Đợt huấn luyện kết thúc đã hơn một tuần, sau khi về nhà Cố Tử liền được bà Trình bồi bổ. Cả ngày nếu không phải đi học thì ở nhà ăn tổ yến, sơn hào hải vị, kèm thuốc bổ các kiểu. Nếu không phải Cố Tử cô ngày nào cũng rèn luyện cơ thể thì e rằng bây giờ cô đã thành con heo rồi.
Cơ mà như vậy cũng có điểm tốt, nhờ vào đống đồ bổ đó, thể lực của cô đã tốt hơn, thân thủ ngày càng trở nên lợi hại. Không chừng, chẳng mất bao lâu nữa Cố Tử sẽ lấy lại thể trạng ban đầu.
Những ngày này, sĩ tử trường Tây Dương đều bận rộn ôn tập cho kỳ thi lần một sắp tới. Chỉ riêng cô là thản nhiên như chẳng có chuyện gì xảy ra. À còn một người nữa là Trần Tử Du. Con nhỏ này không ngủ thì ăn, không ăn thì chơi, không chơi thì chọc ghẹo cô, nói chung Trần Tử Du thảnh thơi chẳng kém cô.
" Mặc, cô không ôn tập để thi sao?".Trần Tử Du nằm trêи giường cô, cùng một đống snack, bimbim, bánh ngọt các thứ. Sở dĩ, Trần Tử Du ở đây là vì đột nhiên cô ta dở chứng muốn tới thăm cô. Trong khi đó, đi học ngày nào cũng gặp.
"Đáng lý ra tôi không nên hỏi cô mới phải!". Trần Tử Du bĩu môi, liếc cô một cái đầy khinh bỉ. Cố Tử không để ý tới thái độ của Trần Tử Du, cô nhướn mày hỏi :" Còn cô? ".
Trần Tử Du đắt ý nói: " Ha! Bản vương sinh ra đã rất thông minh, nên mấy việc ôn bài này căn bản là không cần!". Cố Tử nhếch môi cười nhẹ, từ đầu cô đã biết rồi. Trần Tử Du không đơn giản là một con nhóc chỉ biết quậy phá. Cô ta thậm chí còn rất thông minh, IQ tới 140, nhưng vì cái danh ác bá từ khi lên cao trung đã che lấp sự thông minh của cô ta.
Trong nguyên tác, Trần Tử Du cũng là một nữ phụ bị hào quang nữ chính làm cho thảm hại. Mặc dù vẫn không thảm hại bằng nguyên chủ Trình Di Mặc. Trần Tử Du vì phản đối việc Trần Tử Lăng và Diệp Vân Huyên đến với nhau, nên bị nữ chính hãm hại. Cụ thể là bị cưỡng bức bởi một đám nam nhân, quay clip tung lên mạng.
Nhưng đã được Trần gia giải quyết, cho người xoá hết cái clip đó. Tuy vậy, Trần Tử Du bị người nhà ghẻ lạnh, cô lập, sau đó bị bức tới chết. Vốn dĩ, cô cứ tưởng khi Trần Tử Du gặp Diệp Vân Huyên sẽ cảm thấy chán ghét, ghê tởm. Nhưng không, thậm chí cô ta còn gọi Diệp Vân Huyên là mỹ nhân. Lúc đó cô khá sốc.
Trần Tử Du chống cằm nhìn cô:" Cô nghĩ đứng đầu trường chúng ta năm nay sẽ là ai? ".
" Không quan tâm! ". Cố Tử thản nhiên nói. Đứng đầu là ai, cũng không liên quan tới cô nên việc gì cô phải để tâm? Trần Tử Du trừng mắt:" Cái đồ cứng nhắc! Tôi nhớ năm ngoái đứng đầu là tên họ Tạ lớp cô, cô có nghĩ cậu ta sẽ tiếp tục đứng đầu nữa không? ".
" Không biết! ".
" Này, cô vô vị quá đấy! ". Trần Tử Du giận dỗi, túm lấy cái gối ném vào mặt cô. Cố Tử nhanh tay bắt lấy, rồi quăng lại về giường.
Cố Tử gấp cuốn tạp chí lại ném sang một bên:" Trễ rồi, cô về đi! ". Trần Tử Du bĩu môi nhăn nhó:"Chỉ mới năm giờ chiều, tôi muốn ở đây thêm một chút nữa! ".
" Có về không? ". Cố Tử gằn giọng.
Trần Tử Du dứt khoát trả lời:" Không! ".
" Một, hai... ". Cô vừa nói vừa đứng dậy, chậm rãi tiến về phía Trần Tử Du.
" A, về về về! Tôi về là được chứ gì! Đừng hung dữ như thế chứ?". Không để cô đếm đến ba Trần Tử Du đã bật người dậy, xỏ dép vào chạy tới cửa. Cô xỏ hai tay vào túi, như cười như không nói :" Ngay từ đầu nên như vậy!".
