Đường Hi trở lại chốn tạp nham ồn ã này một lần nữa. Cô bịt mũi, khó chịu nhăn chặt mày rồi lách qua dòng người đi thẳng, vừa đi vừa quan sát xung quanh. Nơi này tuy hỗn tạp cả người và quỷ, nhưng dưới sự canh giữ gắt gao nên hiếm khi xảy ra mâu thuẫn chém giết gì đấy, nếu có thì cũng sẽ có người kịp thời ngăn chặn trước khi chuyện đi quá xa.

Nhưng mà lần này Đường Hi thật sự bất an.

Nếu là ẩu đả bình thường thì tốt, nhưng hiện tại Mạc Vân Y hóa sanh là quỷ thần. Quỷ thần, chữ này đặt trên người cậu ta nghe thì không có gì ghê gớm, bởi xung quanh Đường Hi toàn là những kẻ tai to mặt lớn, nhưng sự thật là nếu Mạc Vân Y lên cơn ở đây, hoặc xui xẻo hơn là cậu ta bước vào giai đoạn thành niên thành công, thì lúc đó Mạc Vân Y chính thức là một quỷ thần. Sau đó, thì dù là Đường Hi cũng chưa nắm chắc phần thắng.

Thế nên tốt nhất là trước khi cậu ta thành niên, cần có một quỷ thần chế ngự cậu ta.

Đường Hi: ...Lại là tôi đúng không?

1802: Đúng rồi, chúc mừng nha.

Đường Hi: Ngươi cút!!

Đường Hi bước chân vào đại sảnh, thiết kế nơi đây khang trang vô cùng, đỉnh vàng, thảm nhung đỏ sẫm, giống như là nơi tụ tập sa hoa của tầng lớp thượng lưu cũ.

À thì nếu nơi đây không toát ra mùi máu ngọt ngào chết người có lẽ Đường Hi đã tưởng mình đi nhầm nơi.

Cùng là máu người, nhưng chất lượng máu mà nơi đây cung cấp hoàn toàn vượt trội so với máu tầm thường bên ngoài. Nếu là quỷ bình thường lần đầu nếm những loại máu 'đặc biệt ngon' này, khả năng cao là sẽ bị nghiện máu, cho nên giá thành của những sản phẩm này không hề thấp, cũng chỉ là quý tộc hay đám cực kì giàu mới mua được nó.

Ngay cả Mạc Bối Vy đã bỏ uống máu từ rất lâu cũng phải choáng váng nếu phải uống máu với chất lượng cao như ở đây.

Đa phần máu được bán ở đây đều là máu hiếm, nên mùi hương mới tuyệt diệu như vậy.

"1802 à, ở đây toàn cao lương mĩ vị--"

[Biết rồi, thu lại cái ánh nhìn thèm thuồng của cô đi. Cô không nếm được đâu.]

"...Sự thật đau lòng a."

Thật ra Đường Hi cũng không phải lần đầu thấy máu hiếm, nói đúng hơn là máu trong Quỷ Cung toàn là hàng thượng phẩm, nên cô cũng chỉ bị ấn tượng bởi mùi hương của nó chứ không hề có ý định làm mấy việc không giống với tác phong của Mạc Bối Vy.

Nhưng mà Đường Hi không biết nên tìm Mạc Vân Y ở đâu trong đại sảnh rộng lớn này.

Nơi đây cũng có nhiều phòng riêng dành cho khách nữa, cũng không thể đi hết chỗ này đến chỗ khác tìm cậu ta.

Và rồi một suy nghĩ lóe lên trong đầu Đường Hi.

Cô có 1802 đại nhân mà!

Hệ thống nhà cô nghe được suy nghĩ của Đường Hi thì trợn mắt mất một lúc, rồi nó chỉ vào một phòng ở tầng trên.

[Trên đó, một mình.]

Đường Hi vô thanh vô tức lướt qua người tiếp khách ở quầy, một mạch đi thẳng lên căn phòng xa nhất, cô vô thức kéo khóe miệng.

"Tiên sinh, đồ uống của ngài."

Ngay khi cánh cửa mở hé ra, Đường Hi lao thẳng vào như cơn gió, cửa phòng bị đạp tung ra, người trong phòng kinh sợ lùi phắt ra sau, tránh thoát một đòn.

Ầm!!

Căn phòng trong phút chốc bị đạp đổ, chiếc bàn nhỏ cùng những chiếc tách ngã ngổn ngang, vỡ nát, cửa phòng gãy làm đôi tạo ra tiếng động lớn kinh động cả đại sảnh.

Cảnh tượng trong phòng giống như có cơn lốc tràn qua, hai thân ảnh đứng đối diện nhau, một đen, một đỏ sẫm, rõ ràng không gian phòng khá rộng nhưng nhìn vào lại khiến người ta cảm thấy ngột ngạt.

Đường Hi biết đòn vừa nãy chỉ lướt qua người đối phương, cô nâng mi mắt, giọng điệu hài hước.

"Chậc. Tí nữa thì tóm được ngươi rồi."

