Chương 40 (tiếp)

Thẩm Nhiễm và Tiêu Vũ Hiết nằm xuống mà không thay quần áo, anh nhìn những ông sao lấp lóe trên bầu trời, cảm xúc phức tạp.

Anh vẫn tìm kiếm tin tức trong diễn đàn game, cố tìm xem nguyên nhân tận thế. Phạm vi ký sinh lớn như vậy dù sao cũng phải có nơi bắt nguồn chứ, còn có hệ thống trò chơi với mục đích cứu vớt nhân loại không có khả năng trống rỗng xuất hiện. Nhưng trên diễn đàn thì mọi người nêu ra đủ nguyên nhân không thống nhất, chủ đề "Lý do tận thế" luôn ở trang đầu diễn đàn, ý kiến "Trái đất không muốn nhìn nhân loại tự chà đạp thân thể cùa mình nên sinh ra tận thế để tất cả sinh vật đều có thể tiến hóa" chiếm đa số. Trước tận thế đã có chuyên gia đoán, nếu nhân loại vẫn lãng phí tài nguyên địa cầu như vậy thì có lẽ chỉ năm mươi sau liền tuyệt chủng. Giờ ngẫm lại, ký sinh xuất hiện không chỉ cứu vớt Địa Cầu mình mà cũng là cứu vớt nhân loại.

Về phần nguyên nhân sinh ra hệ thống trò chơi thì mỗi người một ý, có vẻ thứ này đã vượt qua phạm vi có thể lý giải của nhân loại. Một thế giới trò chơi to như thế, tất cả nhân loại đều là người chơi có vẻ căn bản không phải sản phẩm của Địa Cầu mà là thứ đã thoát khỏi khả năng nhận biết của con người. Ngoài những đáp án mà nghe đã không đáng tin như "người ngoài hành tinh tặng", "người có lòng nghiên cứu", thậm chí "Đường sinh lộ của địa cầu", trên thực tế Diệp Vân Khinh có khuynh hướng một đáp án ít người ủng hộ hơn:

"Chưa biết chừng là quà tặng của nhân loại tương lai cũng nên."

Nhân loại tương lai sẽ có cách thay đổi quá khứ sao?

Ai biết được.

Khi anh đang ngẫm nghĩ con đường tương lai của nhân loại thì đột nhiên nghe thấy tiếng vỡ của thứ gì đó rất rõ ràng trong ban đêm yên tĩnh.

Sau đó, một âm thanh gì đó giống như tiếng tét mông vang lên, còn có tiếng khóc của trẻ con và một giọng nói dỗ dành của nữ giới. Tình trạng cách âm trong phòng ốc cũng không tốt, âm thanh sát vách hơi lớn một chút cũng có thể nghe được, Diệp Vân Khinh không nghe rõ giọng nữ kia nói thêm gì nữa, đoán có lẽ cũng chỉ là những lời dỗ dành khuyên giải mà thôi.

Giữa những thanh âm ồn ào này, một giọng nam thô ráp vang lên rất rõ ràng: "Em đừng khuyên nữa, thằng ranh con này, tao không dạy dỗ một chút là phản, mày ra đây cho tao, có ra hay không hả, Tao... bảo... mày... ra... đây!"

Tiêu Vũ Hiết vốn không ngủ sâu, cô giật mình tỉnh lại bởi tiếng động ồn ào này, tay vô thức sờ dao găm bên hông, thấp giọng hỏi: "Xảy ra chuyện gì vậy?"

"Nhà hàng xóm dạy dỗ trẻ con." Diệp Vân Khinh rất bất đắc dĩ, anh cũng thấp giọng đáp: "Cũng không nhìn xem hiện tại là lúc nào, còn có tâm tư trách mắng con cái nữa."

"Bọn họ lớn tiếng như vậy," Lông mày Tiêu Vũ Hiết nhíu chặt: "Em lo zombie... Trong ngõ này không có khả năng toàn bộ là nhân loại, hơn nữa cửa cũng không vững chắc."

Khác với những tòa nhà cao tầng trong những tiểu khu, cổng bên ngày phần lớn dùng đồ gỗ. Giống như những cảnh quay trong phim hình sự, cảnh sát đá mạnh một cái là có thể phá cửa, nếu zombie liên tục đập cửa thì rất có khả năng cửa sẽ bị phá tan.

