong mắt họ chỉ có kiếm của chính mình.”

Khoảnh khắc ấy, ma cà rồng cảm thấy mắt mình hơi nhức khi nhìn chằm chằm vào Wya, tựa như thể đang nhìn vào một lưỡi kiếm sắc bén.

‘Đây là… Lực Lượng Chung Kết?’

Ma cà rồng biến sắc.

‘Trước khi khí thế của hắn hình thành…’

‘Phải giết chết hắn.’

“Vung ra nhát kiếm mạnh nhất của mình. Chuyện này còn quan trọng hơn so với thắng – bại, sống – chết, rất nhiều.” Trong trí nhớ, người cô vừa cười vừa nói.

Wya hít sâu một hơi. Như hàng vạn lần luyện tập trong tháp, Lực Lượng Chung Kết chạy dọc qua toàn bộ cơ thể Wya như một lưỡi dao.

Anh đã nhìn thấy.

Giữa cơn đau đớn khó lòng mà chịu nổi, anh đã nhìn thấy ý chí của kiếm mà mình phát ra đã phản hồi lại từ môi trường xung quanh.

Đó là sát khí của kẻ địch.

Tựa như một ngọn lửa trong bóng tối.

Chói mắt như thế.

Anh đã nhìn thấy.

Ma cà rồng gầm thét và lao tới. Móng vuốt của hắn đang to dần!

‘Chết đi, loài đoản sinh dùng kiếm.’

‘Ngươi không có cơ hội sử dụng Lực Lượng Chung Kết đâu.’

“Wya, hãy hiểu Lực Lượng Chung Kết của con.”

Không cần biết đối thủ như thế nào.

Cho dù kẻ địch có mạnh đến đâu.

Không cần quan tâm đến thắng và bại, được và mất.

“Nó là sức mạnh dạo quanh bờ vực của sự điên cuồng.” Lúc ấy, người cô khẽ thở dài.

‘Mình chỉ cần đảm bảo đó là đòn mạnh nhất, thế là đủ rồi.’

“Và còn có cái tên không quá may mắn…” Bà ấy cầm kiếm lên và khắc vài chữ.

Ma cà rồng cười dữ tợn, trong khoảnh khắc đã tới trước người anh ta.

‘Kết thúc.’

“Biên Giới Vô Hồi”, giọng của người cô đầy cô đơn.

Wya bất ngờ mở mắt ra.

Kiếm trong tay anh đã sớm vung lên.

Một đi không trở lại.

Vô cùng sắc bén.

*Xoẹt*

Máu tươi bắn ra.

Wya khuỵu xuống vì đau đớn!

Ma cà rồng xé nát quần áo trên vai phải Wya. Những mảnh vụn rơi xuống mặt đất.

Ma cà rồng nhìn móng vuốt của mình với vẻ nghi ngờ.

‘Vậy mà còn chưa giết chết hắn?’

‘Tại sao lại… trượt?’

Nhưng rất nhanh thôi, gã đã được biết đáp án.

Cả người gã run lên. Gã nhìn kỹ vào hai tay của mình thì thấy có một vệt máu hiện ra.

‘Không.’

‘Không thể.’

‘Với khả năng của mình…’

‘Hắn không thể chém trúng!’

*Bịch*

Từ phần cẳng tay trở xuống của gã rơi xuống mặt đất.

Gọn gàng.

Ma cà rồng khiếp sợ, há hốc mồm.

‘Mức độ… sắc bén này?’

Gã ngẩng đầu, nhìn về phía thanh kiếm một mặt kia.

Rõ ràng chỉ là một thanh kiếm bình thường.

Tại sao?

Ngay sau đó, phần lồng ngực ngang với bắp tay của gã ma cà rồng xuất hiện một vệt máu.

*Bịch*

Một âm thanh buồn tẻ.

Nửa phần thân trên của gã rời khỏi cơ thể, rơi xuống mặt đất.

Vết cắt cực kì phẳng và mịn.

Tại sao – Gã ma cà rồng nghĩ trong tuyệt vọng và định gầm lên một tiếng cuối cùng.

Nhưng đã không thể.

Trái tim màu đen đặc thù của ma cà rồng bị chia ra làm đôi, một nửa ở phần thân trên và một nửa ở phần thân dưới.

Sau đó, hai phần cơ thể, cùng với biểu cảm chết không nhắm mắt của gã ma cà rồng, dần chuyển sang màu đen, nhỏ lại và teo đi.

Wya Caso, người sống sót sau trận chiến, thở hổn hển.

‘Nguy hiểm thật.’

‘Thế mà lại là khả năng đảo ngược một phần khúc xạ của ánh sáng.’

Wya khẽ than: ‘Chẳng trách mình không thể chém trúng hắn. Mỗi một phần mình nhắm vào đều là ảo ảnh do hắn khúc xạ.’

‘Tựa như mấy tay lính mới dù đã nhắm chuẩn nhưng vẫn đâm trượt cá dưới sông.’

Một loạt tiếng bước chân vang lên từ phía sau!

Wya nghiến răng, cầm kiếm và xoay người lại đầy cảnh giác.

Thì thấy Potray đang đỡ Jorad bê bết máu, cùng với ba người lính Jadestar ở phía sau, lảo đảo bước ra khỏi bụi cây.

“Nhìn thấy Điện hạ không?” Putray nhíu mày, hỏi.

“Tôi cũng có cùng câu hỏi.” Wya thở phào nhẹ nhõm, sau đó ngồi bệt xuống. Anh cố chịu đựng cơn đau dữ dội và cầm máu theo phương pháp sinh tồn nơi hoang dã mà mình đã học được từ trong tháp và nói: “Chúng ta phải đi tìm ngài ấy ngay lập tức.”

“Phải chuẩn bị cho tình huống xấu nhất.”

Vài người lính đỡ lấy Jorah. Potray vỗ nhẹ vào lớp tuyết đang tan chảy trên người rồi chỉnh lại cổ áo. Ông trầm tư một thoáng, sau đó nhìn ánh hoàng hôn đang tắt dần và nói:

“Hoàng tử đang trong tình cảnh nguy hiểm mà chúng ta chỉ còn lại vài người như thế này.”

“Hiện giờ là hoàng hôn, sương mù tạo ra từ Quả cầu giả kim quá lớn nên không thể xác định được hướng đi của hoàng tử.”

“Ngài huân tước,” Jorah giãy giụa. “Hãy để tôi ở đây, mọi người đi tìm Điện hạ…”

“Tôi có một người em gái làm thư ký tại Sở cảnh sát phía Tây thành… Nếu như tôi chết…”

“Anh sẽ không chết! Ít nhất không phải ở đây!” Putray cắt ngang một cách thô bạo.

Sau khi nghĩ ngợi một lúc, vị phó sứ có kinh nghiệm nhất trong sứ đoàn đã đưa ra quyết định.

“Hiện giờ chúng ta không thể làm bất cứ điều gì khi đối mặt với kẻ địch như vậy!”

“Nhưng cũng may là Pháo đài Đoạn Long cách đây không xa.”

“Mấy cỗ xe ngựa đã chạy lung tung vì vụ nổ vừa rồi”, Potray ngẩng đầu, nhìn về phía ba người lính tư nhân của Jadestar với ánh mắt kiên định.

“Ba người các anh, chia ra làm ba hướng, lần theo vết bánh xe để tìm xe ngựa. Sau đó thì đừng do dự, nếu có quạ đưa tin thì gửi tin đến Pháo đài Đoạn Long trước, để cấp độ khẩn cấp là cấp cao nhất, cấp bảy.”

“Tiếp theo, tháo cương ngựa xuống và phi đến pháo đài với tốc độ nhanh nhất để yêu cầu giúp đỡ!”

“Vì sự an toàn của hoàng tử, hãy nhớ rằng nếu có gặp phải quỷ hút máu thì né tránh nếu có thể!”

………

“Cuối cùng thì cũng định lấy át chủ bài ra sao?”

Aida cười thản nhiên, đong đưa đôi tai của mình.

Đứng đối diện, Simon cởi bỏ chiếc áo khoác sang trọng của mình ra.

“Khinh thường kẻ địch là bước đầu tiên đi đến cái chết”, gã lạnh lùng thốt lên. “Huống hồ còn phải đối mặt với một kẻ vĩnh sinh.”

“Nhìn màu da của ngươi”, những mạch máu hằn lên trên mặt Simon. “Là Tinh Linh Thánh, hay Tinh Linh Trắng? Hay thậm chí là Tinh Linh Tối Cao của đại lục phía Đông?”

Mạch máu trên mặt gã càng ngày càng nhiều, càng ngày càng đỏ và sẫm màu hơn.

Sau đó, cả người Simon bắt đầu phồng lên và biến hình, cao hơn trước những bảy, tám inch.

Lớp da trắng nõn bong ra và hóa thành tro, để lộ ra lớp sừng cứng và có màu đen xám.

Simon gầm lên trong đau đớn như đang phải trải qua cực hình.

Cựa xương trồi ra khỏi vai của gã. Đôi cánh xương màu xám đen dần hình thành trên lưng, cuối cùng hóa thành một đôi cánh khổng lồ.

Những sợi tóc của gã trở nên dày hơn, cứng hơn và chuyển sang màu trắng.

So với Hestad và Chris, khuôn mặt của Simon không trở nên quá gớm ghiếc mà thay vào đó là một vẻ mỹ cảm rất quỷ dị cùng với đôi tai dơi.

Sau khi đã biến thành “hình dạng thật”, Simon lạnh lùng dang rộng đôi cánh và cặp móng vuốt ra, rồi nhìn Aida bằng cặp mắt xám trắng của mình.

“Dùng thuần huyết để kích hoạt trạng thái “hình dạng thật” trong thời gian ngắn có thể nâng cao đáng kể thể chất của ma cà rồng, bao gồm sức bền, khả năng phục hồi, năng lực tái sinh, nhanh nhẹn, giác quan, sức mạnh, thậm chí còn cả bản năng chiến đấu, cũng như năng lực đặc thù của mỗi ma cà rồng.” Aida cảm khái:

“Chỉ có điều, không ngờ rằng nó lại có thể giúp ngươi đẹp trai lên.”

“Vì vậy, có thể thấy trước đó ngươi xấu đến cỡ nào.”

Aida vừa dứt lời.

Đôi cánh trong hình dạng thật của Simon rung lên.

Gã lập tức xuất hiện trước mặt vị tinh linh với một tốc độ vượt qua nhận thức của hầu hết giác quan.

*Bùm*

Trước tiên là một âm thanh không khí bị xé toạc, gần như có thể khiến thủng màng nhĩ!

*Keng*

Sau đó là âm thanh sắc nhọn vang lên từ khoảng không!

Cặp móng vuốt dày, màu xám đen, to lớn và mạnh mẽ chạm vào lưỡi đao của Aida và tóe lên những tia lửa.

Aida bị đánh văng ra bởi đòn tấn công này của gã!

Tiếng gió rít vì tốc độ di chuyển cực nhanh của Simon bây giờ mới tới.

Nữ tinh linh bay xa hơn mười mét trên mặt tuyết. Sau khi lăn vài vòng rồi đụng vào một thân cây thì nàng mới dừng lại.

“Những lời nói nhảm sẽ không khiến ngươi mạnh hơn.” Giọng nói trong “hình dạng thật” của Simon càng thêm khàn và đặc hơn. Gã lạnh lùng nhìn tinh linh đang nằm dưới đất, không rõ sống chết.

Khoảnh khắc tiếp theo, Simon lại di chuyển với tốc độ có thể xé rách không khí thêm một lần nữa và đột ngột tấn công bất ngờ vào Aida.

Gã vung móng vuốt của mình lên và đâm xuyên qua cơ thể Aida!

“Tốc độ, tốc độ, và tốc độ”, khuôn mặt Simon vô cảm. “Đây chính là toàn bộ, cũng như là khả năng duy nhất của ta.”

Trước khi Istrone Corleone đạt đến cấp Cực và biến thành “hình dạng thật” thì toàn bộ vương quốc Bóng Đêm không có một người nào có thể nhanh hơn tốc độ vượt qua âm thanh của gã.

Kể cả là Bệ hạ Laurie trong quá khứ cũng vậy.

Nhưng ngay sau đó Simon liền biến sắc. Gã dùng móng vuốt khổng lồ khều áo choàng của Aida lên – cùng với một cành cây trong đó.

Gã chợt nhận ra điều gì, vội quay người lại ngay lập tức và kích hoạt tốc độ cực nhanh đi kèm với những tiếng gió rít của mình!

Nhưng đúng vào lúc gã xoay người, một thanh loan đao tinh xảo đã đâm thẳng vào ngực trái của gã.

Nó trông cứ như thể là Simon đã tự đưa lồng ngực của mình vào mũi đao vậy.

Simon không thể tin nổi khi nhìn thấy thanh loan đao đâm xuyên thủng trái tim trong lồng ngực mình, cùng với nữ tinh linh nhỏ nhắn, xinh xắn và chỉ mặc một bộ giáp pha lê mỏng manh ở trước mặt.

“Ta không hiểu.” Simon thở dài.

“Chỉ có một thứ có thể đánh bại được tốc độ.”

Aida lạnh lùng rút loan đao ra, xoay người đầy ngạo nghễ.

“Đó chính là dự đoán hoàn hảo.”

Simon khuỵu hai đầu gối xuống.

“Không”, cơ thể Simon đã quay trở về trạng thái bình thường, sắc mặt tái nhợt. “Không thể.”

“Trên đời này không thể tồn tại cái gọi là dự đoán hoàn hảo.”

Simon cố chấp nhìn chằm chằm vào nàng.

Aida cũng nhìn lại gã, rất lâu.

Cuối cùng thì trong trận chiến bằng mắt này, nữ tinh linh thở dài, bại trận.

“Mãi mới được chơi vui một lần.”

“Đừng có vạch trần ta như vậy nha.”

Simon nhếch môi, sau đó ngã xuống đất.

………

‘Kẻ giết cha?’

Đầu óc Thales trống rỗng khi nhìn về phía Serena.

Cậu nhớ lại lần những gì nàng nói khi họ gặp nhau lần đầu tiên:

[Em gái thích khóc của ta, Katerina, đã chiếm đoạt tài sản hợp pháp mà ta thừa kế từ cha, quyền lợi của bệ hạ Đôi Cánh Bóng Đêm, chính là ngai vàng Biển Máu…]

‘Không.’

‘Nói như vậy thì…’

“Ai đó có thể giải thích cho tôi đầu đuôi câu chuyện có được không?” Thales thở dài, nhìn cặp chị em ma cà rồng trước mặt này.

“Tôi biết mà”, giọng Thales chua chát. “Nữ vương của một quốc gia sẽ không mạo hiểm đuổi theo một vài dân tị nạn chính trị mà chẳng vì lý do gì cả.”

‘Càng quan trọng hơn, cái gọi là đồng minh kia…’

“Hiển nhiên”, Serena cười khẽ, cắt ngang dòng suy nghĩ của Thales, rồi vẫy tay ra hiệu cho Rolana.

Rolana dửng dưng ném Thales về phía chiếc quan tài màu đen.

Thales đau đớn, cúi đầu xuống và đập vào chiếc quan tài đá.

“Sẽ không đơn giản như vậy rồi, Điện hạ Thales thân yêu.” Serena dịu dàng nói.

Trước mặt nàng, biểu cảm của Nữ vương Katerina đột nhiên thay đổi.

Serena mỉm cười, nói từng chữ một:

“Lý do mà em gái ta đích thân đến đây, còn bởi vì chiếc quan tài này.”

“Trang bị Phản Ma truyền kì.”

“Quan tài Đêm Tối.”

Thales sững sờ nhìn về phía chiếc quan tài bên dưới mình.

‘Nó – chiếc quan tài mà mình đã từng bò vào.’

‘Vậy mà lại là… một trang bị Phản Ma truyền kì?”

Nhưng Serena còn chưa nói xong.

Nhìn chằm chằm vào ánh mắt như muốn giết người của Katerina, nàng nói chậm rãi:

“Trong chiếc quan tài này, dưới những phiến đá đen sẫm, sâu thẳm, gắn chặt vào nhau đó, đang giam giữ một…”

Đồng tử Thales bắt đầu co lại, hơi thở dần gấp gáp.

Cho đến khi Serena nói ra những từ cuối cùng:

“Ma Năng Sư từ hàng ngàn năm trước.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play