Chương 78: Cuối địa đạo 4

Đột nhiên xảy ra chuyện ngoài ý muốn khiến những người khác trong đội ngũ sợ ngây người. Khiên thịt vừa thét lên thì lại run rẩy toàn thân, một ngón tay run lẩy bẩy chỉ vào nữ pháp sư ngã trên mặt đất; "Cô ta nhất định là nhìn thấy... con quỷ mà lúc nãy tôi thấy."

Diệp Vân Khinh và Thẩm Nhiên liếc nhau, tựa hồ rốt cục hiểu rằng "một vài thứ" mà Sở Ca nhắc tới là gì.

'Nơi này thật sự có quỷ sao?" Thẩm Nhiễm không nhịn được xích lại gần Tiêu Vũ Hiết, tựa hồ như thế liền có thể khiến cô ta cảm thấy an toàn hơn một chút.

"Không có khả năng." Diệp Vân Khinh bác bỏ: "Nếu như là quỷ, sao chúng ta không nhìn thấy ngay cả một bóng dáng quỷ."

Đúng vậy, nếu nơi này thật sự có quỷ, nhiều người bọn họ không thể là bị mù tập thể chứ. Mà trên thực tế, bọn họ đứng vây quanh chỗ này nhưng cả góc áo của quỷ cũng không nhìn thấy, mà lại bởi vì sự xì xào bàn tán của moi người. Từ một tiếng rít kia đến hiện tại trong đội ngũ tràn ngập tiếng bàn tán xì xào, Tiêu Vũ Hiết không thể phát hiện điều đặc biệt gì.

"Có thể là ảo giác." Diệp Vân Khinh suy tư: "Chỉ là, nhiều người chúng ta như vậy, tại sao chỉ có hai bọn họ sinh ra ảo giác chứ?" Nếu như là sinh vật mọc  từng mảng lớn như bào tử nấm, người trong bọn họ sớm bị chết một đống, anh ta quay sang hỏi khiên thịt: "Lúc cậu và cô ta cùng tiến vào có đụng phải thứ gì kỳ lạ không? Hoặc là, ăn phải cái gì không giống đồ ăn?"

Khiên thịt phí sức hồi tưởng lại một lát rồi lắc đầu: "Tôi không đụng phải cái gì, về phần đồ ăn, không đều ăn đồ ăn từ không gian dị độ sao?"

Nghe được câu trả lời như vậy, Diệp Vân Khinh liền biết con đường này chắc đã bị chặn rồi, không cần hi vọng xa vời có thể hỏi được gì từ khiên thịt.

Nói như vậy là vì đường truyền của bệnh khuẩn và virus phần lớn là không khí, nước, đồ ăn. Tiếp đó, anh ta bảo các đội viên đeo khẩu trang lên, dùng quần áo che kín làn da, muốn dùng phương thức này để cam đam sự an toàn cho tất cả mọi người.

Khiên thịt vẫn như cũ kinh nghi chưa định, Diệp Vân Khinh nói chuyện riêng với Dương Hộ, bảo anh ta chú ý tới nhân tố không ổn định này. Thích khách dò đường báo cáo nói lầu trên lầu dưới đều có dấu chân, tro bụi trên sàn bị giẫm rất lộn xộn, xem ra đoàn người Sở Ca cũng không nhàn rỗi trong mấy ngày này. Lầu trên lầu dưới đều có dấu vết thăm dò, nhưng hiện tại hắn đang ở nơi nào lại là một câu hỏi lớn.

"Đi lên lầu trên xem một chút đi.' Diệp Vân Khinh nói.

Đoàn người chậm rãi lên lầu, hành lang lầu hai có hai thi thể zombie, bên cạnh là một "Phòng chứa dụng cụ cỡ lớn", nơi hẻo lánh còn có hai văn phòng, bên trong có bảy tám con zombie đã được giải quyết. Diệp Vân Khinh bảo mọi người tản ra, đều tự đi tìm manh mối hữu dụng, chỉ là không nên cách nhau quá xa.

Tiêu Vũ Hiết tự nhiên đi theo anh ta vào một gian phòng làm việc, bên trong có một thi thể zombie mặc áo khoác trắng. Cô bật đèn pin lên, một chùm bạch quang chiếu sáng cả gian phòng làm việc, bố cục bên trong rất đơn giản, một chiếc bàn, giá sách bằng gỗ chiếm nửa mặt tường phía sau cái bàn, bên trên trưng bày những sách vở về sinh vật hóa học, là loại mà người bình thường không xem hiểu. Trước bàn sách là một chiếc bàn con, chung quanh là một chiếc ghế salon dài.

