Chương 56: Kinh hồn trong bệnh viện 5
Khi Diệp Vân Khinh tỉnh lại thì đã là bốn giờ chiều. Ánh nắng vẫn cực nóng, nhưng chỉ cần trốn dưới bóng tòa nhà, không bị ánh nắng chiếu trực tiếp thì nhân loại vẫn có thể miễn cưỡng hoạt động trên mặt đất.
Muốn đi trước tầng gác mái của khu nằm viện, có một cửa ải trước mặt bọn họ. Một là số lượng đông đảo zombie trong viện, có tới bốn mươi năm mươi con lang thang quang khu nằm viện và khu khám bệnh. Hai là cầu thang phái sau khu nằm viện, theo lời Tiêu Vũ Hiết, bên đó có không ít zombie, hơn nữa kiểu cầu thang này đều có cửa thông hướng hành lang. Nếu cửa không khóa zombie sẽ ngửi được khí tức người sống của bọn họ, như vậy thì có thể tưởng tượng được hậu quả rồi đấy.
Còn có điểm thứ ba, tuy không nói nhưng trong lòng bọn họ đều biết. Đó là loại nguy hiểm mà khiến cho bác Thẩm và Thẩm Nhiễm biến mất trong kênh đội ngũ, loại nguy hiểm này mới là trí mạng nhất, bởi bọn họ không biết nên đề phòng như thế nào.
"Điểm thứ nhất." Diệp Vân Khinh nhìn đám zombie ở lầu dưới thông qua cửa sổ, ngón tay bất giã gõ khung cửa: "Zombie mẫn cảm với âm thanh và khứu giác nhất. Dựa vào điểm này, có lẽ chúng ta có thể dẫn hết bọn chúng đi."
Mấy người nhất thời nhìn về phía Tiêu Vũ Hiết, cô nhún vai: "Tôi biết rồi."
Xem ra cần phải nhanh chóng tuyển thêm một thích khách vào đội. Diệp Vân Khinh vừa mỉm cười vừa nghĩ, cứ khiến chiến sĩ kiêm chức thích khách mãi cũng không phải cách lâu dài.
Không thể không nói, trong đội ngũ có Tiêu Vũ Hiết, toàn bộ nhiệm vụ trở nên dễ dàng hơn nhiều. Mọi người lập kế hoạch kỹ càng, Diệp Vân Khinh đưa cho cô một khẩu súng. Nhiệm vụ của Tiêu Vũ Hiết rất đơn giản, chỉ cần chạy bên ngoài bấm cò súng, tiếng súng lớn có thể hấp dẫn đám zombie trong vườn. Nhân cơ hội này, những người khác trong đội có thể lập tức di chuyển tới cầu tháng sau khu nằm viện.
"Chúng ta cần cẩn thận những con zombie không bị dẫn đi." Diệp Vân Khinh nói: "Còn có, tới cầu thang rồi cũng không có nghĩa chúng ta có thể an toàn lên đỉnh. Tiêu Tiêu, em còn có nước thuốc khôi phục sức chịu chịu sao?"
Tiêu Vũ Hiết còn một bình, Diệp Vân Khinh lại đưa cho cô một bình nữa. Có hai bình này cộng với sức chịu đựng hiện đang ở 70% của cô, hẳn là có thể hoàn thành nhiệm vụ này.
Kế hoạch thuận lợi như lời Diệp Vân Khinh nói. Mấy người di chuyển tới cửa sau của khu nằm viện, lúc trước Tiêu Vũ Hiết đã dùng tiếng súng dẫn đi phần lớn zombie, mấy người Diệp Vân Khinh thuận lợi chạy đi từ cửa sau. Dương Hộ vung khiên thuận lợi ngăn trở những con zombie còn chưa kịp chạy. mấy người nhanh chóng chạy tới cầu thang sau khu nằm viện.
Trong phòng gác mái của khu nằm viện, phòng bệnh đặc biệt, bảy người sống sót đang nhàm chán đánh bài trong phòng nghe dược tiếng súng thì liếc nhau rồi đột nhiên vọt tới cửa sổ, kiễng chân xem xét tình huống bên ngoài. Khi thấy mấy người đang leo cầu thang sau khu nằm viện thì vừa hưng phấn vừa tiếc hận. Nhất thời cũng không biết phải tỏ ra biểu hiện gì cho thỏa dáng.
