Nàng trầm ngâm, Vân Phi Vũ xuất thân là Tiền Triều Hoàng Tử Bắc Vân Nhiễm, như vậy Tiền Triều Thánh Nữ cũng có gì đó liên quan đến hắn? Đó là lí do hắn chọn Huyền Vũ để phục quốc?
Mộ Dung Mặc Nhiên cũng lặng yên, Phụ Hoàng đem Hồng Châu Ngọc ra làm vật thưởng là vốn có ý gì? Không phải không biết Tứ Quốc vốn dĩ luôn nhìn trầm trầm tứ đại bảo vật của Thánh Nữ tiền triều.
Mắt loé lên tìm tòi, Vân Phi Vũ nhìn Hồng Châu Ngọc lấp lánh trên tay Mộ Dung Mặc Nhiên. Trong lòng muôn vàn xúc cảm, nếu nói Thánh Nữ Tiền Triều cũng chính là Bắc Nhiên Thuần công chúa chính là chìa khoá, vậy tứ đại báu vật chính là hộp kho báu tranh giành của tứ quốc. Hắn lại như thế dễ dàng lấy ra.
Dạ Tử Ly tuy rằng bất ngờ nhưng chung quy không phải việc của nàng. Cái gì tứ quốc tranh giành, bảo vật thánh nữ. Nàng chỉ muốn hảo hảo sinh tồn sau đó tìm đường về nhà. Đánh cái ngáp, quay người muốn bỏ đi, Mộ Dung Mặc Nhiên đột nhiên lên tiếng " Ngươi không muốn vật thưởng?"
" Hoàng huynh, ngươi muốn thì cứ giữ, ta không cần" Nàng nhún vai.
Hắn nên nói nàng ngốc hay đang giả vờ? Hồng Châu Ngọc cho dù như thế nào chính là bảo vật quý báu, không tính phần thưởng, cho dù sở hữu được nó cũng quyền lực vô hạn, không phải bọn họ mẫu tử đam mê quyền khuynh thiên hạ sao? Như này vật có thể bỏ qua.
Nàng chậc lưỡi " Hồng Châu Ngọc quý giá như vậy bao người tranh giành, ta mới không muốn làm tầm ngắm của ai đó, lúc nào cũng sống trong lo sợ"
Với nó cũng không tác dụng gì với nàng, Hồng Châu Ngọc là một trong tứ đại bảo vật tiên đoán thống nhất thiên hạ, nàng cũng không muốn gánh như vậy lớn trọng trách.
Vân Phi Vũ bật cười, nàng lại như vậy suy nghĩ.
Mộ Dung Mặc Nhiên nhìn trên tay Hồng Châu Ngọc, cũng đột nhiên cười để lại trong túi vải thảy lại lên cành cây. Nàng ngạc nhiên há hốc " Ngươi ném lại trên cây? Ngươi có bệnh?"
" Đúng như ngươi nói, Bổn Vương cũng không muốn vào ai đó tầm ngắm. Chi bằng trả lại như cũ" Mộ Dung Mặc Nhiên ung dung trả lời, dễ dàng lấy ra như vậy bảo vật, Phụ Hoàng chỉ sợ có dụng ý. Bây giờ chưa phải lúc hắn nên lộ diện.
Vân Phi Vũ nheo lại hồ ly mắt như đang suy nghĩ gì đó. Để tạo thế chân vạc, Tứ Đại Bảo Vật của Thánh Nữ tiền triều lần lượt chia đều cho Tứ Quốc, không rõ ai đang giữ cái gì. Nay biết được Hồng Châu Ngọc rơi vào tay Huyền Vũ Mộ Dung Cảnh.
Hắn đột nhiên bất ngờ nhận ra, Mộ Dung Cảnh đây chẳng phải chính là muốn công khai đến hắn giữ Hồng Châu Ngọc, nhầm phá vỡ thế cân bằng. Đồng thời muốn xem ai là người có dã tâm, đó chính là lí do Mộ Dung Mặc Nhiên không lấy bảo vật.
Từ bên phải truyền đến âm thanh nam tử cười lớn " Đó chẳng phải bảo vật sao?"
Dạ Tử Ly ngước đầu là một trẻ tuổi nam tử, khuôn mặt mang theo vẻ gian mãnh, đôi mắt tràn đầy khinh thường sắc, lúc nào nhìn chầm chầm vào bảo vật được treo trên cây. Nàng nhìn sang Vân Phi Vũ theo thói quen, nghiên đầu hỏi " Ai vậy?"
Thấy nàng ngờ vực ánh mắt mang chút đáng yêu, hắn bật cười trả lời " Yo đây chẳng phải là Mục Thế Tử, không ngờ ngươi cũng tham gia"
Mục Thế Tử? Cũng có này nhân vật sao? Rốt cuộc đóng vai trò gì? Trong kịch bản hầu như không hề nhắc đến này nhân vật.
Mục Hạo Dương nhìn hắn, tuy vẻ mặt vẫn như cũ nhưng trong mắt không còn vẻ khinh thường làm người chán ghét " Đúng vậy, như thế bảo vật, ta sao lại bỏ qua"
Vân Phi Vũ nhếch môi, Mộ Dung Mặc Nhiên nhìn hắn càng quấy cử chỉ cũng như cũ không đổi sắc. Ngược lại Dạ Tử Ly khó hiểu, Mục Thế Tử này rốt cuộc là ai? Tên này đúng là không xem ai ra gì? Cho dù gặp nàng hay Mộ Dung Mặc Nhiên cũng không hành lễ.
" Ngươi, như thế ngang ngược, bảo vật này sẽ thuộc về ngươi chắc?" Nhìn hắn như vậy nàng càng ngứa mắt, đúng là ếch ngồi đáy giếng.
Mục Hạo Dương nhìn nàng, càng khinh thường cuồng ngạo nói " Bổn thế tử tưởng ai, ra là công chúa đại nhân"
" Hừ" nàng hừ lạnh.
Mục Hạo Dương lại tiếp tục " Có điều, Hồng Châu Ngọc này ta định lấy rồi, ngươi chắc thất vọng"
Nói rồi hắn vung tay, hai hộ vệ bên cạnh lặp tức nhảy đến Hồng Châu Ngọc, đem về đưa cho hắn.
Bọn họ ba người chỉ đứng nhìn, bất đồng tâm tư. Dạ Tử Ly tức tối nhìn hắn, Mộ Dung Mặc Nhiên cùng Vân Phi Vũ như cũ không đổi sắc, sâu trong mắt hiẹn lên một chút tính toán.