Kỳ thi khảo sát tháng đầu tiên kết thúc trong tiếng kêu rên.

"Lão Trương là đồ lừa đảo."

"Thật là khó a, mẹ nó chứ! Toán học thật là khó a! Làm sao nó lại khó như vậy đây?"

Những biểu hiện như vậy của đám người này với Tề Tranh mà nói cũng không ngoài dự đoán. Kỳ thi khảo sát này đối với những học sinh xuất sắc như cô mà nói, cho tới bây giờ không phải là việc cần phải lo lắng quá, vậy nên bây giờ tâm tư của cô đều bị một chuyện khác chiếm trọn - Hội đọc sách.

Tại Thượng Thanh trong những năm học qua, mỗi năm có hai học kỳ đều sẽ có bốn cái hoạt động quan trọng, trở thành truyền thống bấy lâu nay, nên còn được gọi là Thượng Thanh tứ Hội.

Đó là: Hội đọc sách, hòa nhạc mừng năm mới, đại hội thể dục thể thao, lễ tốt nghiệp.

Kỳ thi tháng thứ nhất đã kết thúc rồi, không bao lâu nữa sẽ đến kỳ tổ chức Hội đọc sách. Sau khi được bầu làm hội trưởng Hội học sinh, đây là hoạt động được Bùi Thanh Phi chọn làm hoạt động lớn nhất trong Tứ hội. Khi đưa ra quyết định này cô hết sức bình tĩnh, ở chiều ngược lại Tề Tranh lại thập phần lo lắng.

Sau khi tháng khảo thí kết thúc, mọi người khó tránh khỏi trạng thái có chút buông lỏng, duy chỉ có một mình Tề Tranh vẫn ngồi trông cực kỳ nghiêm túc, bộ dáng đầy vẻ thâm cừu đại hận.

Giang Sở trêu chọc cô: "Làm sao vậy? Khảo thí thất bại hay sao?"

Tề Tranh lườm cậu ta một cái: "Về Lễ hội đọc sách a. Hôm nay sau khi tan học Đoàn chủ tịch sẽ ở lại họp, ông đừng nói với tui là không nhận được thông báo nha."

Giang Sở vừa cười vừa nói: "Chỉ vì cái này? Bà cũng đâu phải mới tham gia năm thứ nhất. Cứ việc "nhìn quả bầu mà vẽ ra chiếc gáo" còn không phải là việc đơn giản hay sao?"

Tề Tranh nhìn cái vẻ không có tim không có phổi của cậu bạn này mà bất đắc dĩ nói: "Năm nào cũng mỗi một hình thức ấy, ông không chê nhàm chán a."

Thiên hạ kỳ* văn!

Tề Tranh lại cảm thấy hoạt động lần này nhất định phải là một ngày khác biệt so với mọi năm.

* Kỳ: Đặc biệt, lạ lùng, không lường trước được...

Người này chiêu trò thì có rất nhiều, nhưng lại là lười hết sức, suốt một năm qua vẫn luôn làm theo kiểu được chăng hay chớ, vậy mà hôm nay lại muốn nghĩ ra chút ít chiêu trò mới để tạo ra sự khác biệt. Chỉ sợ là nguyên nhân duy nhất chẳng qua là vì lần này có Bùi Thanh Phi làm hội trưởng Hội học sinh.

Điều này rất giống với người có được trong tay một viên trân châu quý giá, chỉ hận không thể làm ra được một chiếc hộp hoa lệ nhất đặt vào trong đó rồi mang đến trước mặt người khác để khoe ra.

"Bà đối với Thanh Phi thật đúng là chân ái." Giang Sở không khỏi giơ ngón tay cái lên.

Chương trình học trong một ngày rồi cũng kết thúc. Mấy vị trong ban chấp hành Hội học sinh thuộc khối 11 của Thượng Thanh lập tức chạy từ tầng hai xuống phòng multimedia* ở dưới tầng 1 để họp mặt.

Hội học sinh đương nhiên là có phòng hoạt động của riêng mình. Có thể là do ngay từ những ngày đầu mới nhập học phải cùng nhau mò mẫm lăn lộn đi tới, cho nên Giang Sở cùng với Ngụy lão sư có quan hệ rất tốt, nhờ sự thiên vị này mà cậu lấy được cái chìa khóa phòng chuẩn bị trước một chút, để đến bây giờ bọn họ mới có thể sử dụng gian phòng học multimedia với đủ các loại thiết bị cần có.

