Vương Văn ngồi ở phía trước Lăng Phong, thời điểm quay đầu xuống còn thấy Lăng Phong còn đang phát ngốc.
Hắn nhìn thoáng qua sắc mặt của Lăng Phong, sau đó mới hỏi: “Anh Phong, mấy người vừa rồi đi ra ngoài không phát sinh ra chuyện gì chứ?”
Hắn là đang muốn nói đến lúc nãy Lăng Phong kêu Vương Thư Ý cùng Trần Linh cùng nhau ra ngoài.
Lăng Phong ngẩng đầu nhìn Vương Văn, có chút nghi hoặc nói: “Chúng tôi có thể phát sinh ra chuyện gì, chẳng qua kêu hai người ra ngoài hỏi bọn họ một chút có làm ra việc gì không tốt hay không mà thôi.”
“Hơn nữa tôi cũng đã hỏi rõ ràng, chuyện trước đó chẳng qua chỉ là hiểu lầm mà thôi.”
Vương Văn nghe vậy xấu hổ cười cười: “Như vậy sao, vậy là tốt rồi vậy là tốt rồi. Em chính là thấy chủ nhiệm lớp vừa rồi giống như thực sự tức giận, còn tưởng rằng hai cô thật sự đối với học muội đã động thủ.”
Lăng Phong lắc đầu, cười nhạo một tiếng: “Bọn họ không dám làm vậy.”
Vương Văn gật gật đầu không nói nữa.
Lăng Phong đột nhiên nhớ tới cái gì, hỏi: “Đúng rồi, cậu có biết cái tin tức kia là ai truyền ra không?”
Vương Văn: “Cái tin tức gì?”
“Chính là tin tức tôi cùng Ngôn Cẩn học muội đang yêu đương.” Lăng Phong sờ sờ cằm chính mình.
Vương Văn nghe thấy thế sắc mặt chợt cứng đờ một chút, sau đó hắn liền khôi phục lại thần sắc bình thường.
Trong miệng cũng hiếu kỳ nói: “Em hôm nay còn đang tự hỏi làm thế nào mà tin tức lan nhanh như vậy đây.”
Người ngồi cùng bàn Vương Văn nghe đến đó cũng không nhịn được quay đầu nói một câu.
“Chính là hôm nay em vừa tới trường nghe Vương Văn nói chuyện này còn bị dọa nhảy dựng, lúc trước em còn nghe nói cô gái đó không muốn đơn độc ở chung với anh đâu, kết quả hôm nay liền nghe nói hai người đang yêu đương.”
Sau đó hắn lại hắc hắc cười một tiếng.
“Em lúc trước còn cả thán anh Phong xuống tay còn thực mau, không nghĩ tới hóa ra chuyện này là hiểu lầm.”
Lăng Phong trừng hắn một cái: “Mày đừng nhiều chuyện.”
Đối phương cũng không thèm để ý, cười ha hả quay đầu về tiếp tục phát ngốc.
…………..
Lúc sau Vương Cầm trở lại khu dạy học năm nhất, liền kêu Ngôn Cẩn tới văn phòng, đối với Ngôn Cẩn nói lời thấm thía một phen.
Trọng điểm chính là bà đã đi tìm chủ nhiệm ban 32 nói chuyện này, để đối phương quản giáo học sinh của mình, cho nên Ngôn Cẩn không cần lo lắng.
Lúc này Ngôn Cẩn mới được Vương Cầm thả về lớp một lần nữa.
Ngôn Hi nhìn chỗ ngồi trống của Ngôn Cẩn, căn bản là không có tâm tư học tập.
Sau khi thấy Ngôn Cẩn cùng Vương Cầm nói chuyện xong đang đi vào, Ngôn Hi mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Cô nhìn Ngôn Cẩn nói: “Tiểu Cẩn, cô Vương nói gì với em vậy?”
Ngôn Cẩn đối với Ngôn Hi ngoan ngoãn cười cười.
“Không có gì, cô Vương chính là nói với em học tập cho tốt, hai học tỷ tới tìm em cô ấy đã trực tiếp đến gặp, không cần sự hãi bọn họ.”
Ngôn Hi nghe vậy liền yên tâm, chỉ là cô lại đột nhiên nhớ tới vì cái gì mà hai học tỷ tới tìm em gái mình gây phiền toái, tâm tình lại lập tức không tốt.
Nếu nói lúc trước ấn tượng của Ngôn Hi đối với Lăng Phong chỉ là “Một người kỳ quái, một học trưởng không biết vì cái gì luôn quấn lấy em gái mình.”
Hiện tại ấn tượng của Ngôn Hi đối với Lăng Phong thật sự đã rất không tốt.
Ngôn Cẩn cùng Ngôn Hi căn bản từ nhỏ đến lớn luôn trong phạm vi sinh hoạt học tập tốt đẹp. Loại phiền phức kia căn bản hai người chưa từng gặp qua.
Kết quả hiện tại liền bởi vì một Lăng Phong, từ khi khai giảng đến nay hắn mang cho bọn họ đến nhiều phiền toái như vậy. Cũng bởi vì hắn mà em gái bị hai học tỷ uy hiếp.
Ngôn Hi chỉ cần tưởng tượng đến đây, liền thấy tên đầu sỏ gây tội Lăng Phong mặt mày thập phần khả ố.
Ngôn Hi không khỏi đối với Ngôn Cẩn dặn dò nói: “Tiểu Cẩn, em về sau liền ngoan ngoãn đi theo bên người chị, nếu học trưởng kia còn dám làm phiền em, chị nhất định cho hắn đẹp mặt.”
Tuy rằng bây giờ Ngôn Cẩn biết hiện tại Ngôn Hi không có cách nào gây ảnh hưởng đến Lăng Phong, phỏng chừng Ngôn Hi còn không rõ rốt cuộc Lăng Phong có bối cảnh thế nào.