Trần Tử Du không cam tâm trừng mắt với cô :"Sau này tôi sẽ trả thù! ". Nói xong cô ta vụt chạy đi như sợ sẽ bị cô bắt lại. Cố Tử thở dài nhìn đống bánh trêи giường. Đến cuối cùng vẫn là cô thu dọn đại cuộc.
Trong khoảng thời gian thi cử này, Cố Tử cô lại có thêm một biệt danh - "Người ánh sáng " . Tất cả cũng chỉ vì cô luôn là người hoàn thành bài thi sớm nhất. Khi mọi người còn đang loay hoay làm bài, thì cô đã nộp bài cho giáo viên rồi đi ra ngoài.
Hôm nay là ngày thi cuối cùng, cũng là ngày công bố điểm thi. Vì nhà trường chấm điểm thi theo phương pháp điện tử, nên kết quả sẽ rất nhanh.
Nữ sinh A dường như đã quá quen với cảnh này, nên nét mặt chỉ có cảm thán chứ không hề kinh ngạc :" Chậc, Mặc ca lại nộp bài nữa rồi! ".
" Con mẹ nó tôi chưa viết xong cái tên!". Nam sinh B há hốc mồm.
" Rốt cuộc là thi hay là chạy 100m thế?".
" Không hổ danh là người ánh sáng, bội phục!"
Thời gian chỉ mới bắt đầu được hơn mười lăm phút, cô đã đứng dậy đi nộp bài tất nhiên sẽ gây ra một trận nháo nhào. Ra khỏi lớp trong sự ngạc nhiên của mọi người, Cố Tử rảo bước đến khuôn viên trường. Bầu trời trong xanh, gió thổi nhè nhẹ, sự mát mẻ này rất thích hợp để đánh một giấc.
Cô trèo lên cây, chọn một cành cây tốt nhất ngồi xuống, đầu tựa vào thân cây. Còn hơn hai tiếng nữa mới có kết quả thi, nên cô cứ thoải mái mà ngủ.
" Mặc! ".
" Di Mặc...cậu đâu rồi? ". Cố Tử nhíu mày, khó chịu mở mắt. Gì đây? Cô chỉ vừa chợp mắt một chút thì đã bị khủng bố rồi à?
" Mặc!! ". Trần Tử Du cao giọng hét lớn.
" Gì? ". Trần Tử Du nghe thấy giọng nói của cô liền ngẩng đầu lên :" Ô, cô ở trêи đó à? ". Cô thành thục leo xuống, đứng đối diện hai nữ nhân kia.
Diệp Vân Huyên tròn mắt hỏi:" Cậu ở trêи đó làm gì thế? ". Cố Tử nhàm chán nói:" Ngủ! ".
" Mẹ nó, hại bọn tôi đi tìm cô mệt đến không kịp thở cô ở đây ngủ ngon lành!". Trần Tử Du nhìn cô với vẻ mặt đầy oán hận.
Cố Tử tựa người vào thân cây, nét mặt vẫn chưa tỉnh ngủ :" Chỉ ngủ một chút! ". Trần Tử Du trợn mắt :" Ha, hai tiếng rồi đấy. Một chút của cô đó à? ".
Cố Tử tròn mắt. Sao lại nhanh thế không biết, cô còn nghĩ chỉ mới có mười lắm phút cơ:"Hai tiếng? ".
" Ừm, kết quả thi cũng có rồi, đã được dán ở bảng thông báo! ". Diệp Vân Huyên nhỏ nhẹ nói.
" Đi xem thôi! " . Trần Tử Du huýt vai cô.
Cố Tử nhíu mày :" Làm gì? ". Điểm thi thì có gì hay mà xem. Trần Tử Du khoanh tay hỏi :" Cô không muốn biết ai đứng đầu trường ta à? ".
" Không cần thiết! ". Cô dứt khoát đáp. Kỳ thực, mấy chuyện thế này cô chẳng muốn quan tâm. Đứng đầu toàn trường là ai, người như thế nào cũng hoàn toàn không liên quan tới cô. Cô chẳng muốn bỏ thời gian ra để tìm hiểu.
" Sao cô nhàm chán quá vậy? Đi đi thôi!" .Trần Tử Du cùng Diệp Vân Huyên lần lượt kéo cô, Cố Tử cũng mặc cho họ kéo.
" Aaaaa Mặc ca tới rồi kìa!".
" Mặc ca, anh giỏi thật! ".
" Không hổ là Mặc ca của tớ!".
" Mặc ca...".
Cô vừa bước đến, đám người vây quanh ở bảng thông báo lập tức náo loạn. Cố Tử mệt mỏi day day mi tâm, lòng thầm thở dài.
" Nào, nào, nào, phiền mọi người nhường chỗ cho chúng tôi xem một chút nào!" .Trần Tử Du kéo bọn cô chen vào đám người.
