Editor: Linh Kim

Truyện được cập nhật trực tiếp từ dtruyen.com, xin cảm ơn.

Trừ bỏ Liễu Lâm, mấy người cùng Ngôn Cẩn ôn luyện ở lớp Kim Hào ấn tượng đối với Ngôn Cẩn đều không tồi. Lúc này nhìn thấy lại có người bởi vì Lăng Phong mà tìm đến Ngôn Cẩn gây phiền toái, bọn họ tự nhiên sẽ đứng về phía Ngôn Cẩn.

“A, đúng rồi, Ngôn Cẩn học muội, cuối cùng em đã giải quyết sự việc này như thế nào?”

Một học tỷ cao nhị không biết nghĩ tới cái gì đột nhiên hỏi.

Ngôn Cẩn ngượng ngùng cười.

“Em tìm chủ nhiệm nói chuyện này, chủ nhiệm đã đi giáo huấn hai học tỷ vì Lăng Phong học trưởng mà tới tìm em gây phiền toái.”

“Học tỷ? Học tỷ nào?”

Bành Nhiên nhạy bén nắm bắt ý tứ trong câu nói của Ngôn Cẩn, sau đó vội vàng truy vấn.

Ngôn Cẩn có chút kinh ngạc hỏi ngược lại: “Bạn học Bành Nhiên không biết sao? Cô không phải cùng Lăng Phong học trưởng là…. Bạn tốt sao?”

Ngôn Cẩn trong khoảng thời gian ngắn không nghĩ ra từ gì để miêu tả mối quan hệ giữa Bành Nhiên cùng Lăng Phong, liền chỉ nói một câu bọn họ là bạn tốt.

Nhưng không nghĩ tới câu này lại khiêu khích đến Bành Nhiên.

Bành Nhiên sắc mặt khó coi trong nháy mắt, sau đó mở miệng nhấn mạnh nói: “Chúng tôi là thanh mai trúc mã.”

Ngôn Cẩn cảm thấy cạn lời, trên mặt vẫn tỏ vẻ tự nhiên nói: “Ừ, tốt, cô cùng Lăng Phong học trưởng không phải thanh mai trúc mã sao? Chẳng lẽ cô không biết mẹ của Lăng Phong rất thích hai học tỷ kia?”

“Dì Phong thích hai người bọn họ?” Bành Nhiên lẩm bẩm nói, có chút không thể tin tưởng.

Ngôn Cẩn gật đầu: “Đúng vậy, đây là hai học tỷ kia lúc đến tìm tôi đã nói.”

Sao có thể? Nội tâm Bành Nhiên lắc đầu.

Rõ ràng dì Phong đã từng nói với mình rằng mình chính là người được chọn vào vị trí con dâu cơ mà.

Chẳng lẽ…… Chẳng lẽ bởi vì công ty gia đình mình thời gian gần đây có chiều hướng đi xuống.

Nội tâm Bành Nhiên có chút hỗn loạn, cũng không có tâm tư tiếp tục đáp lời Ngôn Cẩn, sau khi nói một câu thực có lệ mình còn có việc với Ngôn Cẩn, liền xoay người rời đi.

Ngôn Cẩn nhìn Bành Nhiên đã đi xa, ánh mắt dừng ở váy áo trắng tinh của đối phương khiến đối phương trông có vẻ gầy yếu mỏng manh.

Đột nhiên Ngôn Cẩn nhớ tới vì cái gì lúc nãy cảm thấy Bành Nhiên quen mắt. Đây không phải phong cách trang điểm thường ngày mình thích nhất sao?

Hơn nữa cách ăn mặc của đối phương cũng giống cách ăn mặc của mình.

Nội tâm Ngôn Cẩn cảm thấy hết chỗ nói.



Chẳng qua khí chất trên người Bành Nhiên cùng cách ăn mặc hôm nay cũng không phù hợp, cho nên Ngôn Cẩn mới cảm thấy kỳ quái.

Vừa đúng lúc này tiếng chuông dồn dập của trường đệ nhất Vân Thị vang lên. Đây là tiếng chuông nhắc nhở các thí sinh tiến vào trường thi.

Ngôn Cẩn cũng đem Bành Nhiên vứt ra sau đầu.

