Trở lại chuyện chính thì Đường Hi hiện tại sôi máu rồi...
"Này cậu kia."
"Ơ vâng?!!" Một tên đàn em trông có vẻ mảnh mai đứng sau gã béo bị gọi đến, cậu ta sợ xanh mặt, giọng run run.
"Chuẩn bị đi, chúng ta sẽ chơi bảy ván, trò mà đại ca của mấy người thạo nhất."
Tên đàn em nuốt nước bọt, lấm lét nhìn qua gã đàn ông, ông ta bây giờ thật sự đã bị Đường Hi lột xuống tự tôn, không còn vờ vịt nữa mà thực hung ác muốn giết chết cô. Gã thay đổi sắc mặt, tên đàn em liền chạy như bay chuẩn bị cho ván chơi mới.
Khá bất ngờ là họ chơi poker, một loại bài cực kì phổ biến tại thế giới của Đường Hi.
Vì nó có nhiều biến thể, nên bọn họ cũng chọn chơi loại thông dụng nhất, trước đó còn có thêm ba người chơi khác được ngẫu nhiên tham gia vào, thành một bàn chơi năm người. Đường Hi nhìn tờ giấy viết chi tiết luật chơi, cảm thấy nó không quá khác thế giới cũ của mình, nhưng đáng chú ý là chỉ dùng duy nhất một loại phỉnh.
Năm người ngồi quanh bàn chơi, đứng bao quanh họ là đám đông kín mít, hàng chục con mắt nhìn chăm chăm vào bàn này, ba người mới vào có người dè dặt cúi đầu, có người vô cùng nghiêm túc, quả nhiên là một trận lớn. Người chia bài đến trước bọn họ, đưa ra loại phỉnh và bài mà họ sẽ dùng, chỉ nhìn thôi cũng khiến Đường Hi phải huýt sáo trong lòng.
Đây đúng là sòng bạc cao cấp thật rồi.
Bàn chơi với tấm lót đỏ thẫm, càng làm nổi bật lên những lá bài đen bóng loáng, kí hiệu trên đó cũng là một màu vàng kim vô cùng kiêu sa. Không chỉ thế mà phỉnh cũng có màu sắc tương tự bộ bài, chỉ nhìn thôi cũng bắt mắt, một ván bạc thượng hạng.
"Đây là phỉnh chúng ta sẽ dùng trong cuộc chơi. Mỗi phỉnh có trị giá 5000 tích phân, ở đây chúng tôi chuẩn bị mỗi người chơi 80 phỉnh, tương đương 400000 tích phân. Số tiền tối đa mà người chơi có thể cược là gấp đôi bàn chơi. Chúng ta sẽ chơi bảy ván, người chơi tùy ý nâng cược. Trong thời gian chơi, mọi giao tiếp với hệ thống đều bị cấm. Mọi người đã hiểu chưa?"
Nghe xong, những tiếng xì xào trầm trồ, ai nấy đều hít một hơi lạnh, không giấu được sự kinh sợ cùng hoang mang. Ngay cả Dương Mộ Kì và nam tử kia cũng thay đổi nét mặt, nhíu mày.
"Mức tiền này trong một ván ở khu người mới, đúng là điên thật mà. Ngay cả những phòng trung lưu không phải lúc nào cũng có canh bạc lớn thế này."
Người kia cũng tán thành, "Gã muốn ép cô gái đó vào đường cùng đây mà."
Mở đầu trò chơi diễn ra với tiết tấu khá chậm, trong bốn ván đầu, Đường Hi thắng một ván nhưng mức tiền lấy được cũng không lớn lắm, gã béo thắng hai ván và một ván cho cô gái dè dặt ít nói. Sau trận thắng đầu tiên, cô nâng mức cược lên gấp đôi ván trước và thua, trận thứ ba chơi bình thường, trận thứ tư lại nâng cược và tất nhiên là thua.
Gã béo cười chế nhạo cô không biết trời cao đất dày, Đường Hi vẫn thản nhiên như không, ngồi xem cái bàn chơi này bốn trận làm cô chán đến mức ngáp ngắn ngáp dài, hoàn toàn không để đối thủ vào trong mắt. Những người khác vây xem thì rất sốt ruột, nhóm Dương Mộ Kì không thể hiện ra nhưng trong lòng cũng gấp muốn chết. Nguyên căn phòng chỉ có mỗi Đường Hi thong thả quan sát mọi thứ.
Cô nhìn như tùy tiện, xem hết bốn ván đấu, rốt cuộc cảm thấy đến lúc rồi.
Lúc sắp bắt đầu ván thứ năm, bỗng Đường Hi cắt ngang, "Khoan đã."
Tất cả đôi mắt đều dán lên người cô, Đường Hi dưới cái nhìn chằm chằm vẫn ung dung, cô nhìn qua người chia bài, nhờ anh ta lấy cho mình cốc nước. Đợi khi người đã đi rồi, cô mới quay sang.
"Ông chú à, tôi mới là người thách đấu mà, chơi một trận bình thường như này có gì thú vị chứ?"
Gã béo nhẫn nhịn nửa ngày mới lên tiếng, "Mày muốn gì?"