Mạc Vân Y đưa tay lên giữ lấy cổ họng, một vết cắt nông xuất hiện trên cần cổ từ lúc nào, ánh mắt cậu ta bàng hoàng nhìn thẳng vào kẻ xông vào phòng cậu đang cười khẩy.

Lúc nãy, chỉ một chút nữa thôi là cậu ta bị bóp cổ rồi.

Đường Hi cũng là lần đầu được diện kiến cậu thiếu niên bí ẩn này, nhan sắc thật sự làm cho người ta phải líu lưỡi. Cái nhìn đầu tiên về Mạc Vân Y, Đường Hi cũng phải âm thầm kinh diễm trong lòng, nhưng cô sớm đã có kinh nghiệm gặp qua những kẻ nhan giá trị cao ngất ngưỡng, không còn bị cái đẹp chói mù mắt nữa.

Vậy ra đây là Mạc Vân Y.

Cậu ta khoác một chiếc áo đen dài che cả cơ thể, ngay cả đầu cũng đội mũ áo che kín đi, gần như giấu cả người sâu vào bên trong. Ban nãy bởi vì không kịp phản ứng, chiếc mũ bị lật ra, để lộ gương mặt thiếu niên, quả thật là đẹp đến hít thở không thông. Mái tóc dài lòa xòa bung ra, khiến làn da trắng đến chói mắt, gần như nhợt nhạt, ngũ quan cân đối. Đôi mắt diễm lệ của cậu hơi nhíu lại, mi mắt run nhẹ, và gần như Đường Hi cơ thể thấy một vệt sáng lưu chuyển trong đôi mắt cậu ta. Quả thật là nhan sắc không thể dùng lời mà miêu tả.

Nhìn bề ngoài thì thật không khác gì một mĩ thiếu niên bình thường, nhưng đôi sừng lộ ra trên đỉnh đầu chính là đại biểu cho chủng tộc của cậu ta.

Đôi mắt sắc sảo của Mạc Vân Y hơi nhướng lên, cái lườm hung hăng mang đầy địch ý, cả người đều cảnh giác tột độ, lúc này trông cậu ta như con thú nhỏ đang hăm he kẻ thù.

Đường Hi không sợ Mạc Vân Y, và cũng không việc gì phải sợ. Cô có thể đã thương cảm cho số phận của cậu ta, nhưng tội ác chính là tội ác, Mạc Vân Y đã phản bội lại Mạc Tuyết San, phản bội Mạc Ngôn, phản bội tất cả bọn họ, quá khứ không phải là lí do bao biện cho sự thật đó.

"...Mạc Bối Vy."

Thanh âm nhẹ tênh thoát ra như bị đông cứng lại trong bầu không khí căng thẳng. Đường Hi không biết phải cảm thấy gì khi bị gọi tên bởi một kẻ đã chết trong quá khứ, nếu Mạc Bối Vy còn sống, hẳn là sẽ căm phẫn lắm.

Nhưng Đường Hi có chuyện quan trọng hơn cần để tâm.

"Ta còn rất nhiều câu hỏi dành cho ngươi đấy." Đường Hi nắm tay lại, vận pháp lực, rút ra một cây roi đen tuyền thân mảnh, vung tay một cái, tiếng roi xé gió bén nhọn đến rợn người, ngay cả vách tường cũng bị lực cắt ghê rợn ấy cắt ra một đường sâu hoắm. Cô hơi cong khóe môi, "Ta sẽ ép ngươi khai ra mọi thứ."

Phía đối diện, Mạc Vân Y cười gằn, vừa cảnh giác lại vừa phấn khích, tay cậu ta lướt qua bức tường sau lưng, bức tường lập tức bị một lực vô hình chọc thủng một lỗ lớn. Cú va chạm ấy mạnh đến mức chỉ với một lần chạm phải đã dẫn đến một chuỗi sụp đổ liên tiếp. Vô số vết nứt tràn trên bức tường như mạng nhện sau dư chấn của cú đẩy đó.

Trong lớp bụi mù mịt đang rung chuyển, đá vụn rơi lả tả, thân ảnh Mạc Vân Y càng trở nên khó nắm bắt, chỉ nghe âm thanh vang lên.

"Thử bắt ta đi."

Đường Hi không chần chừ vung roi thẳng về phía Mạc Vân Y, nhưng chỉ đang đợi đến khi cậu ta tránh nó, chiếc roi đập mạnh vào bức tường phía sau, những chỗ nứt vốn đã không kiên cố liền bị một lần này đánh cho vỡ vụn. Cả bức tường giờ không còn nguyên vẹn, ở chính diễn là một lỗ hỏng lớn thông cả ra bên ngoài. Đường Hi rút phăng cây roi trở về trong tay cô, hơi mỉm cười, Mạc Vân Y chỉ im lặng, biết rõ nơi đây không phù hợp để giao tranh, cậu ta tự mình đi trước rồi biến mất.

Đường Hi nhìn những kẻ khác bắt đầu túm lại gần thì cũng lập tức bỏ ra ngoài.

