Thấm thoát đã qua một tuần, Đường Hi cũng ngốc luôn tại sơn động, ngày qua ngày chỉ biết tu luyện, may mà đây là thân thể người tu chân, nếu không cô chỉ có thể nằm bò ra vì mệt chứ chả thể đứng nổi.
Đường Hi lấy trong nhẫn trữ vật ra thanh chủy thủ hôm nọ, cảm giác cầm nó lạnh băng, không biết nên vui hay buồn.
Sương Băng chủy thủ chắc chắn là vũ khí cực tốt, gọn nhẹ lại sắc bén, thích hợp cho công kích tầm gần. Nhưng phương thức nhận chủ của nó lại có điểm hố cha.
Hôm qua 1802 vừa phổ cập kiến thức cho Đường Hi. Nếu muốn sử dụng Sương Băng thì phải dùng máu của người sử dụng hiến cho nó, vết thương gây ra càng lớn, liên kết khế ước với Sương Băng càng mạnh, nó chính là loại vũ khí dùng để thử thách lòng dũng cảm của người sở hữu.
Bỗng ngọc bội bên hông Đường Hi phát sáng, nó là ngọc bội truyền âm, có vẻ cô nhận được truyền âm của Nguyệt Sa. Đường Hi chạm vào ngọc bội, tiếng nói của cô nàng truyền thẳng vào thần thức.
"A Linh, muội tu luyện thế nào?"
Cô bất giác mỉm cười, "Vẫn bình thường thôi. A tỷ, tỷ gọi em có chuyện gì sao?"
Nguyệt Sa cũng nói toẹt ra:"Phần thưởng của em tới rồi."
Phần thưởng?
Đường Hi hơi ngơ ngẩn, rồi cô tỉnh ngộ.
Phần thưởng hạng nhất Tinh Môn Đại Hội.
Bỗng từ trên trời xuất hiện một con hạc trắng bay đến, trên cổ quàng dây đeo của một rương gỗ nặng trịch, bay rất chật vật.
Đường Hi: ...
Giao hàng theo phong cách cổ đại đây à?
Con hạc trắng đáp xuống bên cạnh Đường Hi, nhìn lại thì nó còn cao hơn cả cô, thân hình to lớn kèm theo bộ lông trắng muốt.
Đường Hi xoa xoa đầu nó, lấy dây đeo rương gỗ ra khỏi cổ con hạc, "Vất vả rồi."
Nhưng khi cô nhìn lại, nó vẫn còn chưa đi, Đường Hi chớp chớp mắt, cuối cùng minh bạch, cô lấy trong túi trữ vật ra một viên Tích Cốc Đan, con hạc nuốt lấy rồi bay mất.
Đường Hi một lời khó nói hết.
Động vật bây giờ đều biết trả giá sao?
Mở rương ra, cô bị ánh sáng lấp lánh bên trong làm cho chói mắt, phần thưởng thật sự rất phong phú.
"Tẩy Tủy Đan, Hồi Thần Đan, ba thớt vải Tử Bạch Tinh Sa, một thớt Thanh Hà Lam Sa, một thớt Hồng Phượng Diễm Sa, một vạn linh thạch hạ phẩm, tám nghìn linh thạch trung phẩm, năm nghìn linh thạch cao phẩm, Tuyết Liên Hoa một đôi, Ý Tượng Thạch, dược Hồi Phục, nhân sâm cao phẩm hai đôi,..."
Nhiều đến độ lóa mắt a!
Thảo nào cái rương này lại có ánh sáng nhàn nhạt, bên trong toàn là bảo bối, mất một món cũng đủ làm người ta thịt đau, tiếc đứt ruột.
Đường Hi đào bới cái hòm lên, chợt nhìn thấy một bao vải lạ. "Còn đây là..."
Hả?!
Kẹo táo???
Trong đầu Đường Hi chiếu lại kí ức của một tuần trước, cô 'à' một tiếng, biết kẹo táo này ở đâu ra rồi.
Đường Hi vui vẻ ngậm kẹo trong miệng.
"Tỷ, chỗ muội có một thớt Hồng Phượng Diễm Sa cao phẩm, muội sẽ gửi tỷ sau."
Nguyệt Sa ở bên kia nhướng mày, "Sao vậy? Muội không thích à?"