Tất nhiên loại bài họ đang chơi rất phù hợp để kiếm tiền, nhưng đó không phải mục đích của Đường Hi.
"Không phải ở đây có một loại phỉnh vàng sao, trị giá 10000 tích phân nhỉ. Tôi muốn sử dụng loại phỉnh có trị giá cao nhất kèm theo một điều kiện." Từ khi nào trong tay Đường Hi đã giữ một phỉnh vàng, màu sắc của nó lấp lánh đến mức lộng lẫy, tương đương với trị giá khủng của nó.
Phỉnh vàng kim họa tiết đen tuyền, cực hiếm khi được sử dụng tại đây.
"Luật gì?" Gã đàn ông nheo mắt.
"Luật dành riêng cho tôi và chú, hai chúng ta sẽ sử dụng hai loại phỉnh để chơi. Một phỉnh vàng tương đương với một điểm giá trị sinh mệnh."
...Lặng ngắt như tờ. Đây là bốn chữ chính xác nhất để miêu tả tình huống lúc này.
Đường Hi nhìn mãi cũng quen, cô không quan tâm người ta nhìn cô ngông cuồng ra sao, nhưng hiện tại cô thật sự muốn vả lệch mặt gã này.
"...Sao cơ?" Gã béo khó nhọc hỏi lại.
"Tôi nói rồi, mỗi phỉnh vàng tương đương với một điểm sinh mệnh. Khi tôi sài phỉnh vàng, những người còn lại nếu muốn theo sẽ phải bỏ ra 10000 tích phân hoặc bỏ bài, riêng ông có hai sự lựa chọn. Một là sử dụng số phỉnh vàng tương ứng với mức cược, hai là trả bằng phỉnh đen với mức cược gấp đôi người khác, tức 20000 tích phân. Tương tự với tôi cũng vậy."
1802 bật ra một tiếng chửi thề.
Dù nó không được phép liên hệ hoặc chuyển đổi giác quan với Đường Hi nữa, nó vẫn có thể nắm bắt mọi diễn biến.
Con mẹ nó Đường Hi lại làm càn.
Đem tích phân quy thành giá trị sinh mệnh, khác nào đem mạng sống lên bàn cân mà cân đo đong đếm??
Cô bị khùng hả??????
Mà đâu chỉ 1802, trước mạch não vặn vẹo của Đường Hi, nam tử cành vàng lá ngọc đứng cạnh Dương Mộ Kì cũng không nhịn được chửi bậy, quần chúng sớm đã tin cô gái này điên rồi.
Đường Hi cười rộ lên, "Nếu chú chịu thì những ván tới tôi sẽ chơi nghiêm túc."
Cơ mặt gã béo méo xệch đến không thể nhìn, gã nghiến răng, gừ gừ mấy tiếng trong cổ họng, cuối cùng vẫn là đồng ý với Đường Hi.
Gã đúng là cố chấp giữ mặt mũi.
Đối thủ không hề biết rằng, ở phía bên kia, Đường Hi đạt được mục đích, sớm đã cười đến trong lòng nở hoa.
Vậy là 30 phỉnh đen được đổi thành phỉnh vàng. Hiện tại Đường Hi giữ 35 phỉnh đen và 30 phỉnh vàng.
Người chia bài quay lại và trận đấu tiếp tục, ở ván này từ khi nhận hai lá bài riêng Đường Hi đã như cũ nâng cược lên giống ván trước, trận đấu đi tiếp khi Đường Hi, cô gái rụt rè và gã béo cùng theo cược, tổng cược trên bàn là 18 phỉnh gồm cả phí tiêu hao mỗi trận.
Ba lá bài chung được lật ra, lượt đầu tiên thuộc về cô gái kia với mở đầu 2 phỉnh, kế đến là gã béo nâng lên 5 phỉnh.
Đường Hi chờ mãi cũng đến lượt mình, cô chẳng thèm chớp mắt, mỉm cười:
"Nâng cược, 10 phỉnh vàng."
***
Từng tiếng hít lạnh vang lên mà như đông cứng.
Cược lên 3-bet!!
10 phỉnh vàng đã là ngang ngửa số cược từ đầu đến giờ.
Tổng cược trên bàn đã được đẩy lên con số 225000 tích phân!
Mức cược hiện tại: 100000.
Sự lựa chọn nằm ở 10 giá trị sinh mệnh hoặc 200000 tích phân.
Cô gái kia chần chừ rất lâu, mãi mới đưa thêm 18 phỉnh đen, theo cược 100000 tích phân, bộ dáng sợ sệt khúm núm. Còn gã béo sớm đã bị Đường Hi dọa cho tái mét mặt mày, gã nghiến răng nghiến lợi.
Một phần ba số điểm sinh mệnh hoặc một nửa tích phân đang có.
Cái luật mới thêm vào kia trăm phần trăm là nhắm vào gã ta, khiến hắn tiến không được, lùi cũng không xong.
Thật ra đơn giản hơn là gã chỉ cần bỏ bài thôi.
