Từ đằng sau thân cây có hai người bước ra, một nam một nữ. Người nữ y phục trên người có chút bẩn, gương mặt cắt không còn một giọt máu, mày liễu xinh đẹp kiều diễm, môi hồng đỏ thắm, dung mạo tinh xảo đến khiến người ta cứng đờ. Nam nhân đằng sau nàng càng là mỹ nhan động lòng người, tóc dài buột lệch trên vai, đôi mắt hẹp dài ẩn chứa ba phần hiền hòa, đạo bào màu xanh nhàn nhạt tạo cảm giác sạch sẽ hòa ái.
Chỉ là nếu trên tay nam tử ôn hòa kia không có thanh đoản đao thì hai người bọn họ thật sự là tổ hợp sắc đẹp khiến người khác ghen tị.
Đường Hi nhìn hai người trước mặt mình không có nửa điểm ngoài ý muốn.
Thuần Nhã nhẹ cứa dao càng sâu, trên cần cổ trắng ngần của Phỉ Hân Nghiên liền lộ ra thêm một đường huyết sắc đỏ tươi, máu chảy trên da thịt nàng lại càng tương phản chói mắt.
Phỉ Hân Nghiên cổ họng không thốt ra từ nào nhưng mi mắt không ngừng run rẩy, ánh mắt nàng rơi trên gương mặt cô rồi chậm rãi nhắm chặt, yên tĩnh cất mình vào một chiếc hộp.
Thuần Nhã khẽ cười một tiếng, "Dù chỉ là một con người yếu ớt nhưng ngươi cũng thật bình tĩnh."
Nàng không đáp, đôi mắt vẫn nhất quyết nhắm chặt lại, không sợ hãi, không tức giận, trên gương mặt mỹ lệ kia hoàn toàn không nhìn ra chút biểu tình gì.
Thế nhưng Đường Hi biết nàng không hề bình tĩnh như vẻ bề ngoài. Thử nghĩ xem một thiếu nữ bình thường bỗng một ngày không minh bạch bị kẹt giữa một quỷ một thần, thậm chí ngay cả tính mạng của mình cũng không giữ được, sẽ là đáng sợ nhường nào.
Đường Hi sắc mặt lạnh tanh, "Vậy mà lại là một Đại Võ Thần tiếng tăm lẫy lừng của thiên giới, thật là vinh hạnh cho ta khi được diện kiến một người như vậy."
Thuần Nhã nghe vậy thì câu môi cười nhạt, ý châm biếm trong lời nói của Đường Hi anh ta sao có thể không nghe ra.
"Được gặp một Quỷ Thần cũng là may mắn của ta."
Đường Hi vẻ mặt vô bi vô hài, "Một kẻ có địa vị tôn quý như ngài tại sao lại dính dáng đến quỷ nhỉ? Không phải nếu thiên giới biết được sẽ không tốt cho ngài đây sao?".
"Chà, thật sự không tốt chút nào. Nếu xui xẻo ta còn có thể bị mấy lão chư thiên kia chống lại, thậm chí mất đi vị trí này."
Dẫu đang nói về bất lợi của mình, trên gương mặt Thuần Nhã cũng không lộ ra chút sắc thái lo sợ nào, chỉ đạm mạc cảm thán như thể đó là việc của ai khác. Sắc mặt Đường Hi trầm xuống, cô không muốn cùng anh ta nói nhảm nữa, trong tay xuất hiện một cây roi vẫn ám đầy hắc khí, bầu không khí bỗng đông đặc lại những u oán nặng nề.
"Dẫn theo nhiều thiên binh như vậy, ngươi rốt cuộc muốn gì?"
Thuần Nhã nụ cười không đổi, những kẻ kia biết mình bị lộ liền không tiếp tục che dấu. Từng kẻ từng kẻ lần lượt chĩa mũi kiếm về phía Đường Hi, gần như ngay lập tức bao vây cô từ tứ phía. Đường Hi điềm nhiên không chút hoảng loạn.