Đường Hi cười hề hề, "Nào có. Vải đẹp lắm nhưng muội mặc không thích hợp, không bằng tặng tỷ đi, màu đỏ rất hợp với tỷ."
"Được, tỷ chờ quà của muội."
Bỗng Đường Hi nhớ ra một chuyện, "Tinh Môn Đại Hội...Tam đại môn phái có phản ứng gì không?"
"Vụ việc đó ấy à? Ma tộc làm chết hơn nửa tu sĩ tham dự, tổn thất nhiều vô kể, mấy lão già khú đó tức đến hộc máu."
Đường Hi: Ha ha.
Nguyệt Sa nói tiếp:"Nhắc mới nhớ, hình như Thiên Tâm môn mất một nữ đệ tử thiên tài tên Liễu Yên, khóc tang mấy ngày liền, bi thương không tả nổi."
"Ra vậy."
Đường Hi cũng không để tâm lắm, nhiệm vụ của cô là xóa sổ tông môn của họ mà, như vậy đã là gì.
***
Cô ngắt truyền âm với Nguyệt Sa, Đường Hi lục tung đống đồ trong rương lên, cúi cùng thấy một thanh kiếm gãy ở đáy hòm.
Đường Hi mỉm cười.
Một Thần binh - Á Lai Hy Tà.
Cô nắm lấy chuôi kiếm, nó cũ kĩ đến mức chỉ cầm vào thôi cũng thấy lòng bàn tay khó chịu.
Đường Hi cắm thanh kiếm xuống đất.
"Chào ngươi."
Không có tiếng trả lời, cô không thèm để tâm tiếp tục độc thoại, cười híp mắt.
"Ta biết ngươi nghe hiểu."
"..."
Thanh kiếm vẫn không có phản ứng.
"Một trong số Thập đại Thần Binh nhỉ? Dường như ngươi không muốn nói chuyện với ta?"
Lần này thanh kiếm hơi rung động, nhẹ đến mức khó thể phát hiện, Đường Hi nhả ra một cái tên:
"Á Lai Hy Tà."
Thanh kiếm rốt cuộc lóe sáng, dần dần hiện ra hình dáng thật, thân kiếm đen tuyền, những vằn đỏ trên lưỡi kiếm càng nổi bật, tạo hình cực kỳ đẹp mắt lại huyền bí khó lường.
A, cây kiếm đại danh đỉnh đỉnh năm lần bảy lượt đoạt mạng của hai tỷ muội nguyên chủ đây mà.
Đường Hi bỗng có một loại xúc động muốn bẻ gãy Hy Tà kiếm, nhưng cô nhịn xuống, vui vẻ nhìn nó chằm chằm.
Một giọng nói trầm đục truyền thẳng vào đại não, "Nha đầu, ngươi biết ta?"
"Tại sao ta lại không biết một trong số Thập đại Thần binh Tu chân giới?"
"Một câu hỏi khác, tại sao ngươi phát hiện ra ta?"
"Bí mật." Đường Hi ra vẻ thần bí.
Cô đứng lên, từ trên cao nhìn xuống Hy Tà kiếm, "Á Lai Hy Tà, ta muốn cùng ngươi lập khế ước chủ tớ."
Không có bất kì phản ứng gì, Hy Tà kiếm im lặng một lúc lâu rồi cười lớn, tiếng cười khàn khàn già cỗi, rồi gã ngừng lại.
"Người trẻ tuổi ngươi thật ngạo mạn."
Đường Hi cười hài hước, "Không được sao?"
"Kể cả ngươi là thiên linh căn thì yêu cầu này cũng quá lớn mật, bất quá, không phải không thể."
Nghe vậy, Đường Hi hiếu kì ồ một tiếng, ánh mắt tò mò.
Hy Tà kiếm điềm tĩnh như không, "Nếu ngươi có thể đứng vững trong một canh giờ tới, ta sẽ nhận ngươi làm chủ."
"Nếu ngươi đâm ta một nhát thì chẳng lẽ không được tránh?"
"Ta chỉ công kích tinh thần."
Đường Hi nhíu mày.
Công kích tinh thần, 1802 đã từng nói về nó trước đây. Ở thế giới này đa số các công kích tinh thần đều nhằm đưa một linh hồn khác vào thế chỗ linh hồn gốc, theo ngôn ngữ tu chân là "đoạt xá".