Tóm lại vừa rồi cô cũng đã nói cho Bành Nhiên biết mình và Lăng Phong không có quan hệ nào. Kế tiếp liền giao cho Lăng Phong tra nam cùng mấy cô gái vây quanh hắn giải quyết đi.

Ngôn Cẩn cùng mọi người hướng vào trường thi. Lại trải qua một loạt kiểm tra nghiêm ngặt, rốt cuộc Ngôn Cẩn cũng ngồi xuống được vị trí của mình trong phòng thi viết văn.

Chờ tiếng chuông bắt đầu vang lên, giám thị bắt đầu đi vào phòng thi, cũng đem đề thi phát tới tay từng học sinh.

Ngôn Cẩn tiếp nhận đề xong nhìn thoáng qua, sau đó liền không nhịn được mà nhướng mày, trong lòng liền tán thưởng người ra đề một câu.

【 Hãy viết một tiểu thuyết hoặc thơ ca về chủ đề vận mệnh. 】

Nói như vậy những lần thi đưa trước kia đều lấy văn nghị luận làm đề tài, như đám người Ngôn Cẩn lúc trước vất vả ôn luyện cũng phần lớn là huấn luyện cách viết một bài văn nghị luận.

Thơ ca linh tinh bọn họ cũng từng viết qua mấy lần, nhưng loại đề tài là tiểu thuyết, thật sự có thể nói chưa từng có ai huấn luyện qua.

Ngôn Cẩn có thể thấy xung quanh mình có không ít người vì đề bài này mà chau mày.

Hiển nhiên thi viết văn cũng sẽ có thể xuất hiện loại đề bài ngoài ý muốn.

Ngôn Cẩn chỉ đánh giá mấy người này vài lần liền thu hồi tầm mắt của mình, thời gian thi viết văn là hạn chế, cô tự nhiên cũng không đem thời gian quý giá của mình đi quan sát người khác đi.

Chính bản thân Ngôn Cẩn cũng từng đọc qua không ít tiểu thuyết, chính cô gần đây cũng sáng tác một bộ, cho nên loại đề bài này với Ngôn Cẩn mà nói vẫn rất đơn giản.

Suy tư một chút, Ngôn Cẩn thực mau liền nghĩ xong mình muốn viết câu chuyện gì.

Hai mắt cô nhìn đồng hồ treo tường ở phía đối diện, nhìn như là đang ngẩn người, kỳ thực trong lòng trong chốc lát đã nghĩ xong dàn ý.

Sau đó mặc kệ các học sinh khác còn đang cau mày nghĩ xem nên viết cái gì, Ngôn Cẩn liền cầm bút xoạt xoạt lưu loát viết trên giấy.

Bởi vì đã nghĩ sẵn trong đầu, Ngôn Cẩn chỉ tốn thời gian nửa giờ để viết xong một câu chuyện tiểu thuyết ngắn.

Lúc này cô viết xong liền kiểm tra lại một chút, xác nhận cũng không có lỗi chính tả nào, Ngôn Cẩn liền nhìn thoáng qua đồng hồ treo tường.

Hiện tại cách thời gian nộp bài thi gần 20 phút.

Suy xét đến lát nữa thi xong bọn họ còn phải ngồi xe hơn hai giờ, chờ đến khi trở lại trường học phỏng chừng cũng đã chiều muộn.

Ngày mai lại là sinh nhật của mình cùng Ngôn Hi, chờ chiều nay về đến nhà Tần Văn Châu nhất định sẽ kéo các cô đi chọn bánh kem, quà tặng. Đến lúc đó phỏng chừng cũng không có thời gian gõ chữ.

Ngày mai lại càng không có thời gian, nhưng hôm qua chính cô đã đáp ứng app tiểu thuyết cùng các độc giả cách một hôm sẽ đăng tải một lần.

Nghĩ đến đây Ngôn Cẩn liền đau đầu một trận.



Bất quá bây giờ còn chút thời gian, cũng đủ cho Ngôn Cẩn ở trong lòng suy nghĩ sẵn nội dung chiều nay sẽ viết cái gì.

Ngôn Cẩn tay phải chống cằm, hai mắt nhìn giám thị trên bục giảng, Ngôn Cẩn bắt đầu mơ màng thả hồn đi chỗ khác.

Mấy người ngồi bên cạnh Ngôn Cẩn tự hỏi Ngôn Cẩn dùng thời gian cuối cùng thế nào, mới vừa nãy bọn họ trực tiếp thấy thế nào là thủ pháp hạ bút như bay của cô.

Lúc này nhìn đến thế nhưng lại trực tiếp thấy Ngôn Cẩn đang thả hồn đi chỗ khác, nội tâm liền cảm thấy hết chỗ nói, sau đó bắt đầu khẩn trương lên. Trong khoảng thời gian ngắn động tác ngòi bút của họ cũng nhanh lên không ít.

Ngôn Cẩn bên này tự nhiên cũng không nhận thức được mình khiến cho mấy người bên cạnh áp lực tâm lý lớn cỡ nào.

Từ suy nghĩ của mình vạch xong nội dung cần viết hồi phục ra, cô lại nhìn lên đồng hồ treo tường, liền phát hiện bây giờ cô đã có thể nộp bài thi đầu tiên.

Ngôn Cẩn cũng không muốn tiếp tục lãng phí thời gian trong phòng thi, bởi vậy cô đem bài thi đã viết đầy chữ trên bàn cầm lên, sau đó hướng giám thị ở trên bục đưa tới, sau đó làm động tác tay ý muốn đi ra ngoài.

Được giám thị cho phép, Ngôn Cẩn cực kỳ lưu loát ra khỏi phòng thi.

Bởi vì kỳ thi còn chưa kết thúc, cho nên hiện tại Ngôn Cẩn cũng không thể rời khỏi trường đệ nhất Vân Thị.

Nhưng so với bầu không khí khẩn trương trong phòng thi, Ngôn Cẩn tương đối thích bầu không khí nhẹ nhàng ngoài phòng thi hơn.

Cô tùy ý tìm một cái đình hóng mát ngồi xuống, sau đó bắt đầu nhàm chám chờ thời gian thi đấu kết thúc.

Bất quá còn tốt thời điểm Ngôn Cẩn ra khỏi phòng thi cách lúc kết thúc chỉ vài phút, bởi vậy cô ngồi bên này một hồi bên tai lại nghe được tiếng chuông vang lên dồn dập.

Sau khi nghe tiếng chuông, Ngôn Cẩn nhanh chóng từ ghế tựa trong đình hóng gió đứng lên, sau đó hướng về phía cổng trường đệ nhất Vân Thị.

Cổng trường đệ nhất Vân thị lúc này đã được bảo an mở ra, Ngôn Cẩn hiện tại từ bên trong nhìn ra đã thấy bên ngoài hàng rào sắt là các giáo viên đang nhìn về phía trong trường.

Nếu chờ học sinh từ trường thi cùng ra ngoài, như vậy sẽ như đàn ong vỡ tổ ùa ra hướng cổng trường, Ngôn Cẩn sẽ không tránh khỏi khả năng bị va vào té ra đất. Rốt cuộc thân thể cô cũng không giống thân thể khỏe mạnh của các học sinh khác, cãi vã ầm ĩ cũng là chuyện thường ngày của bọn họ. Cho nên Ngôn Cẩn liền ra trước hướng tới cổng lớn của trường.

Kim Hào ỷ vào thân thể cường tráng của mình cho nên liền đứng đầu nhóm các giáo viên. Hắn từ rất xa đã nhìn thấy một học sinh lẻ loi mặc đồng phục từ trong trường đệ nhất Vân thị đi ra.

Vốn dĩ hắn còn tự hỏi đây là học sinh trường nào, vừa mới đánh chuông đã ra tới đây.

Thật là không nghe lời, thường ngày các giáo viên như bọn hắn đã nói qua bao nhiêu lần. Không cần nộp bài thi trước tiên!!!

Như thế nào lại không nghe lời vậy.

Nội tâm mang ý nghĩ như vậy, Kim Hào lại càng cảm thấy nữ sinh đang đi càng lúc càng gần quen mắt.

Sau đó một khắc nhìn rõ khuôn mặt nữ sinh kia, hai mắt Kim Hào bỗng dưng mở to.

Đây….. đây không phải học sinh của mình sao?

Kim Hào nhìn đồng phục trên người Ngôn Cẩn, lại nhìn khuôn mặt của Ngôn Cẩn, có chút xấu hổ cười cười.

Nội tâm còn cảm thấy may mắn vừa rồi không đem những lời trong lòng nói ra.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play