" Đừng nghĩ nhiều như vậy." Lúc này Diệp Vân Khinh lại có vẻ có chút lãnh khốc: "Chúng ta vốn không quen biết với bọn họ, em cũng thấy thái độ của bọn họ hôm nay rồi đấy, không khuyên nổi đâu, em mau ngủ đi, sau nửa đêm còn phải trực đêm nữa."

Tiêu Vũ Hiết cũng biết thế, cô thở dài trở mình, Thẩm Nhiễm nằm bên cạnh hình như cảm nhận được, trong miệng còn thầm thì gì đó.

Tiếng khóc của đứa bé đó chẳng những không nhỏ đi sau tiếng mắng của bố nó mà còn ngày càng gào to hơn, giống như muốn khiêu chiến với bố mình vậy. Mà râu quai nón thì vô cùng tức giận, lại thêm vài tiếng tét mông nữa vô cùng rõ ràng trong đêm tối yên tĩnh.

Sự ồn ào này nổi bật giống như hạc giữa bầy gà, giống như ngọn hải đăng giữa biển cả mênh mông, tóm lại, trước khi anh còn chưa ý thức được là chuyện gì xảy ra, sự ồn ào đó bỗng như con vịt đột ngột bị bóp chặt yết hầu, bỗng trở nên yên tĩnh lại.

Trái với sự yên tĩnh vừa mới thành lập, trái tim Diệp Vân Khinh đột nhiên đập rất mạnh.

Dù là zombie hay côn trùng, khi hành động nhất định sẽ gây ra tiếng động. Nhưng tiếng động cách vách giống như bị đột ngột xóa đi, khiến cho người ta cảm thấy một nỗi sợ không tên. Việc này không nên chậm trễ, anh lập tức gọi Tiêu Vũ Hiết dậy kể lại tình hình.

Lúc Tiêu Vũ Hiết bị đánh thức thì thần thái thanh tỉnh, hoàn toàn không giống người vừa tỉnh ngủ, cũng không khác được, kiếp trước cô từng trải qua rất nhiều lần bị tập kích lúc nửa đêm nên đã sớm quen thuộc rồi. Người không tỉnh táo đã sớm chết trong những lần bị tập kích liên tục như thế.

"Anh nói là bỗng nhiên không có tiếng động à?" Cô liên tục xác nhận, trong đầu ngẫm nghĩ những tin tức liên quan.

Côn trùng và zombie không thể không phát ra thanh âm nào khi tấn công, nhưng những động vật ăn thịt và một số thực vật dây leo có hể làm được điều đó. Có lẽ vì càng sống được lâu thì càng cẩn thận, những động thực vật này luôn luôn không thích chủ động tấn công nhân loại.

Ngay khi cô đang suy tư thì đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân chậm rãi trong phạm vi cảm giác của mình. Tiêu Vũ Hiết xuống giường, xích lại gần cửa sổ, hít một hơi từ những khe hở bị bịt kín - là mùi rỉ sắt, không phải của khung cửa sổ mà từ ngoài cửa sổ bay tới, mùi máu.

Xem ra đêm nay không phải là một đêm yên tĩnh rồi, dòng máu mới mẻ và ấm áp luôn dễ hấp dẫn Zombie. Ngõ này lại cách rạp chiếu phim không xa, không chừng Zombie bên kia đều bị hấp dẫn tới nơi này.

" Còn có côn trùng," Tiêu Vũ Hiết thở dài: "Còn nhớ rõ con muỗi trong phòng bếp sao? Bọn chúng cũng thích hút máu, còn có con ruồi thích những thứ hư thối, sát vách sắp náo nhiệt rồi."

Cô không biết tại sao một nhà ba người sát vách lại dám cãi nhau dưới ban đêm nguy cơ bốn phía này, có lẽ bọn họ đánh giá thấp uy lực của tận thế, có lẽ bọn họ quen thuộc cuộc sống của mình và vẫn chưa thay đổi được ngay. Nhưng bọn họ đích xác đã mang đến rắc rối cho ba người Tiêu Vũ Hiết.

Đêm nay phải tỉnh táo tinh thần để canh gác, hi vọng ngày mai những sinh vật sát vách kia sẽ sẽ tự động bỏ đi, cô đã hi vọng như vậy.

Nhưng mà, sự việc luôn luôn tương phản với ý muốn của con người.

Sau nửa đêm đến phiên cô trực, cảm giác của Tiêu Vũ Hiết cao hơn không ít người bình thường, cô còn có thể nghe rõ những thanh âm mà Diệp Vân Khinh không nghe thấy được, từ lúc zombie bắt đầu liên hoan - tiếng ăn tươi nuốt sống rõ ràng, về sau còn có tiếng kêu ong ong khi đàn muỗi và ruồi gia nhập. Ngay sau đó, đàn gián cũng không kịp chờ mà cũng tham dự trong đó với tiếng xào xạc từ dưới đất, có muỗi thì đương nhiên cũng có nhện.

Những thứ này khiến cô vô cùng khẩn trương, nếu bọn chúng ăn no nê xong rồi tự rời đi thì tốt, nhỡ bọn chúng cảm thấy mình chưa ăn no, ngửi được khí tức người sống của ba người Tiêu Vũ Hiết, muốn tiếp tục liên hoan...

Cô lấy bột long não ra từ trong ba lô, chỉ có thể mong thứ này sẽ có thể phát huy tác dụng của nó, ngăn bầy trùng bên ngoài.

Cô vẩy chút bột phấn long não vào cạnh bệ cửa sổ, một mùi đặc biệt tỏa ra. Mũi Tiêu Vũ Hiết thập phần mẫn cảm, xém chút nữa là bị sặc muốn hắt xì rồi, may mà cô nhịn xuống được, vừa hô hấp chậm rãi vừa lắng nghe động tĩnh bên ngoài.

Cô nghe tiếng xào xạc đi qua bên ngoài cửa sổ đến gia đình tiếp theo, cô nghe tiếng hét thảm của đàn ông và đàn bà, cô nghe thấy tiếng bước chân vang lên ở bên ngoài, tiếng bước chân tập tễnh đuổi theo ở phía sau.

Nhưng cô bất lực.

Dù võ công cao hơn nữa, cô cũng chỉ là người bình thường, còn là một người bình thường sợ chết. Cô tin mình có thể toàn thân thoát được, dù là zombie thời kỳ hậu tận thế biết chạy biết nhảy thì cô vẫn chẳng hề sợ hãi.

Nhưng ngoài cửa không chỉ có zombie, còn có bầy côn trùng.

Thật xin lỗi, cô thầm nói dưới đáy lòng, bởi vì tôi thấy chết không cứu.

Cô ngồi một đêm cạnh cửa sổ như vậy, cho đến khi chân trời dâng lên những tia sáng trắng, mặt trời sắp mọc lên, cô mới đánh thức hai người Thẩm Nhiễm và Diệp Vân Khinh. Thẩm Nhiễm tỉnh lại phát hiện Diệp Vân Khinh ngủ ở bên kia giường thì đỏ mặt, lén liếc mắt nhìn sắc mặt của Tiêu Vũ Hiết.

Tiêu Vũ Hiết không chú ý tới động tác nhỏ của cô nàng, chỉ đơn giản kể lại chuyện xảy ra ngày hôm qua, ba người quyết định lập tức đi ngay.

"Hiệu ứng người sống sót." Diệp Vân Khinh day day huyệt Thái Dương của mình, tỏ vẻ rất nhức đầu, anh ta vừa mở cửa vừa giải thích: "Lúc chúng ta đến đây ở có không ít người nhìn thấy."

"Hoàn toàn chính xác." Tiêu Vũ Hiết tất nhiên có thể cảm nhận được những ánh mắt nhìn họ từ sau cửa sổ, cô nắm bàn tay Diệp Vân Khinh đang cầm nắm đấm cửa, đẩy tay anh sang một bên: "Để em mở cửa." Cô lấy hai con dao găm từ bên hông ra, ra hiệu cho anh đừng đứng cạnh mình.

Diệp Vân Khinh sờ mũi, ngoan ngoãn đứng sang một bên: "Hôm qua chúng ta vừa vào ở, hàng xóm liền xảy ra chuyện, liên lụy một gia đình khác nữa, thế này sẽ khiến những người trong xóm nghĩ sao nhỉ?"

"Chính chúng ta mang đến tai họa cho họ?" Thẩm Nhiễm cố gắng đuổi theo tiết tấu của anh: "Những thứ hại chết hàng xóm của họ là do chúng ta mang tới, bọn họ có thể nghĩ như vậy?"

"Đúng vậy." Diệp Vân Khinh khó được ném cho con bé một ánh mắt hài lòng: "Nếu ở cổ đại, chúng ta chính là những kẻ giống như sao chổi vậy, hai em cảm thấy bọn họ sẽ đối xử với chúng ta thế nào? Cho nên có thể đi liền đi thật nhanh."

Lúc này Tiêu Vũ Hiết đã mở một khe hở cửa phòng ngủ, mắt cô quét từ trên xuống dưới rồi mới đóng cửa lại, sắc mặt bình tĩnh: "Chúng ta đi từ cửa sổ."

"Sao thế?" Thẩm Nhiễm không rõ lắm hỏi lại.

Tiêu Vũ Hiết không có thời gian trả lời, cô đẩy cửa sổ ra, nhìn lướt ra ngoài thật nhanh rồi vẫy tay hai người: "Nhanh, nếu em không đi ngay thì không kịp nữa."

Nghe vậy, Diệp Vân Khinh lập tức bò lên cửa sổ, Tiêu Vũ Hiết đẩy anh lên một chút rồi tiếp đó giúp Thẩm Nhiễm leo lên, sau đó cô cũng nhảy lên bệ cửa sổ và đóng lại cửa. Vừa tới đầu ngõ, Diệp Vân Khinh đi ở phía trước bỗng nhiên dừng chân lại, Tiêu Vũ Hiết theo ở phía sau suýt nữa đụng vào anh.

"chuyện gì thế?" Cô từ sau lưng Diệp Vân Khinh nhìn về phía trước ngõ nhỏ thì mới mới hiểu được phản ứng của đối phương, lập tức túm hai người lại trốn dưới mái hiên.

Hơn hai mươi con Zombie chen chút trong ngõ nhỏ này, ngoài những con zombie họ từng thấy ở rạp chiếu phim còn có thêm sáu, bảy con zombie đã bị gặm nửa người, trong đó có một con có râu quai nón dễ thấy.

Hai mươi lăm con.

Cô cân nhắc chiến lực của mình một chút, ngõ nhỏ khá là chật hẹp, chỉ có thể cho phép hai con zombie có thể cùng tiến lên. Nếu bọn chúng có thể từng con tiến lên theo trình tự thì Tiêu Vũ Hiết hẳn là có thể đem giết chết toàn bộ bọn chúng mà không uổng phí quá nhiều thể lực.

"Có làm hay không?" Lúc trước cô thấy zombie thì thường tránh né, nhưng bây giờ cô đã quen hỏi ý kiến của Diệp Vân Khinh.

"Chủ yếu là anh lo các gia đình ở đây." Diệp Vân Khinh nghĩ sâu sa hơn: "Còn có, lúc mở cửa đã thấy cái gì mà em nhất quyết muốn đi từ cửa sổ?"

"Nhện." Tiêu Vũ Hiết trả lời ngắn gọn: "Chính xác phải nói là mạng nhện ở cạnh cửa, em đã từng thiêu hủy một sào huyệt nhện nên khi gặp phải bọn chúng sẽ đặc biệt cẩn thận một chút." Giống như tâm trạng của kẻ giết người có lương tâm khi đối mặt người nhà của người bị hại vậy, dù biết mình không cần sợ nhưng trong lòng vẫn thấy hơi hoảng hốt.

"Làm đi." Lúc Diệp Vân Khinh quyết ðịnh gì thì vô cùng quả quyết: "Tiêu Tiêu, làm phiền em tốn nhiều sức lực rồi, Thẩm Nhiễm, em ở bên cạnh học tập chút, anh thì cổ vũ ủng hộ thôi. Còn nữa, cẩn thận các gia đình trong ngõ nhỏ, anh không biết bọn họ sẽ đứng về phía nào."

Ngõ nhỏ dài khoảng hai ba trăm mét, khẳng định còn có người sống giấu ở trong đó, nhưng cũng không biết độ thân mật của bọn họ thấp chừng nào nữa, đã quyết định thì phải giải quyết hết đám Zombie nhanh một chút, Tiêu Vũ Hiết thu lại chủy thủ của mình, lấy một cái cây đao nhọn ra từ trong ba lô.

Không thể nghi ngờ gì nữa, đao nhọn chính là vũ khí tốt nhất khi đối phó Zombie, khác với những cây đao lớn, hình dạng của nó giống kiếm hơn, chỉ có điều kiếm có hai mặt sắc bén mà đao nhọn chỉ có một mặt, dần dày hơn về phần chuôi, vì thế mà nó không dễ kẹt trong đầu zombie.

Hai tay Tiêu Vũ Hiết nắm đao nhọn, dặn Thẩm Nhiễm: "Lát nữa chị sẽ để lại một hai con Zombie cho em, em giết được thì giết, không giết được thì trốn sau lưng chị."

Thẩm Nhiễm khẩn trương gật gật đầu, vũ khí trên tay cô nàng là một ống thép đã được vót nhọn. Đây là vũ khí mà bác Thẩm nhờ Dương Hộ làm giúp con gái, vì chưa từng dùng vũ khí nên không bằng dùng thứ này thuận tay hơn.

Thẩm Nhiễm còn chưa chuẩn bị kỹ càng đã thấy Tiêu Vũ Hiết đứng ở đầu ngõ, hai tay nắm chuôi đao, Zombie trước mắt đang khập khiễng vọt tới chỗ bọn họ. Tiêu Vũ Hiết mẫn cảm nhận thấy tốc độ của nó đã tăng lên một chút so với lúc chậm chạp ban đầu, xem ra hạt năng lượng bộc phát không chỉ mang tới aether cần thiết cho việc sử dụng pháp thuật mà còn làm ký sinh biến dị.

Thẩm Nhiễm còn không quá thuần thục đối với những con Zombie nhanh nhẹn hơn thế này, cô cũng sợ ống thép của mình sẽ ngộ thương đồng đội nên chỉ dứt khoát đứng sau lưng Tiêu Vũ Hiết, cách xa hơn một chút, tay cầm ống thép hơi đổ mồ hôi.

Dù đám Zombie vọt tới hung mãnh thế nào đi chăng nữa thì khi gặp phải Tiêu Vũ Hiết, chỉ hai động tác, vung tay, đâm đao ra, đơn giản không uổng phí một chút sức lực nào. Mùi hôi thối của Zombie xộc vào mũi, tiếng bước chân tập tễnh của bọn chúng, tiếng hàm răng cắn xé tự động, còn có nội tạng ngoài thân thể chúng biến thành những miếng thịt và máu huyết màu đen. Đám Zombie này khiến một cái hẻm nhỏ sạch sẽ trong nháy mắt như biến thành cảnh tượng dưới địa ngục, dù Thẩm Nhiễm đã nhìn bao nhiêu lần nhưng nhịp tim vẫn không tự chủ được mà tăng tốc.

Song khi tầm mắt của cô chuyển tới người Tiêu Vũ Hiết thì tâm tình lại dần bình tĩnh trở lại. Chị ấy cố gắng điều tiết khống chế cơ bắp toàn thân mình, mỗi động tác đều tràn đầy sức lực lẫn vẻ đẹp, giống như pho tượng thời La Mã cổ đại, khiến người sinh lòng hướng tới.

Nếu mình cũng có thể thuần thục như vậy thì tốt, Thẩm Nhiễm nhìn Tiêu Vũ Hiết mấy lần, nắm chặt ống thép, vung lên đâm vào một con Zombie cách mình gần nhất.

Dưới ưu thế địa hình và vũ khí, hai mươi lăm con Zombie chỉ còn lại năm con. Khi Tiêu Vũ Hiết vung đao về con zombie ở phía trước mặt, trái tim bỗng đập loạn lên như là bị kéo còi báo động, cô cơ hồ lập tức lộn một vòng sang bên phải theo bản năng, né qua một phát đạn bắn hướng mình.