"1802, không phải công kích linh hồn thường đến từ nhiệm vụ giả sao?"
[Đó là đa số, nhưng nếu tu vi đủ cao thì có thể công kích tinh thần cũng không có gì lạ.]
Công kích tinh thần và linh hồn không khác gì nhau, đều là dùng tinh thần lực đả thương linh hồn của đối phương, quá trình đau khổ không tả nổi. Đường Hi là một con mọt sách, có cái gì chưa từng đọc qua, về điểm này cô càng minh bạch.
Cô nghi hoặc, "Khác biệt tu vi quá lớn."
"Ta sẽ không dùng linh lực." Hy Tà nói.
Kể cả không dùng linh lực, một kẻ đã sống hàng vạn năm như gã khẳng định tinh thần lực cao hơn cô nhiều, không biết có chống đỡ nổi không.
Dù trong lòng loạn cào cào, Đường Hi vẫn làm màu đến chuyên nghiệp, mỉm cười.
"Được."
1802 phỉ nhổ.
[Cô đúng là thích tìm chết. Tuy gã không thể đoạt xá cô nhưng linh hồn sẽ đau đến chết đi sống lại. Đường Hi, cô xác định?]
Đường Hi bất đắc dĩ nhún vai, "Biết sao được."
Dứt lời, Á Lai Hy Tà thừa dịp xông vào thức hải của Đường Hi, cô biết mình không đủ tu vi để đánh trả, chỉ có tận lực phòng thủ.
Nhìn từ bên ngoài, Đường Hi đứng đờ người ra đối diện với một thanh kiếm, nhưng sự thật là cuộc khảo nghiệm đã bắt đầu.
Đường Hi thả hồn vào trong thức hải của mình, một đạo tinh thần đánh tới, đầu óc cô oanh một tiếng, choáng váng đến muốn ngã xuống. Dù cơ thể không hề chịu bất kỳ thương tổn gì Đường Hi lại đau quằn quại, tựa như linh hồn bị xé ra thành từng mảnh.
Mẹ kiếp!
Cô đã biết trước công kích linh hồn cực kì khổ sở nhưng lại đâm đầu vào, cô cậy mạnh cái cóc khô!
Trước mắt Đường Hi hình ảnh rời rạc, ánh sao rợp trời, mãi mới hoàn chỉnh trở lại. Cô nghe tiếng Hy Tà cười cợt.
"Không tệ."
Sau đó linh hồn đau đớn, cơn đau như thấm vào bên trong, không chảy máu nhưng lại khiến người ta khó lòng tỉnh táo.
Đau đau đau!!!
Đường Hi muốn hét lên, lại nhận ra mình không thể phát ra lời, mồ hôi chảy ròng ròng xuống trán, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay, đau đớn thể xác giữ cô tỉnh táo hơn.
Linh lực không ngừng chống đỡ các tia ý thức đánh tới, đầu cô tựa hồ sẽ nổ tung bất cứ lúc nào. Âm thanh lạnh lẽo của 1802 truyền tới.
[Đã sớm nhắc nhở cô rồi. Cứ thế này thì linh hồn của cô sẽ bị tổn hại, đồng nghĩa với việc tuổi thọ giảm xuống.]
"Ài, ta biết sai rồi. Nhưng có Hy Tà kiếm thì nhiệm vụ sau này dễ dàng hơn rất nhiều."
Sau đó là những đạo tinh thần mãnh liệt đánh tới, thức hải của Đường Hi ầm ầm dậy sóng, linh hồn đau đớn đến vặn vẹo, thân thể cô run lẩy bẩy ngỡ như sẽ ngã xuống bất kì lúc nào.
Mẹ nó a!
Cùng là người mà đãi ngộ lại khác biệt nhiều đến vậy.
Lúc gặp Lãnh Tiêu Thanh thì cưng nựng hắn, sủng hơn cả trời, ngoan ngoãn như cún, có cho vàng cũng không hó hé một chút điều kiện gì, chỉ thiếu điều thoát y trèo lên giường của hắn.
Còn gặp cô thì chính là cái dạng này hoàn toàn không khách khí.
Trời cao đố kị anh tài!
Đường Hi đau đến mức cả người lung lay sắp đổ, bỗng vị tanh nồng xộc lên cổ họng, cô phun ra một búng máu, mộng bức.
Vậy mà lại thổ huyết!!!
Bạch y trắng toát nhuốm máu, vết ố màu đỏ cực kì nổi bật, Đường Hi quệt đi máu trên khóe môi.
Thật muốn băm cây kiếm này!
***
Bỗng Đường Hi bị quẳng vào một nơi lạ hoắc, cô ngước lên nhìn cũng chỉ thấy tầng tầng sương mù dày đặc, dày đến không thể phân biệt phương hướng.
Chỗ nào đây?!
Không phải ta đang ở trong thức hải à?
[Đây đúng là thức hải của cô, nhưng hiện đang bị Á Lai Hy Tà kiểm soát. Trong thức hải có thể tùy tiện biến ra bất cứ đồ vật gì mình muốn, xem ra gã muốn thử cô.]
Ngừng. Đủ rồi. Đường Hi vuốt mặt.
Nói tóm lại đây là mộng cảnh?
Chẳng lẽ thân thể của cô ngủ mất rồi?!
Chậc. Cây kiếm già này lắm chiêu thật.
Chờ khi sương mù tan đi, Đường Hi rốt cuộc minh bạch mình đang ở đâu. Cô đang ở trong một căn nhà nhỏ đổ nát, mái nhà được lợp bằng rơm, đồ vật thì cũ kĩ sứt mẻ.
Đường Hi đau đầu bóp trán.
Chính là nhà cũ của hai tỷ muội nguyên chủ đây mà.
Xem ra cô phải xem lại kí ức khi trước của Nguyệt Linh.
Cạch.
Đường Hi giật mình, từ bên ngoài cửa hai đứa nhỏ đi vào, quần áo thô sơ đầy vết chắp vá, tay chân khẳng khiu gầy rạc, chúng đang nói chuyện gì đó vui vẻ lắm.
Sau đó là một người phụ nữ tầm ba mươi bước vào, hai đứa nhỏ ôm chầm lấy bà ta. Một nhà ba người quây quần bên nhau, cuộc sống tuy kham khổ thiếu thốn nhưng thừa ấm áp, tựa như tìm được một chút hi vọng trong chỗ chết.
Sương mù lấn tới, mọi thứ thay đổi, tuy vẫn là khung cảnh đó, nhưng không còn chút hơi ấm nào. Người phụ nữ nằm trên giường thoi thóp, gương mặt trắng bệch không tí sức sống, có năm sáu kẻ lạ mặt xông vào, hai đứa nhỏ sợ hãi ôm nhau run lẩy bẩy.
Đường Hi không nhịn được thở dài. Dù biết đây chỉ là kí ức nhưng không ai rõ về nó hơn cô, đoạn kí ức này với Nguyệt Linh mà nói là rất sâu đậm, cô tất nhiên nhớ rõ.
Đây là bối cảnh mẫu thân mất, Nguyệt Linh và Nguyệt Sa phải tự dựa vào chính mình mà sống đây mà.
Lần này thì mộng cảnh đưa Đường Hi đến một góc hẻm hoang vắng, Nguyệt Sa thất thểu đi trên đường, tông phải một người nọ, cô nàng vội vã xin lỗi, nhưng đợi khi người đó đi mất, ý cười trong mắt lóe lên, cong môi.
"Đa tạ."
Nguyệt Linh ba chân bốn cẳng lon ton chạy đến gần, Nguyệt Sa trên tay cầm một xâu tiền vừa thó được, bộ dạng hếch mũi lên trời.
"A Linh, đi thôi, hôm nay tỷ sẽ mua cho muội kẹo mạch nha."
Nguyệt Linh mỉm cười, giơ hai ngón tay, nói:"Hai cái mới đủ."
"Được."
Mọi thứ bỗng vặn vẹo mờ ảo, Đường Hi đứng giữa một rừng cây, ánh đuốc sáng bập bùng, Nguyệt Linh bị vây giữa rất nhiều ánh mắt khinh miệt pha lẫn thèm thuồng. Nàng sợ hãi lùi ra sau, lắp bắp:"Không, không phải ta mà."
Chẳng ai chịu nghe lời của nàng cả, lấy danh nghĩa trừ ma vệ đạo mà vung kiếm, Nguyệt Linh nhắm mắt lại, tưởng chừng như mình sẽ thịt nát xương tan.
Ầm!