" Xem nào, Trình Di Mặc 12A1...Trình Di Mặc...". Ngón tay thon dài của Trần Tử Du lướt trêи bảng thông báo, miệng không ngừng lẩm bẩm tên cô. Một lúc sau, Trần Tử Du đột nhiên hét lên :" Con mẹ nó, Trình Di Mặc cô đứng đầu đó, còn lại điểm tối đa nữa!".
" Thật sao? Di Mặc đứng đầu à? ". Diệp Vân Huyên nhích tới cạnh Trần Tử Du xem số điểm của cô, vừa xem vừa phấn khích, đánh liên tục lên vai Trần Tử Du:" Di Mặc, cậu giỏi quá! ".
Cố Tử không chút biểu cảm nói :" Hai người cũng thế, một hạng ba, một hạng tư, giỏi rồi! ". Hạng ba và hạng tư đều do hai người này chiếm, đúng là rất tốt. Nhưng hạng tư của Trần Tử Du, cô không tin là thực lực thật sự của cô ta.
Trần Tử Du không cam tâm nói :" Hứ! Giỏi gì chứ, đáng lý ra tôi nên làm bài tốt hơn để đẩy cái tên họ Tạ đó xuống. Bản Vương thà ở dưới cậu và Tiểu Huyên còn hơn cái tên hách dịch đó!".
Cố Tử chỉ biết lắc đầu rồi lách khỏi đám đông, hướng về phía căn tin.
" Thật không ngờ, cậu là học bá đó Di Mặc. Ngưỡng mộ quá đi mất! ". Diệp Vân Huyên đi cạnh cô, cười tươi tấm tắc. Cô chỉ cong môi một cái coi như đáp lại. Trần Tử Du ngả ngớn nói: " Quả nhiên không ngoài suy đoán của tôi, cô sẽ đứng nhất! ".
Một giọng nói trầm ấm vang lên :" Tiểu Mặc! ". Nghe thấy, tâm tình Cố Tử liền rơi xuống đáy vực.
" Tiểu Mặc, em đây rồi! ". Tạ Thần chắn trước mặt cô, giương một nụ cười toả nắng.
" Tạ thiếu, không biết cơn gió độc nào cuốn cậu tới đây thế? ". Trần Tử Du khinh thường liếc xéo Tạ Thần. Tạ Thần trừng mắt:" Không phải chuyện của cậu! ".
" Có chuyện? ". Cố Tử vẫn lãnh đạm, không lấy một tia cảm xúc nào. Hắn không để ý tới Trần Tử Du nữa, nét mặt không giấu nổi vui vẻ nói :" Em đứng đầu trường, nên tôi đến chúc mừng em! ".
" Cảm ơn, nếu không còn gì thì tôi đi trước!". Cô không muốn ở gần tên này thêm một chút nào nữa.
" Tiểu Mặc, hôm nào chúng ta đi ăn cùng nhau được không? ". Tạ Thần không mất kiên nhẫn, nhìn theo bóng lưng của cô hét lớn.
Cố Tử không trả lời, im lặng đi về phía trước. Người ta thường nói "im lặng tức là đồng ý" nhưng định nghĩa này không áp dụng vào con người của cô. Đó có thể coi là sự khinh thường, cô khinh thường hắn đến nỗi không muốn nói chuyện với hắn.
Tạ Thần cười lạnh, xoay người rời đi. Cứ coi như, đó là sự trả giá đi.
Những người xung quanh chứng kiến cảnh tượng vừa rồi đều không nhịn nỗi mà xì xào bàn tán.
" Hình như anh Thần thích Mặc ca thì phải? ".
" Đúng đúng, từ đầu năm đã thấy anh ấy bám theo Mặc ca rồi! ".
" Anh Thần không sợ Ác bá 12A2 với Diệp Vân Huyên trùm bao bố đánh ghen sao? ".
" Chắc quyết liệt lắm đây...".
" Nhưng tôi thấy họ cũng xứng đôi nhỉ? Nam si tình - nữ lãnh đạm, chậc cũng hợp đấy chứ!".
" Riêng tôi lại thích Mặc ca và Diệp Vân Huyên hơn. Dạng tổng tài lạnh lùng và tiểu bạch thỏ ý! ".
" Mấy người nghĩ có vững bằng thuyền của tôi không, có nhiều hint bằng thuyền của tôi không? Cho mấy người biết Mặc-Du mãi trường tồn!".
" Ha, Mặc-Me là real nhất!! ".
Một trận sóng gió couple diễn ra mãnh liệt trong trường Tây Dương. Tất cả đều xoay quanh trung tâm là Trình Di Mặc. Nhưng dường như chẳng ai cho rằng cô sẽ nằm dưới, kể cả bị ghép với Tạ Thần cô cũng phải nằm trêи.
END.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT