Chương 47: Tiêu đề

Vừa nói họ vừa bước vào gian phòng nhốt con mèo hoang kia.

"Ha ha." Dược sư bất giác lùi một bước nhỏ về sau, chậm rãi ngồi xổm xuống: "Mèo con, là tao, mày không biết tao sao?"

Đáp lại chị ta là tiếng rống to hơn, nó táo bạo cào sàn nhà, đôi mắt lục nhìn chằm chằm vào dược sư, khiến người phát lạnh trong lòng.

Tiêu Vũ Hiết lập tức dùng tay phải cầm phần thịt mềm trên gáy của nó lên, bốn chân nó khua khoắng cào xé trong không trung nhưng chỉ có thể bắt được không khí.

"Trông nó càng hung dữ." Dược sư khách quan bình luận.

Tiêu Vũ Hiết không trả lời, lấy một cây cỏ cá tanh từ trong bọc ra, cho nó ngửi xong, mèo con vẫn là bộ dáng nóng nảy như trước, chẳng có gì thay đổi.

Nếu cọng cỏ này có tác dụng thì lực lượng và nhanh nhẹn của nó ít nhất phải tăng gấp đôi, xem ra, nguy cơ mèo hoang cuồng bạo còn chưa xảy ra nhanh như vậy. Kiếp trước, người trong thôn cơ hồ bị đoàn diệt là bởi không có sự phòng bị. Tất cả mọi người đều nghĩ rằng trong thôn là nơi cực an toàn, không chút nghĩ rằng quái vật cũng có khả năng công thành. Lần này, nếu như dự liệu được biến cố này, liệu có thể lợi dụng cỏ cá tanh này để dụ mèo hoang vào cạm bẫy, khiến cho đối tượng đoàn diệt bị thay đổi không.

Tiêu Vũ Hiết mời dược sư hỗ trợ trông giữ con mèo hoang này và để lại cỏ cá tanh, như vậy nếu xảy ra chuyện gì thì cũng có thể phát hiện sớm.

Ra khỏi tiệm thuốc, cô đội mũ trùm đầu lên, đi dưới bóng mái hiên đến sân huấn luyện, lần biến cố này khiến cô có cảm giác nguy cơ thật lớn, mặt ngoài nhìn có vẻ bình hòa, nhưng bên trong lại giấu những cuộn sóng ngầm mãnh liệt.

"Chào buổi sáng, huấn luyện sư." Cô hành lễ với huấn luyện sư, người này mặc đồng phục vừa người, rầu rĩ không vui dựa vào cột nghịch phi tiêu trong tay, vừa thấy cô thì sáng mắt lên: "Xin chào, mạo hiểm giả, có thể giúp tôi một việc không?"

Tình huống NPC chủ động tuyên bố nhiệm vụ không phải là không thể xảy ra, nhưng cũng rất ít, bình thường chỉ xảy ra khi độ thiện cảm đủ cao. Tiêu Vũ Hiết kéo bảng ra, độ thiện cảm của cô và huấn luyện sư đang ở mức thân mật, theo lý mà nói, điểm này vẫn chưa đủ để đối phương tích cực tìm cô làm nhiệm vụ.

"Có một kẻ mạo hiểm." Cô còn chưa hỏi, huấn luyện sư đã nói mà không kịp chờ đợi: "Vừa rồi tôi đã để cô ta đi dã ngoại luyện thân thủ một chút, nhưng hiện tại tôi luôn có dự cảm bất tường, cô có thể đi xem một chút giúp tôi không? Cô ta tên An Kỳ, hiện tại hẳn là đang ở khu thỏ hoang."

Trừ phi tuyên bố nhiệm vụ hộ vệ, nếu không thì NPC không thể ra thôn, đây là quy tắc của trò chơi. Xem ra độ hảo cảm của NPC này và người chơi An Kỳ rất cao, cao đến mức khiến cô ta tuyên bố nhiệm vụ tìm người này.

Thấy cô không đáp lại, huấn luyện sư lập tức bổ sung thêm: "Tôi có thể ban thưởng cô một quyển sách kỹ năng của chiến sĩ."

"Được." Mặc dù nhiệt độ bên ngoài rất cao, nhưng độ kháng hỏa của Tiêu Vũ Hiết đủ để cô hoạt động ngoài trời một giờ. Quá một giờ thì cô phải về uống canh giải nhiệt. Khu thỏ hoang cách thôn không xa, cô đi bộ cũng chỉ mất khoảng mười phút, cả đi cả về là hai mươi phút, sẽ có khoảng bốn mươi phút để tìm kiếm cái người tên An Kỳ này.

Tiêu Vũ Hiết nhận nhiệm vụ, sau khi thông báo với 3 người đồng đội khác, xác nhận bọn họ an toàn thì mới bước ra khỏi thôn.

Ngoài thôn rất hiếm người hoạt động, trên thôn sa mạc đầy cát vàng chỉ có khoảng lẻ tẻ bảy tám đội ngũ, Tiêu Vũ Hiết dựng cổ áo lên, hít thở cái không khí bỏng rát như có thể bốc cháy này, vừa đi lên phía trước vừa thả cảm giác ra để xem xét. Mười phút sau, cô đi tới ốc đảo gần thôn sa mạc – khu vực hoạt động của thỏ rừng, nhưng phóng tầm mắt ra xa lại chẳng nhìn thấy bóng dáng người chơi nữ nào cả.

Phương hướng huấn luyện sư cho cô không đúng sao? Tiêu Vũ Hiết nhìn quanh một vòng, thu hết người chơi ở ốc đảo vào mắt. Đừng nói là An Kỳ gì đó, ngay cả một người phụ nữ cũng chẳng có, người chơi nữ trong làng có số lượng không ít, tai sao lại không nhìn thấy ở dã ngoại nhỉ?

"Ha ha." Khi cô còn đang đứng băn khoăn ở một chỗ thì có một đội ngũ tới gần, mỉm cười hữu hảo với cô: "Cô là một người à?"

"Đúng vậy." Tiêu Vũ Hiết lùi một bước nhỏ ra sau, kéo xa khoảng cách với họ.

Năm người họ liếc nhau, hạ giọng nói: "Vậy cô mau về đi, đây không phải là nơi cô nên đến."

Nghe vậy, Tiêu Vũ Hiết nhíu mày: "Không phải là nơi tôi nên đến sao? Nơi này các anh nhận thầu rồi à?"

Một cậu bé trong đoàn cười phốc một tiếng, tiếng cười kia dường như đã phá vỡ bình chướng vô hình, khiến tâm trí người khác bình tĩnh trở lại: "Cô gái, có lẽ cô không biết..."

Ngữ tốc của bọn họ rất nhanh, ra là trong làng có một bang phái tên là bang Sa Mạc, đó là bang phái mọi người đều biết, nhưng những cao thủ không vào bang này thì tự mình lập thành một bang hội lỏng lẻo có khoảng năm mươi sáu mươi người, dư sức để chống lại cả bang sa Mạc, nhưng đám bọn họ đều là những kẻ chẳng xem quy củ ra gì.

"Người càng nhiều, ranh giới đạo đức cũng cao thấp không đều." Một người đàn ông khá là lớn tuổi trong đội nói, hình như vội muốn đi đánh quái: "Ở thời đại hòa bình bọn họ là những kẻ lưu manh không chịu học hành cho tốt, giờ vào trò chơi... Tóm lại, bang Sa mạc và bọn họ hiểu ngầm lẫn nhau, buổi sáng, giữa trưa thì khu dã ngoại thuộc về bọn họ, buổi chiều và chạng vạng tối về sau thì thuộc về bang Sa mạc, chúng tôi phải dâng lên 1/10 chiến lợi phẩm cho họ, thời gian không nhiều lắm."

"Thế điều này thì có liên quan gì đến người chơi nữ chứ?" Tiêu Vũ Hiết thấy bọn họ vội vã muốn đi, lập tức đuổi theo hỏi.

"Ôi chao, cô còn chưa biết à?" Cậu bé bị cô kéo lại không đi được, dậm chân: "Con trai khác với con gái, các cô nhịn được, chúng tôi chưa chắc đã nhịn được, hiểu chưa?"

Tay cô cứng đờ, cậu bé vội vã đuổi theo đội ngũ của mình, rất nhanh đã đi tới một mảnh xanh lục, biến mất trong tầm mắt của cô.

Tiêu Vũ Hiết lấy lại tinh thần, cắn môi, lấy ra một con thanh kiếm trong ba lô. Cân nhắc một chút lại thả lại trong bọc rồi móc ra một con dao găm. Cô không biết An Kỳ sẽ bị những kẻ lưu manh mà bọn họ nhắc tới bắt đi đâu, thấy bọn họ giữ bí mật, cô cũng chỉ có thể dùng phương pháp đơn giản nhất này thôi – tự mình làm mồi nhử.

Chờ mười phút, nếu mười phút sau đám "tiểu lưu manh" kia không cắn câu thì cô cũng chỉ có thể về chỗ huấn luyện sư từ bỏ nhiệm vụ mà thôi. Ban ngày, bạn bè của cô đều offline, đồng đội thì xa ở những làng khác, nước xa không cứu được lửa gần, cô cũng không thể vì một quyển sách kỹ năng mà xông vào hang ổ của họ được.

Chỉ có thể xem vận khí của vị An Kỳ này như thế nào.

Xem ra vận khí của An Kỳ cũng không quá tốt, Tiêu Vũ Hiết ở đây vung dao găm một lát, cũng có vài đội ngũ liếc trộm cô, nhưng chẳng có ai xông tới có hành động khả nghi nào. Mắt thấy mười phút đã qua, cô cũng chỉ đành nói một tiếng xin lỗi ở trong lòng với người chơi kia, liền dọn dẹp đồ vật một chút, nhổ mấy cây thảo dược rồi đi về thôn.

Ngay khi cô đang chậm rãi từng bước giẫm trên cát vàng thì bỗng nghe thấy một tiếng gào thét ở bên tai.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play