"Làm sao bây giờ?" Một cô gái trong đó nhìn sắc mặt của đồng bạn hỏi: "Nên cảnh cáo bọn họ sao?"
"Bọn họ muốn đi lên tìm chết, ai cản được." Một người đàn ông cười lạnh một tiếng, lập tức tiếp tục ngồi trước bàn đánh bài, cầm bài poker vừa bỏ xuống lên.
"Cảnh cáo một tiếng đi." Một người hình như là đầu lĩnh nói với một người đàn bà khác: "Nếu bọn họ không nghe lời khuyên thì chúng ta cũng chẳng còn cách nào."
Khi ba người Diệp Vân Khinh đang cố sức leo lên cầu thang và tránh công kích của zombie thì bỗng nghe được một giọng nữ từ trên đỉnh đầu vọng xuống: "Này! Nơi này rất nguy hiểm! Các bạn không được qua đây!"
Thẩm Nhiên nghe tiếng thì lập tức ngẩng đầu, chỉ nhìn thấy cửa sổ tầng cao nhất đang lóe lên.
Nhưng ba người Diệp Vân Khinh đang tới tìm tung tích của người nhà Thẩm Nhiên, sao có thể vì một câu nói của người xa lạ mà bỏ đi được. Bọn họ tiếp tục leo lên, khi tới tầng bảy thì cửa hành lang xông ra hai com zombie giương nanh múa vuốt. Bọn chúng mặc đồ quân đội, tốc độ cực nhanh, lúc sắp bắt được quần áo của Diệp Vân Khinh, Dương Hộ cũng đang dùng khiên cản đám zombie bên dưới mà không có cách nào cứu viện được. Trong thời khắc nguy cấp, trước mặt Diệp Vân Khinh bỗng xuất hiện một bàn tay cầm dao găm xẹt qua cổ hai con zombie, cắt nát cổ họng của bọn chúng
Chính là Tiêu Vũ Hiết kịp thời chạy tới.
Lạ thật, mắt Diệp Vân Khinh nhìn liếc qua Dương Hộ đang vật lộn với zobmie phía dưới, anh đang ở giữa thang, sao Tiêu Vũ Hiết có thể qua dược? Nhưng bây giờ không phải là lúc hỏi vấn đề này, sau khi Tiêu Vũ Hiết gia nhập đội ngũ, tốc độ của bọn họ càng nhanh hơn.
"A" Gần tới tầng cao nhất, cô ngẩng đầu nhìn về một phía trên tầng áp mái: "Có người nhìn chúng ta."
Nữ nhân đối mặt với cô cấp tốc vọt tới sau cánh cửa, hai tay che ngực, một người khác thấy thế thì hỏi: "Sao vậy?"
"Sát khí của nữ nhân kia thật nặng." Cô ta nói, vẫn có thể cảm nhận được trái tim đập phanh phanh.
Không lâu sau đó, mấy người trong tiểu đội liền thành công leo lên tầng gác mái. Sau khi dọn sạch bốn năm con zombie trên đó, Tiêu Vũ Hiết ngồi xuống mặt đất tràn đầy tro bụi, dựa vào lan can khôi phục thể lực, những thành viên khác cũng đang uống nước. Lúc này mặt trời đã về phía tây, kéo theo cái bóng của bọn họ thật dài ở trên mặt đất.
Sau khi nghỉ ngơi xong, những thành viên trong đội ngũ liền leo cầu thang hướng tới phương hướng mà Tiêu Vũ Hiết đã cảm nhận được ánh mắt đó. Khác với sự tưởng tượng của họ, trong cầu thang chẳng có một con zombie nào, trong hành lang cũng trống rỗng, trên sàn nhà lại có mùi máu tanh rất nồng đã bị đông lại thành khối đen.
"Có chút kỳ lạ." Tiêu Vũ Hiết đi ở phía trước mẫn cảm ngửi được khí tức không thích hợp: "Bên này an tĩnh quá."
Khi mấy người đang cẩn thận đề phòng thi cô đột nhiên cảm giác được gì đó, lập tức đẩy những người khác về sau, bản thân cô thì lộ một vòng, chật vật tránh đi một kích vừa xuất hiện.
