Tô Tử Kỳ chạy xe về nhà, vừa vào nhà đã nghe thấy Tô Như Nguyệt ra sau vườn chăm sóc hoa, sắc mặt hắn liền đen lại, cô xem bây giờ là mấy giờ? Cô vẫn còn đang bệnh trong người, không lên phòng nghỉ ngơi, lại ra ngoài vườn hứng nắng, đúng là chê sống quá lâu mà.

Tô Tử Kỳ vừa ra tới vườn hoa, vừa hay lại bắt gặp cảnh Tô Như Nguyệt mặt có chút khó coi, suýt đứng không vững mà ngã ra sau, lại càng tức giận, hắn đi đến đưa tay đỡ cô, nhíu mày nói "Này là không muốn sống nữa có phải không?"

Tô Như Nguyệt giật mình nhìn Tô Tử Kỳ, không phải hắn đã đi rồi sao? Rõ là lúc sáng không thèm để ý đến cô, bây giờ lại tức giận!

Tô Như Nguyệt đứng thẳng dậy, bĩu môi nói "Sao anh về sớm thế?"

"Anh không được về sớm sao?"

"À không, thôi em về phòng trước đây!" Tô Như Nguyệt nói xong, vội vàng rời đi, tại sao hắn lại bày tỏa với cô làm gì? Để bây giờ cả hai phải gượng gạo như thế này?

Dạo gần đây gặp bao nhiêu chuyện khiến Tô Tử Kỳ rất mệt mỏi, khó khăn lắm hắn mới dám bày tỏ với cô, nhưng lại bị cô xem như không nghe thấy, xem như chưa có chuyện gì xảy ra, cố gắng trốn tránh hắn, khiến hắn cảm thấy có chút đau lòng!

"Nguyệt Nguyệt!"

Nghe thấy Tô Tử Kỳ gọi mình, Tô Như Nguyệt quay người lại, gượng cười hỏi "Còn có chuyện gì sao?"

"Anh xin lỗi!"

Bàn tay Tô Như Nguyệt nắm chặt lại, cười cười khua tay, nói "Xin lỗi gì chứ, anh đâu có lỗi gì với em!"

Tô Tử Kỳ nhếch khóe môi tự giễu, nói "Xin lỗi vì đã thích em!"

"Anh đừng có vẻ mặt như thế, em rất sợ!"

"Xin lỗi vì đã làm em sợ!"

"Anh.." Tô Như Nguyệt còn chưa dứt lời, đã thấy thân thể Tô Tử Kỳ ngã xuống, cô hoảng hốt chạy lại, lắc lắc vô cánh tay hắn, sợ hãi nói "Anh, anh làm sao thế?"

Thấy Tô Tử Kỳ không nhúc nhích, Tô Như Nguyệt lớn tiếng gọi người làm ra giúp đỡ, đưa Tô Tử Kỳ lên phòng, Tô Như Nguyệt liền gọi điện cho Mạc Vũ, nữa tiếng sau Mạc Vũ đã có mặt ở phòng Tô Tử Kỳ.

Mạc Vũ thở dài nhìn Tô Tử Kỳ, rồi quay sang nói với Tô Như Nguyệt "Chỉ là mệt mỏi quá độ thôi, không sao đâu!"

Tô Như Nguyệt thở phào một cái, nói "Tự nhiên anh ấy ngất xỉu, làm em sợ muốn chết!"

Mạc Vũ cười cười, nói "Như Nguyệt này, em có biết tại sao cậu ấy cứ cấm đầu vào công việc, dù không còn sức không?"

Tô Như Nguyệt lắc đầu, Mạc Vũ nói tiếp "Em đừng thấy anh hai em có vẻ lạnh lùng, không quan tâm mọi thứ, thật ra cậu ấy rất để tâm, rất cần người khác quan tâm mình, chỉ là sợ làm phiền đối phương, từ nhỏ cậu ấy đã mang trách nhiệm trên vai, nên vui buồn đều không biểu lộ, nhưng thật chắc lại rất cô đơn, cậu ấy chỉ có mình em là người thân duy nhất, em có thể quan tâm cậu ấy hơn một chút được không?"

Cái này thì Tô Như Nguyệt biết, chỉ có điều hình tượng của Tô Tử Kỳ quá mạnh mẽ, nên khiến cô quên mất, hắn luôn rất cô đơn, Tô Như Nguyệt trong truyện lại làm nhiều điều xấu, khiến cô ấy xa cách với hắn, ngay cả cảm giác tình thân hắn cũng không có.

Có lẽ chính vì như thế, khi Dương Lâm Tình tốt với hắn một chút, hắn liền dùng cả tấm chân tình của mình cho cô ấy, nhưng không hiểu mọi chuyện thay đổi thế nào, lại xuất hiện người cản chân là cô đây, chia cắt hai người họ.

Nhưng thật lòng mà nói, cô đúng là dùng sự chân thành của mình để đối xử với hắn, hắn là người thiếu tình cảm, nên khi nhận được tình cảm thật lòng, hắn liền có thể cảm nhận được, chắc có lẽ như thế, hắn mới thích cô.

Mạc Vũ thấy Tô Như Nguyệt ngẩn người im lặng, thì thở dài, nói "Như Nguyệt, anh hai của em thật sự rất thương em đó, em chỉ cần khuyên cậu ấy nghỉ ngơi cho tốt, cậu ấy nhất định sẽ nghe lời em, nếu cứ để cậu ấy làm việc như thế, thì sẽ đổ bệnh thật đấy!"

Tô Như Nguyệt hoàn hồn, nhìn vào khuôn mặt tái nhợt của Tô Tử Kỳ, kiên định nói "Anh yên tâm đi, em nhất định sẽ khuyên anh ấy mà, sẽ chăm sóc cho anh ấy thật tốt!"

Mạc Vũ vỗ vỗ đầu Tô Như Nguyệt, cười nói "Ngoan lắm, quả là một đứa trẻ ngoan!"

Tô Như Nguyệt nhìn Mạc Vũ bĩu môi nói "Em không còn là một đứa trẻ nữa!"

Mạc Vũ bật cười nhéo má cô, nói "Em như thế này, hèn chi ai kia lại thích như vậy!"

"Bác sĩ Mạc, lực tay của cậu có thể làm Nguyệt Nguyệt đau đấy!"

Mạc Vũ và Tô Như Nguyệt đồng loạt quay đầu nơi phát ra tiếng nói, không biết Tô Tử Kỳ đã tỉnh từ bao giờ, nhíu mày nhìn bàn tay Mạc Vũ đang để trên mặt Tô Như Nguyệt .

Mạc Vũ vội buông tay, lẩm bẩm nói "Đã bệnh như thế vẫn còn ghen được!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play