[Chúng có một nghìn ba trăm người.]
1802 sâu kín nhắc nhở, Đường Hi tuy có thể ước lượng được số lượng nhưng chỉ tương đối, vì vậy con số nó đưa ra thật sự giúp cô.
Đường Hi đảo mắt một vòng rồi lại nhìn Thuần Nhã.
"Ngươi thật sự nghĩ có thể giết được ta với số lượng này?"
"Tất nhiên chỉ bấy nhiêu không đủ để lấy mạng ngươi, con chó trung thành của ngài Quỷ Quân."
Nói rồi Thuần Nhã càng là cười sâu hơn, Đường Hi cảm thấy kẻ trước mắt cô quỷ quyệt như một con rắn vậy. Anh ta hạ khóe môi xuống, ý cười từ đầu tới cuối không chạm đến đáy mắt, ánh mắt hờ hững nhìn nữ tử bên cạnh mình.
"Nhưng đủ để ta giết nàng."
Bờ vai Phỉ Hân Nghiên nhè nhẹ run lên, nàng vẫn nhắm mắt, cánh tay giấu sau lớp y phục nắm chặt, tựa như đang cố trấn an bản thân.
[Đinh!]
[Cảnh báo: Mạng sống của vai chính đang gặp nguy hiểm.]
[Yêu cầu ngay lập tức giúp đỡ.]
[Cảmh báo--]
Một loạt thông báo nhảy vào đầu Đường Hi khiến cô không nhịn được nhíu mày, 1802 đè những thông báo đó xuống, giọng nó cũng nghiêm trọng hẳn.
[Đường Hi, không tốt rồi. Ý Chí Thế Giới đang liên tục cảnh báo khẩn, nếu cô cứ theo cách thông thường mà phản kháng...]
"Thì Thuần Nhã sẽ thật sự giết Phỉ Hân Nghiên?"
[Không sai biệt lắm là như vậy.]
Nghe vậy Đường Hi liền muốn đau đầu, cô cảm thấy bức bối như bị người ta trói lại vậy, làm thế nào cũng không ổn, sự việc đã khó lại càng thêm khó.
Tình hình quả thật rất không ổn với Đường Hi. Nếu bây giờ Phỉ Hân Nghiên chết, nhiệm vụ của cô cũng tan tành.
...Còn đối với Nhạc Viên, thì chính là tử vong.
[Cô nàng quả thật rất xui xẻo.]
"Ừ, nhưng ta cam đoan mình xui hơn nhiều."
Không thể để Phỉ Hân Nghiên chết, càng không thể phản kháng. Đường Hi thật sự bó tay bó chân, cô không còn cách nào khác ngoài cùng anh ta thương lượng.
"Nói đi, ngươi muốn gì mới thả con tin?"
Thuần Nhã đạt được mục đích cũng không vui mừng, anh ta hất cằm.
"Ngươi!"
"Ngay bây giờ ngươi và nàng ta tráo đổi vị trí, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn theo ta, ta liền để nàng ta đi."
Đường Hi nhíu mày, Phỉ Hân Nghiên cũng là lập tức mở mắt ra, kinh ngạc nhìn Thuần Nhã. Anh cười nửa miệng, mũi dao sắc lạnh như có như không trượt trên gò má nàng, nếu nàng dám có một chút phản kháng liền trực tiếp giết chết, hoàn toàn không có một chút do dự.
Đường Hi thở ra một hơi, khóe miệng hơi cong lên.
"Ngươi thật sự nghĩ ta tốt đến thế sao? Vì một nhân loại mới gặp mà đem mạng mình ra đánh cược?"
Thuần Nhã nâng mắt nhìn cô, hài hước khẳng định.
"Ta biết ngươi sẽ làm vậy."
"..."
"Mạc Bối Vy, ngay từ đầu ta bắt nàng ta không phải vì Mạc Ngôn, mà là để dẫn ngươi đến đây."
"...Tại sao?"
Anh ra vẻ suy tư, "Bởi vì nàng ta đã trở thành điểm yếu của ngươi?"
Đường Hi nghe được câu trả lời này thì trầm ngâm.
Anh ta nói không sai, hiện tại mạng sống của Phỉ Hân Nghiên trực tiếp ảnh hưởng đến nhiệm vụ của cô, cô không thể để nàng ta chết được.
...Mẹ nó.
Điểm yếu lớn nhất của Mạc Ngôn trong tương lai trở thành điểm yếu của cô, cuối cùng bị kẻ địch nhắm đến.
Thuần Nhã bình thản, "Đừng cố thách thức sự kiên nhẫn của ta. Bước qua đây, ta biết ngươi không thể để nàng ta chết được."
Xung quanh bỗng im phăng phắc sau khi anh ta dứt lời, bao trùm một loại cảm giác đè nén quẫn bách. Mùi máu tươi tràn vào khứu giác của Đường Hi ngày càng rõ rệt, cô tặc lưỡi, vứt cây roi trong tay xuống đất, ánh mắt lạnh băng nhìn Thuần Nhã.
"Thả nàng ta ra."
Anh mỉm cười ôn hòa, "Tất nhiên. Chỉ cần ngươi chịu đến đây."
Ánh nhìn của Thuần Nhã giả dối đến mức khiến Đường Hi khó chịu, cô nhấc chân, từng bước đi đến chỗ hắn, tốc độ rất chậm.
Không ngờ có ngày cô lại phải như Mạc Bối Vy, liều mạng mình cứu nữ chính.
Phỉ Hân Nghiên thấy cô tiến đến thì hoảng sợ, nàng không tự chủ được lùi lại.
"Mạc, Mạc cô nương! Cô đừng đến đây. Ta thật sự không sao mà!"
Đường Hi mắt đối mắt với Phỉ Hân Nghiên, cô càng bước tới khiến nàng càng hoảng loạn, sợ hãi như nhuốm lấy đôi mắt hạnh.
Ài, Phỉ Hân Nghiên thật sự là một cô nương tốt.
Đường Hi trước giờ không thích những kẻ cố tỏ ra mình lương thiện, nhưng Phỉ Hân Nghiên trời sinh đã một tâm trong sáng lương thiện như vậy, nếu không Mạc Bối Vy cũng không thật lòng xem nàng là tri kỷ.
Đường Hi đi qua bốn thế giới, không phải không gặp được người tốt, nhưng người có thể thật tâm đối xử tốt với người khác dù mới gặp không lâu thì chỉ có Phỉ Hân Nghiên. Nàng tuy cẩn trọng, nhưng khi gặp người thật sự tốt tính liền dễ dàng đặt niềm tin vào họ, cũng dễ dàng sợ hãi việc mất đi ai đó quan trọng.
Đôi môi Phỉ Hân Nghiên run bần bật, nàng cắn môi, nước mắt cuối cùng không cầm được chảy xuống, hai tay nắm chặt y phục run lên. Phỉ Hân Nghiên đúng là được ông trời ưu ái, khóc lên cũng không có khó coi, mà càng là xinh đẹp ủy khuất động lòng người, khiến người ta cầm lòng không đặng mà an ủi.
Đường Hi bỗng thật muốn cười. Có lẽ vì cô sớm đã quen với việc liều mạng nên chẳng cảm thấy gì cả, thế mà có người so với cô càng hoảng sợ hơn, lúc mạng sống bị đe dọa nàng cũng không có khóc thế này.
Ừm, được quan tâm như vậy cũng không tệ lắm.
Cô dừng bước trước mặt nàng, Phỉ Hân Nghiên dù khóc đến rối tinh rối mù cũng kiên quyết nhìn cô không rời mắt. Đường Hi ngẩng đầu lên đối diện với Thuần Nhã, bộ dạng không có nửa điểm sợ hãi.
"Ta đã tới rồi nên là ngươi bỏ con đao ra được không?"
"Ồ, được thôi."
Thuần Nhã thu lại thanh đoản đao kề bên cổ Phỉ Hân Nghiên vào ống tay áo, nàng được thả ra không kịp thở phào liền lập tức bắt lấy cổ tay Đường Hi, dù bị dọa đến cứng người vẫn nhất quyết không buông ra.
Anh thấy một màn này liền huýt sáo, "Các ngươi giao tình thật tốt."
Phỉ Hân Nghiên hung hăng lườm Thuần Nhã, nàng bây giờ tựa như một con nhím xù lông, đụng vào là nổ. Đường Hi nhìn con người nước mắt tèm lem đang nắm cổ tay mình thì phụt cười, cô quay sang lau nước mắt trên mặt nàng, Phỉ Hân Nghiên càng là khóc lớn hơn khiến cô cười đau cả bụng.
Đường Hi đặt tay lên vai nàng, nhẹ giọng trấn an, "Phỉ cô nương à, bây giờ ta chưa chết được đâu, cô không cần phải lo như thế."
"Nh-Nhưng cô sẽ gặp nguy hiểm..."
Nàng nghẹn ngào cất tiếng, tông giọng run run do vừa nức nở.
Đường Hi không còn cách nào khác là dùng cả hai tay nắm lấy tay nàng, cười đến xán lạn.
"Không sao không sao. Ta mạng lớn không chết được, chúng ta sẽ gặp lại nhanh thôi."
Thuần Nhã biết mình đang bị phớt lờ, anh ho khan một tiếng rồi mỉm cười. "Chúng ta đi thôi?"
"Ừ."
Đường Hi buông tay Phỉ Hân Nghiên ra, trước đó còn nhẹ vỗ lên mu bàn tay nàng. Phỉ Hân Nghiêng cắn răng cúi thấp đầu, lần này nàng không cản cô lại.
***
Thuần Nhã chậm rãi dẫn cô đi sâu vào trong rừng, cả đoạn đường đều rất thoải mái, anh ta thậm chí còn nhàn rỗi cùng Đường Hi tán gẫu.
"Dù kế hoạch này là ta đề ra nhưng ta không ngờ ngươi quan tâm nàng ta đến vậy."
"..."
Đường Hi rốt cuộc không nhịn được trợn mắt, "Này, thái độ của ngươi tại sao lại dễ dãi như vậy?"
Rõ là ban nãy trông ngươi rất xấu xa mà!
Thuần Nhã vẫn một mặt dịu dàng.
"Ta cũng đâu có buông thả ngươi quá đâu."
Đường Hi không thể hiểu nổi tư duy của đám thần tiên này, hai tay tuy đã bị còng sắt xích lại nhưng như thế này vẫn là quá kì lạ đi?! Tại sao anh ta lại dễ chịu thế?!
Thuần Nhã giống như là bị cô nhìn đến mất tự nhiên, anh nói bằng giọng bất đắc dĩ.
"Ta vốn đâu có thù hằn gì với ngươi, bắt ngươi chỉ là do ngươi cản trở ta thôi."
Đường Hi bỗng câu môi cười tỏ vẻ đã hiểu, "Cản trở ngươi giết quân thượng sao?"
"Đúng vậy."
Anh nhún vai thoải mái thừa nhận, "Ta có việc cần phải làm với kẻ thù của mình, giết hắn là một phần kế hoạch."
"Ồ? Vậy ngươi bắt ta vì ta có liên quan đến Lâm Tĩnh đúng không?"
Bầu không khí bỗng chốc trầm xuống như rơi vào hầm băng, Thuần Nhã nghe được cái tên này hơi khựng lại, rồi anh cười lạnh, giương mắt chế giễu nhìn Đường Hi.