Nơi đây có thể là chợ đen, nhưng nó vẫn nằm dưới sự kiểm soát của Mạc Ngôn, phải giải quyết xong xuôi trước khi mọi chuyện tới tai hắn.

***

Trong đêm tối đen như mực, Mạc Vân Y biến mất rất nhanh, gần như mắt thường không thể bắt kịp cậu, những kẻ có chút đầu óc liền nhận ra cậu ta không phải quỷ tộc bình thường.

Đường Hi đuổi theo bóng đen đang lao thẳng vào rừng, tốc độ của cả hai gần như ngang bằng nhau, cô cứ lao theo cậu ta, giống như một cơn gió tiến thẳng vào sâu bên trong khu rừng. Ở cái tốc độ mà Đường Hi không thể nào dừng lại ngay được, từ trong bóng tối một mũi kiếm bắn thẳng về phía cô, ánh sáng lóe lên trên lưỡi kiếm rất mờ nhạt nhưng lại sắc bén, gần như sẽ chém trúng Đường Hi trong gang tấc.

[Tránh đi!!!]

Ở giây cuối cùng trước khi nó có thể chém tới, Đường Hi phản xạ cực nhanh nghiêng đầu qua một bên, mũi kiếm cứa ngang qua gò má, máu trượt xuống trên gương mặt, rồi bị thổi bay bởi tốc độ cao.

Đường Hi không hề dừng lại, thậm chí còn lấy đà bứt tốc về trước, mỗi một sợi dây thần kinh vận động đều như căng ra, cho phép cô áp sát kẻ phía trước.

Mạc Vân Y không nghĩ tới cô sẽ đuổi đến gần như vậy. Một cái vung roi theo phương nằm ngang nhanh như điện xẹt cắt qua, chém phăng những gì cán đường nó rồi nhắm thẳng đến cậu ta mà không hề giảm tốc. Mạc Vân Y lách người tránh thoát, nhưng điều khiến Đường Hi kinh ngạc nhất là cậu ta dùng tốc độ cực nhanh xoay người thành một vòng tròn lớn, trực tiếp dùng tay bắt lấy sợi roi đang lao vun vút.

Thằng nhóc này thật gan lì nha.

Nắm lấy sợi roi đang lao đi dưới lực đạo của một quỷ thần không khác gì đưa tay vào máy chém. Đặc điểm thân mảnh của cây roi khiến những đòn cắt của nó sắc bén hơn bao giờ hết, Mạc Vân Y thế mà thật sự bắt được nó lại. Sợi roi đã nằm im trong tay cậu ta, máu túa ra từ vết cắt trong lòng bàn tay, nhỏ giọt tong tóc, nhuộm đỏ cả mảng đất.

Đường Hi nhìn mà cũng thấy chói mắt, dùng tay không nắm chặt một lưỡi dao như thế này cũng quá là điên rồ, thế nhưng cô không hề chớp mắt giật mạnh cây roi ra sau, Mạc Vân Y nhanh chóng buông tay, sợi roi bắn trở về bên chân của cô.

Khoảng cách giữa cả hai bây giờ chỉ vỏn vẹn hai mét.

Xung quanh khu vực đó, cây cối ngã ngổn ngang chỉ với một đòn hồi nãy của Đường Hi, khung cảnh cực kì quỷ dị, giống như bị san phẳng.

Cô lướt nhìn cây roi, trên thân roi đen tuyền không biết từ khi nào đã bị cắt ra một đoạn, dù không đứt hẳn, nhưng chỉ cần vung roi vài lần nữa thì chắc chắn sẽ đứt dưới lực quá mạnh.

Mạc Vân Y khi bắt lấy thân roi tuy không thể cắt phăng nó đi, nhưng một vết cắt nhỏ cũng đủ để nó bị đứt lìa bất cứ lúc nào.

Nhát cắt tuy mảnh nhưng rất bén, một cách đáp trả vô cùng điệu nghệ.

Đường Hi vứt cây roi xuống nền đất, nó lập tức tan thành những luồng hắc khí rồi biến mất đi. Vốn dĩ thứ này cũng là do pháp lực của quỷ làm ra, không phải thực thể, dù uy lực mạnh đến đâu thì cũng không phải hiện vật thật sự tồn tại.

"Có lẽ trong bao nhiêu năm qua ngươi cũng biết được vài thứ hữu ích đấy nhỉ." Đường Hi cong môi, tuy là cười nhưng lại không có ý tốt.

Mạc Vân Y hơi khựng lại, ánh mắt chầm chậm nâng lên, cái lườm lạnh toát từ trong xương tủy. Hành động đó của cậu ta rõ ràng đến mức Đường Hi không nhìn cũng biết được, cô hơi cau mày, cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.

Sao tên này đột nhiên thay đổi thành thái độ thù hận như vậy?

Câu trả lời chỉ có thể là Đường Hi đã nói gì đó chạm vào điểm mấu chốt của cậu ta.

"Suốt bao nhiêu năm à? Ngươi nghĩ xem ta đã ở đây bao nhiêu năm?"

