Editor: Linh Kim

Trên mặt Ngôn Ái Quốc là biểu tình hoảng loạn.

Từ Phượng Liên sau khi nghe được cái tên Ngôn Ái Quốc thất hố hô lên, sắc mặc liền kinh hoảng nhìn về phía hai chị em Ngôn Cẩn cùng Ngôn Hi.

Giống như cái tên kia là cấm kỵ mà bọn họ không thể nhắc tới.

Uyển Đình? Ngôn Uyển Đình sao? Hay là một họ khác?

Nội tâm Ngôn Cẩn mặc niệm cái tên này. Cô trộm liếc mắt nhìn Ngôn Hi sắc mặt mờ mịt bên người một cái.

Có lẽ người có tên Uyển Đình chính là mẹ đẻ của chị đi.

Ngôn Cẩn không biết đối phương rốt cuộc có mối quan hệ như thế nào với Ngôn gia, nhưng cô biết người này khẳng định có quan hệ với chị mình.

Ngôn Thành sửng sốt hồi lâu mới hồi phục lại tinh thần, trên mặt hắn là biểu tình phức tạp liếc nhìn cha mình một cái, nhưng thật ra cũng không nói cái gì đối nghịch với đối phương, chỉ là có chút hoảng loạn mở miệng kêu Ngôn Cẩn cùng Ngôn Hi trở về phòng.

Làm một con gái ngoan, cha mình đã yêu cầu như vậy, mặc dù trong lòng Ngôn Cẩn muốn lưu lại nghe Ngôn Thành cùng Ngôn Ái Quốc nói chuyện, cô cũng chỉ có thể ngoan ngoãn lôi kéo Ngôn Hi trở về phòng mình, sau đó còn thuận tay đem cửa phòng mình khóa trái.

Vừa mới vào phòng không lâu, Ngôn Cẩn liền nghe được phòng khách truyền đến một trận khắc khẩu, chỉ là cách một cái hành lang cùng một cánh cửa, Ngôn Cẩn cũng không có biện pháp nghe được người bên ngoài đang nói cái gì.

Nỗ lực bò ở cánh cửa hồi lâu cũng vẫn không nghe thấy gì, Ngôn Cẩn từ bỏ cách làm có chút buồn cười của mình, sau đó đứng dậy đi đến giường nằm xuống.

Ngôn Hi ngồi ở cuối giường, biểu tình vẫn cứ là mờ mịt, cô nhìn hành động kỳ quái của Ngôn Cẩn, không nhịn được hỏi: “Tiểu Cẩn, em đang làm cái gì vậy?”

Ngôn Cẩn mím môi, hữu khí vô lực mà trả lời: “Em muốn nghe ba ba cùng ông nội đang nói cái gì.”

Ngôn Hi nghe vậy trên mặt lộ ra biểu tình không tán đồng: “Tiểu Cẩn, nghe lén không phải là việc một đứa trẻ tốt nên làm.”

Ngôn Cẩn không ngăn được cảm thấy vui vẻ, cô ngửa đầu nhìn về phía bà cụ non Ngôn Hi, cố ý ủy khuất nói: “Chị, em đã biết.”

Ngôn Hi đối với Ngôn Cẩn làm nũng chính là không có sức kháng cự, sắc mặt cũng thực mau hòa hoãn xuống.

Mà cùng lúc đó, hai người Tống Vân Kỳ cùng Tống Thiên từ trên taxi đi xuống.

Đứng ở cửa tiểu khu, Tống Vân Kỳ có chút cảm thán mà đánh giá hoàn cảnh chung quanh của tiểu khu.

“Nơi này cũng giống mấy năm trước, không thay đổi gì cả.”



Tống Thiên cũng gật đầu theo: “Đúng vậy, bất quá anh còn nhớ nhà Tiểu Cẩn ở căn sao?”

Tống Thiên khi còn nhỏ tuy rằng đến nhà Ngôn Cẩn rất nhiều lần, nhưng khi đó hắn căn bản không đặt tâm tư ở phương diện này.

Bởi vậy hiện tại hắn cũng chỉ biết Ngôn Cẩn ở trong cái tiểu khu này, mà cũng không biết địa chỉ cụ thể của đối phương.

Tống Vẫn Kỳ nhếch miệng cười cười, trên mặt tràn đầy ý tự đắc: “Cho rằng anh không có đầu óc như em sao? Thời gian không dài anh đương nhiên biết nhà Tiểu Hi ở đâu. Đi, đi theo phía sau là được rồi.”

Tống Vẫn Kỳ dẫn Tống Thiên đến chỗ bảo an của tiểu khu, sau đó đưa thẻ ra vào tiểu khu ra.

Cảm ơn trời đất, nhà hắn lúc trước vì đủ loại nguyên nhân nên chưa thể bán đi, mà Tống Vân Kỳ còn cố ý lấy thẻ ra vào từ mẹ mình.

Như vậy bọn họ có thể trực tiếp đi vào, mà không cần phiền toái Ngôn Hi cùng Ngôn Cẩn xuống dưới đón bọn họ.

Thời điểm anh em Tống gia tìm đến cửa, trong lòng khách Ngôn gia, Ngôn Thành rốt cuộc cũng kết thúc cuộc nói chuyện với cha mẹ mình.