Nhưng thông qua cách chơi của gã béo, Đường Hi có thể khẳng định rằng gã sẽ không bỏ bài, và bài của gã cũng chỉ khá mạnh thôi.
Nhưng gã là một kẻ trọng thể diện như mạng.
Đúng như cô dự đoán, ba chồng phỉnh đen được đẩy ra giữa bàn, tất cả 35 phỉnh.
Tổng cược nhảy vọt lên 390000 tích phân! Đột phá hoàn toàn so với cả bốn ván trước.
Tất cả mọi người đều chỉ cảm thấy ngỡ ngàng trước số tiền lớn mà không nhận ra hành động của Đường Hi có bao nhiêu đáng sợ. Ở vị trí quan sát, Dương Mộ Kì tưởng như tròng mắt của mình suýt thì rớt ra rồi, nhìn sang người bên cạnh vẻ mặt cũng thảng thốt không kém, giọng nói anh ta cũng hơi run lên.
"N-Này Dương Mộ Kì, vụ chuyển đổi giá trị của phỉnh thành điểm sinh mệnh chỉ từng xuất hiện một lần duy nhất ở sòng bạc thượng lưu thôi đúng không...? Ý tôi là, có chuyện quái gì với cô lính mới đó thế?!!"
"Anh hỏi tôi thì tôi hỏi ai?? Mẹ kiếp ván đấu cá cược sinh mệnh lúc trước như trở thành huyền thoại luôn, ai mà không biết, kẻ thua ngay lập tức hồn phi phách tán. Ván bạc này giá trị cược nhỏ hơn nhiều, nhưng vẫn là một trận cá cược trên mạng sống!"
Nhiệm vụ giả sơ cấp hầu hết đều không biết đến giai thoại lưu truyền ở các sòng bạc thượng lưu này.
Vậy nên hành động của Đường Hi hoàn toàn là tùy tiện??
Đường Hi cảm thấy ánh mắt đặt trên người mình còn chăm chú hơn trước, cô không biết phải bày ra vẻ mặt gì.
Dương Mộ Kì à cậu có để ý trên đầu cậu đang hiện lên số hiệu không thế?
Dòng kí tự V453 lơ lửng mà chỉ những người đã thêm bạn mới thấy từ sớm đã bán đứng Dương Mộ Kì từ trong đám người. Đường Hi làm bộ như không biết gì, nhưng cậu ta nhìn chòng chọc vào cô từ nãy giờ đến nỗi cô còn tưởng rằng mình đã bị nhìn đến thủng một lỗ rồi.
Đường Hi có thể cảm nhận được cậu ta đang hét với cô là 'Bị khùng hay gì má??!!'.
...Thôi thì cứ chơi xong đã.
Ván đấu lại tiếp tục, lá bài thứ tư được đặt ra, vẻ mặt những người chơi không có thay đổi gì đáng kể, dường như đang cố giấu mọi cảm xúc vào trong, vòng này Đường Hi chỉ cược ở mức bình thường và hai người còn lại đều theo, tổng vòng này là 9 phỉnh đen.
Lá bài thứ năm cuối cùng đã lộ diện, ván chơi cũng đến thời khắc quyết định.
Các lá bài chung trên bàn lần lượt là:
Q rô, 7 chuồn, 7 rô, J cơ và A bích.
Trận này gã béo là người bắt đầu vòng cược, gã đảo mắt qua nhìn Đường Hi, thô bạo đập phỉnh xuống bàn.
"Cược, 2 phỉnh vàng."
Rất nhiều âm thanh ồ lên trước hành động của gã béo. Đường Hi chỉ nhìn gã, suýt thì cười ra tiếng, cô không vội vàng theo hay nâng cược, tủm tỉm cười đầy ẩn ý.
"Ông chú à."
"..." Mẹ kiếp mày còn muốn gì nữa mới vừa lòng?!!
"Đừng nhìn tôi như thế nha. Chỉ là tán dóc bình thường thôi mà, chú căng thẳng làm gì?"
Gã béo từ sớm đã nghẹn họng trước Đường Hi mấy lần, lửa giận chỉ tăng chứ không có giảm, tức đến mặt đỏ tai hồng.
Gã rít qua kẽ răng, "Nói chuyện gì?"
"Chuyện là...chú có để ý rằng chú đang phân tâm quá không?"
"Hả?"
Đường Hi ra vẻ hơi thất vọng, "Tôi đã nghiêm túc chơi với chú mà tâm trí chú cứ để đâu đâu ấy. À cũng phải thôi, chú không muốn mọi người ở đây thấy chú sợ những phỉnh vàng đúng không?"
"!!!"
Gã béo như bị chọc trúng tim đen, mặt hết xanh rồi lại đỏ, cuối cùng đen ngòm. Những người khác suýt sặc máu.
Đường Hi vốn không cần nhắc nhở gã mấy cái đấy, cô nói ra rồi không sợ gã sẽ bỏ bài sao?!
Nhưng mà Đường Hi không hề hành xử không có tí mục đích nào.
Hơn một nửa phỉnh đen của gã đã ở trong bàn này, hơn nữa gã còn mới đưa ra phỉnh vàng tương đương với giá trị sinh mệnh, gã không có, hoặc không đủ can đảm để rút ra bây giờ.