Giọng nói của Mạc Vân Y trở nên lạnh hẳn đi, Đường Hi chỉ cảm thấy khó hiểu.

Cậu ta đang nói cái gì thế?

"Không phải ngươi đã luôn ẩn náu kể từ lúc đó sao? Ngay từ khi bắt đầu ngươi đã ở đây rồi."

Đường Hi vừa dứt lời, Mạc Vân Y đã bật cười thành tiếng, tiếng cười mang ý châm biếm, như đang cười nhạo cô, lại như đang chế nhạo chính bản thân cậu. Đường Hi càng lúc càng không hiểu nổi, nhưng trong lòng lại nổi lên một dự cảm không lành khiến cô phải bất an.

Nếu cô không hiểu nhầm ý cậu ta thì nghĩa là Mạc Vân Y chỉ mới xuất hiện những năm gần đây chứ không phải đã luôn tồn tại trong Quỷ Cung? Thế suốt khoảng thời gian dài đằng đẵng đấy cậu ta ở đâu cho được?

"Không đâu cả." Trước cả khi Đường Hi hỏi, cậu đã tự trả lời, giọng điệu cợt nhả.

Đường Hi đột nhiên mở to mắt, con ngươi co rụt lại, ánh nhìn không thể tin nổi nhìn thẳng Mạc Vân Y, cảm giác bất an chợt bùng lên.

"Ngươi!" Cô hơi ngừng lại cố điều chỉnh hơi thở, nghiến răng, "Trả lời ta, Mạc Vân Y. Ngày hôm đó của năm mươi lăm năm trước, trong đại điện Quỷ Cung, ngươi rốt cuộc--?!"

Mạc Vân Y hơi khép mắt, ánh nhìn càng trở nên lạnh lẽo, Đường Hi có thể thấy rằng trong đôi mắt xám xịt kia chính là oán hận tận xương tủy, cô hơi nuốt khan, chờ đợi câu trả lời. Cậu ta đáp lại mà không nhịn được cười, cái điệu cười giả lả khiến người ta khó thể hiểu được, cậu ta nói về nó như một câu chuyện thường tình, giống như bất đắc dĩ quá nên chỉ có thể cười thôi.

"...Phải. Ta đã bị giết như các ngươi thấy, và bị thiêu rụi trong ngọn lửa."

Đốt xác! Đường Hi vẫn còn nhớ rất rõ tình tiết này, người đã chết trong trận chiến sẽ bị đem xác đi đốt tập thể, một phương pháp tiêu hủy thô bạo.

Má nó! Vậy làm thế quái nào cậu ta còn sống?

Không, đúng hơn là, tại sao Mạc Vân Y có thể sống lại???

Những thứ như thế này không chỉ khiến Đường Hi rùng mình, mà 1802 cũng bàng hoàng tột độ.

[Cái quái gì??!]

[Chờ đã, tôi không tiếp thu được thông tin này. Cậu ta...sống, sống lại??]

"Ngươi làm như ta biết ấy!!"

[Mẹ, cái này là không thể! Trừ khi trong cốt truyện gốc của thế giới thật sự có vụ này thì không bao giờ xảy ra chuyện trở về từ cõi chết cả! Ý Chí Thế Giới sẽ không cho phép một lỗi như thế tồn tại dù chỉ một ngày chứ đừng nói mấy năm!]

1802 không kìm được mà chửi bậy, hai mắt trợn tròn dù nó không có mắt.

Đậu xanh rau má!!

Đường Hi đã cảm thấy không ổn từ đầu nhưng cô chưa bao giờ nghĩ sẽ gặp chuyện như này.

Nghĩ lại thì Ý Chí Thế Giới có thể sai sót đến đâu cũng không xảy ra lỗi hệ thống lớn như vậy được.

"Này 1802, không lẽ Mạc Vân Y sống lại là vì có người đứng đằng sau cho phép??"

[Cái?!!]

Đường Hi không quá hiểu mấy thứ này, nhưng cô chắc rằng không thể tự nhiên mà Mạc Vân Y trở về lần hai, chỉ có thể giải thích rằng có kẻ đã ban cho cậu ta cơ hội sống lại.

Đến nỗi mà Ý Chí Thế Giới cũng không dám và không thể sửa lại.

Đây cũng không phải suy đoán hoàn toàn vô căn cứ.

Đầu tiên là sự thay đổi cốt truyện gốc, sự sát nhập của hồi Dạ Điệp đến bây giờ còn chưa rõ ràng, tuy rằng đã nói là có 'lỗi' thâm nhập vào cốt truyện và bẻ cong dòng chảy, nhưng bị xáo trộn bởi một câu chuyện ngoại lai thì cũng quá là hi hữu. Mà nói chứ gần đây Đường Hi quá bận nên không để ý, không hiểu tại sao không còn thấy dấu vết của Dạ Điệp nữa, lúc trước Nhạc Viên có thử kiểm tra lại nhưng loài hoa quỷ dị nuôi dưỡng Dạ Điệp đã không còn trên tiên kinh nữa, giống như những gì cô nàng đã thấy là một giấc mơ bốc hơi khỏi nhân gian vậy.