Diệp Vân Khinh đeo găng tay lên, cẩn thận xem các văn kiện trên bàn. Tiêu Vũ Hiết tìm kiếm trên giá sách những thứ cô có thể xem hiểu, cô lật từng quyển sách một, một tấm hình bỗng rớt ra theo cử động của cô. Cô nhanh tay nhặt lại, tấm hình này vốn rất dài, được xếp thành một xấp nhỏ, Tiêu Vũ Hiết để đèn pin ở bên cạnh, kiên nhẫn xem ảnh chụp từng chút một, nhìn thấy ảnh qua ánh sáng đèn pin vừa chiếu vào, cô thiếu chút bị hù.

Trên tấm ảnh là hơn hai trăm nhân viên nghiên cứu mặc áo khoác trắng, ảnh chụp là ở bên ngoài viện nghiên cứu, khi đó sở nghiên cứu còn có ánh đèn, khiến cho lòng đất sáng như ban ngày. Mà trong tấm ảnh ố vàng, tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào ống kính, phối hợp với quần áo trắng họ mặc và ánh đèn trắng, bỗng nhìn thấy còn tưởng là một đám quỷ chứ.

"Tại sao lại có loại hình như thế này nhỉ." Tiêu Vũ Hiết nói thầm đưa tấm hình cho Diệp Vân Khinh. Anh nhíu mày, phảng phất biết được rằng tấm hình này không hề đơn giản.

Anh ta bỏ tấm hình này vào trong ba lô, tiếp tục xem văn kiện trên bàn. Tiêu Vũ Hiết cũng mày mò giá sách, nhưng mà không tìm được thứ gì hữu dụng nữa. Diệp Vân Khinh tìm được một quyển ghi lại lịch làm việc ban ngày, nhưng chỉ có mấy hàng ghi chép số lượng đơn giản, thời gian từ một tháng trước, địa điểm phân bố tại các nơi trong phòng thí nghiệm. Nội dung thí nghiệm thì dùng số lượng và dấu hiệu để thay thế, chỉ có kết quả thí nghiệm viết đơn giản: "Thí nghiệm thất bại:, vật thí nghiệm tử vong, thí nghiệm thành công, vật thí nghiệm tử vong...Khiến người ta không nhịn được hoài nghi đến cùng thì mục đích phòng thí nghiệm này là gì.

"Tại sao thành công là chết, thất bại cũng là chết." Tiêu Vũ Hiết lại gần, mượn tay anh ta nhìn chữ trên báo cáo, hơi nghi hoặc khẽ hỏi: "Bọn họ chẳng lẽ đang làm thí nghiệm nhất định phải chết gì đó sao?"

"Xem ra là vậy." Diệp Vân Khinh khép lại bản báo cáo này, tập hợp mọi người lại, chia sẻ và phân tích những manh mối mà mọi người tìm được.

Thẩm Nhiên và Dương Hộ cũng tìm được một bản báo cáo khác trong phòng làm việc. Hai quyển báo cáo gần như giống nhau, chữ viết khác biệt, bọn họ không thấy ảnh chụp gì, nhưng thấy ngăn kéo bên trái trên bàn làm việc có khắc một dòng chữ, đáng tiếc đèn pin của họ hết in, châm nến lại lo tốn dưỡng khí, nên chỉ dùng tay sờ lên.

"HÌnh như viết là, cứu mạng, nguy hiểm, và rời đi nơi này." Tâm trạng Thẩm Nhiên nặng trĩu.

Bọn họ tìm được hai quyển báo cáo không khác nhau lắm trong phòng thí nghiệm. Diệp Vân Khinh chú ý tới có mấy số trang được khoanh tròn, bảo Thẩm Nhiên tới xem chút. Thẩm Nhiên tìm được quy luật từ trên những con số này, lấy ra quyển sách duy nhất trên bàn đối ứng số trang và chữ viết này, chắp vá ra bốn chữ: "Cẩn thận thí nghiệm."

Ý là bảo người khác cẩn thận khi làm thí nghiệm? Hay cảnh cáo mọi người thí nghiệm có vấn đề? Từ câu nhắn lại trước đó mà xem xét, Diệp Vân Khinh càng có khuynh hướng khả năng thứ hai.

Từ nhãn hiệu số tầng, từ lầu ba trở lên ngoài phòng thí nghiệm công cộng thì đều là khu dừng chân. Trên bậc thang có hai ba vết tích nhưng chỉ có dấu chân đi lên mà không có đi xuống. bọn họ lo lắng một khi gây ra sự chú ý của hai trăm con zombie trong lòng đất thì cũng đương đương với toàn quân bị diệt. Vì thế thích khách đi lên bị zombie phát hiện thì không xuống dưới nữa. Diệp Vân Khinh cũng có lo lắng này, nhưng cũng may mà có Tiêu Vũ Hiết.

Loại tình huống này, dù thích khách nào lên thăm dò đều không khiến anh ta yên tâm. Dù sao hai mươi người ở trước mặt hai trăm con zombie thì cũng chỉ như hạt cát trong sa mạc, rút dây động rừng. Nhưng không đi lên thăm dò thì anh ta lại không thể xác nhận tình huống trong sở nghiên cứu. Vì thế, lúc này chỉ có thể để Tiêu Vũ Hiết đi lên.

