Đường Hi trở về những tháng ngày tu luyện ở Hậu Sơn, luyện đến quên cả trời đất, nhiều nhất chính là luyện kiếm. Nhờ kí ức của nguyên chủ, cô vẫn xem là dễ dàng chán.

Phập.

Đem kiếm cắm vào đất, Đường Hi vươn người ngồi trên cỏ, trong đầu tuôn ra vô số kế hoạch xóa sổ Tam đại môn phái, nhưng cái nào cũng bất khả thi.

Tuy tu vi của cô cao hơn dàn hậu cung hùng hậu của Lãnh Tiêu Thành, giết họ cũng không phải không thể, nhưng chính Lãnh Tiêu Thành cô mãi không giết được.

Đường Hi buồn rầu, cô thật muốn phát động chiến tranh giữa nhân tộc và ma tộc, nhưng sợ rằng bách tín cũng bị vạ lây giữa cuộc chiến, cô cũng không có thất đức như thế.

Thật sự lực bất tòng tâm mà!

Đường Hi chưa đủ khả năng phá tan Tam đại môn phái, nhiệm vụ này quả không khác gì bảo cô lật trời cả.

Bỗng trên trời có một con bồ câu trắng bay đến Hậu Sơn, Đường Hi rất tự giác đưa tay đón lấy nó, cô đã quen với việc thỉnh thoảng sẽ có chim cò bay đến chỗ mình.

Đưa tay gỡ mảnh giấy trên chân bồ câu, Đường Hi tự hỏi đây là thư của ai, Nguyệt Sa thì chắc không phải rồi, hai người có ngọc bội truyền âm, cần gì phải gửi thư.

Nhưng mà mảnh giấy trắng tinh không có chữ nào.

Đường Hi ngờ nghệch, cô vội lật lại mặt khác, ngay lập tức bị dọa cho rớt tim ra ngoài.

Mặt trời đen.

Biểu tượng của ma tộc!

Đường Hi hú hồn, quan sát xung quanh một lượt, xác định không có ai khác, cô xé rách mẩu giấy, một dòng chữ đen được viết trên không trung.

'Đánh tráo Kính Phản Tâm của Thiên Tâm môn.'

Rồi từ không trung xuất hiện một tấm kính to bằng mặt bàn, may mà Đường Hi nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy nếu không nó hẳn vỡ nát dưới đất rồi.

Mẹ nó!!!

Kính Phản Tâm, ngươi vậy mà muốn ta đánh tráo Kính Phản Tâm!!!

Kính Phản Tâm là một món pháp bảo gia truyền của Thiên Tâm môn qua bao thế hệ, tuy số lần được sử dụng chỉ tính trên đầu ngón tay nhưng không thể phủ định tác dụng của nó.

Công dụng thật ra cũng không khác gì tên gọi, Kính Phản Tâm có khả năng nhận biết đối phương có phải ma tộc hay không nhờ vào việc nhỏ máu lên mặt kính. Tu sĩ và ma tộc đối đầu nhau lâu như vậy, từ cổ chí kim đã có không ít lần cài nội gián vào đại bản doanh của đối phương, để ngăn chặn việc này, một cổ nhân đã tạo ra Kính Phản Tâm, rà soát toàn bộ tông môn, giết hết toàn bộ nội gián.

Ma tộc có thể ngụy tạo hoặc che dấu khi tức, đối với Nguyệt Linh và Nguyệt Sa lại càng dễ dàng vì bọn họ là hỗn huyết, trong máu vẫn có năm phần huyết thống nhân tộc. Khi nhỏ máu lên Kính Phản Tâm, nếu mặt kính trong suốt không có vấn đề gì, vậy đối phương là nhân tộc. Nếu máu chuyển sang vài phần màu đem, vậy đối phương là ma tu, đúng hơn là tu sĩ sa đọa tu ma. Nếu máu hoàn toàn chuyển sang màu đen, kẻ đó là ma tộc chính hiệu.

Lăng Vĩ sai cô đánh tráo Kính Phản Tâm, chẳng lẽ vì muốn cài ma tộc vào Thiên Tâm môn?

Nhưng quan trọng là...làm quái nào?!

Nửa đêm nửa hôm lẻn vào Thiên Tâm môn? Kết giới để trưng à? Huống hồ còn bẫy rập trùng trùng.

Quang minh chính đại đến thăm? Ngươi có thể bịa ra lí do nào đáng tin hơn không?

Kính Phản Tâm không được sử dụng, hẳn là cất trong kho của Thiên Tâm môn, Đường Hi nào có biết cái kho đấy nằm ở đâu!

Đường Hi cất Kính Phản Tâm giả vào nhẫn trữ vật, đau đầu không thôi.

Nhiệm vụ khó mà chẳng chịu để lại chút manh mối gì cả!!!

Xoắn xuýt một hồi, Đường Hi tìm ra một phương án khả thi hơn, tuy khá mạo hiểm nhưng so với việc đột nhập gì đó vẫn tốt chán!

Cô day day huyệt thái dương.

Cầu trời cầu phật cho con qua được đại nạn lần này!

***

Thiên Tâm môn tọa lạc trên một đỉnh núi, địa hình kết cấu tương đối phức tạp, may mà nguyên chủ đã từng đến đây, Đường Hi dễ dàng kiếm một góc khuất lẩn trốn.

Cô đứng bên ngoài khu vực kết giới, trừ ôm cây đợi thỏ thì không còn biện pháp nào khác.

Không sai, cách của Đường Hi chính là bắt người hỏi đường.

Như vậy đơn giản biết bao nhiêu, nhưng cô cũng phải đề phòng tu sĩ nói dối dụ mình vào bẫy.

Đường Hi nằm dài trên cây những hai canh giờ, cuối cùng khi cô quyết định bỏ cuộc để lại chuyện cho ngày mai, một nữ đệ tử mặc y phục nội môn xuống núi, cô thật sự mừng muốn rớt nước mắt.

Ngay khi nữ đệ tử đó bước ra khỏi kết giới Thiên Tâm môn, Đường Hi đã gấp không chờ được chạy tới bắt người. Mọi chuyện cực kì trơn tru trót lọt, cô cười ha ha trong lòng, ta là Kim Đan kỳ đỉnh phong mà!

Nữ đệ tử đó bị Đường Hi vác đến ngọn núi kế bên, kinh ngạc quá chừng, bị dọa đến không thể hoàn hồn. Đường Hi cảm thấy cô thật sự giống biến thái bắt cóc con gái nhà lành, vuốt mặt, cố mỉm cười dịu dàng.

"Vị cô nương này, thứ lỗi vì đã đưa cô đến đây, ta chỉ muốn hỏi cô một số việc thôi."

Nữ đệ tử kia nhìn cô chằm chằm, nhìn từ trên xuống dưới từ trái qua phải, ánh mắt thèm thuồng, buột miệng:

"Đẹp thật."

"..."

Cô không đáp, mỉm cười rạng rỡ. Nhưng chỉ có Đường Hi biết trong lòng cô đang cảm thấy thế nà.

Em gái này, em không phải là một kẻ thích tự ngược đi?

Đường Hi giữ cho gương mặt thật tự nhiên, "Ta có thể hỏi cô một số điều không?"

Nữ đệ tử kia gật đầu lia lịa, "Gì cũng được."

Đường Hi: →_→

Thế giới này là một đám nhan khống!

Có lẽ cô phải cảm tạ gương mặt xinh đẹp này của nguyên chủ rồi.

Sau đó Đường Hi bất kể hỏi gì, em gái kia cũng rất hợp tác trả lời, nửa ngày vẫn không rời mắt khỏi cô, 1802 đã xác định nữ đệ tử này không nói dối, cô thật không biết nên bày ra vẻ mặt gì.

Đơn giản đến không thể tin được!

Khi Đường Hi đứng dậy tiến đến gần, ánh mắt của nữ đệ tử kia rất kì quái, thậm chị dùng hai tay che ngực.

"Cô muốn làm gì ta?"

...Đường Hi một lời khó nói hết.

Cô đập vào gáy nữ đệ tử kia một cái, trói nàng ta bằng Khốn Tiên Tác. Nhìn đến y phục của nữ đệ tử, Đường Hi rất muốn quay lưng bỏ đi nhưng lại vì nhiệm vụ mà nhịn xuống.

"Đắc tội."

Sau khi đổi y phục, Đường Hi điểm tay vào mi tâm của nữ đệ tử, niệm chú xóa kí ức của nàng. Đây cũng là thứ nguyên chủ học được ở ma tộc, tuy không thể thi triển trên diện rộng như tẩy não, ít nhất cũng xóa bỏ được chút ít kí ức của người khác.

Cô một thân y phục vàng son, dùng thuật tráo diện lên chính mình, thuận lợi vào Thiên Tâm môn.

Thiên Tâm môn không có điểm nào khác lạ, đi qua những bậc thang dài ngoằn là một cánh cổng gỗ cổ xưa, nhìn thì có vẻ lỏng lẻo nhưng lại vững chắc như bàn thạch, không phải tu sĩ của môn thì không thể vào.

Đường Hi giơ lệnh bài đệ tử nội môn lên, cánh cửa từ từ mở ra, âm thanh nặng nề mà trầm đục.

Cô hai mắt láo liên, ngó nghiêng ngó dọc, cuối cùng bình tĩnh bước vào địa phận Thiên Tâm môn. Một nữ tu sĩ khác chạy ra gặp cô, gọi í ới:"An sư muội!"

Đường Hi giật thon thót.

Má nó! Ai đây trời?!

Cô nhanh chóng hành lễ, nữ tu sĩ kia vỗ vỗ vai cô, "Không cần đâu, ta đang gấp, muội mang linh thảo về chưa?"

Đường Hi vội vã đem cái sọt tre sau lưng cho nàng, chưa kịp nói gì người kia đã vù một tiếng chạy mất, để lại cô một mình trơ trọi.

Đường Hi vuốt mặt.

Thôi vậy cũng tốt, nói nhiều sai nhiều.

Theo lời của nữ đệ tử họ An kia, Đường Hi quyết định tốc chiến tốc thắng, tìm đường đến nhà kho, lòng vòng khắp nơi 1802 mới lên tiếng.

[Tìm thấy rồi.]

Đường Hi không nhịn được càu nhàu, "Chậm quá."

[Vậy cô tự mình kiếm đi.]

"Chờ đã, ta biết sai rồi mà!"

1802 chỉ cô tới một gốc cây, Đường Hi ngơ ngác, chợt cô phát hiện phía trước là một dãy phòng cũ, bụi bặm bám đầy sàn, xung quanh còn có đệ tử canh gác.

Phòng chứa ở đây sao?

Nhìn một lượt, Đường Hi đỡ trán, làm sao lẻn vào đây?

Tuy cô là Kim Đan kỳ đỉnh phong, qua mặt cùng lúc nhiều tu sĩ như vậy vẫn là quá sức, huống hồ họ còn đứng ngay chính diện.

Cuối cùng cô quyết định đánh cược.

Đường Hi chậm rãi tiến đến, không xông vào mà giữ một khoảng cách thích hợp, chắp tay hành lễ.

"Các vị sư huynh, ta đến phòng chứa lấy thêm y phục ngoại môn."

Một người quắc mắt, "Ngươi theo lệnh ai?"

Đường Hi mỉm cười, "Không phải mệnh lệnh, chỉ là các chấp sự ngoại môn đang cần, ta là tiện đường."

"Không có lệnh không thể vào."

Đường Hi chửi thầm trong lòng một tiếng, cứ thế này thì không ổn mất.

"Thật sự không được sao?"

Đám đệ tử khẳng định, "Không được."

Lời nói chắc như đinh đóng cột.

Đường Hi hơi gấp gáp, sao mấy tên này còn chưa ngất đi?

Cô chậm chạp bỏ đi, liếc nhìn đám đệ tử nhiều một chút, chợt minh bạch.

Túi hương.

Mỗi đệ tử đều đeo một túi hương giúp giữ đầu óc thanh tỉnh, tinh lọc khí độc và những mùi hương có hại. Đường Hi đỡ trán, cô trèo lên một cây bàng, như thế nào lại nghĩ ra cách khác, kẹp một chiếc lá giữa hai ngón tay, truyền linh lực vào trong.

Lần đầu tiên làm việc này nên Đường Hi hơi lúng túng, lỡ tay đốt cháy cái lá thành tro, cô ngay lập tức phủi đi.

Khoan đã.

Lửa thì sao???

Một ý tưởng vô nhân đạo lóe lên trong đầu Đường Hi.

Cô bắn một tia linh lực đến rèm cửa phòng ngủ của đệ tử ngoại môn Thiên Tâm môn, lửa nhanh chóng bén lên, đốt cháy cả dãy phòng liền kề nhau, các đệ tử ngay lập tức phát giác, vội hô hào.

"Cháy, cháy rồi."

"Mau mau dập lửa!"

Đường Hi thấy vậy thì cười một tiếng, "Còn lâu!", rồi búng tay bắn bể mấy cái thùng gỗ và lu đựng nước.

Để ta xem các ngươi làm sao dập lửa!

Đệ tử ngoại môn đa số không thể so sánh với nội môn, quýnh hết cả lên, đám đệ tử canh giữ phòng chứa ngay lập tức phát hiện, rối rắm một hồi rồi chạy ra giúp đỡ, chỉ để lại vài ba người ở lại. Đường Hi âm thầm lách người, trót lọt vào bên trong phòng chứa.

Bên trong vậy mà sạch sẽ vô cùng, pháp bảo và tạp phẩm được sắp xếp gọn gàng, cô rất nhanh đã tìm thấy Kính Phản Tâm, vội vàng tráo đổi rồi ba chân bốn cẳng chạy đi, cô ngửa đầu cười ha hả.

Thành công rồi!

Tưởng không dễ mà dễ không tưởng!

Đường Hi phóng như bay, không chút để ý con đường xa lạ phía trước, bỗng cả người cô mất cân bằng. Nền đất dưới chân biến mất, mở ra một cái lỗ hình chữ nhật đen ngòm, cô lơ lửng trên không rồi rơi tọt xuống dưới.

Đậu má!!!

Đường Hi như bị ném lên rồi ngã rầm xuống, cô ngẩng đầu lên nhìn, ngay chỗ cô vừa chạy qua bỗng một mật đạo mở ra, Đường Hi bất cẩn không nhìn đường lọt xuống cái hố nhỏ này.

Mặt đất mở ra một cái hố hình vuông, ánh sáng bên ngoài rọi vào, từ chỗ cô nhìn lên ánh sáng chỉ nhỏ tí tẹo, rồi mật đạo đóng lại, bên trong tối đen như mực.

Mẹ nó a!

Tại sao cô lại gặp phải chuyện này?!

1802 cười nhạo.

[Ở thế giới nào cũng vậy mà cô vẫn không biết rút kinh nghiệm nhỉ?]

Bỗng dưng Đường Hi nhận ra một luật lệ bất thành văn, mỗi khi việc tưởng chừng như đã xong xuôi thì lại có chuyện!

Nào là hệ thống tự hủy của căn hầm, nào là máy bay bị nổ bom.

Đường Hi bóp trán, ông trời trêu người!

Những lúc thế này khỏi phải nói A Ly cực kì hữu dụng, nó bay lên phía trước cô, rọi sáng mọi thứ như đèn pin di động. Đường Hi nhìn ngó tứ phía, nơi này có ba mặt tường đá, diện tích khá nhỏ, lại chỉ có một lối đi duy nhất, kì dị vô cùng.

"1802, chỗ nào đây?"

[Cô rơi xuống mật đạo dưới lòng đất của Thiên Tâm môn rồi.]

Xúi quẩy như vậy?!!

Đường Hi men theo bức tường tìm lối đi, lối đi này nhỏ hẹp ngột ngạt, chỉ đủ cho một người chui lọt, cô đi mà chẳng biết sẽ tới nơi nào.

Qua được con đường eo hẹp này, Đường Hi lại đến một căn phòng đá khác, cả phòng kín mít, nhưng lần này xuất hiện tận hai lối đi, cô vuốt mặt.

"1802 đại nhân."

[Dừng lại. Tôi biết rồi, lối bên trái.]

Đường Hi lại cúi thấp người chui qua bên trái, thật sự hẹp đến khó thở, cô ló đầu ra khỏi cái lỗ chật ních, đứng dậy hít thở sâu.

Nhìn qua căn phòng này, Đường Hi ảo não vô cùng, có tận bốn đường đi.

[Cái thứ ba tính từ trái qua.]