Nhưng đối với chị gái có thể đối với mình đưa ra lời hứa hẹn như vậy, Ngôn Cẩn vẫn thập phần cảm động.
Ngôn Cẩn nhìn vào mắt Ngôn Hi, nhịn không được nói một câu: “Chị, em yêu chị nhất.”
Cho nên sau này chị nhất định phải sống thật tốt.
Mặt Ngôn Hi bỗng nhiên đỏ lên, tuy rằng từ nhỏ đến lớn Ngôn Hi đã nghe không ít lần Ngôn Cẩn đối với mình nói loại lời này.
Nhưng hiện tại cô cũng có chút chịu không nổi tình cảm mãnh liệt của Ngôn Cẩn như thế.
Một lúc lâu sau, Ngôn Hi mới thấp giọng trả lời một tiếng: “Chị cũng thích Tiểu Cẩn.”
Em gái là người đối xử với cô tốt nhất trên giới này, đồng thời cũng là người quan trọng nhất đối với cô.
Những lời này Ngôn Hi không có nói ra, nhưng vẫn luôn tồn tại trong lòng Ngôn Hi.
Tống Vân Kỳ ngồi phía trước Ngôn Hi nhịn nửa ngày, vẫn là không nhịn xuống được, có chút ai oán xoay người xuống hướng Ngôn Cẩn nói: “Uy uy uy, Ngôn Cẩn đủ rồi nha. Tiểu Hi là chị gái!”
Cũng không phải bạn gái đâu!!!
Ngôn Hi có chút không lý giải được vì cái gì Tống Vân Kỳ đột nhiên phát điên, Ngôn Cẩn lại nhìn rõ ánh mắt của Tống Vân rõ ràng là ai oán.
Cô rũ mắt cười một tiếng, cố ý nói: “Anh Tiểu Béo chẳng lẽ chưa có nghe nói song sinh đều là nửa người của nhau sao? Cho nên hiện tại em không chỉ muốn cùng chị gái thân cận, tương lai kết hôn, em cũng muốn làm tri kỳ của chị nữa nha.”
Ngôn Cẩn nói xong quay đầu hỏi Ngôn Hi: “Chị nói xem có phải hay không? Em có phải tiểu bảo bối quan trọng nhất của chị không?”
Ngôn Hi lúc này cũng phản ứng lại, liền biết Ngôn Cẩn là đang cố ý trêu đùa Tống Vân Kỳ.
Cô cười cười nói: “Tiểu Cẩn đương nhiên là tiểu bảo bối quan trọng nhất của chị.”
Tống Vân Kỳ nghe vậy không nhịn được cảm thấy chua lòm, cũng nói: “Tiểu Hi, tớ ở đâu, có phải tớ là người quan trọng nhất……. bạn bè quan trọng nhất?"
Ngôn Hi kinh ngạc nhìn Tống Vân Kỳ, hiển nhiên không nghĩ tới người thường ngày ổn trọng như Tống Vân Kỳ, thế nhưng hôm nay cũng đi theo ồn ào cùng Ngôn Cẩn.
Ngôn Hi nhấp môi nghĩ nghĩ, cuối cùng dưới con mắt mong chờ của Tống Vân Kỳ nói một câu.
“Tiểu….. Vân Kỳ cậu là người bạn quan trọng thứ hai của tớ.”
Mặt Tống Vân Kỳ ai oán.
Tiểu cái gì? Ngôn Hi vừa rồi định nói tiểu béo đi?
Nội tâm Tống Vân Kỳ rống giận, vì cái gì cha mẹ của mình khi hắn còn nhỏ liền cho hắn cái nhũ danh như vậy.
Chỉ là hiện tại hắn lại để ý một điểm khác.
“Tớ là thứ hai? Thứ nhất đâu? Tiểu Hi, ai là người bạn quan trọng thứ nhất?”
Nội tâm Tống Vân Kỳ nghi hoặc, thường ngày Tiểu Hi ngoài hắn cũng không có bạn bè nào khác nha.
Ngôn Hi cười cười nói: “Người bạn quan trọng nhất đối với tớ dĩ nhiên vẫn là Tiểu Cẩn.”
Tống Vân Kỳ:…….
Ánh mắt Tống Vân Kỳ trực tiếp phẫn nộ dỗi tới trên người Ngôn Cẩn.
Ngôn Cẩn vô tội nhìn hắn cười cười, sau đó xoay người đối mặt với Ngôn Hi, trên mặt lại mang thần sắc ủy khuất.
“Chị xem đi, anh tiểu béo thật đáng sợ, vì cái gì hắn lại nhìn em như vậy.”
Nhìn cô gái xinh đẹp trước mặt cố ý hỏi, lại chú ý tới người trong lòng mình chính là thần sắc không đồng tình với mình.
Tống Vân Kỳ ủy khuất quay đầu về chỗ đi làm bài tập trên bàn.
Tiểu Hi là người thông minh như vậy, sao lại không nhìn ra Ngôn Cẩn là đang giả vờ vậy?
Tống Vân Kỳ lúc này còn không biết, biểu hiện của Ngôn Cẩn về sau sẽ có một từ ngữ chuyên dụng.
----Em gái trà xanh!
Ngôn Hi có lẽ biết Ngôn Cẩn vừa rồi là cố ý, nhưng như thế thì có sao đâu.
Một thanh mai trúc mã từng cùng cô tranh đoạt đồ chơi, còn từng đánh nhau, thế nào có thể so được với em gái luôn quan tâm mình, sẽ ở lúc ba ba cùng mẹ trách cứ mình mà làm em gái tri kỷ bảo hộ mình đâu?
……………
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT