Chương 40: Trên đường
Xe chậm rãi lái khỏi nhà để xe, ánh nắng rọi vào nóc xe, phả hơi nóng xuống ba người đang ngồi trong xe. Thẩm Nhiễm đè tay xuống nút ấn cạnh cửa sổ xe định hạ cửa kính xuống nhưng bị Diệp Vân Khinh cản lại. Anh nói có chút nghiêm túc: "Chúng ta chính là thức ăn tốt nhất trong mắt ký sinh vật. Chúng ta không dám chắc trên đường có muỗi hay không. Vì lý do an toàn, vẫn nên đóng kín cửa kính lại thì tốt hơn." Thẩm Nhiễm đành phải thôi.
Thời tiết vốn đã nóng có chút khắc nghiệt, trong xe lại đóng kín các cửa nên rất oi bức. Xe lái ra tiểu khu tới một đường chính rộng khoảng bốn xe con song song, bởi không người quét dọn sạch sẽ nên bị phủ kín một tầng bụi xám. Hai chiếc xe đứng ở ven đường cũng bị phủ bụi mông lung như bị bịt một tầng vải vóc, Diệp Vân Khinh chăm chú lái xe trên con đường đó.
Tòa nhà bọn họ đang ở cũng thuộc biên giới tiểu khu này nên hiện tại đã lái ra ngoài tiểu khu. Không có quá nhiều kiến trúc cao tầng, ngẫu nhiên nhìn thấy một hai con zombie lay lắt đi ra khỏi mấy tòa nhà cao tầng bán đồ ăn đồ uống. Bọn nó còn chưa phản ứng kịp thì xe đã rời đi liền.
Tiêu Vũ Hiết mở rộng bản đồ vẽ tay của Diệp Vân Khinh để nhìn những con đường phụ cận, từ tiểu khu đi một đoạn về phía Đông sẽ nhìn thấy có hai bệnh viện đối diện nhau ở chỗ rẽ, sau đó lái về hướng Bắc sẽ đi qua một rạp chiếu phim, rạp chiếu phim?
Lúc cô đang nhíu mày nhìn danh từ này thì phong cảnh hai bên đường đột nhiên thay đổi. Ngay tại chỗ quẹo là cửa bệnh viện, có hai đôi ngũ dài đang xếp hàng ở đó, từ cửa tới tận ngoài lề đường. Dựa vào thị lực của Tiêu Vũ Hiết thì có thể nhìn ra họ là những người sống bình thường.
"Đây là có chuyện gì?" Thẩm Nhiễm lặng lẽ mở hé cửa kính, hít một hơi thật sâu không khí mát mẻ bên ngoài.
Diệp Vân Khinh lườm cô bé một cái từ kính chiếu hậu, dừng xe ở ven đường, chuẩn bị xuống hỏi tình hình, Tiêu Vũ Hiết và Thẩm Nhiễm tất nhiên cũng đi theo anh, ba người cùng xuống xe.
Mới ngồi trong xe một lát mà lưng Tiêu Vũ Hiết đã hoàn toàn bị mồ hôi thấm ướt, trong xe vừa kín vừa nóng, ngồi trong đó như ở trong lồng hấp vậy. So với nó, ánh nắng bên ngoài đều trở nên hiền lành rất nhiều.
Thẩm Nhiễm cơ trí lấy ra một cái ô từ cốp xe để che ánh nắng nóng như thiêu như đốt, hai người đứng dưới bóng những tòa nhà đưa mắt nhìn Diệp Vân Khinh bước tới chào hỏi mấy quân nhân ở đó, âm thầm đoán xem đây là tình huống gì.
"Mặc dù chúng ta chuẩn bị rất kịp thời." Tiêu Vũ Hiết nghĩ: "Nhưng người chưa trải qua trò chơi chân thật, hoặc căn bản chưa từng chuẩn bị thứ gì cho tận thế thì có lẽ hiện tai đều rất đói bụng. Không thể mặc kệ nhiều người đói bụng như vậy nên chị đoán là họ đến lĩnh đồ ăn."
Hàng năm nhà nước đều sẽ cất giữ đồ ăn và hạt giống, cô không biết, cụ thể có bao nhiêu nhưng hẳn là đủ để những người sống sót chống chọi được với giai đoạn đầu tận thế, đến hậu tận thế thì có thể tự trồng trọt sản xuất.
Sau khi Diệp Vân Khinh trở lại cũng khẳng định suy đoán của cô, quả nhiên những người này đến lĩnh đồ ăn, quân đội mỗi ngày miễn phí phân phát một bát cháo, một cái bánh bao, không thể ăn no bụng mà chỉ có thể lót dạ một chút, không đến nỗi chết đói. Tiêu Vũ Hiết thấy những người này trông xanh xao vàng vọt, khí sắc không tốt nhưng cơ thể vẫn khỏe mạnh, nếu cho ăn no mấy ngày thì rất nhanh có thể khôi phục lại.
"Bọn họ cũng tính toán tốt lắm." Diệp Vân Khinh trở lại chỗ ngồi, mở rộng cửa xe, có quân đội và nhiều người ở đây như vậy thì dù bị muỗi tấn công cũng có thể phản ứng kịp rất nhanh, bất giác tình cảm thấy an toàn không ít. Anh ta nhìn đội ngũ dài dằng dặc nấp dưới bóng những kiến trúc ven đường, chậm rãi giải thích nói: "Bọn họ đang tuyển người."
"Đầu quân sao?" Mắt Thẩm Nhiễm sáng lên, hiển nhiên là cảm thấy rất hứng thú.
"Không sai, em muốn đi?" Diệp Vân Khinh đóng cửa xe lại, chậm rãi lái vào trong dòng người "Nếu em muốn gia nhập quân ngũ, đây không phải lúc tốt nhất, giờ mà vào thì chỉ là mệnh bia đỡ đạn mà thôi."
Thẩm Nhiễm không ra tiếng, nhưng bĩu môi, giống như đang phản đối Diệp Vân Khinh."
"Cứ xem bọn họ chọn người nào thì biết." Diệp Vân Khinh giải thích, Tiêu Vũ Hiết như có điều suy nghĩ, ngẩng đầu nhìn bản thông báo tuyển quân nhân chỉ có vài chữ to đơn giản, phía dưới là một loạt chữ nhỏ, liếc mắt một cái là thấy. Cô thấy rất rõ người khảo hạch viết liên tục tên mấy gã đàn ông đăng ký vào một quyển vở nhỏ.
Nhưng nhìn dáng vẻ chẳng kiêng kỵ gì mà tuyển dụng toàn bộ của người khảo hạch, Tiêu Vũ Hiết nhíu mày, luôn cảm thấy chuyện không đơn giản.
"Những người đó." Cô ngầm chỉ vào một đội ngũ cạnh bệnh viện, bọn họ mặc quần áo lam lũ, dáng người gầy yếu, trước tận thế có lẽ là làm việc trong văn phòng, thân thể yếu đuối như thế mà gặp phải zombie thì chỉ có thể bó tay chịu trói: "Quân đội muốn bọn họ làm gì?"
"Ai biết được, " Diệp Vân Khinh nhún vai, hữu hảo khẽ gật đầu với những quân nhân đang đứng gác: "Có lẽ có tác dụng bí ẩn gì đó."
Xe bọn họ vẫn đi về phía trước, rất nhanh đã chạy qua hai đội ngũ. Lúc sắp ra khỏi phạm vi bệnh viện thì bỗng thấy hai hàng chướng ngại vật trên đường. Có hai hàng quân nhân đứng hai bên đường, bọn họ mặc quân trang màu xanh, làn da bên ngoài bị ánh nắng phơi vừa đỏ vừa bong tróc, Tiêu Vũ Hiết cơ hồ có thể ngửi được mùi mồ hôi bẩn và bụi đất quanh quẩn trong mũi.
Diệp Vân Khinh đạp phanh lại và dừng xe. Có hai quân nhân tới gõ cửa sổ xe, bảo bọn họ xuống xe kiểm tra chứng minh thư.
"Chứng minh thư." Rõ ràng là ba người đều không ngờ tới chuyện này, lúc nào rồi mà còn cần chứng minh thư cơ chứ.
"Không có chứng minh thư sao?" Có một quân nhân ngồi trước bàn trong bóng râm nhàn nhạt hỏi: "Tên các bạn là gì, trước kia ở tiểu khu nào? Hiện tại muốn đi đâu? Lúc nào trở về? Đều phải trả lời."
Đối mặt trước họng súng của họ, bọn họ đành phải ngoan ngoãn báo cáo mục đích của mình lên. Người đó đăng ký lại tin tức rồi bảo bọn họ ký tên trên giấy, ấn dấu tay rồi đưa ba tấm thẻ được làm bằng giấy cứng cho bọn họ, trên đó có ghi lại tin tức và thân phận của bọn họ, địa chỉ tiểu khu, còn có một tờ thẻ thăm người thân, viết ngày đi và ngày dự tính trở lại: "Các bạn nhớ phải trở về đúng hạn, nhiều nhất chỉ có thể trì hoãn ba ngày, nếu không chúng tôi có quyền phân phối phòng ốc của các bạn."
Ba người nhóm Diệp Vân Khinh đơn giản không còn sức lực phỉ nhổ nữa.
Cầm ba tờ "Chứng minh thư" mới và giấy thăm người thân, ba người thấy có một người lính dán một tờ giấy màu xanh lên thân xe của mình, còn kẹp một tờ giấy quảng cáo lên cần gạt nước. Xong xuôi thì người cầm đầu mới ra lệnh những người khác dịch chuyển chướng ngại vật trên đường, thả bọn họ đi.
Trước khi lên xe, Tiêu Vũ Hiết lấy tờ quảng cáo kẹp trên gần gạt nước ra, sau khi lái xe an toàn ra khỏi khu vực này rồi mới mở ra đọc: "Đầu quân quang vinh, để sớm khôi phục trật tự xã hội, quân đội tuyển một nhóm quân nhân dự bị, bao ăn ba bữa và chỗ ở an toàn, tuổi không giới hạn, giới tính không giới hạn, mỗi người đều có thể tìm được vị trí của mình trong quân đội. Người muốn đầu quân mời liên lạc tiểu đội đại biểu tiểu khu mình, hoặc trực tiếp đến nơi đóng quân gần nhất." Đọc xong, cô lắc đầu mỉm cười: "Tờ quảng cáo này chắc không phải người trong biên chế viết nhỉ, cảm giác như lâm thời làm ấy."
"Ở đâu có người thì ở đó có giang hồ." Diệp Vân Khinh vừa lái xe vừa khẽ nói: "Quân đội chưa hẳn thuần khiết như em nghĩ, có lẽ quân nhân vốn không có tâm tư khác, nhưng bây giờ cả thế giới đều loạn..." Anh nói được nửa câu thì không nói thêm nữa: "Phải giữ tốt chứng minh thư, nếu anh không nhầm thì có lẽ chúng ta sẽ cần sử dụng nó trong một đoạn thời gian dài nữa."
Tiêu Vũ Hiết nghe vậy thì cầm "chứng minh thư" của mình ra xem xét kỹ, nó là một tấm thẻ màu trắng, trên đó viết tên cô và miêu tả về dung mạo, nơi ở hiện tại, một dấu ấn màu đỏ rất to, chữ ký và dấu vân tay của cô, trông giống như giấy thông hành khi hành tẩu giang hồ lúc trước của cô, chỉ có điều chất giấy tốt hơn nhiều, thông tin cũng nhiều hơn.
Vẻ ngoài được tả ngắn gọn: "Cao một mét sáu lăm, mặt tròn, tóc ngắn, không để tóc mái, mắt to, miệng nhỏ." Nếu không có chữ ký và dấu vân tay, mô tả này chắc là phù hợp với khối người đó.
"Tờ chứng minh thư này có thể dùng làm gì chứ?" Tiêu Vũ Hiết tò mò.
"Lập lại trật tự." Diệp Vân Khinh chuyên chú nhìn đường trước mắt, giải thích: "Nói đơn giản, nếu chúng ta chết rồi, trên người có tấm thẻ này thì người ta sẽ biết người chết là ai. Mặt khác, cũng rất hữu dụng trong việc tìm kiếm người thân thất lạc, cấp phúc lợi. Anh đoán, nhiệm vụ đầu tiên khi nhậm chức tiểu đội đại biểu tiểu khu là thực hiện một cuộc điều tra về nhân khẩu, xem người sống còn bao nhiêu."
Kiếp trước vì Tiêu Vũ Hiết lo lắng bại lộ thân phận người xuyên việt nên không ở lại lâu tại thành phố đông người. Đây là lần đầu tiên cô được một tấm thẻ chứng minh thân phận, cô vuốt tấm thẻ nhỏ này, không nói gì.
Bình an chạy qua một con đường toàn kiến trúc kiểu dáng châu Âu, thời gian đã qua hai mươi phút, bỗng Diệp Vân Khinh hô hấp chậm lại, anh trầm giọng nói: "Nếu anh nhớ không lầm, rẽ vào lối rẽ phía trước là đến rạp chiếu phim."
Rạp chiếu phim bên trong trung tâm mua sắm luôn là nơi có lưu lượng người rất lớn, kể cả ban đêm thì trong đó cũng có không ít người. Theo Tiêu Vũ Hiết, dù đại khu vực an toàn bao gồm cả rạp chiếu phim này, nhưng trung tâm mua sắm trong tiểu khu này cũng là nơi nguy hiểm nhất khu vực.
"Có thể mức độ nguy hiểm không quá cao." Thấy Thẩm Nhiễm và Tiêu Vũ Hiết đều bày đặt tư thế sẵn sàng chiến đấu, Diệp Vân Khinh vừa đánh tay lái vừa an ủi: "Không khẳng định sẽ có quân đội chiếm đóng ở đây nhưng có lẽ cũng không quá tệ. Tóm lại, có lẽ là mức nguy hiểm tầm trung, chúng ta cẩn thận chút là được, không cần quá lo lắng."
Khi xe của họ tới chỗ rẽ, Tiêu Vũ Hiết bỗng nín thở.
Lúc trước cô đã phải đối mặt với quá nhiều đàn zombie, đàn nhỏ đã sớm không thể khiến cô giật mình được nữa. Nhưng lại lần nữa trở lại tận thế, cô rất lâu chưa từng gặp một bầy đàn zombie nào, nên khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt lại cảm giác được một sự quen thuộc đã lâu.
Đúng vậy, tìm chỗ ở, kết đồng minh, cố gắng vượt qua nhiệm vụ bắt buộc, đây đều là những lĩnh vực xa lạ với cô. Chỉ khi nhìn thấy một đám zombie, động thực vật ký sinh, cô mới tìm được cảm giác là đang ở trong tận thế.
gg#