Đến nơi tiếp theo, có tổng cộng tám lối, Đường Hi tâm lặng như nước.

Một đường kì quái vô cùng, rẽ trái rẽ phải, chín khúc mười tám khúc cong, xiên xiên vẹo vẹo đến đầu váng mắt hoa. Không biết qua bao lâu, trước mắt Đường Hi không còn là cửa nữa mà là một cái bóng trắng to lớn, cô há hốc, suýt thì rơi cằm xuống đất.

Con gì đây?!

1802 rất tận tâm giải đáp.

[Bạch Xà đấy.]

Đường Hi tròn xoe mắt nhìn cái thứ bự chảng đang ngáy khò khè trước mặt mình, không biết nên nói gì.

Bạch Xà đang yên giấc, nói là vậy chứ nhìn kiểu nào cũng là một con rắn có ba đầu, lớp vảy trắng bóc, thân to đến nỗi năm người mới ôm xuể, vì nó nằm dưới đất nên Đường Hi không rõ nó dài cỡ nào nhưng khi tỉnh dậy tuyệt đối cao ngang ngửa tòa nhà bốn tầng.

Mắt cô đảo xung quanh, cả căn phòng bị dán đầy phù chú, trên cổ ba cái đầu rắn còn bị đeo còng sắt to tướng, dưới nền đất là trận pháp vẽ bằng chu sa, không khác gì một vòng tròn phép với những thần chú kì lạ.

Nơi này cũng quỷ dị quá rồi!?

Đường Hi nuốt nước bọt thầm gọi 1802, "Kia là trận pháp gì?"

[Tôi đang phân tích.]

[Được rồi. Dưới đất là Chế Ngự trận, trên tường là Phong Ấn phù, vòng sắt trên thân Bạch Xà được niệm Ly Hồn thuật. Con Bạch Xà này đã xấp xỉ sáu vạn năm tuổi, ngủ sâu cũng được hơn hai vạn năm rồi.]

Đường Hi kinh ngạc.

Chế Ngự trận, Ly Hồn thuật thì cô không rõ, hẳn chúng là những pháp thuật đã thất truyền từ lâu, ngày nay nó còn không được nhắc đến trong truyền thuyết.

Chỉ có Phong Ấn phù vẫn còn được lưu truyền nội bộ, nhưng tác dụng đã sớm không được như xưa, riêng việc Lãnh Tiêu Thành có thể phá bỏ phong ấn của Tử Sinh Đoạt Mệnh là đủ biết.

Bỗng cô nhận ra gì đó.

Sáu vạn năm tuổi...

Bạch Xà mẹ nó là yêu thú thượng cổ?!!!

Nghĩ vậy, Đường Hi chợt kinh hoảng, đầu óc như bị đánh cho choáng váng.

Tại sao lại có một yêu thú thượng cổ bị phong ấn dưới Thiên Tâm môn?

Không phải Thiên Tâm môn mới chỉ thành lập chưa đến một vạn năm sao?!

Hay nói đúng hơn là, Bạch Xà đã luôn bị phong ấn dưới ngọn núi này?

Đường Hi cảm thấy ánh sao rợp trời, dường như cô vừa phát hiện một thứ kinh thiên động địa.

Sao kì ngộ đáng lẽ thuộc về vai chính lại rơi trên người cô rồi?!

Đường Hi nhìn lão Bạch Xà già khú đế này, tặc lưỡi một tiếng, cô mới không định xem mình là thiên chi kiêu nữ tò mò xé phong ấn. Bạch Xà trước mắt cô hẳn là con cuối cùng trong chủng loài này, nó cũng chỉ mới bị phong ấn hai vạn năm trước, thời gian trước đó tu chân giới chắc chật vật mãi cũng không bắt được nó.

Nghĩ ngợi một chút, Đường Hi quyết định mặc kệ Bạch Xà gì đó, cô chỉ muốn ra ngoài mà thôi.

"Tìm đường ra ngoài đi."

[Được rồi.]