"Muốn chết!" Cô rất mau khóa chặt ánh mắt vào một bóng dáng trốn sau cửa sổ, trực tiếp lấy hai mũi phi đao từ trong ba lô ra, rót đủ nội lực rồi bắn về phía đó như viên đạn, cùng lúc đó, đao nhọn của cô vung lên, chặt đầu con zombie đang xông tới định cắn mình.

Từ lúc tức giận ném phi đao đến lúc xuất thủ giết zombie, toàn bộ chỉ xảy ra trong chớp mắt, Thẩm Nhiễm và Diệp Vân Khinh thậm chí còn chưa phản ứng kịp thì kẻ đánh lén cũng đã bị phi đao của cô bắn và ghim lên bức tường phía sau.

Hiển nhiên lúc này vẫn chưa xong, chỉ nghe thấy tiếng gầm giận dữ trong phòng đó, một nam nhân lao ra cửa sổ, cầm một khẩu súng trong tay, Tiêu Vũ Hiết nhướng mày, bảo Thẩm Nhiễm tìm chỗ khuất để trốn đi. Sau đó nhặt lên thi thể một con zombie ở dưới đất, đồng thời chung quanh thân thể cô xuất hiện một tầng ánh sáng chặn lại toàn bộ đạn của gã đánh lén. Sau đó cô nhanh chóng móc hai thanh phi đao nữa từ trong ba lô ra, trong nháy mắt thấy phi đao, người đàn ông kia liền muốn tránh sang bên cạnh nhưng chậm một bước, khi gã còn đang cong người thì thân thể đã bị phi đao xuyên qua, kéo thân thể của gã ra sau một đoạn.

Tiêu Vũ Hiết thuận tay giải quyết nốt hai con zombie còn lại, con cuối cùng thì để lại cho Thẩm Nhiễm luyện tập, chân rảo bước về phía phòng của kẻ đánh lén. Diệp Vân Khinh thì thu hồi sách pháp thuật của mình, mặt mày lo lắng nhìn về phía cửa sổ.

Kẻ đánh lén ở lầu hai tòa nhà, Tiêu Vũ Hiết tìm được mục tiêu rất nhanh, cô đạp cửa vào, kẻ bị cô ghim lên tường đầu tiên là một bé gái gầy yếu khoảng mười bốn mười lăm tuổi, cô bé không chết, đôi mắt to đen như mực ác độc nhìn chằm chằm. Cạnh cô bé, gã đàn ông đã bị cô cắt đứt yết hầu, máu chảy đầy đất.

"Tại sao đánh lén?" Tiêu Vũ Hiết bình tĩnh hỏi cô bé kia.

Cô bé cứng đầu nói :"Cô giết tôi đi."

"Như mong muốn của em." Đối kẻ đánh lén mình, Tiêu Vũ Hiết luôn luôn dùng sách lược trảm thảo trừ căn, nếu cô không phản ứng nhanh thì lúc này người chết chính là cô rồi.

Kết thúc tính mạng của cô bé, cô thở dài, móc ra một tờ giấy chứng nhận thân phận từ trên người cô bé, nhìn thoáng qua rồi dùng bật lửa đốt cháy.

"Không sao chứ?" Thấy Tiêu Vũ Hiết từ trên lầu đi xuống, Diệp Vân Khinh hỏi.

Cô lắc đầu.

Ba người trở lại xe, tiếp tục đi theo lộ tuyến đã định sẵn, không khó để tránh những chiếc xe ngổn ngang trên đường, Diệp Vân Khinh lưu loát lái xe lên lối đi bộ, né qua những chiếc xe đó.

Khi bọn hắn rời đi chưa được bao lâu, những người còn sống trong ngõ nhỏ mới mở cửa phòng.

"Bọn họ là ai nhỉ?"

"Không biết, các anh thấy bảng số xe không?"

"Tôi nhìn thấy, là..."

"Nhà lão Trương thì làm thế nào bây giờ? Chúng ta thiêu hết những thi thể này đi."

"Gây ra tiếng động lớn như vậy, nơi đây không nên ở lâu nha, con trai, hay là chúng ta đi đầu quân đi?"

Trong khi đó, tại ngôi nhà bọn họ ở lúc trước, một đám nhện dạo qua một vòng tại phòng ngủ chính rồi trở về theo đường cũ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play