Hầy, cái kiểu muốn vỗ ngực thẳng lưng tỏ ra mình thật ngầu thật giàu đây mà.
Đường Hi không biết gã giàu đến mức nào, nhưng theo cô suy đoán thì cũng chỉ nằm ở mức trung cấp.
Một người chơi bạc mà không dám mạo hiểm để đạt được lợi ích thì sẽ không trở thành một cao thủ đâu. À tất nhiên gặp phải cao thủ thì Đường Hi chết chắc, chết không kịp ngáp, nhưng vì gã không phải cao thủ, cũng không phải người chơi có thể mạo hiểm, cô mới nhìn thấy phần thắng.
"Nâng cược, 10 phỉnh vàng."
"Cái! Con! Mẹ! Nó!"
Quào, gã ta chửi ra mặt luôn rồi kìa.
Đường Hi vẫn bình chân như vại cười hì hì. Cô gái kia đã bỏ bài ngay từ khi gã cược 2 phỉnh vàng, bây giờ mọi sự chú ý giờ đặt hết lên gã béo.
Chắc gã đang cố đoán bài cô, hoặc cân nhắc đến đó là một pha lừa gạt.
Gã béo không tin Đường Hi có bài mạnh có đến nỗi cược 20 điểm sinh mệnh, nhưng cũng khó tin khi cô mạo hiểm đến vậy chỉ để lừa gã.
Khi gã còn đang đắn đo chần chừ thì đã bắt gặp gương mặt cười cợt nhả của Đường Hi.
"Ôi trời chú sẽ bỏ bài sao?"
Máu dồn hết lên não, gã vứt thẳng chồng phỉnh đi. Phỉnh vàng đổ ào ra bàn, vừa đúng 8 phỉnh, trận này cả hai bên đều hòa 10 phỉnh vàng. Người chia bài nhìn số tiền trên bàn, khóe môi không nhịn được run lên, "Vậy là vòng cược cuối cùng đã kết thúc với 20 phỉnh vàng. Tổng cược trên bàn là 635000 tích phân, trong đó gồm 30 điểm giá trị sinh mệnh, ngươi chơi có quyền đổi điểm hoặc tích phân tùy ý."
Đến khi nhận ra số tiền mình đã bỏ vào bàn từ đầu đến giờ, đôi mắt gã kia rốt cuộc mở to, tia sợ hãi thoáng qua nét mặt nhưng gã gạt nó qua ngay lập tức.
Cược lớn thì sao? Cuối cùng khi lật bài gã mới chính là người thắng!!
Đường Hi nhìn khuôn mặt tự mãn đất của gã, cười khẩy.
"Mời hai người chơi lật bài!" Người chia bài mở rộng hai tay, ngửa lòng bàn tay lên ra hiệu.
Gã béo dường như chỉ chờ mỗi phút này, đập thẳng bài xuống bàn. Cả căn phòng đều kinh ngạc buột miệng ồ lên.
"Cù lũ kìa!"
"Trời, ba lá Q và đôi 7, bài gì thế này."
"Không ổn rồi, cô gái kia thua mất!"
Âm thanh bàn tán càng kéo dài càng tăng chứ không giảm, người chia bài vốn muốn nhắc Đường Hi lật bài, ai ngờ gã béo cản lại, hướng cô cười nửa miệng.
"Sao nào? Giờ đã biết sợ kia? Đừng có nghĩ mày thắng dễ dàng như vậy!"
Đường Hi liếc mắt nhìn qua, đôi mắt gã toàn là ý cười khinh bỉ, cô đến hứng thú cãi lại cũng lười, trên miệng vẫn giữ nụ cười nhạt ban đầu. Chẳng cần đợi ai nhắc nhở, Đường Hi giơ hai lá bài của mình lên, không mở bài trên bàn mà quay về phía gã béo. Cô cười thấp một tiếng, hai lá bài trên tay lật ra, như một cái tát đập thẳng vào mặt gã đàn ông béo.
"Ôi trời, tiếc quá đi mất." Cô còn cố ý ngừng một chút, "Bài của tôi là tứ quý cơ."
"Ta thao!!!" Quần chúng là người hò hét trước tiên.
Tiếng hô hào vang rền khắp mọi ngóc ngách của sòng bạc, có người cười, có người kinh sợ, đủ loại biệt tình trên trời dưới đất mà Đường Hi lười phải kể ra. Còn người đáng ra nên la hét gì đó giờ lại lặng thinh, gã ngồi trơ người ra, vẻ mặt khủng hoảng, hoang mang đến trắng nhợt, đôi mắt mở to hết cỡ nhưng con ngươi thì co rụt lại, kinh hoàng đến nỗi không thể thốt lên lời nào.
Rầm!!
Mọi âm thanh tắt ngấm.
Gã béo phang thẳng chiếc ghế mình đang ngồi vào bàn đấu, ngay kế bên Đường Hi. Chiếc bàn tất nhiên không bị sao, nhưng cái ghế đã bị gã đập gãy, Đường Hi nhìn vị trí gã đánh xuống, nếu chỉ chệch qua một chút nữa khẳng định sẽ trúng cô và gã sẽ bị tố cáo sử dụng bạo lực giữa trận.