***

Khó khăn chui lủi một đường, cô rốt cuộc ra ngoài, trước mắt là sông núi bạt ngàn, Đường Hi không chần chừ nhảy chủm vào dòng sông, vỗ nước lạnh lên mặt cực kì dễ chịu. Cô thay bạch y đã dự phòng sẵn trong nhẫn trữ vật, ngự kiếm bay đến ngọn núi đặt nữ tu sĩ kia, thay lại y phục sạch sẽ cho nàng, thu dọn đồ đạc rồi trở về.

Nháy mắt đã qua một đêm rồi, Đường Hi trở lại Hậu Sơn ở Vân Lan tông, bí mật gửi một lá thư báo cáo cho Lăng Vĩ rồi ngồi trên đất, dự định đánh một giấc.

[Đường Hi!!!]

1802 lớn tiếng làm Đường Hi sửng sốt, còn chưa kịp phản ứng, một cảm giác lạnh tanh bủa vây cơ thể.

Sát khí!!!

Một ai đó cất giọng nói sau lưng cô.

"Cử động dù chỉ một chút thôi thì mạng ngươi không giữ được đâu."

Đường Hi mồ hôi lạnh chảy xuống, cô không kìm được run lẩy bẩy, kẻ sau lưng không khác gì Tu La đòi mạng, thân thể hoảng sợ như một loại bản năng trước kẻ mạnh, muốn gào lên lại nhận ra cổ họng nghẹn đắng vì sợ hãi.

Khỉ thật!

Tên này còn đáng sợ hơn cả vai chính khi cường đại, không, phải là đáng sợ hơn tất cả những người cô từng gặp!

Khí tức xung quanh gã lạnh lẽo, oán khí cuồn cuộn nặng đến cực điểm, tay chân Đường Hi cứng đờ ra.

Có thể vô thanh vô tức xuất hiện phía sau một Kim Đan kỳ đỉnh phong, kẻ này chắc chắn không thể thấp hơn Nguyên Anh trung kỳ, thậm chí còn mạnh hơn cả chưởng môn Vân Lan tông.

1802 cũng quýnh hết cả lên.

[Không đúng, tên này...tên này là tu vi Hóa Thần trung kỳ!!!]

Tròng mắt Đường Hi muốn rớt ra.

Hóa Thần?!!!

Đây chẳng lẽ là vị Hóa Thần kỳ duy nhất trong truyền thuyết?!!

Tên gã là...

"Nhạn Dẫn đế quân?"

Kẻ phía sau cười khẽ, "Nhanh nhạy đấy."

Đường Hi bỗng cảm thấy thân thể nặng ngàn cân, dù không có thứ gì đè lên, nhưng tưởng chừng như quanh đây tồn tại một áp lực vô hình, chỉ dùng sức một chút cũng có thể đem xương cốt nghiền thành bột mịn.

"Khục."

Máu trào ra khỏi miệng, Đường Hi trừng lớn mắt, cả người tựa hồ bị nén chặt, đau đến hít thở không thông.

Đây là thực lực của Hóa Thần kỳ sao?

Gã chỉ cần không vui nhíu mày một chút thì áp lực đè lên người khác càng kinh khủng, Đường Hi tin chắc rằng nếu cô không phải người tu chân thì sẽ bị chấn gãy xương ngay lập tức!

Đây chính là một ánh mắt cũng có thể giết người!

Đường Hi trong lúc nguy cấp lại tỉnh ngộ, ánh mắt lạnh chết người tại hang động hôm trước căn bản không phải Nguyệt Sa.

Lúc đó cô vì quá lo sợ mà không nghĩ kĩ, Nguyệt Sa không bao giờ có ánh nhìn giá lạnh như thế với Nguyệt Linh.

Là Hóa Thần trung kỳ, kết giới Vân Lan tông với gã chỉ là trò trẻ con mà thôi.

Tại sao lại tồn tại một cá thể còn vượt bậc hơn cả Lãnh Tiêu Thành ở đây?!

Gã là đại boss phản diện sao?!

Trọng điểm chính là tại sao gã lại xuất hiện ở Vân Lan tông?!

Mặc kệ cô đang mất tập trung, Nhạn Dẫn cười gằn, "Bạch Xà ở đâu?"

Đầu óc Đường Hi ong một tiếng.

Cái quỷ gì?!!!

Bạch Xà bị phong ấn hai vạn năm, trên đời này làm sao còn ai biết tới nó?!

Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra vậy?

***
3719 từ

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play