Ngôn Thành một phen phân tích giải thích việc Ngôn Ái Quốc đem sự việc trước kia đối với tất cả mọi người đều không tốt, lại nghe Từ Phượng Liên uy hiếp, Ngôn Ái Quốc lúc này mới đảm bảo với Ngôn Thành trước mặt Ngôn Cẩn cùng Ngôn Hi sẽ không nhắc đến cái tên kia.

Ngôn Cẩn cùng Ngôn Hi lúc này mới được Tần Văn Châu gọi ra ngoài.

Mấy người lớn đều ăn ý bỏ qua sự việc phát sinh lúc trước, Ngôn Cẩn thấy một màn này không ngăn được cảm thấy có chút tiếc nuối.

Cô vốn mong chờ cha mình cùng ông nội làm um lên, sau đó cô có thể từ miệng bọn họ nghe được nhiều tin tức hơn.

Chỉ tiếc, tưởng tượng rất tốt đẹp, hiện thực thực tàn khốc.

Ngôn Cẩn thở dài một hơi, sau đó nghe được cửa lớn nhà mình lại vang lên.

Cô theo bản năng ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường ở phòng khách một chút.

Đã là 12 giờ trưa, mà hôm qua hai anh em nhà họ Tống trước khi tách ra với hai cô đã nói đại khái 12 giờ trưa sẽ tới, như vậy ngoài cửa là ai khẳng định không cần nói cũng biết.

Ngôn Cẩn chạy tới cửa lớn, Ngôn Hi ở phía sau thấy một màn này không khỏi kinh hồn táng đảm, một bên ở phía sau kêu Ngôn Cẩn chậm một chút, một bên cũng đi theo tới cửa.

Lúc sau mở cửa ra, đập vào mắt Ngôn Cẩn quả nhiên là hai người Tống Vân Kỳ cùng Tống Thiên.

Tống Thiên nhìn Ngôn Cẩn khuôn mặt liền đỏ lên, sau đó có chút khẩn trương cúi đầu.



Thẳng đến khi anh họ hắn có chút hận rèn sắt không thành thép mà vỗ vào lưng hắn một cái, Tống Thiên mới cắn chặt răng, sau đó lấy quà tặng vẫn giấu sau lưng ra.

“Tiểu Cẩn, sinh nhật vui vẻ.”

Trong tay Tống Thiên là một hộp quà tinh xảo.

Ngôn Cẩn nhìn bộ dáng ngượng ngùng của Tống Thiên liền cảm thấy thú vị, cô vốn đang chuẩn bị trêu ghẹo đối phương một chút, nhưng xem ra mặt Tống Thiên đã đỏ đến mức muốn tìm một khe hở nào đó để chui vào, Ngôn Cẩn vẫn đại phát từ bi bỏ ý định này.

Cô nhẹ nhàng tiếp nhận hộp quà trong tay Tống Thiên, nói một tiếng “Cảm ơn.”

Nhìn đến Ngôn Cẩn chuẩn bị đem quà của mình cất đi, Tống Thiên có chút vội vàng nói một câu: “Tiểu Cẩn, cậu mở ra nhìn đi! Nhìn xem có hợp ý không, nếu không được nói với tới tớ đổi lại lần nữa……”

Tống Thiên đang nói lại bị anh họ mình hung hăng nhéo lưng một chút.

Nội tâm Tống Vân Kỳ lắc đầu, ánh mắt nhìn Tống Thiên tràn ngập cảm giác bất lực. Em họ ngốc nhà hắn bao giờ mới có thể thông minh lên một chút.

Tống Thiên quay đầu nhìn Tống Vân Kỳ, mắt lộ ra một tia ủy khuất,

Tống Vân Kỳ hờ hững liếc hắn một cái, giơ tay đem đầu hắn xoay trở lại.

Ngôn Cẩn một bên thấy một màn này thiếu chút nữa đã cười ra thành tiếng, chỉ là rốt cuộc cô phải chừa cho Tống Thiên một chút mặt mũi, lúc này mới cố nén không phát ra tiếng.

Mà dưới yêu cầu của Tống Thiên, Ngôn Cẩn cũng trực tiếp đứng ở cửa đem quà tặng của Tống Thiên mở ra.

Là một sợi dây chuyền có mặt dây là một đóa hoa tím trong suốt, thoạt nhìn bộ dáng rất tinh xảo.

Không thể không nói, ánh mắt đầu tiên của Ngôn Cẩn nhìn đến món quà này, cô thực sự thích.

Chỉ là sau khi cẩn thận quan sát một phen, liền nhận ra đóa hoa điêu khắc là hoa gì, Ngôn Cẩn không khỏi sửng sốt một chút, sau đó ánh mắt nhìn về Tống Thiên có một tia ngoài ý muốn.

Đó là một đóa cúc họa mi biểu tượng cho tình yêu thầm lặng. Cũng chính là thứ cúc người ta dùng để biểu đạt cho tình yêu thầm của mình.

Chằng qua thế giới Ngôn Cẩn ở hiện tại đang thịnh hành đeo trang sức hình hoa cỏ các loại, hẳn là Tống Thiên cũng tùy tiện chọn phải mà đưa qua cho cô đi.

“Thật xinh đẹp, tớ thực thích, cảm ơn Tiểu Thiên.”

Ngôn Cẩn chân thành nói cảm tạ.

Tuy rằng hiện tại cô cũng không muốn đâm thủng tiểu tâm tư của Tống Thiên, nhưng không thể không nói cô đối với tình cảm thuần khiết này, cũng thật cẩn thận hưởng thụ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play