* Multimedia: Là lĩnh vực mỹ thuật đa phương tiện - ứng dụng công nghệ thông tin trong việc sáng tạo, thiết kế nên những sản phẩm mang tính đa phương tiện (chạy trên nhiều thiết bị đầu cuối khác nhau); hiểu đơn giản thì đây là phòng kỹ thuật.

Hội đọc sách tại trường cấp ba Thượng Thanh là một trong bốn hội có lịch sử dài lâu nhất, từ gây dựng ban đầu và phát triển cho đến hiện tại. Tại hội đọc sách này, học trò với học trò, học trò cùng thầy, cô giáo sẽ cùng nhau chia sẻ thành quả đọc sách của chính mình, giới thiệu cho nhau những cuốn sách giàu ý nghĩa, do đó làm phong phú thêm học thức cũng như nâng cao tầm mắt của mỗi người.

Dụng ý thì thật là tốt, chỉ có điều trong những năm qua tất cả đều lại là một hình thức cứng nhắc, đơn điệu như nhau. Từ ba năm trở lại đây, năm nào cũng là tùy tiện tìm lấy mấy người học sinh, giáo viên làm đại diện. Mỗi người cầm sẵn trên tay một bản tham luận, đứng trước mọi người đọc lên những điều mình tâm đắc cùng nhận thức mới sau khi đọc sách. Trong khi đó, những học sinh còn lại ngồi ở phía dưới vừa nghe vừa gật gù buồn ngủ. Cuối cùng mọi người cùng nhau vỗ tay, xem như kết thúc tốt đẹp một năm hoạt động đọc sách.

Tề Tranh đã được tham gia hoạt động như vậy một lần rồi. Một hoạt động nhàm chán như vậy thật sự là cô không nghĩ tới chuyện lại tiếp tục tham gia thêm một lần nữa.

Bùi Thanh Phi cũng không muốn, cho nên cô mới quyết định làm một chút chuẩn bị.

Cái máy chiếu tại phòng học Multimedia đã được cô khai thác rất tốt. Mặc dù đây chỉ là cuộc thảo luận nội bộ của ban chấp hành Hội học sinh, nhưng Bùi Thanh Phi vẫn xây dựng thành một bản dự thảo được trình chiếu rất công phu.

"Tôi nghĩ rằng mọi người hẳn là đều có ý tưởng giống nhau." Bùi Thanh Phi vừa kết nối USB vừa mở ra một bản định dạng mặc định, cô vừa cười vừa nói: "Sẽ không ai muốn cho một hoạt động nhàm chán như vậy lại xuất phát từ tay mình a."

Cộng thêm cả Bùi Thanh Phi, tổng số người có mặt tại phòng học này cũng chỉ có năm người. Trong số đó, văn thể có Giang Sở, bí thư xã trưởng có Tề Tranh, tổ chức có Hà Văn Hoa, tuyên truyền có Tiêu Kim. Bầu không khí vốn đang yên lặng bỗng nhiên bị tiếng hô to của một người đánh vỡ.

"Hoàn toàn tán thành." Tề Tranh giơ cả hai tay lên tích cực hưởng ứng.

"Cho nên, tôi muốn làm cho Lễ hội đọc sách năm nay hoạt động trở nên mới lạ một chút." Bùi Thanh Phi cười cười.

"Tốt, tốt quá." Tề Tranh thật giống như một kẻ phụ họa.

Giang Sở bất đắc dĩ đưa tay bụm lấy mặt của mình. Ở đây có năm người, nhưng cũng chỉ có cậu và Tề Tranh là học chung một lớp. Cậu thật sự cảm thấy xấu mặt đến không ngẩng đầu lên nổi.

Hà Văn Hoa là lớp trưởng của ban 3, làm người sâu sắc, ổn trọng, bình thường lời nói không nhiều lắm, nhưng mà làm việc lại rất đáng tin cậy. Ngay từ khi vào học lớp 10 cậu đã bắt đầu cùng với Tề Tranh làm việc tại ban Tổ chức, gánh chịu rất nhiều phần việc trong công tác tổ chức. Hôm nay nghe xong mấy lời ban đầu kia của Bùi Thanh Phi, cậu cũng không có lập tức đưa ra ý kiến của mình, điều cậu muốn là chờ cho Bùi Thanh Phi trình bày hết ý tưởng rồi mới tính tiếp.

Tiêu Kim cũng được xem là người rất có trách nhiệm. Là học sinh của ban tám khối 11, bộ dáng nhã nhặn, nhưng mỗi khi mở miệng nói chuyện thì sẽ nói mãi không chịu dừng lại. So với Tề Tranh thì người này rõ ràng là thích hợp với việc dẫn dắt ban Tuyên truyền hơn. Bởi vậy mà ngược lại với Hà Văn Hoa, phản ứng của cậu là hoàn toàn khác biệt. Là người thuộc về kiểu tư duy không câu nệ, lanh lợi, vì thế nên trong khi Bùi Thanh Phi còn chưa trình bày hết ý tưởng của mình, cậu đã có thật nhiều ý kiến đề xuất rồi.

Phương án hoạt động của Bùi Thanh Phi cũng không có gì phức tạp cả, chỉ có điều về mặt hình thức lại hoàn toàn khác hẳn trước đây mà thôi: "Tôi định thế này, chúng ta có thể làm một hộp thư thật lớn, rồi đề nghị mỗi một thành viên của trường Thượng Thanh, mỗi thầy cô giáo đều tự tay viết một bài dưới dạng bức thư rồi bỏ vào trong cái hộp ấy. Sau khi đã thu về đủ rồi, mỗi một người sẽ lại rút thăm một bài, sau khi đọc xong sẽ đề cử lên nếu bài đó được bản thân họ cho là viết tốt. Đến ngày Hội đọc sách, người đó sẽ đem ra chia sẻ với mọi người. Như thế thì mọi người cảm thấy thế nào?" Sau khi nói xong, đôi mắt đen nhánh như mực của Bùi Thanh Phi đảo qua trên gương mặt của mấy người kia, cuối cùng thì dừng lại trên mặt Tề Tranh.

"Nếu viết dưới dạng gửi qua hộp thư như vậy thì chất lượng làm sao có thể cam đoan được đây?" Tề Tranh hỏi.

Bùi Thanh Phi cười cười: "Chúng ta cũng không cần mọi người phải tuân thủ một cách cứng nhắc. Có thể sẽ có bài viết chu đáo nhưng cũng có thể có bài viết đơn giản, thậm chí chỉ có hai ba câu thôi cũng là tốt rồi. Trong ngày hội đọc sách chúng ta sẽ chia sẻ với mọi người những bài viết đó sau khi đã được chọn lọc. Thực tế thì chỉ những bài viết thật hay mới có thể làm cho người viết có ham muốn chia sẻ với mọi người, khiến người ta có dục vọng khám phá a."

"Tùy tiện thay đổi hình thức lễ hội đọc sách như vậy, liệu bên phụ trách của nhà trường sẽ có cái gì gây khó dễ hay không a." Tề Tranh lại nói.

Bùi Thanh Phi nghiêng nghiêng đầu, vẻ mặt như muốn nói tại sao Tề Tranh lại phải hỏi một vấn đề kỳ quái như vậy được: "Tớ có thể đi nói chuyện này với lão Hồ. Tớ tin tưởng là thầy ấy sẽ tán thành. Đến lúc đó các thầy cô sẽ giúp chúng ta đi thuyết phục ban lãnh đạo trường."

Cuối cùng Tề Tranh mới làm ra vẻ mà thở phào ra một hơi rõ dài: "Cuối cùng thì sao, tôi thật sự sợ là đến lúc đó sẽ có một vài người mượn cơ hội này, đem Lễ hội đọc sách làm thành hiện trường lớn để tỏ tình nha."

Bùi Thanh Phi nhún nhún vai: "Đối với học sinh của trường Thượng Thanh tôi rất có lòng tin. Trường hợp nào nên làm chuyện gì, trong lòng mọi người đều rất rõ ràng. Cho dù cuối cùng có xảy ra tình huống ngoài kế hoạch, vậy thì còn không phải là hoàn toàn phù hợp với tiêu chí nghiên cứu tư tưởng, tự do dân chủ, đa nguyên hóa của trường Thượng Thanh chúng ta hay sao?"

Tề Tranh nhìn Bùi Thanh Phi tự mình chậm rãi giải quyết từng vấn đề mình vừa đưa ra kia, tự nhiên trong lòng sinh ra một cảm giác kiêu ngạo rất lớn.

Tề Tranh đã đưa ra các vấn đề có thể nảy sinh, các câu trả lời của Bùi Thanh Phi đều tỏ ra hợp tình hợp lý, ngay ngắn rõ ràng, những người còn lại dĩ nhiên là không có ý kiến khác nữa.

Giang Sở cảm thấy ở đây Tề Tranh chính là cố ý đoạt trước câu hỏi mọi người có thể đưa ra, bởi như vậy Bùi Thanh Phi sẽ tuyệt đối không bởi vì vấn đề của họ mà xuống đài không được.

Thật là tâm cơ a, Giang Sở cảm khái.

Trong khi Giang Sở còn đang bận tâm nghiền ngẫm tâm tư của Tề Tranh như vậy thì những người còn lại đều đã nhất trí thông qua mọi đề xuất do Bùi Thanh Phi đưa ra. Thời gian cũng không còn sớm nữa, vậy nên mọi người cùng nhau vui vẻ nói lời tạm biệt.

Ối?

Mọi người đều ra về rồi hay sao?

Bây giờ Giang Sở mới kịp làm ra phản ứng. Đúng lúc này một cái chìa khóa vẽ một đường vòng cong duyên dáng hướng về phía Giang Sở bay tới.

Vì để tránh cho cái chìa khóa kia nện trúng vào mặt, Giang Sở đưa tay ra, nhẹ nhàng đón nó vào lòng bàn tay.

"Giang Sở, những việc còn lại đều phải nhờ cậy vào ông rồi." Tề Tranh vui vẻ nói với Giang Sở thay cho lời chào tạm biệt.

"Cũng nhờ cậy vào cậu ha." Tiêu Kim đem túi sách khoác chéo qua một bên vai, hướng về phía Giang Sở vẫy vẫy tay.

Hà Văn Hoa thì không nói gì, đơn giản gật gật đầu, xem như bày tỏ ý nghĩ của mình.

Cũng chỉ còn có Bùi Thanh Phi dường như vẫn còn chút ít lương tâm, khi trong ánh mắt cô như có chút ngượng ngùng. Chỉ là ánh mắt ấy cũng không dành cho Giang Sở quá lâu, bởi Tề Tranh đã tóm lấy tay cô, lập tức đem người này dắt đi.

"A, này, tối thiểu cũng phải có một người ở lại a. Thu màn hình, tắt thiết bị, cắt điện, cái gì cũng một mình tôi làm cả, các người có còn tính người hay không vậy a. Tôi cũng muốn về nhà ăn cơm có được không? Này!"

Căn phòng học multimedia ở dưới tầng một quanh quẩn tiếng kêu thảm thiết của Giang Sở.

Bốn người vội vàng chạy trốn dĩ nhiên là đều nghe thấy tiếng kêu ấy.

"Có nên trở lại nhìn cậu ấy một chút hay không?" Bùi Thanh Phi nhìn nhìn mọi người.

Tề Tranh vừa cười vừa  cầm tay Bùi Thanh Phi đung đa đung đưa, như là một đứa trẻ đang thực hiện một trò đùa dai: "Yên tâm đi. Bên trong đó là ai a? Là Giang Sở, là phó ban Giang nha. Ba cái chuyện nhỏ nhặt này ấy mà, với cậu ấy thì chỉ là trò vặt, sau vài phút đồng hồ là giải quyết xong."

Bình thường thì người nhanh mồm nhất chính là Tiêu Kim, nhưng hôm nay người này lại không có ý định đoạt đi lời của Hà Văn Hoa, bởi vậy Hà Văn Hoa đẩy đẩy mắt kính của mình rồi mới gật đầu nói: "Tề Tranh nói không sai."

Mấy người cùng vui vẻ vứt bỏ Giang Sở lại mà chạy trốn, họ cưỡi lên xe đạp ở trước cổng trường nói lời tạm biệt.

Vào lúc này mặt trời đã lặn, chân trời hiện lên vầng hào quang màu cam đỏ đầy trời.

Hai người đèo nhau đi lên cầu Đoạn Kiều. Từ phía xa xa nhìn lại, mặt sông đang chảy về hướng đông tạo nên sóng nước lấp loáng, gió nhẹ lướt trên mặt sông, tạo nên những con sóng màu da cam cuồn cuộn đi về hướng đông, dường như không có điểm cuối cùng, không biết mệt mỏi.

Tề Tranh cảm thấy hai cánh tay đang vòng quanh hông mình tựa hồ như siết thật chặt. Thấy vậy cô liền thả chân phải xuống, lập tức dừng xe lại.

"Nhìn lại một chút rồi hãy đi?" Tề Tranh vừa cười vừa hỏi.

Đáp án có được đương nhiên là Bùi Thanh Phi dùng sức gật đầu.

Hai người đứng ở trên cầu Vọng An, nhìn xem ánh chiều tà đang từng chút từng chút một thối lui. Toàn bộ quá trình này diễn ra rất ngắn ngủi mà cũng lại dài đằng đẵng. Từ hình bán nguyệt thành những đường thẳng hình rẻ quạt, từ đường thẳng co lại trở thành một điểm, cuối cùng thì biến mất không còn tăm tích.

Ở phía chân trời, nơi tiếp giáp giữa trời và đất có một lớp bụi màu bao phủ, đó chính là khu vực nằm giữa ban ngày và đêm tối. Giữa không gian mịt mờ ấy sông Lăng Giang vẫn trôi đi không ngừng.

"Bỗng dưng lại muốn được một lần đến cầu Than Thở a. Tớ nghe nói ở nơi đó có ánh chiều tà đẹp nhất trên trái đất này." Tề Tranh nhìn về phương xa mà không khỏi cảm khái.

"Ồ!"

Hả?

Chỉ một chữ như vậy là xong?

"Chẳng lẽ cậu lại không có lời gì để nói nữa hay sao?" Tề Tranh cảm thấy thật khó hiểu.

"Nói cái gì?"

"Cảm thán một chút vẻ đẹp của tạo hóa. Hoặc là, hoặc là nói cái gì khác. Cậu có còn là học trò học chuyên văn hay không a?" Tề Tranh nói.

"Lẽ nào cậu lại chưa từng nghe qua câu nói, phía dưới danh thắng kỳ thật không còn đạo lý nữa." Bùi Thanh Phi nghiêm trang giảng giải.

"Chẳng lẽ cậu đã đi qua nơi đó?" Tề Tranh hỏi.

Bùi Thanh Phi lắc đầu: "Tớ cũng chỉ đoán mà thôi."

"Cắt, không có lấy một chút gì gọi là chủ nghĩa lãng mạn cả." Tề Tranh oán giận.

Sau khi ánh mặt trời hạ xuống, bầu trời đêm dần dần bao phủ khắp thành phố Lăng Giang, hai người cùng nhìn đồng hồ.

"Hỏng bét rồi, hỏng bét rồi! Giờ còn không về nhà thì sẽ bị tụng kinh mất! Thanh Phi mau lên đây! Về nhà thôi!" Tề Tranh hoảng hốt kêu gào.

Bùi Thanh Phi lại không nhanh không chậm, cô nghiêng người nhảy lên ghế sau xe đạp của Tề Tranh, vòng tay quanh eo Tề Tranh, khẽ nghiêng đầu, tựa vào sau lưng người này.

Dáng người của Tề Tranh cao gầy, dong dỏng nhìn qua khó tránh khỏi đôi chút đơn bạc. Một tấm lưng chỉ có như vậy thôi, thế nhưng nó .vẫn luôn khiến cho Bùi Thanh Phi cảm thấy yên tâm. Cô quay đầu về phía ánh chiều tà vừa mới khuất lấp kia nhìn lại một lần nữa. Ở đó ánh mặt trời đã không còn, nó đem thân hình của mình dấu vào trong màn đêm để chờ một ngày mới sẽ lại đến. Sâu trong đáy mắt của Bùi Thanh Phi như ánh lên một tia quyến luyến.

Cầu Than Thở, nơi có ánh chiều tà đẹp nhất trái đất?

Không, không có nơi nào như vậy tồn tại. Ánh chiều tà đẹp nhất nhất định phải là nơi có người quan trọng nhất, vào thời điểm tuổi đời đẹp nhất làm bạn.

Tác giả có lời muốn nói: Cùng người mình thích, làm chyện mình thích mới là vui vẻ nhất.

Đối với Bùi Thanh Phi mà nói, trên thế giới đẹp nhất ánh chiều tà không có cái nơi gọi là cầu Than Thở, nó đang ở ngay trước mắt.

***
Mị sory mấy chế nha. Công việc lu bu nên quên mất đăng chương mới . Mị sẽ bù đắp bằng 2 chương 9 và 10 nhé. Nhớ đừng quên trượt tay vote cho mị thêm tinh thần nha.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play