Dương Hộ lảo đạo dựa vào tường, phản xạ chắn tấm khiên trước người, bảo vệ hai kẻ yếu đuối ở phía sau. Sau đó mới tranh thủ thời gian nhìn thoáng qua "người" tập kích tiểu đội của họ, hít vào mọt ngụm khí lạnh.
Quái vật trước mắt căn bản không thể xem là người dược. Dù nó có thân cao và dáng vẻ trẻ con nhưng mặt và thân thể nó đều rất rách rưới. Nó có được hai cánh tay người, rất rõ ràng thuộc về hai người khác nhau. Chỗ ghép lại mờ mờ có thể thấy được xúc tu màu lục, lúc này như một cái lưỡi rắn đang thè lưỡi.
"Đây là quái vật gì?" Trái tim họ nhảy lên kịch liệt, cơ bản không dám tin tưởng vào hai mắt của mình: "Zombie và thực vật cộng sinh? Ông trời ơi, hiện tại sinh vật đã tiến hóa tới tình trạng này sao?" Nhân loại còn có thể cứu sao?
Khi bọn họ đang thất thần nhìn con zombie cổ quái này thì nó động, thân thể nho nhỏ bính lên không trung, đôi tay cào trên trần nhà,dây leo to trên cổ tay đập hướng ba người. Dương Hộ vung tấm khiên ngăn trở một kích, sức mạnh truyền tới khiến anh ta phải lùi về sau liên tiếp, thiếu chút nữa phải ngồi bệt xuống đất.
Dây leo còn đang tấn công, Tiêu Vũ Hiết lại bước lên trước, tay cầm trường kiếm, đạp mấy bước lên vách tường, trường kiếm chỉ vào con zombie này. Hình như nó không ngờ tốc độ của cô nhanh đến vậy, zombie không kịp thu hồi dây leo đã triệu hồi, cả người cũng bay về phía cô, bị cô một cước đá văng,rơi lộp bộp trên đất.
Thuộc tính nhanh nhẹn của nó không kém cô, lực lượng trông có vẻ cũng không yếu, nhưng thể chất không cao. Tiêu Vũ Hiết đề phòng nhìn chằm chằm tiểu zombie dưới sự bảo vệ của dây leo, cực nhanh biến mất trong thông đạo khẩn cấp. Cô bước tới trước mặt mấy người Dương Hộ: "Các anh không sao chứ/"
"Lực lượng của nó thật cao." Dương Hộ ước lượng tấm khiên của mình: "Tư thái phòng ngự của tôi đều không chống cự được dây leo của nó."
"Đó là bởi vì tốc độc ủa dây leo rất nhanh." Diệp Vân Khinh lắc đầu nói:"Thật ra bản thân lực lượng của nó không cao, thể chát cũng vậy, chỉ là nó rất quen thuộc địa hình ở đây, nhanh nhẹn lại cao, muốn tới thì tới muốn đi thì đi." Nói tới đây, anh nhìn thấy sắc mặt chán nản của Thẩm Nhiên nên dừng lại không nói tiếp.
Bọn họ còn có Tiêu Vũ Hiết giúp mà còn xém chút bị bắt được, thế thì có thể nghĩ tới tình cảnh của bác Thẩm và Thẩm Nhiễm.
Đúng lúc này, một cánh cửa nhẹ nhàng bị kéo ra, một nữ nhân thò đầu ra, mắt xoay lòng vòng rồi mới khẽ hỏi; "Nó đi rồi sao?"
Mấy người đưa mắt nhìn nhau, đội trưởng Diệp Vân Khinh đành ra mặt: "Các cô là... người sống sót nơi này sao? Xin hỏi các cô có từng thấy hai người này, một người trung niên một cô gái học cấp ba?"
Thần sắc của nữ nhân có chút do dự, Diệp Vân Khinh nháy mắt với Tiêu Vũ Hiết, cô liề đi ra phía trước đè lại cánh cửa, khiến cho cô ta không thể đóng lại; "Bọn họ là bố và em gái của tôi." Thẩm Nhiên trầm giọng nói: "Nếu các bạn nhìn thấy..."
"Trước vào đi." Nữ nhân kia lùi lại, lộ ra gian pòng của họ. Thẩm Nhiên liếc nhìn em gái của mình trên giường bệnh thì lập tức muốn vào trong nhưng lại bị Diệp Vân Khinh kéo lại, để Tiêu Vũ Hiết đi trước.