Ai nấy đều thức thời ngậm họng, ánh mắt ác độc của gã béo lướt qua đám người, gằn lên:"Chúng mày thích cười lắm à? Muốn tao bẻ răng rừng đứa không?!"
Không còn ai dám lên tiếng nữa.
À tất nhiên là không bao gồm Đường Hi rồi.
"Kém sang quá đấy ông chú."
"Cái *** ** mày câm miệng lại."
"Oa, sợ ghê ta ơi."
Trước khi xung đột xảy ra, người chia bài đã đưa tay ra chắn ngang hai người bọn họ, làm tròn chức trách hòa giải.
"Thưa ngài, xin ngài chú ý hành vi của mình. Chúng ta vẫn còn trong trận."
Ánh mắt gã như nổi lên tơ máu, gã đạp cái ghế thêm một lần nữa cho nó gãy nát rồi bỏ đi ra khỏi bàn chơi, trận đấu bị hoãn lại một lúc lấy lí do nghỉ ngơi.
Người chia bài cũng nhìn sang Đường Hi, "Quý cô, đừng quên kiểm soát ngôn từ."
"Tôi biết rồi." Cô đảo mắt sang ba người còn lại đang ngồi im thin thít, "Mọi người chắc cũng khát rồi nhỉ? Anh lấy giúp họ cái gì để uống đi."
"À vâng." Người chia bài nói thế rồi cũng rời đi.
Đường Hi nhìn cậu ta đi ngược lại hướng của gã béo, phì cười.
***
Rầm!
Gã đàn ông nắm lấy cổ áo cậu thanh niên, đập cả người cậu vào tường, cậu nhíu mày vì cơn đau truyền lên từ lưng, nhưng vẫn nhẫn nhịn cố xoa dịu gã.
"Thưa ngài, xin ngài nghe tôi nói đã."
"Mày chia bài kiểu gì thế thằng khốn? Bị ngu à?!"
Người chia bài tái mặt, "Thật sự không phải tôi mà. Lá bài, dường như lá bài bị đánh tráo!"
Đánh tráo? Thế quái nào??!
Bởi vì không có thêm thông tin gì, gã béo phải trở lại bàn chơi một lần nữa với nghi hoặc mông lung mờ hồ. Đối với Đường Hi mà nói thì đây là cơ hội không thể nào tuyệt vời hơn, đối thủ vẫn đang giữ sự nghi ngờ, vậy chỉ cần lợi dụng sự nghi ngờ đó thôi.
Thế là ở cả ván sáu và bảy, thế trận vẫn do Đường Hi nắm quyền chủ động. Ban đầu là một bàn năm người cưỡi giờ trở thành một trận hai người với mức cược ngất ngưỡng. Vì đã mất hơn một nửa số phỉnh, gã đàn ông đã đề nghị nợ thêm phỉnh, dưới ánh mắt của mọi người, cô vậy mà dễ dàng gật đầu đồng ý.
Ván thứ sáu, Đường Hi thắng lớn. Ván thứ bảy vẫn tiếp tục và dần đi vào hồi kết.
Số phỉnh mà gã béo có vơi dần, tới ván bảy, bọn họ còn đặt cược lớn hơn cả những ván trước. Tổng cược trên bàn lên đến 400000 tích phân, gã béo thở hồng hộc, dường như bất chấp để lấy lại số tiền đã mất ở những ván trước.
Vài trăm nghìn tích phân đối với gã không phải là con số nhỏ, huống hồ qua ba trận thắng, Đường Hi đã mang về gần một triệu, trong đó có tới 25 điểm giá trị sinh mệnh của gã, buông bỏ lúc này là không thể nào.
Ở vòng cược cuối cùng, tổng cược trên bàn là 400000 tích phân, mức cược vòng cuối 150000. Gã đàn ông chơi lớn, bỏ thêm 650000 tích phân, nâng lên mức cược tối đa là 800000 điểm tích lũy. Đường Hi còn vui tính hơn, nâng lên hẳn một triệu, gã béo thở rất nặng nề, suy nghĩ như thành một mớ hỗn độn.
Ở cả ván năm và sáu cô đều thắng với bộ bài mạnh. Gã ban đầu không tin cô sẽ may mắn lần hai mới đặt cược nhiều, cuối cùng lỗ 15 điểm sinh mệnh. Không chỉ mất tiền mà còn mất tính mạng. Mỗi giá trị sinh mệnh đều phải tự mình sống sót từ nhiệm vụ trở về mới có, còn gã dựa hơi người khác từ những nhiệm vụ tổ đội đi lên, vốn không hề mạnh mẽ gì.
Rốt cuộc là bài gì? Sảnh chăng? Hay gã chỉ bị lừa?!
Gã béo sợ đến choáng váng, đầu óc quay cuồng, vừa ngẩng đầu lên đã thấy khuôn mặt cười chế nhạo của Đường Hi.
...Đánh tráo những lá bài.