"Ngươi tiếp thu tốt đấy."
"Cám ơn vì lời khen."
Đường Hi cũng nhếch môi, cô biết chắc lời nói của mình đã động đến bí mật của anh ta. Dù đang cười đến xinh đẹp nhưng đáy mắt Thuần Nhã như phủ tro tàn, oán hận có, lạnh lùng có, tuyệt vọng có, lại thêm một phần mông lung mờ mịt.
Đường Hi tự nhận mình có ánh mắt rất tốt, đủ để nhìn thấu những tâm tư tình cảm bị che giấu của một người.
Thuần Nhã trong nguyên tác là một tên si tình. Anh dùng tất cả chân thành mà yêu Lâm Tĩnh, quan tâm nàng đến vậy, quý trọng nàng đến vậy, bởi vì đó là lần đầu Thuần Nhã thật sự đem lòng yêu ai đó.
Anh ta trước kia kì thực không quá khác bây giờ, không tin bất kì ai, không thích nụ cười giả dối, không hiểu những lời ca ngợi sáo rỗng. Nhưng khi gặp Lâm Tĩnh, Thuần Nhã thay đổi.
Nghĩ lại thì, anh đã vì Lâm Tĩnh làm rất nhiều.
Đã từng có người thắc mắc, Lâm Tĩnh thật sự chưa từng giết ai sao?
Lúc đó Thuần Nhã chỉ nhẹ cười, trả lời bằng toàn bộ sự dịu dàng của anh ta, "Chưa và sẽ không bao giờ."
Đường Hi không nhớ cô đã đọc nó ở chương nào, nhưng Nhạc Viên từng dành hẳn một chương truyện để viết cho Lâm Tĩnh và Thuần Nhã.
Lần đầu Thuần Nhã gặp Lâm Tĩnh là khi nàng vẫn còn sống trong thân xác phàm nhân. Lâm Tĩnh trong quá khứ là con của một hộ gia đình bình thường, nàng là một trong số ít người biết chữ trong tầng lớp nông dân, từ nhỏ đã thông tuệ hơn người, đoan trang lại nhu mì. Khi đó nàng gọi anh giữa dòng người, trả cho anh chiếc khăn tay đã đánh rơi.
Lần thứ hai Thuần Nhã gặp Lâm Tĩnh là một buổi chiều nắng dịu. Nàng không nhận ra anh, chỉ là mải miết thêu từng khóm hoa lên tấm vải trắng phau. Nàng dịu dàng bảo rằng mình sinh ra đã yếu ớt, không thể giúp đỡ cha mẹ việc buôn bán, nếu có nhiều thời gian rảnh chi bằng học thêu, như vậy vừa không tốn nhiều tiền mua nguyên liệu vừa bán được giá, kiếm được chút tiền cho gia đình là đáng mừng rồi.
Lần thứ ba Thuần Nhã gặp Lâm Tĩnh là nơi rừng trúc xanh ươm. Suốt từ lần gặp trước anh vẫn luôn dõi theo nàng, đến tận lúc đó mới dùng hình dáng người thường mà gặp lại nàng. Lâm Tĩnh hôm đó ngồi bên một con suối mà khóc, tiếng cây trúc lao xao như át đi giọng nàng nức nở, chỉ khi anh đến gần nàng mới vội lau nước mắt. Nàng bị một gã nhà giàu có tiếng ép cưới làm thứ phi, thậm chí cho người phá quán, đánh gia đình nàng, chèn ép nàng vào đường cùng. Lâm Tĩnh trước giờ chưa từng ham mê tiền bạc, nhà nàng không giàu nhưng cũng xem là khấm khá, nàng cũng chỉ muốn tìm một người có thể an tâm dựa vào rồi yên ổn cả đời. Nhưng nàng gượng cười bảo có khi thế cũng tốt, nếu nàng lấy ông ta thì gia đình nàng sẽ sống sung túc, biết đâu nàng còn hạnh phúc nữa, cha mẹ cũng không cần phải lo cho nàng.