Ngoài nữ nhân mở cửa, trong phòng bệnh còn có một nữ nhân xa lạ, hai người đó là y tá bệnh viện. Lúc zombie bộc phát, họ cũng đã bị vây ở chỗ này, từng muốn chạy trốn nhưng lại bị đám zombie trong hành lang không nhìn thấy điểm cuối dọa về. Qua ba ngày, họ đói hoa cả mắt nên cả gan mở cửa, dùng chân giường được mài nhọn của giường bệnh giết chết một con zombie lạc đàn, nhận được tư cách tiến vào trò chơi, lại vô cùng may mắn thông qua nhiệm vụ bắt buộc, đổi được đồ ăn qua không gian dị độ.
Lúc đầu, thực lực các cô tăng gấp bội nên muốn xông ra ngoài, nhưng kế hoạch không bằng biến hóa. Sau khi con tiểu zombie và bố mẹ nó biến dị thì chuyên trốn trong hành lang giết chết đám người muốn ra ngoài. Tiểu zombie có tốc độ cực nhanh, khứu giác linh mẫn, cộng thêm dây leo của nó. Chỉ cần óc người ra khỏi phòng thì có thể cấp tốc đánh ngã. Bố mẹ zombie có lực lượng cực lớn, bị bọn chúng bắt thì căn bản không the chạy thoát được. Ba con zombie liên hợp lại, tất cả người sống sót trong bệnh viện đều không thể ra khỏi cửa phòng, vừa ra là chết. May mắn bọn chúng còn chưa học được cách mở cửa.
Bác Thẩm và Thẩm Nhiễm đi vào hành lang tầng cao nhất trong tình huống như thế này, còn dẫn theo một đám quân nhân đuổi theo họ ở phía sau. Bọn họ đều bị ba con zombie công kích, đoàn diệt, nhưng bố zombie cũng bị bọn hắn đánh cho thoi thóp, mẹ zombie cũng mất một cái chân. Lúc bác Thẩm ngã xuống thì dùng thân thể mình che chở Thẩm Nhiễm. Mùi máu tươi lấn át mùi vị trên người cô nên đám zombie không phát hiện, vừa hay bọn họ lại cách phòng bệnh của các y tá rất gần. Sau khi nhìn thấy tình cảnh này qua mắt mèo,hai y tá động lòng trắc ẩn, lặng lẽ mở một khe cửa nhỏ cứu Thẩm Nhiễm. Cô ta không bị zomie cào bị thương, nhưng trúng đạn của quân nhân, vẫn luôn phát sốt, hai người cho cô ta uống nước thuốc của không gian dị độ nhưng đáng tiếc vô dụng, chỉ có thuốc tiêu viêm mới có thể trị liệu.
Thẩm Nhiên đã sớm tìm thuốc tiêu viêm trong ba lô. Cũng may trên người Diệp Vân Khinh có, pha với nước cho Thẩm Nhiễm uống. Thẩm Nhiên vẫn luôn cầm tay em gái, hắn cúi đầu, không để người khác nhìn thấy sắc mặt của mình.
"Tầng này còn có những người khác." Y tá nói, "1001, 107, 1004, hai phòng bệnh này cũng có người, 5h chiều hàng ngày, chúng tôi đều sẽ gõ cửa phòng mình, nói cho những người khác biết tình huống của chúng tôi, có bao nhiều người thì gõ bấy nhiêu lần,dù sao, cũng chỉ còn có cách này."
"Cám ơn hai người đã cứu em gái tôi." Thẩm Nhiên hít sâu một hơi, có chút nghẹn ngào cúi người thật sâu nói lời cảm tạ.
"Không cần cảm ơn." Hai y tá vội xua tay, một y tá lớn tuổi hơn nói; "Thật ra suy bụng ta ra bụng người, nếu bố mẹ hoặc chị em chúng tôi cũng gặp phải tình huống này thì cũng hi vọng có người tốt ra tay cứu giúp, thêm một phần thiện niệm thì sẽ có kết quả tốt."
Người tốt sẽ có kết quả tốt sao? Thẩm Nhiên không dám nói như thế, nhưng lúc này anh ta lại vô cùng cảm tạ một phần thiện niệm này.
E