Gã đàn ông bây giờ cực kì sợ hãi, rốt cuộc buông xuống tự tôn, cả người xụi lơ.
"...Bỏ bài."
Người chia bài tuyên bố Đường Hi là người chiến thắng chung cuộc, cả căn phòng ngập trong tiếng vỗ tay hò reo. Vốn là những con kiến bị gã áp bức đến không thể ngẩng đầu lên được, nay lại thấy gã đại bại dưới tay một lính mới, bọn họ thật sự là phi thường thống khoái, vui sướng đến mức có thể mở tiệc ca hát cả ngày.
Hôm nay Đường Hi thắng bốn ván bạc. Trừ đi số tiền ba trăm nghìn cô nợ thay cậu trai kia và cả phần tiền cô đặt vào bàn.
Đường Hi lãi tổng cộng 1,4 triệu tích phân. Bao gồm 50 điểm sinh mệnh từ gã béo.
Cô lấy 20 điểm sinh mệnh, còn lại số tiền 1,2 triệu đều chuyển vào tài khoản của mình.
Ván bạc kết thúc, 1802 cuối cùng cũng được ngoi lên, nhưng thay vì mắng chửi Đường Hi, nó im như thóc nhìn số tích phân đổ vào hệ thống.
Đường Hi thấy 1802 yên tĩnh lạ thường, một cảm giác lạnh gáy khiến cô hơi run lên, khó khăn nuốt nước bọt.
"Ừm...cái đó, 1802 đại nhân."
[...]
"Thôi nào ngươi đừng giận mà. Chúng ta thắng lớn thế còn gì. Một triệu điểm là con số khủng lắm đó!"
[...]
"...Ta biết lỗi rồi."
[Ờ.]
"Từ nay về sau ta không đụng đế cờ bạc thêm một lần nào nữa."
[Ra vậy.]
"Ài ngươi đừng có như vậy mà!!"
Thà ngươi mắng ta thậm tệ ta còn thấy tốt hơn!
1802 nhún vai, tỏ vẻ hệ thống không dám mắng kí chủ.
Đường Hi mở cửa rời đi, vẻ mặt bất đắc dĩ lắm lắm, cố nặn ra mấy câu nhận lỗi mùi mẫn đáng thương để dỗ 1802. Ở bên trong mọi người đổ xô tới bàn chơi, ván đấu kết thúc hai lá bài của Đường Hi được lật ra làm cho người ta ngây ngốc.
Đậu má!!
Bộ bài yếu nhất không có tí liên kết gì cả thắng một ván bài bạc triệu, một cú lừa đau đớn.
Cô không chỉ thanh toán xong khoảng nỡ, mà còn lãi được một khoảng gấp năm lần con số đó.
Đường Hi không biết rằng chỉ sau đó thôi, tin đồn đã lan truyền khắp Yến Thành về một siêu tân binh với tốc độ chóng mặt.
***
Ở phía bên kia Đường Hi sớm đã rời xa chốn xô bồ đông đúc, cô thong dong sải bước trên hành lang, có một nhóm người mặc tây trang đen sì lướt ngang qua cô và bước vào sòng bạc vừa nãy. Đường Hi chớp chớp mắt, nhận ra bọn họ cũng chính là đám người vừa nãy tông phải cô trên phố, mặt đầy hắc tuyến.
Người chấp pháp của thời không, mọi người thường chỉ gọi bọn họ là chấp pháp viên. Một đám người nằm trong nhánh đặc biệt của cục trị an, lo toan đủ mọi thứ trên việc trên trời dưới đất, đảm nhận nhiệm vụ của bộ phận khác đã là chuyện thường ngày.
Không thể tin nổi cô xui đến mức gặp bọn họ tận hai lần.
Khi Đường Hi bước ra đến cửa, một bàn tay vỗ lên vai cô, cô quay đầu lại đã thấy Dương Mộ Kì với vẻ mặt phức tạp.
"Ồ Dương Mộ Kì. Lâu quá không gặp!"
"...Ờ, chào." Cậu nhăn mặt.
"..."
Đường Hi: (╯°Д°)╯ ┻━┻
Này quá đáng vừa phải thôi nha!! Tôi đã vui vẻ chào cậu thế mà cậu trưng ra khuôn mặt gì kia?!
Dương Mộ Kì nhận được cái trừng mắt của Đường Hi, cậu cũng không vừa trừng lại cô, mắt to mắt nhỏ lườm nhau.
"Cô nghĩ sao mà tôi có thể xem như chưa thấy trận hồi nãy hả? Không thể tin được là tôi lại quen biết cô luôn."
"Cái đồ nhát cáy nhà cậu quá đáng nha? Chúng ta từng giúp đỡ nhau làm nhiệm vụ, cũng là vào sinh ra tử mà cậu xa lạ gì tôi hả?"
"Má nó tôi biết cô là đứa máu liều nhiều hơn máu não nhưng cũng có chừng mực thôi chứ!"
"Thế nào mới là có chừng mực?"
Khi hai người còn đang tranh cãi ầm ầm, một nam tử với mái tóc bạch kim rũ xuống đến vai đã chen ngang hai người bọn họ, anh đẩy Dương Mộ Kì lũi lại.