Lần thứ tư Thuần Nhã gặp Lâm Tĩnh là trong tiếng đàn ngân nga sầu muộn. Trước khi Lâm Tĩnh nhận ra, thì nàng đã bị bán cho tên nhà giàu ấy bởi chính gia đình mình. Không có cưới hỏi, không có tiệc mừng, chỉ như một món hàng trưng bày được mua và cất trong lồng kính, bắt nàng một đời không danh không phận làm một tình nhân bên ngoài, bị nhốt vào biệt phủ sa hoa mà quạnh quẽ. Lâm Tĩnh không còn cười nữa, nàng ăn ít đi, ngủ ít đi, đôi mắt ảm đạm trống không bên cây đàn. Anh hỏi nàng có muốn trốn đi không, nàng bảo có, nhưng qua một lúc nàng lại bảo không. Không phải là nàng không muốn, mà là nàng không thể, nếu nàng biến mất thì gia đình nàng sẽ gặp chuyện. Anh muốn nói rồi lại thôi, cuối cùng yên lặng rời đi.
Lần thứ năm Thuần Nhã gặp Lâm Tĩnh là khi nàng bị đẩy xuống hồ nước. Lâm Tĩnh thể chất vốn không tốt, bị người ta ác ý ném vào trong hồ, nàng chới với muốn bơi lên thì lại bị ấn xuống, gần như đã mất mạng trong phút chốc. Người nọ chán ghét Lâm Tĩnh xinh đẹp, khinh miệt nàng tỏ ra thông minh, càng ghê tởm nàng không có tự trọng bán mình cho nhà giàu. Nhưng chỉ có Lâm Tĩnh biết rõ nàng chưa từng bị chạm vào, biết nàng chỉ là một đóa hoa mua vui mặc người ta ngắm nghía. Khi anh cứu nàng ra khỏi hồ nước, anh biết Lâm Tĩnh đã thay đổi.
Lần thứ sáu Thuần Nhã gặp Lâm Tĩnh là giữa biển lửa rực sắc đỏ. Quốc gia của nàng cửa nát nhà tan, kinh thành bị địch chiếm giữ, nàng ôm lấy một thân vấy máu rời khỏi kinh thành, khỏi nơi nàng sinh ra, nàng đi mà chẳng biết mình đi đâu. Trong lúc kinh thành thất thủ, chính anh đã đưa nàng ra ngoài, cho nàng nhìn thế giới bên ngoài những bức tường. Lâm Tĩnh mà anh biết gần như đã biến mất, nàng bảo nàng nhận ra anh, và chỉ vậy thôi. Ánh mắt nàng vô hỉ vô bi, không biết ơn, không sợ hãi. Mọi thứ đã thay đổi quá nhiều bản tính đơn thuần của người thiếu nữ ấy. Anh hỏi nàng có muốn đi cùng anh không, anh có thể bảo vệ nàng, càng có thể cho nàng sống vui vẻ an nhiên. Nhưng Lâm Tĩnh từ chối, nàng từ biệt anh rồi bỏ đi ngay trong đêm.
Lần thứ bảy Thuần Nhã gặp Lâm Tĩnh là khi nàng đã độ kiếp phi thăng, trở thành thượng thần ở thiên giới. Trong khoảng thời gian trước đó anh vẫn luôn âm thầm nâng đỡ nàng, thay nàng diệt trừ những kẻ muốn giết nàng, triệt hạ những thứ cản đường nàng, dùng mọi biện pháp khiến nàng có thể bình an mà trở thành thần quan. Lâm Tĩnh thật ra vẫn luôn biết điều đó. Ngày đầu tiên nàng đến thiên đình, nàng đã tìm anh, mỉm cười dịu dàng mà nói hai từ đa tạ.
Nhưng Thuần Nhã biết nàng đã hoàn toàn thay đổi.