"Em cẩn thận nhé." Diệp Vân Khinh chỉnh sửa mũ túi cho cô; "Có chuyện gì trực tiếp nói chuyện trong kênh bạn tốt."

"Yên tâm đi." Tiêu Vũ Hiết vô cùng tỉnh táo, còn lộ ra nụ cười: "Không sao đâu."

Vì phòng ngừa vạn nhất, Diệp Vân Khinh bảo mọi người chờ ở đại sảnh tầng một, anh ta và Dương Hộ ở đầu cầu thang tầng hai chờ cô. Đưa mắt nhìn cô nhẹ nhàng linh hoạt đi lên cầu thang, anh ta bỗng nhiên nói với Dương Hộ: "Có phải tôi rất ích kỷ hay không?"

"Không có." Dương Hộ trả lời, trầm mặc một lúc lâu, Diệp Vân Khinh mới nói; "cô ấy không có chúng ta liên lụy, có lẽ một mình sẽ sống thoải mái hơn đi."

"Có lẽ đó cũng không phải là điều cô ấy mong muốn." Dương Hộ khó được khéo hiểu lòng người một lần. Anh ta trầm mặc ít nói, rất ít nói chuyện tâm sự, nhưng đây cũng không có nghĩ là anh ta ngốc, ngược lại, anh ta đứng ở góc độ người đứng xem, càng có thể nhìn thấy rõ ràng hơn.

Tiêu Vũ Hiết lên đoạn thang lầu thứ hai, thoát khỏi tầm mắt của Diệp Vân Khinh thì bắt đầu dùng khinh công, mũi chân đặt trên mặt đất, cả người lăng không bay lên, ở trên vách tường lấy đà mấy lần, tay chân treo trên trần nhà, giẫm trên xà ngang giống như một con mèo linh xảo, treo ngược bản thân dời về phía hành lang.

Trên hành lang có mười gian phòng, Tiêu Vũ Hiết dùng hết thị lực nhìn thấy trong phòng có tám chiếc giường hai tầng, trong phòng này không có zombie.

Nhưng vào lúc này, có hai bóng dáng mặc áo khoác trắng.. cô khó mà nói được nó là zombie hay là người, tóm lại nhìn bọn nó giống con người, lúc đi đứng lại vô cùng cứng ngắc, giống như đứa bé mới học đi đường vậy. Tiêu Vũ Hiết tiến vào trạng thái tiềm hành, cẩn thận cách xa bọn họ một chút.

Trên tay bọn họ cầm một bản báo cáo, đi hướng đầu bậc thang, giống như định đi làm thí nghiệm. Tiêu Vũ Hiết lập tức thông báo cho Diệp Vân Khinh, để anh ta và Dương Hộ cẩn thận chút, rồi tiếp tục treo ngược bản thân lên trần nhà như cũ.

"thế nào?" Gặp hai áo khoác trắng biến mất tại đầu cầu thang, một lát sau, Tiêu Vũ Hiết mới đặt câu hỏi; "Mọi người không sao chứ"

"Dương Hộ giết một, để lại mộtl." Diệp Vân Khinh dùng dây thừng trói chặt áo khoác trắng còn lại kia, dùng bàn tay đeo găng kiểm tra tình trạng của nó – nó có tim đập, làn da trơn nhẵn.

Diệp Vân Khinh nhớ tới Sở Ca, không khỏi đứng xa chút rồi hỏi; "Cô là ai? Đây là nơi nào? Cô muốn đi làm gì?"

Anh đặt câu hỏi chỉ là ôm tâm lý may mắn, nhưng không nghĩ tới áo khoác trắng như được khởi động cơ quan gì đó, khóe môi nhếch lên, giọng nói thanh thúy vang vọng: "xin chào, tôi là Trương Nghiên, tôi muốn tới phòng thí nghiệm công cộng đó, anh muốn cùng đi sao?"

Diệp Vân Khinh bất giác lùi lại một bước.

"Cô muốn tới phòng thí nghiệm công cộng làm thí nghiệm gì?" anh ta hỏi.

Trương Nghiên cố hết sức nhả ra những từ khác: "Làm... một cái..." Nói đến đây, cô ta phảng phất như máy tính bị ấn tạm dừng, bỗng dưng ngừng câu chuyện.

"Làm thí nghiệm gì?" Diệp Vân Khinh vẫn chưa từ bỏ ý định tiếp tục hỏi, nhưng Trương Nghiên không trả lời tiếp nữa.

Trong lúc đó, trên lầu, Tiêu Vũ Hiết cũng chầm chậm từ trần nhà leo lên tầng ba, ngoài phòng thí nghiệm công cộng. Cô dừng ở ngoài cửa sổ, cẩn thận nhìn vào bên trong.

Một đám mặc áo khoác trắng, sắc mặt trắng bệch đang nhìn chằm chằm vào cô.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play