"Rồi rồi đừng cãi nhau ở đây, bao nhiêu người đang nhìn kìa."
Nói rồi bằng cách nào đấy mà mọi thứ đã trở về y như cũ. Nam tử lạ mặt mời hai người đến một quán cà phê rất cổ điển, thoang thoảng mùi gỗ tràm êm dịu cùng hương cà phê ấm nồng. Đường Hi tuy không biết gì cũng đi theo bọn họ, gọi cho mình một thứ thức uống nóng rồi ngồi nhâm nhi, cả người đều buông lỏng. Lúc này cô mới chú ý đến người kia, nam tử tóc trắng cũng để ý đến ánh mắt của cô, đôi mắt thạch anh tím vô cùng có hồn.
Dương Mộ Kì không quan tâm thói xấu này của anh ta nữa, "À tôi quên mất. Xin giới thiệu đây là Đường Hi, một người bạn tôi mới quen hồi còn làm cái nhiệm vụ cấp C tôi kể cho anh đấy."
Rồi cậu lại quay sang, "Còn đây là..."
"Tên tôi là Bạch Sam, một nhiệm vụ giả trung cấp thôi. Hân hạnh được làm quen."
Dương Mộ Kì: ...
"Bạch Sam anh còn như thế nữa thì đừng trách tôi không nể tình nhé?"
Người gọi là Bạch Sam rốt cuộc cũng thu lại dáng vẻ cà chớn kia, anh ta cười cười nói xin lỗi rồi nâng cốc nhấp một ngụm, những ngón tay trắng mảnh khảnh, động tác vô cùng thanh lịch cao quý, rõ ràng là người bình thường nhưng Đường Hi có cảm giác như anh phát ra hào quang vậy.
"..........?"
Cô nghệch mặt nhìn về phía Dương Mộ Kì, chỉ thấy cậu tặc lưỡi lườm Bạch Sam một cái rõ đau.
"Tên này kì quái lắm đúng không?" Cậu thở dài gãi đầu, "Xin lỗi nha. Con người anh ta vốn cầu kì như thế, chỉ được cái mặt đẹp thôi, cô đừng để ý làm gì. Tên này cứ như một gã hoàng tử dẻo miệng vậy."
Thật ra chỉ nhìn thôi Đường Hi cũng cảm nhận được hơi thở kiêu sa như gió từ người này rồi.
Còn cái ánh hào quang kia, hình như là do chỉ số mị lực cao đúng không nhỉ?
Để mà nói thì Dương Mộ Kì cũng khá điển trai, kiểu tuấn tú, thư sinh dễ gần và thẳng thắn ấy. Nhưng người ngồi bên cạnh anh ta thì khác, dung mạo mềm mại uyển chuyển, đẹp mắt theo kiểu tà mị quyến rũ mà vẫn giữ được sự thanh cao, nét đẹp này khá là hiếm đấy.
"Dương Mộ Kì." Đường Hi lên tiếng gọi.
"Hử?"
"Công bằng mà nói thì cậu thua người ta xa lắm."
"..." Cút nha!!
Bạch Sam yên lặng nhìn bọn họ, hình như do hiểu được chút chút về tính cách có phần hơi nóng nảy của Đường Hi, anh cũng không còn cợt nhả như trước nữa, trở về bộ dạng tao nhã như thường lệ.
"À đúng rồi, Đường Hi nhỉ? Tôi có chút chuyện muốn hỏi cô."
Đường Hi lướt nhìn qua, cô có thể đoán được một chút vấn đề anh ta sẽ hỏi, nhưng vẫn lịch sự mỉm cười.
"Được thôi, không cần khách khí như vậy."
"Thật tốt quá."
Bạch Sam chậm rãi đặt cốc xuống bàn, giọng điệu từ tốn, "Chúng tôi không có ý nghe lén đâu, nhưng việc những lá bài bị thay đổi mà họ bàn tán là gì vậy?"
"À, anh đang nói đến cái đó à."
Đường Hi chép miệng, "Hai người biết bọn họ đã chơi gian lận đúng không?"
Bạch Sam và Dương Mộ Kì cùng lúc gật đầu.
So với những quần chúng thiếu kinh nghiệm, hai người họ vốn đã nhận ra đối thủ dùng những thủ thuật gian lận để dồn ép Đường Hi. Vì vậy ở bốn ván đầu cả hai đều rất lo lắng nếu cô không thể phát hiện kịp thời hành vi của bọn chúng.
Sự thật khác xa những gì bọn họ nghĩ.
Đường Hi đã phát giác đối thủ giở trò từ rất sớm, cho cô thắng ván đầu tiên, ván thứ hai gấp đôi cược thì thua, ván ba và bốn cũng trở thành trình tự giống như vậy. Không chỉ nhận ra trò lừa đảo của gã béo mà cô còn tương kế tựu kế để gã thoải mái suốt bốn trận, còn mình ở ngoài quan sát tất cả, thế nên Đường Hi mới tỏ ra nhàm chán như thế.
Theo lời của Đường Hi thì chính là:
"Tôi cứ tưởng bọn họ có chiêu trò gì ghê gớm lắm, ai dè cũng quanh đi quẩn lại nhiêu đó thôi."
Bạch Sam: ...
Dương Mộ Kì: ...
Hệ thống: ...
"Thế là cô dửng dưng đứng ngoài suốt bốn ván để quan sát chúng đấy hả?"
Dương Mộ Kì cười méo xệch, "Mạch não thật vặn vẹo."
Nhờ thế mà trong trận đấu Đường Hi lấy được khá nhiều thông tin. Đầu tiên là bộ bài đã bị động tay động chân, khẳng định sớm đã sắp đặt bài được chia ra. Thứ hai là người chia bài ở cùng một phe với gã béo, cũng là người tiết lộ bài được chia cho gã. Cuối cùng là cô gái nhút nhát ngồi kế bên cạnh Đường Hi nghe theo lệnh gã béo.
Trình tự đại khái là người chia bài dùng vài tiểu xảo và ra hiệu cho gã béo về bài cô đang giữ. Kế đến là các vòng cược, khi biết rằng cô có bài yếu hơn, gã sẽ yêu cầu cô gái nâng cược, mục đích chính là rút càng nhiều tiền từ Đường Hi càng tốt, rồi gã bảo cô ấy bỏ bài để hưởng hết thắng lợi.
Đường Hi xem chán rồi thì mới bắt đầu chơi thật sự. Lợi dụng luật lệ của phỉnh vàng, loại bỏ những người chơi không cần thiết và chỉ tập trung nhắm vào gã béo, kiếm được không ít tiền. Một công đôi việc.
"Chà, tôi không thể nói chi tiết được, nhưng đúng là ở ván năm tôi đã dùng một ít mánh khóe để khiến người chia bài nói ra thứ như 'đánh tráo lá bài'. Với một thông tin mơ hồ đáng ngờ thế, gã sẽ không thể chơi tốt với cái đầu đầy nghi ngờ như thế." Dường như nhớ ra còn thiếu gì đó, cô mỉm cười, "À mà, tôi chỉ can thiệp đúng một lần thôi, chủ yếu là do gã kia quá kém cỏi."
Còn mánh khóe mà Đường Hi nói tới, chà, đó chính là Khống Hồn thuật. Nguồn gốc của cái tên này là nó có thể không chế linh hồn chứ không phải thể xác.
Có lẽ không nhiều người còn nhớ nhưng trước khi bắt đầu ván thứ năm, cô đã nhờ người chia bài lấy cho mình một chút nước giải khát.
Ngay từ khoảnh khắc người kia gật đầu, cậu ta đã nằm trong sự kiểm soát của Đường Hi rồi.
Theo mánh cũ của gã béo, Đường Hi chờ cho cậu ta chia bài xong liền hóa giải chú thuật, mà người bị kiểm soát lại không có kí ức gì về khoảng thời gian mình bị điều khiển, nên mới giải thích cái kiểu buồn cười như là lá bài bị đánh tráo.
Nhưng để mà nói thì bản thân Đường Hi không muốn dựa dẫm quá nhiều vào cái tà thuật này.
Riêng về cái này thì Đường Hi giữ bí mật với tất cả mọi người.
Còn đang nói gì đó thì một màn hình ảo hiện lên từ ARG của Đường Hi, cô chớp chớp mắt, nhận ra là tin nhắn từ Nhạc Viên.
[P299: Này!!! Cô làm gì đấy? Nãy giờ tôi không liên lạc với cô được.]
Đường Hi chớp chớp mắt, suýt thì quên mất Nhạc Viên, chỉ thấy cô nàng gửi một mớ biểu tượng phẫn nộ rồi chốt một câu tôi đi về đây.
"..." Xin lỗi cô nhiều.
Nhưng mà còn chưa để cô làm gì, ánh mắt Đường Hi đã chạm phải người đang đi từ trên lầu xuống. Người kia nhìn thấy cô thì há hốc, Đường Hi nhìn dòng kí tự lơ lửng trên đầu cô nàng.
P299.
Cô nàng mở to mắt, "Tóc trắng...? 1802!!"
Đường Hi: Chết chắc rồi...
Nhạc Viên phi thân xuống với tốc độ bàn thờ, gấp đến không nói được câu nào, trợn trừng mắt lên, nhưng còn chưa để Đường Hi giải thích, cô nàng đã chợt đông cứng lại, biểu cảm giận dữ bay màu trong tức khắc.
Đường Hi: "........?"
Cô nàng đang nhìn gì--...
Lại thêm một cái nghẹn họng nữa.
Ngồi ở bên kia, Dương Mộ Kì bị nhìn chằm chằm thì giật mình, anh ngơ ngác nhìn lại cô gái vừa đến, không hiểu gì cả.
Lần này Nhạc Viên nín lặng rất lâu, thời gian trôi qua như bị đông cứng, ngay cả tiếng thở cũng đình trệ. Đến khi cô nàng mở miệng, một kiến thức mới xuất hiện:
"...Cậu Dương?"
***
6100 từ