Kế đến là một điểm cũng đáng lưu tâm không kém, đó là sự xuất hiện của Mạc Vân Y kèm theo một Mạc Tuyết San không thuộc về thời gian này. Đường Hi càng lúc càng không hiểu, giống như có ai đó đang đảo lộn tất cả mọi thứ khỏi quy luật tự nhiên của nó vậy. Lần một lần hai còn có thể là trùng hợp, nhưng cứ hết lần này đến lần khác mọi thứ chệch khỏi cốt truyện, đến nỗi cô bắt đầu không dám chắc đây có thật sự là <Đại Chiến Tam Giới> mà cô đã đọc hay không. Giống như mọi thứ mà Đường Hi có thể tin tưởng đều sụp đổ từng cái một, đến mức cô không thể tin bất cứ ai ở vị diện này nữa.

Tuyệt đối là có ai đó đang chơi chết Đường Hi.

Mọi vấn đề ngay từ ban đầu đáng lẽ đều xoay quanh hai nhân vật chính, chỉ cần ở gần đó và âm thầm xử lí từng nguy cơ là có thể đảm bảo tất cả vẹn toàn. Nhưng đến hiện tại đâu đâu cũng xuất hiện những vấn đề không thể hiểu nổi, còn thêm những kẻ thù mới, cô lại không có đủ manh mối để điều tra.

Tuyệt, vậy Đường Hi cũng dùng phương pháp không thể hiểu nổi của mình chỉnh lại cái vị diện méo mó này.

***

Mạc Vân Y cảnh giác nhìn Đường Hi, thái độ của cô bỗng nhiên trở nên khó hiểu đến kì quái. Đường Hi không để tâm nữa, cô quyết định để mọi chuyện thuận theo tự nhiên, cái gì đến thì cứ đến.

Keng!

Âm thanh bén nhọn của kim loại vang lên, hai thanh kiếm chém vào nhau như bắn ra tia lửa, Mạc Vân Y không thể tin người đối diện giây trước còn vô cùng hoảng hốt, giây sau lại không ngần ngại tấn công cậu. Nhát kiếm này của Đường Hi vô cùng uy lực, không hề có chút nể nang gì, nếu Mạc Vân Y vừa nãy không kịp tự vệ, chắc hẳn đã bị chém cho sống dở chết dở.

Đường Hi nhanh như cắt hạ thấp trọng tâm, một đường chém xuống, Mạc Vân Y cũng là vừa kịp lùi bước tránh được, cậu nghiến răng, nắm chặt chuôi kiếm xông tới.

Tiếng thanh kiếm va chạm vào nhau vang đinh đang, có lúc trầm, lại có lúc tiếng ma sát sắc lẻm đến nhức óc. Hai bên đọ kiếm không nhân nhượng, mỗi một chiêu xuất ra đều nhắm thẳng vào yếu điểm, thật sự là trận chiến một mất một còn.

Mạc Vân Y tuy là quỷ thần nhưng đã nhanh chóng rơi xuống thế hạ phong, cậu ta có thể rất xuất chúng nhưng lại chỉ là viên ngọc thô chưa được mài dũa, kĩ năng còn có chỗ non nớt, động tác thừa cũng chưa được cải thiện mấy, nhưng lại ra đòn rất ác liệt, thậm chí còn có một tia tàn nhẫn.

Đường Hi hất vang nhát kiếm lia qua cổ, lại thay đổi trọng tâm cơ thể, xoay chân trên đất thành một vòng cung, bổ một nhát, Mạc Vân Y chặn được, nhưng hai chân bắt đầu có chút không vững, tay cầm kiếm cũng run nhè nhẹ. Lực đạo của một quỷ thần chân chính thật sự vô cùng lớn, cậu ta có thể cầm cự được, nhưng chịu một lực tác động nặng nề như thế khiến cơ thể có điểm không chống chịu nổi. Mạc Vân Y biết vẫn còn quá sớm để có thể đánh ngang sức với một quỷ thần, vội đảo mắt quan sát xung quanh, rồi dùng toàn lực một nhát chém ép Đường Hi phải lùi ra xa, lợi dụng khoảng trống rút lui.

Nhưng còn chưa kịp đi được mấy bước, Mạc Vân Y bỗng cứng đờ lại, cậu ta mở to mắt, hơi thở như đình trệ trong giây lát. Cả người cậu ta không thể kháng cự lại mà ngã xuống, hơi thở trở nên gấp gáp, trong cơ thể như bùng ra ngọn lửa mãnh liệt, cảm giác kinh mạch toàn thân như bị đốt cháy, dòng chảy pháp lực trong người bị ngắt quãng, trực tiếp không chịu được sức nặng cơ thể.

"Mẹ kiếp! Tại sao...lúc này?!"

"Ngươi vẫn chưa bổ sung máu từ lúc đó đúng không?" Giọng nói Đường Hi thốt lên rất từ tốn, còn có phần nhỏ nhẹ, nhưng lại lạnh căm như lưỡi dao.

Cô từ trên cao nhìn xuống đối phương, bàn tay cậu ta nắm chặt lại, khớp ngón ngay trắng bệch, ánh mắt bắt đầu có chút vẩn đục, tiếng thở ngày càng nặng nề.

Nếu như ban nãy không tiêu hao nhiều thể lực như vậy thì cậu ta bây giờ vẫn có thể chịu được. Nhưng vừa đánh xong một trận hết sức với Đường Hi, cơ thể bải hoải vô cùng, lí trí bắt đầu không còn thanh tỉnh.

"Ta...máu--!!"

Đường Hi đánh ngất Mạc Vân Y.

Cô xốc cậu ta lên lưng, không nhịn được quay qua ngó thử, nhìn mĩ thiếu niên hoa nhường nguyệt thẹn bị mình đánh thành cái dạng này, lương tâm có chút không được tự nhiên lắm, động tác cũng trở nên nhẹ nhàng hơn.

Ai da, người ta xinh đẹp thế này, ta đánh cũng không biết nương tay, may mà gương mặt không bị gì.

[...]

1802 đọc được suy nghĩ này của Đường Hi không nhịn được phỉ nhổ.

[Cô còn biết thương hoa tiếc ngọc à?]

"Ngươi không biết gì cả. Đánh người người thì đánh chứ không đánh mặt, dung nhan phải biết giữ gìn!"

[...Gớm quá!]

Đường Hi mặc kệ 1802 đang bày ra vẻ mặt khinh bỉ, ung dung đi tiếp.

***

Khi Mạc Vân Y tỉnh lại, đầu có vẫn còn mê man, cơ thể nặng trịch như đeo chì, cậu muốn cử động, lại nhận ra hai cánh tay đang bị còng bởi đoạn dây xích sắt to như gậy gỗ treo lên cao, cả người tựa vào mặt tường loang lổ.

"Nơi này quen lắm đúng không?"

Cậu ta nâng mắt nhìn lên, chỉ thấy Đường Hi bình thản ngồi xếp bằng ở phía đối diện. Cô không để ý đến ánh mắt căm thù của Mạc Vân Y, cả người đều bình chân như vại.

Nơi đây là Thiên Lao.

Trong một khoảng thời gian ngắn như thế, Đường Hi có phép thần thông đi nữa cũng không thể ngay lập tức kiếm ra một nơi đủ kín đáo và vững chắc để kìm kẹp ngài tiểu quỷ thần này không làm loạn. Nơi duy nhất đáp ứng được những tiêu chí đó và tránh khỏi sự dòm ngó của người khác, chỉ có thể là Thiên Lao. Dù sao Thuần Nhã cũng không có ở đây, cô sợ cái quái gì.

Tiếng nói của Đường Hi chầm chậm vang lên, trong căn phòng kín lại càng thêm rõ ràng.

"Thiếu nữ loài người đó, là ngươi giết đúng không?"

Mọi động tác của Mạc Vân Y như đông cứng lại. Cậu ta mở to mắt, gương mặt bàng hoàng, rồi cúi gằm xuống, có thể nói rằng hơn ai hết cậu ta nhận thức được tội ác của mình, nhưng cảm giác sự thật bị bóc trần vẫn khiến người ta phải choáng váng.

"...Ta không cố ý."

"Ta tất nhiên biết ngươi không cố ý."

Đường Hi đáp lại rất đỗi tự nhiên, cô đưa mắt nhìn ra khe hở nhỏ trên bức tường, ngoài trời tối như bưng, ánh sáng duy nhất le lói là những ngọn nến được treo trên các mặt tường. Ánh nến lập lòe đến quỷ dị, bầu không khí thập phần khó chịu. Cô không muốn ở nơi này lâu, hơi liếm môi, "Nhưng mà có lẽ ngươi sẽ cần máu từ ta đấy."

"Ngươi đang nói cái--?!!"

Giọng nói của Mạc Vân Y chững lại ngay tức khắc, mùi hương đặc trưng của nhân tộc bỗng tràn vào mũi, cậu ta chau mày, mùi này càng trở nên rõ ràng hơn.

Ở đây có con người sao?

Không đúng, nếu có thì với khứu giác của quỷ cậu ta đã sớm nhận ra rồi.

Mạc Vân Y còn chưa kịp định thần, Đường Hi đã thong thả đứng lên, trên tay cầm một con dao nhỏ, cô vừa từng bước bước đến gần chỗ cậu, vừa bình tĩnh cứa một đường trên cánh tay. Mùi máu người tản ra trong không khí trở nên đậm đặc hơn bao giờ hết, Mạc Vân Y trợn tròn mắt không hiểu chuyện quái gì đang diễn ra, nhưng chẳng để cậu suy nghĩ, chỉ nhìn những giọt máu đỏ thẫm lần lượt nhỏ xuống sàn cũng khiến cậu ta không thể khống chế nổi.

Mạc Vân Y căm phẫn lườm Đường Hi như muốn giết người, cô thoải mái cười ha ha trên nỗi đau của người khác.

"Ta biết ngươi đang cần thứ gì mà, tiểu quỷ."

