Phượng Cung

Hai nữ tử ngồi đối diện nhau, tuyệt sắc sinh hương, mắt to trừng mắt nhỏ. Cuối cùng Dạ Tử Ly không nhịn được mỏi mắt mở miệng " Tiểu Khả, rốt cuộc ngươi nói gì mà Mỹ nam hoàng đế tức giận như vậy?"

Ngôn Khả xấu hổ ho khan, vốn theo trong tình tiết kịch bản mà bịa ra nói, không ngờ chọc đến Hoàng đế đại nhân cũng tức giận "Chỉ chút câu chuyện xưa vô tình đọc được trong kịch bản của tỷ. Còn có sao tỷ lại đi cùng Mộ Dung Ngạo Thần"

" Hắn bắt cóc ta vào phủ" Nàng đau đầu xoa xoa.

Ngôn Khả nghe vậy, bật người dậy đi đến bên nàng " Hắn bắt cóc tỷ, có bị thương chỗ nào không ? Hắn có hành hạ tỷ không ? Đáng chết, ta là Hoàng Hậu, dù không được sủng cũng có quyền ta đi xử hắn"

xách váy một bộ muốn đi đánh lộn, Dạ Tử Ly đành kéo tay nàng quay trở về " Bây giờ không phải lúc, Tiểu Khả chúng ta gặp rắc rối lớn rồi"

"Chuyện gì ?" Hắn yên vị ngồi xuống ghế, không hiểu quay sang hỏi.

Nàng bất lực thở dài, đại minh tinh bao người mê mẩn như nàng cũng có ngày bị chán ghét thật là bi ai "Thích khách đợt trước, chính là do Phụ thân của ngươi Quốc Cữu Ngôn Dự Cơ. Nếu Hoàng Thượng mà biết được chính là tru di cửu tộc"

Ngôn Khả hoảng sợ há hốc, sao hắn quên mất nội dung kịch bản. Ngôn Dự Cơ mưu đồ ám hại hoàng thượng mà bày dựng thích khách, phụ thân thật có phúc a. Bây giờ các nàng chiếm cơ thể này, vậy hậu quả chính là các nàng chịu " Nhưng rõ ràng nữ phụ Mộ Dung Ngữ Lam sống dai đến cuối kich bản"

" Nói sai rồi, là ăn hành đến cuối kịch bản" Nàng phất tay chán nản, cái kịch bản YY nữ chính thái quá này. Nữ phụ nàng sao có chỗ đứng.

Hắn thấy nàng mệt mỏi, tay rót cốc nước đưa lên. Dạ Tử Ly cầm uống than thở "Một đại minh tinh như Dạ Tử Ly, lại lầm bước vào đây. Bi ai"

" Chúng ta nên làm gì giờ?" Ngôn Khả nuốt nước miếng.

Dạ Tử Ly suy nghĩ một hồi, bừng tỉnh " Trước tiên ngày mai, ngươi nên đi xin lỗi Hoàng thượng đại nhân đi, đây là nhà người ta, gây sự với hắn không có hảo trái cây ăn đâu"

"Ta đi xin lỗi hắn ?" Tưởng nghe nhầm, hắn cao giọng hỏi lại.

" Đúng vậy" Nàng gật gù khẳng định, dù sao người ta cũng là Hoàng Thượng, nếu thật sự tức giận không chừng bọn họ dọn chiếu ra đường ở. Đại minh tinh cuốn gói ra đường. Bi ai.

Ngôn Khả biết nàng không nói giỡn, đành xụ mặt chịu lệnh. Hắn tính ra là mẫu hậu của nàng, nhưng chính là danh vô thực. Dạ Tử Ly đáng sợ như nào hắn sao không biết.

Ngồi cùng Ngôn Khả một tí, nàng cũng trở về công chúa điện, tổng không thể ngủ lại Phượng Cung đi.

Sáng hôm sau,

Dạ Tử Ly đứng sau bức tường kế chính điện , nếu nàng đoán không sai lúc này sắp đến giờ tan triều. Đứng đây một lát chắc chắn sẽ gặp được gia gia trong truyền thuyết Ngôn Dự Cơ.

Nàng đoán không sai lúc sau, một đám quan viên tan triều đi ra. Cuối cùng nàng đã nhận ra vấn đề quan trọng rốt cuộc ai là Ngôn Dự Cơ gia gia của thân thể này.

Nàng thật sự cảm thấy chóng mặt nhức đầu a. Thôi bây giờ cứ lộ diện, người tự khắc sẽ đến. Dạ Tử Ly sửa sang lại y phục, một đầu tóc đen suông dài, lam y trang phục, tuyệt sắc khuynh thành dung nhan. Nàng từ tốn bước ra. Quan lại triều thần trước mặt cũng nhận ra nàng, kinh ngạc hành lễ

" Tham kiến công chúa"

" Tham kiến công chúa" ....

Dạ Tử Ly đi đến trước bọn họ, mắt vẫn nhìn xung quanh tìm kiếm " Bình thân bình thân"

Đâu rồi nhỉ ? Là ai trong số các lão già này. Ngôn Dự Cơ thấy tôn nữ không đến hỏi thăm sao ?

Triều thần nhìn đến nàng, trong mắt lộ ý khinh thường. Lục công chúa Mộ Dung Ngữ Lam được sủng ái thành tính, kiêu kì háo sắc, lại đanh đá không chịu được. Nàng thích Vân Thừa Tướng đến cuồng loạn, vì thế nữ tử nào dám nhìn đến hắn chắc chắn sẽ bị Mộ Dung Ngữ Lam đánh đến còn nửa cái mạng. Nàng làm gì ở trước chính điện.

Nhìn bọn họ rõ ràng không có hảo cảm với nàng, Dạ Tử Ly nuốt nước miếng, Mộ Dung Ngữ Lam đúng là chọc người ghét. Nhìn đến bóng dáng quen thuộc nàng vui vẻ xách váy chạy tới " Lạc tướng quân hảo, ngươi có nhìn thây gia gia của ta đâu không?"

Nhìn nàng thân thiện chào hắn, Lạc Tông Nghị có chút ngoài ý muốn. Hắn khom người hành lễ, sau đó tiếp tục nói " Ngôn Quốc Cữu vẫn còn trong triều cùng Hoàng thượng, chắc không lâu nữa sẽ đi ra"

Nàng ồ một tiếng hiểu rõ, cảm giác giống như Ngôn gia gia của nàng bị kiểm điểm, nên sau giờ phải lên gặp cô giáo.

" Công chúa" Giọng nam tử trung niên ồ ồ vang lên. Dạ Tử Ly xoay đầu nhìn, triều phục trung niên nam tử, đầu tóc màu muối tiêu, trên mặt nhìn nàng mang theo ôn hoà ngạc nhiên.

Đây là Ngôn Dự Cơ, hắn sao lại khác xa với diễn viên đóng Ngôn Dự Cơ trong kịch bản vậy. Bên ngoài hắn nhìn có chút phúc hậu.. đây là vai ác trong kịch bản sao ? Nàng có chút đề phòng gọi nhỏ " Gia gia?"

" Công chúa sao lại đến đây ?" Ngôn Dự Cơ ngại nhiên nhìn nàng, tôn nữ yêu dấu của hắn sao lại xuất hiện ở đây, còn đứng cùng với lão già Lạc Tông Nghị.

" Ta đến tìm ngươi a" Nàng thành thật nói. Lúc này mới để ý đi cùng Ngôn Dự Cơ còn một người khác.

Nam tử mắt đen như ngọc, trắng nõ làn da. Dung mạo còn mỹ hơn cả nữ tử. Lúc này Vân Phi Vũ vận thẫm màu triều phục, mắt hồ ly nhìn nàng xuất hiện có chút ngoài ý muốn, từ ngày bên hồ, hắn cũng không gặp lại nàng. " Công chúa hảo"

" Đa tạ ý tốt của Vân Thừa Tướng, bổn công chúa vẫn khoẻ như trâu" Nàng hừ lạnh trả lời. Xung quanh quan lại nhất tề xem thường, công chúa sao lại đi so sánh mình với trâu, quả là danh bất hư truyền.

Vân Phi Vũ gợi môi cười nhẹ " Vậy là tốt rồi"

Ngôn Dự Cơ nhìn nàng lại quay sang Vân Phi Vũ, như có như không bĩu môi, đừng tưởng hắn không biết Vân Phi Vũ tiểu tử thối này dám từ chối hôn sự với tôn nữ đáng yêu của hắn " Công chúa đến tìm thần không biết có việc gì ? Phải chăng muốn thần xin Hoàng Thượng tứ hôn? Thần có nghe công chúa thích Hinh Vương, có điều xin ý chỉ tứ hôn cho Hinh Vương có chút khó, nếu không chúa muốn thần sẽ ráng thử"

Một tràn trào ra từ hắn, không cho nàng cơ hội phản pháo. Dạ Tử Ly có chút đau đầu, Hinh Vương chỉ là bia chắn thôi được không ? Nàng còn không có biết mặt Hinh Vương dài ngắn ra sao.

Quan lại cùng Vân Phi Vũ có chút bất khả tư nghị. Nàng lặn lội đến Chính điện chỉ là muốn xin ý chỉ ban hôn cho Hinh Vương ? Vân Phi Vũ trong mắt không giấu được vẻ xem thường.

Dạ Tử Ly vội giải thích " Không phải, gia gia thật ra... chúng ta nên nói chuyện riêng a"

Ngôn Dự Cơ không hiểu, muốn đi theo nàng một giọng nói trầm lạnh lại ngăn họ lại "hoàng muội đến đây sao ?"

Dạ Tử Ly cứng nhắc quay người, nhìn hai nam tử đang từ từ bước đến, nàng ngẩng đầu than, nàng có làm tội tình gì sao ? Một ngày gặp đến ba nam chủ.

Mộ Dung Ngạo thần vận triều phục hắc bào, tuấn lãng lãnh đạm. Hắn là người vừa mở miệng, kế bên là Mộ Dung Mặc Nhiên mỹ mạo phi thường. Lúc này đang gợi môi cười nhìn nàng.

" Hai vị ca ca hảo, vừa tan triều xong chắc hai vị mệt rồi. Vừa hay ta cùng gia gia muốn nói chuyện riêng, chúng ta đi trước" Nàng vẫy tay chào bọn họ, nàng không muốn đụng mặt nam chính một chút nào a.

Mộ Dung Ngạo Thần nhướng mi, trầm giọng hỏi " Không biết Hoàng muội muốn nói gì cùng Quốc Cữu, mà lại nói một mình"

Dạ Tử Ly nheo mắt nhìn hắn, đây là uy hiếp, tuyệt đối uy hiếp. Hắn biết nàng muốn nói gì với Ngôn Dự Cơ, còn đứng ngay đám đông làm khó nàng.

Nhưng Mộ Dung Ngạo Thần để ngươi thất vọng rồi. Dạ Tử Ly ta được phong làm ảnh hậu màn ảnh vì tài ứng biến tài ba đấy, nàng giả vờ ngại ngùng, hai tay chĩa vào nhau một bộ dáng thiếu nữ đang yêu nói " Chính là... chính là ta muốn thỉnh cầu gia gia, xin phụ hoàng thánh chỉ cho ta ban hôn cùng Hinh Vương gia"

Mộ Dung Ngạo Thần bọn họ nghe được, không hiểu sao có chút mất hứng không vui, nhưng đều bị bọn hắn phất lờ. Trong lòng chỉ dâng cảm giác khó chịu cùng khinh thường. Nàng quả là không thay đổi, háo sắc tuỳ hứng.

" Công chúa, khi nãy không phải nói không muốn ban hôn cùng Hinh Vương Thanh Long Quốc sao ?" Ngôn Dự Cơ có chút khó hiểu hỏi.

Dạ Tử Ly cứng đờ quay qua hắn, gia gia đừng hại nhau như vậy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play