Dạ Tử Ly vừa đưa thức ăn vào miệng đã nghẹn lại, chỉ xém ho sặc sụa. Trừng mắt nhìn hắn, tiểu huynh đệ, tuy ta cảm kích ngươi đã có ơn nhớ đến ta, nhưng ngươi không cần nhắc vậy a, nhìn xem nữ chủ đang là muốn nhai tươi nuốt sống nàng.
" Đúng vậy, Hồi Hoàng Thượng, Hồng Châu Ngọc vốn là do Mộ Dung Ngữ Lam cùng Thương Vương tìm được, không lấy ngọc về là do..." Hắn liếc mắt nhìn sang Dạ Tử Ly hâm doạ ánh mắt. Cười tiếp tục nói.
" Không lấy về là do công chúa đây không muốn chuốt lấy phiền phức" Hắn đắc ý nhìn về phía nàng đang ôm mặt kêu trời.
Dạ Tử Ly nàng thật sự muốn bầm tên Mục Hạo Dương kia. Đây chính là hại nàng, có điều Mục Hạo Dương ngu ngốc. Kéo nàng xuống nước không phải chính là kéo theo Mộ Dung Mặc Nhiên, đắc tội với hắn chỉ sợ Mục Hạo Dương không có quả ngon ăn.
Quả nhiên chưa đợi Mộ Dung Cảnh trả lời, Mộ Dung Mặc Nhiên đã tiêu soái đi lên phía trước cầm lên thanh đoản đao " Ồ, Mục Tiểu Vương Gia, thất kính. Bổn Vương không nhận ra đây là quý giá Hồng Châu Ngọc, nên nhất thời bỏ qua. Bất quá ta cũng muốn xem bản thân có phải chính là chủ nhân của Hồng Châu Ngọc"
Mộ Dung Cảnh nhìn nhi tử bên dưới, ngầm gật đầu đồng ý cho hắn tát loạn. Nguyệt Khinh Âm nắm chặt tay bên trong áo, Mộ Dung Mặc Nhiên không thể nào chính là chủ nhật Hồng Châu Ngọc.
Hắn cầm lên đoản đao, tay không lưu tình cắt dài một đường, máu tươi chảy xuống Hồng châu Ngọc, tất cả mọi người đều chủ ý nhất cử nhất động. Mộ Dung Ngạo Thần nhăn mi, Mặc Nhiên thật sự là chủ nhật Hồng Châu Ngọc.
Một vài phút không thay đổi, Mộ Dung Mặc Nhiên buông xuống đoản đao, như có như không cười " Xem ra tự làm xấu hổ bản thân. Phụ Hoàng, Nhi thần không phải là Hồng Châu Ngọc chọn nhân"
Mộ Dung Cảnh gật đầu, trong lòng có chút thất vọng. So với Thần Nhi, tuy xuất thân Nhiên Nhi có phần yếu thế, nhưng hắn rõ ràng năng lực không thua kém Thần Nhi.
Một lần nữa ánh mắt nhìn về phía Dạ Tử Ly, nàng ho khan xua tay " Đừng nhìn ta, ngay cả ta Hoàng Huynh đều không phải. Một công chúa như ta sao có thể là gì đó Thánh Nữ"
" Hoàng Thượng, thần thiếp nghĩ chuyện Thánh Nữ đều không cần gấp gáp, chỉ là chưa gặp được người hữu duyên" Nguyệt Khinh Âm nhẹ nhàng khuyên nhủ, cho dù thế nào nàng cũng không tin Mộ Dung Ngữ Lam cái đó bao cỏ công chúa là truyền nhân của Tiền Triều Thánh Nữ.
Mộ Dung Cảnh không để vào tai nói "Ngữ Lam, hãy đi lên khán đài"
" Khụ, thật sự phải cắt máu?" Nàng nuốt nước miếng từng bước đi lên, cả đời nàng sợ nhất là đau, huống hồ vết thương vừa được băng bó, nay lại muốn cắt tay.
Ngôn Khả trừng mắt giận lên hắn, thân vàng lá ngọc tỷ tỷ lại một ngày bị thương hai lần. Chết tiệt Hoàng Đế. Hắn làm như không thấy lơ đi lửa giận ánh mắt tiếp tục nói " Hồng Châu Ngọc vốn nên tìm ra chủ nhân, nếu Ngữ Lam đã không phải, trẫm cũng không thể cưỡng cầu mà phá huỷ nó"
" Sao cơ?" Nguyệt Khinh Âm không tin vào tai mình, Mộ Dung Cảnh lại muốn huỷ đi Hồng Châu Ngọc.
Vân Phi Vũ kinh ngạc, Hồng Châu Ngọc vốn là một trong Tứ đại bảo vật của Tiền Triều Thánh Nữ tạo nên Bắc Ly, có được Thánh Nữ có được Thiên Hạ. Mộ Dung Cảnh là một suy tính sâu xa nhân, tam đại bảo vật còn lại đã lưu lạc không ai biết, nếu không có được Thánh Nữ, để Hồng Châu Ngọc rơi vào tay kẻ khác, chắc chắn là hiểm hoạ không ngừng. Hắn rốt cuộc lựa chọn phá huỷ.
Dạ Tử Ly nhìn lên trên cao cao tại thượng nam nhân, Mộ Dung Mặc Nhiên cùng Mộ Dung Ngạo Thần về tài tính toán ám lược chỉ sợ đều thừa hưởng từ hắn phụ thân. Đế Vương thâm sâu.
Cầm lên đoản đao, nàng có chút e sợ, xuống đao với bản thân, nàng làm không được a.
Đột nhiên tay phải đoản đao bị cướp lấy. Nàng kinh ngạc nhìn lên, tuấn mỹ khuôn mặt, hồ ly mắt đang cười nhạt nhìn nàng. " Để ta phụ công chúa"
Hắn tay lưỡi kiếm lên tay nàng cắt một đường nhỏ, không biết như thế nào, nàng cũng không cảm thấy đau, hắn là đang dịu dàng đi. Huyết tươi nhỏ xuống Hồng Châu Ngọc. Đột nhiên Hồng Châu vốn đỏ như máu lại dần chuyển sang màu lam nhạt. Vân Phi Vũ cả kinh tâm trầm xuống, trong tay thần không biết quỷ không hay cứa vào bản thân lòng bàn tay một đường.
Huyết nhỏ xuống hồng châu vốn muốn chuyển màu lại trở về đỏ thẩm. Dạ Tử Ly còn trong trạng thái bàng hoàng nhìn lên hắn "Ngươi"
Vân Phi Vũ dùng âm lượng chỉ đủ bọn họ hai người nghe đối đáp nàng " Ngữ Lam, nghe ta"
Hắn chỉnh lại nụ cười, tay áo dài che đi lòng bàn tay bị thương, tay kia cầm lên Hồng Châu Ngọc giương lên " Hồi Hoàng Thượng, Công chúa không phải Thánh Nữ"
Mộ Dung Cảnh hơi khép hờ mắt che đi thất vọng, Hồng Châu Ngọc vậy là phải huỷ.
Dạ Tử Ly đè lên bàn tay bị thương, nàng chính là Thánh Nữ Tiền Triều, Vân Phi Vũ muốn che giấu điều này. Tại sao?
Mộ Dung Ngạo Thần nhìn đến nàng bất an, kinh ngạc thần sắc, trong lòng hiện tia không rõ. Mộ Dung Ngữ Lam sao lại có thế biểu cảm, rốt cuộc khi nãy bị Vân Phi Vũ che chắn hắn cũng không thật sự nhìn thấy, huống hồ khán đài còn trên xa.
Mộ Dung Mặc Nhiên bay lên khán đài, cầm lấy tay bị thương của nàng băng bó. Không che giấu khỏi dịu dàng đến đau lòng.
Dạ Tử Ly mặc hắn băng lại nàng vết thương một lúc sau mới có phản ứng lại " A đa tạ"
" sao ? Bị cắt đến đờ người" Thấy nàng chậm chạp phản ứng. Hắn có chút nghi ngờ.
Dạ Tử Ly rút tay khỏi hắn, vội chạy khỏi khán đài. Hiệu ứng này có phải quá bươm bướm không. Thân thể này hiển nhiên chính là Truyền Nhân Bắc Ly Thánh Nữ.
Ngôn Khả thấy nàng mặt mày xanh trắng, tưởng chừng do nàng sợ máu mà thành, liền an ủi " Tỷ, xíu nữa ta làm ngươi bồi bổ đồ ăn"
Nàng ừ nhẹ cũng không tiếp tục nói. Nàng nhìn lên Vân Phi Vũ, hắn muốn che giấu nàng thân phận, chắc chắn có lí do.
Mộ Dung Cảnh đưa tay trầm giọng " Trẫm sẽ huỷ đi Hồng Châu Ngọc"
" Không thể xin Hoàng Thượng suy xét lại " Nguyệt Khinh Âm quỳ xuống vội vã. Nếu huỷ đi Hồng Châu Ngọc, thì việc tìm ra Thánh Nữ thống nhất tứ quốc sao có thể thành công.
Nàng là trưởng công chúa Chu Tước, Tứ Quốc phải là của nàng trong tay, cho dù không có Thánh Nữ, chỉ cần nàng có được Tứ Đại Bảo Vật trong tay, thì sẽ có được quyền lực mạnh nhất.
Mộ Dung Cảnh hừ lạnh " Hoàng Quý Phi, đừng tưởng Trẫm không biết ngươi nghĩ gì"
"Hoàng Thượng, Thần Thiếp không dám" Nàng sợ hãi thấp đầu.
Bên dưới Vân Phi Vũ đột nhiên cười nhạt " Hoàng Thượng thần thấy huỷ đi Hồng Châu Ngọc chính là chính đáng nhất quyết định, thần tuân chỉ"
Thấy hắn đưa lên cao Hồng Châu Ngọc đang cầm trên tay. Một tay nội lực bóp chặt, chỉ thấy Hồng Châu như lửa lúc này vỡ toang thành nhiều mảnh.
Nguyệt Khinh Âm ngồi bệt xuống đất đờ đẫn. Mộ Dung Cảnh hít hơi sâu, tức giận sai người đưa nàng về cung.
Mộ Dung Mặc Nhiên nheo mắt, Vân Phĩ Vũ thật sự đã bóp nát Hồng Châu Ngọc. Mộ Dung Ngạo Thần lạnh nhạt cụp xuống suy tính mắt, Hồng Châu Ngọc bị vỡ nát, chỉ sợ Tam Đại Bảo Vật khác sẽ không còn nữa quan trọng, dần sẽ xuất hiện.
Dạ Tử Ly cả kinh, hắn thật sự bóp nát Hồng Châu Ngọc. Phải biết Hồng Châu Ngọc chính là Bảo Vật truyền lại của Bắc Ly, hắn là Bắc Ly Hoàng Tộc, lại dễ dàng đem phá huỷ.
Vân Phi Vũ như cũ hồ ly cười. Mộ Dung Cảnh vì không còn nữa tâm trạng cũng nhanh chóng giải tán