Một bức tường kết giới chắn tất cả các mũi kiếm, Nguyệt Linh sững sờ, lại bị người ta dùng sức kéo bay lên trời, âm thanh leng keng quen thuộc phảng phất bên tai, nàng kinh ngạc.
"A tỷ?"
Nguyệt Sa cáu gắt nhìn muội muội của mình, lớn tiếng quát:"Muội làm sao vậy hả?! Sao lại không đánh trả?"
Giọng của Nguyệt Linh hơi run rẩy, cô cúi thấp đầu.
"Họ...họ là đồng môn của muội."
Nguyệt Sa thật sự bị nha đầu này làm cho tức chết rồi. Cô nàng cau có. "Nếu sau này bị tấn công thì phải phản kích, mạng sống là quan trọng nhất, muội đừng có mềm lòng như vậy."
Trời đất quay cuồng, Đường Hi lại bị ném tới một địa phương khác, cô thầm chửi lão già Hy Tà một vạn lần.
Xung quanh hoang vắng, đất đá lăn đầy trên đất, gió lạnh đìu hiu, Nguyệt Linh ngồi bệch trên đất, chật vật bò tới một cỗ thi thể huyết y, run lẩy bẩy ôm lấy Nguyệt Sa. Tay cô nàng như bị ngâm trong nước lạnh, dần mất đi khi tức người sống, cơ thể lạnh đi trong tay Nguyệt Linh, dù nàng có làm sao thì cũng không thể ấm lên được.
Khi cánh tay của Nguyệt Sa buông thõng xuống, cô nàng rời bỏ trần thế, Nguyệt Linh không chịu nổi nữa, gào lên.
"Không!!!!!"
"Ta không chấp nhận!"
"A tỷ!!!"
Nhưng người chết là người chết, dù nàng có đau khổ hay quyến luyến thế nào, cũng không thể đem người chết sống lại.
Hai mắt Nguyệt Linh dại ra, cả người thẫn thờ vô lực, nếu không phải nàng vẫn còn hô hấp, nhìn từ xa không khác gì cái xác cả.
Lãnh Tiêu Thành tiến đến như diêm la đòi mạng, cười một tiếng, hắn siết cổ Nguyệt Linh, nâng cả người nàng lên, nàng không có bất luận hành động nào phản kháng, chỉ nhướng đôi mắt không có tiêu cự nhìn Lãnh Tiêu Thành, cất giọng khản đặc:"Tại sao?"
Đối diện nàng, Lãnh Tiêu Thành cười gằn.
"Vì ngươi là ma tộc."
Nghe vậy, Nguyệt Linh dường như tỉnh ngộ, khóe môi bất giấc nhếch lên, ánh mắt đầy giễu cợt.
"Ra vậy."
Sau đó Lãnh Tiêu Thành giống như trong kí ức chọc thủng lồng ngực của nàng, lấy ra hồn ngọc Diệu Sa Thạch Hầu. Đó là một viên ngọc trắng tinh khôi với quang mang màu đỏ, bị nhuốm máu của Nguyệt Linh.
Linh hồn cứ như thế bị rút ra khỏi cơ thể, bị Lãnh Tiêu Thành quẳng mạnh xuống đất.
Đôi tỷ muội đó đã chết đi như vậy.
Đường Hi cảm thấy hơi thương tiếc, nhưng cũng chỉ là thương tiếc mà thôi, cô cũng không phải nguyên chủ, không có hận thù gì với Lãnh Tiêu Thành.
Có lẽ mộng cảnh sắp kết thúc rồi.
Khung cảnh thay đổi, lần này là Đế Đô Ma thành, Nguyệt Linh đứng trên tường thành, vô số hắc khí cuồn cuộn xung quanh nàng, phía trước là các danh môn chính phái đang trong tư thế nghênh chiến, nàng bỗng bật cười.
Tiếng cười không hề mang theo chút vui vẻ, chỉ có những uất hận và ai oán thấm nhuần vào tâm can. Nguyệt Linh điên dại nhìn bầu trời một màu xám xịt u ám, nụ cười dần ảm đạm nhưng tia điên cuồng vẫn không vơi đi. Nàng ngẩng đầu lên đầy chế nhạo.
"Vì ta là ma tộc, nên cần phải diệt trừ ta, ngăn chặn ta ra tay sát hại sao? Vì ta là ma tộc nên sẽ độc ác sao?"