"Ngươi cút! Đừng đến gần ta!!"

Dù cô không nhìn cũng biết được cơn khát máu của Mạc Vân Y đang biểu tình dữ dội lắm, cậu ta chỉ mạnh miệng thế thôi, nhưng nếu bây giờ vẫn không được uống máu, sợ là Mạc Vân Y sẽ phát điên sớm.

Cậu ta đang bị trói bằng những đoạn xích có yểm pháp lực cường đại, có vùng vẫy thế nào cũng không thể thoát ra được, đối với Đường Hi hiện tại Mạc Vân Y không có chút uy hiếp nào.

Cô vươn tay bóp cằm, ép cậu ta mở miệng, cưỡng chế rót máu vào trong miệng cậu. Mạc Vân Y dù có lí trí đến cỡ nào thì không thể chống lại khát vọng của cơ thể, ánh mắt cậu ta đục ngầu, thần trí mơ mơ hồ hồ, chỉ có thể cảm nhận rõ ràng sự thỏa mãn từ bên trong cơ thể khi dòng màu chảy xuống.

Đường Hi chỉ chờ mỗi lúc này, cô hơi nhếch môi, không nhịn được cười khẩy.

"Ngẩng đầu lên."

Ngay khi mà Mạc Vân Y vừa làm theo, cả người giống như bị rút hồn đi, ánh mắt xám xịt một mảng tối màu, thẫn thờ như người chết. Đường Hi lạnh nhạt buông cậu ta ra, ánh nhìn lại trở nên vô cùng nghiêm túc, khác hẳn với bộ dạng điềm nhiên ban nãy.

"Từ bây giờ, bất cứ ta hỏi gì, ngươi đều phải trả lời thành thật." Cô hơi ngừng một lát, "Đầu tiên, ngươi thật sự là Mạc Vân Y?"

Cậu ta gật đầu, ánh mắt vẫn vô hồn như cũ.

"Có kẻ nào đó đã giúp ngươi sống lại?"

Cậu ta lại gật đầu.

"Ngươi có biết kẻ đó là ai không?"

Cậu lắc đầu không biết.

Đường Hi hơi nheo mắt, hỏi một câu khác:"Tại sao hắn để ngươi sống lại?"

Câu hỏi này không thể chỉ trả lời là có hoặc không được.

Đúng như kì vọng, Mạc Vân Y thật sự đáp lại.

"Ngài ấy muốn ta lấy một thứ, thứ gì đó được đặt trong cấm cung, được che giấu rất kĩ."

Dù câu trả lời có chút không mạch lạc, nhưng Đường Hi vẫn hiểu được ý chính mà cậu ta muốn nói, cô nghĩ đến cấm cung, trong đầu hiện ra lối đi bí mật cất sâu trong đại điện.

Trong nguyên tác chỉ nói rằng trong cấm cung cất giấu đủ loại trân kì dị bảo và di vật để lại của các tiên đế đời trước, chưa hề đề cập quá sâu về nơi bí mật này.

"Kẻ đó muốn gì?"

Mạc Vân Y lắc đầu, "Không biết."

"Tại sao lại dùng ngươi để đạt được nó?"

Vẫn là lắc đầu.

Lần này Đường Hi chuyển hướng câu hỏi, "Ngươi định làm gì?"

"Hợp tác với Thuần Nhã, giết các ngươi, đưa kẻ khác lên làm vua, đưa cho ngài ấy vật trao đổi."

"Ngươi sẽ đưa ai lên làm Quỷ Quân?"

Mạc Vân Y trả lời không hề chần chừ, "Vương Diệu."

"..."

Đường Hi có thể nghe rõ tiếng thở lạnh của mình trong không gian khép kín này, cô hình dung sơ đồ quan hệ rắc rối của các nhân vật trong đầu, tự nghĩ tự thở dài ảo não.

Cái qué gì đang xảy ra thế trời?!!!

Quỷ giết quỷ, quỷ đưa quỷ lên làm vua, thần hợp tác với quỷ, thần giết thần.

Ừm...

Rốt cuộc cái vị diện này còn có thể méo mó đến mức nào nữa?!!

"Kẻ kia trông như thế nào?"

Nếu Mạc Vân Y được hắn cứu sống, có lẽ cậu ta sẽ biết mặt hắn.

Nhưng lần này Đường Hi tính sai rồi, cô chỉ nghĩ rằng nhiều nhất cậu ta sẽ bảo không biết, ai ngờ gương mặt Mạc Vân Y tái đi trông thấy, môi trắng bệnh, cả người run lên.

"Không..."

"Hả?" Đường Hi không nghe rõ.

"Không, không nói được! Ta không thể nói." Vừa nói cậu ta vừa lắc đầu nguầy nguậy, ánh mắt vốn trống rỗng dần trở nên hoàng sợ tột độ, cơ thể càng run mãnh liệt, gần như sắp co giật, Đường Hi không nghĩ tới cậu ta sẽ phản ứng mạnh như thế, nhất thời bị dọa.