Lâm Tĩnh học cách cười, nhưng lại chưa từng vui vẻ, học cách đối đãi tốt với người khác, nhưng lại chưa từng thật lòng.
Nàng đã học cách mang một chiếc mặt nạ giả dối.
Rốt cuộc thì Thuần Nhã vẫn không bảo vệ được Lâm Tĩnh.
Nhưng anh vẫn cố chấp yêu nàng, dù biết nàng không có tình cảm với mình, dù biết những lời săn sóc yêu thương là lừa đảo.
Để đến cuối cùng Lâm Tĩnh đẩy Thuần Nhã vào chỗ chết.
Đường Hi kết thúc dòng suy nghĩ miên man của mình khi Thuần Nhã dẫn cô đến một cánh cửa. Cánh cửa kia nằm dưới mặt đất, vững trãi mà kiên cố, mở ra bên dưới là những bậc thang sâu hun hút.
Đường Hi: ...
Hình như mật đạo dưới lòng đất đang là xu hướng?
Thuần Nhã từng bước bước xuống những bậc thang, con đường dẫn xuống rất hẹp, chỉ đủ cho một người đi, anh đi trước cô đi sau, tiến vào không gian tịch mịch.
Những ngọn nến hai bên tường dần sáng lên theo từng bậc thang họ bước xuống, thẳng tới cuối cầu thang là một cánh cửa đá.
Thuần Nhã mở cửa, phía sau cánh cửa là một không gian khác lớn hơn, ở đó đã được thắp đèn từ trước, kiến trúc cũng không khác với đoạn đường trước đó lắm.
Nhưng Đường Hi biết nơi này không có như trước giống nhau.
Vừa bước qua khỏi cánh cửa cô liền nhận ra mình bước vào một không gian khác.
[Ừ, đúng rồi. Cánh cửa đá ban nãy kết nối với một địa điểm khác, có thể cho phép người ta đi đường tắt đến điểm đến đã định sẵn. Trận pháp hai chiều này tồn tại cũng được kha khá thời gian rồi.]
Đường Hi 'ồ' một tiếng rồi đảo mắt quan sát nơi này, cô nhìn một hồi rồi dứt khoát nhắm mắt lại.
"...1802, hình như ta rất có duyên với mấy nơi như thế này."
[Ha ha. Tôi cũng nghĩ thế.]
Cạch.
Thuần Nhã mở cánh cửa sắt nặng trịch, bên trong là một mảnh tối đen, thấp thoáng có tiếng thở đều đều.
Phòng này có người à?
Đường Hi bị đẩy vào trong phòng tối, cô cau mày nhìn lại gương mặt đang mỉm cười của Thuần Nhã.
"Nếu không phải đeo cái còng sắt này thì ta đã đấm cái mặt xinh đẹp kia của ngươi rồi."
"Ha, ngươi quá khen rồi."
Anh vừa dứt lời thì cánh cửa đóng sầm lại, căn phòng lại chìm vào bóng đêm tịch mịch. Âm thanh leng keng bén nhọn vang lên.
Từng sợi xích sắt ẩn trong góc tối tựa như có sự sống, chúng đồng loạt lao về phía Đường Hi, chặt chẽ siết lấy hai cổ tay và chân cô, ăn khớp với chiếc còng sắt trở thành một sợi xích dài rắn chắc giam giữa phạm nhân.
Đường Hi không có biểu tình gì đáng kể, cô nhìn bốn sợi xích đang xích lấy mình một lúc rồi quay lưng tiến về phía người đang say giấc nồng.
Người nọ hoàn toàn không nhận ra sự có mặt của cô, tựa như con mèo co mình lại ngủ trưa. Đường Hi đỡ trán, bất đắc dĩ lay mạnh cô nàng.
"Này Nhạc Viên, dậy đi! Đây không phải lúc để ngủ đâu!"
***
3980 từ