Lời nói của Nguyệt Linh, căn bản không ai nghe thấy, chỉ có nàng tự lẩm bẩm với chính mình, một nụ cười vương trên khóe môi. Cười chính số phận trớ trêu, cười chính Thiên Đạo vô tình.
"Nếu ta đã không thể có được đôi cánh, vậy chỉ cần làm cho bầu trời kia sụp xuống thôi!"
"Ông trời là gì chứ? Ta không tin trời đất, chỉ tin vào chính mình. Các ngươi cứ chờ xem, ta sẽ đem bầu trời cao ấy xé rách, mọi thứ do ta tự làm, ta tự chịu, chẳng ai có thể định tội ta cả!"
Nàng gieo mình xuống tường thành, một hồi hỗn chiến, chém chém giết giết, điên cuồng mà táo bạo, máu chảy thành sông, sinh linh đồ thán, đem toàn bộ các danh môn chính phái giết sạch.
Bỗng từ trên trời giáng xuống một cột sáng, đâm thủng các tầng mây, soi rọi bốn phương, một bóng người bước ra khỏi cột ánh sáng ấy, phảng phất linh quang chiếu rọi.
Nguyệt Linh rút kiếm ra khỏi một thi thể, nở nụ cười.
"A a, đây không phải Lãnh sư đệ năm lần bảy lượt đòi giết ta sao? Chậc, đã là tu vi Hóa Thần kỳ rồi, nhanh như vậy."
Nàng quét mắt nhìn một lượt khung cảnh này. Bầu trời đỏ hoe như dùng máu vẽ nên, chiến trường thây phủ thành đống, trăm thi phơi giữa đất, ngàn xác gói trong da ngựa, nàng cười mà như không cười.
"Ngươi đến để lấy mạng ta? Dù sao ta cũng là Thánh nữ Ma tộc giết hại vô số cơ mà."
Ầm.
Bóng dáng Lãnh Tiêu Thành nhanh đến không thể nắm bắt, Nguyệt Linh bị bắn mạnh vào tường thành, máu trào ra khóe môi, tường lõm một khoảng lớn, nàng dựa vào bức tường, không còn sức để động đậy nữa.
Lãnh Tiêu Thành từ trên cao bễ nghễ nhìn xuống nàng, trong tay nắm Hy Tà, Nguyệt Linh không biết là cảm xúc gì, buồn cười thều thào.
"Ngươi còn không mau ra tay?"
"..."
"Chẳng phải chính phái các ngươi luôn muốn mạng ta sao?"
Phập.
Hy Tà kiếm xuyên qua ngực trái của Nguyệt Linh, nàng không có chút vẻ khủng hoảng nào, bình chân như vại lên tiếng, tựa như đang kể một chuyện hiển nhiên.
"Lãnh Tiêu Thành, nếu ta có kiếp sau, ta sẽ tự tay giết chết người ngươi yêu thương, để ngươi cũng thống khổ giống như ta vậy. Nhất định!"
***
Khi mộng cảnh kết thúc thì đã qua một canh giờ Đường Hi mi mắt khẽ động, xúc cảm lành lạnh trên gò má rất rõ ràng. Cô vội đưa tay chạm vào mặt mình, kinh ngạc.
Là nước mắt.
Đường Hi lau đi nước mắt trên mặt mình, cố xua đuổi những cảm xúc đau thương của cơ thể, cô nhìn thẳng vào thanh kiếm chết bầm này.
"Ta qua rồi."
Thanh âm cằn cỗi của Á Lai Hy Tà vang lên, lanh nhạt vô cảm, "Đúng vậy, từ giờ ngươi có thể làm chủ của ta."
Đường Hi bật cười, không biết nên vui hay buồn, chạm tay vào thanh kiếm. Điểm tiếp xúc mà ngón tay cô chạm vào phảng phất như có ánh sáng lóe lên, Đường Hi chuyển linh lực vào Hy Tà kiếm như một thông lệ nhận chủ.
Siết chặt chuôi kiếm trong tay, Đường Hi cười khổ, thanh kiếm từng lấy mạng cô lại nhận cô làm chủ để giết kẻ từng giết cô.
Quả là thế sự vô thường.
Vậy giờ...có nên đi gặp nam chính không đây?
***
3679 từ