"Được rồi, ta không hỏi nữa."

Dứt lời, Mạc Vân Y mới ổn định trở lại, an tĩnh hơn nhiều. Đường Hi tặc lưỡi, thầm cảm thán.

Quả nhiên không thể dùng cách thông thường tìm hiểu về hắn được.

[Kẻ này hành tung đáng ngờ, hơn nữa lại có thế lực khó thể lường được, chúng ta vẫn nên cẩn thận thì hơn.]

Đường Hi gật đầu, cô trở lại với việc quan trọng.

"Mục đích của Thuần Nhã là gì?"

"Muốn kích động đại chiến hai giới, nhắm vào người đứng đầu, lập lại trật tự tam giới. Những cái còn lại, không rõ."

Nhắm vào người đứng đầu? Không lẽ đang nói tới Mạc Ngôn và Lạc Kỷ?!

Đường Hi bắt đầu cảm thấy khó hiểu với động cơ của Thuần Nhã. Nó rốt cuộc xuất phát từ đâu, và tại sao anh ta muốn châm ngòi nổ chiến tranh, tất cả đều thật sự rất khó đoán. Không ai biết âm mưu của Thuần Nhã là gì, nhưng thứ anh ta đang làm trông giống...một cuộc cách mạng.

Thay đổi thế lực cả hai bên thần và quỷ, đưa tất cả về lại thế cân bằng như cũ.

Cái này???

Sao nghe như anh ta đang làm việc nghĩa hiệp vậy?!

Tuy là thiên giới và quỷ giới thù nhau đã lâu, nhưng mãi đến thời của Mạc Ngôn và Lạc Kỷ mới xảy ra chiến tranh, đơn giản mà nói cũng do tác phong làm việc hiệu quả mà thô bạo của hai kẻ này, nên nếu mà hai kẻ đấy không còn là vua, vậy hai bên sẽ trở về như cũ nước sông không phạm nước giếng?

Đường Hi: Σ('◉⌓◉')☆

Má nó, nếu cô là người ngoài chắc hẳn cô sẽ ủng hộ Thuần Nhã hết mình, dù mục đích của anh ta là gì thì bản thân nó vẫn có lợi cho Đường Hi, người nhận nhiệm vụ thay đổi đại kết cục tam giới. Tuy nhiên, vâng, Đường Hi hiện tại là Mạc Bối Vy, thuộc hạ tận trung của ngài Quỷ Quân Mạc Ngôn, hắn mà chết thì nhiệm vụ của cô cũng thất bại.

Cuộc sống nào có dễ dàng gì đâu!!

Đường Hi đang nghiền ngẫm bỗng giật mình, nhớ ra một chuyện khác cũng quan trọng không kém.

"Thuần Nhã rốt cuộc đối với Lâm Tĩnh là thế nào?"

Cái này là chuyện hệ trọng cho số phận của Nhạc Viên nha.

Mạc Vân Y lắc đầu, "Không biết, nhưng, không muốn giết."

Oa!! Tin sốt dẻo hôm nay đây rồi, thì ra Thuần Nhã chưa chắc sẽ giết Nhạc Viên. Anh ta căm thù cô nàng, điều này không có gì để bàn cãi, nhưng chỉ đơn giản là báo thù, chứ không có phần 'trả máu'.

Đường Hi hơi khựng lại, dường như đang ngẫm ra điểm kì lạ.

Ừ thì Thuần Nhã không tính sát hại Nhạc Viên là chuyện tốt, nhưng mà tại sao anh ta lại thay đổi ý định?

"Gã này...đang mềm lòng sao?"

***

Nhạc Viên dùng một ánh mắt không thể tin nổi nhìn ra ngoài trời, chỉ thấy một màu đen tịch mịch, cô nàng nhận cuộc gọi của Đường Hi, gương mặt ai oán như đưa đám.

"Tiểu thư của tôi, cô đùa tôi à? Nửa đêm nửa hôm yên ắng cô lại gọi tới??"

[Ừ, không muốn cô ngủ ngon.]

Nhạc Viên đầu tóc rối bời, cô nàng ngồi dậy, xoa nhẹ mi mắt cho tỉnh hẳn, giọng nói vẫn còn ngái ngủ:

"Có chuyện gì đấy? Tôi biết cô không phải kiểu người rảnh rỗi vậy đâu."

Âm thanh bên kia cũng trở nên nghiêm túc, Đường Hi không đùa cợt nữa, nói thẳng.

[Nhạc Viên, Lạc Kỷ còn ở nhân giới không?]

Nhạc Viên nghe vậy cũng không nhịn được thở dài ngao ngán, "Vẫn còn, nhưng tôi nghĩ hắn sẽ trở về sớm thôi. Vụ án mạng kia quá kinh động, cho dù Lạc Kỷ làm lơ thì thiên đình cũng sẽ biết, hắn phải trở lại như nhiệm vụ của chủ cai quản tiên kinh."

[Có việc quan trọng cho cô này.]

"Hả?"

[Bảo Lạc Kỷ khai chiến với quỷ giới đi.]

***
6030 từ

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play